Chương 2
Lục Tuấn Hiên cầm trên tay giấy thỏa thuận li hôn như thể lấy được tài sản cả đời của anh ta vậy, hắn lạnh lùng tuyên bố: "Trên thỏa thuận có nói rõ, cô không mang theo bất cứ thứ gì khi ly hôn, ngày mai dọn đi ngay, ngoài đồ vật của bản thân cô, không được đụng đến bất cứ thứ gì khác."
Từng giọt nước mắt của Trình Ly Nguyệt tuôn xuống, máu huyết khắp cơ thể đều đông cứng lại. Đêm đó cô dọn dẹp tất cả đồ vật của mình rời khỏi phòng tân hôn, vào khách sạn ở, cô liên lạc với người dì ở nước R, người dì này khuyên cô qua đấy sinh sống cùng dì.
Trình Ly Nguyệt cũng ghê tởm người và vật nơi đây nên quyết định qua đó, nhưng cô phát hiện hộ chiếu vẫn còn để quên ở nhà họ Lục. Cô không còn cách nào khác phải đón xe về căn nhà đó một chuyến, khi vừa đi qua vườn hoa thì nghe thấy tiếng nói chuyện trong lùm cây, nghe giọng chính là mẹ chồng cô- Trần Hà, bà ta không biết cười tủm tỉm với ai, "Lần này hài lòng rồi chứ? Tuấn Hiên nhà chúng ta phục hồi thân phận độc thân rồi, con cũng không cần phải chịu thiệt thòi nữa."
Trình Ly Nguyệt vô thức đi lại gần lùm cây, chỉ thấy rằng cô gái mà mẹ chồng đang đứng đối mặt hóa ra là Thẩm Quân Dao, cô ta đang ngại ngùng ngật đầu một cách mãn nguyện, "Dạ, bác gái ạ, ba con đã đồng ý gia nhập cổ đông tập đoàn Lục Thị rồi."
"Vậy thì tốt quá rồi, có sự gia nhập của ba con thì Tuấn Hiên như hổ mọc thêm cánh, còn con cũng sẽ là cô con dâu mà ta yêu thích nhất."
"Cám ơn bác gái đã tác hợp."
"Còn kêu bác gái à?"
"Mẹ....." Thấm Quân Dao ngọt ngào gọi.
"Ai da! Đúng là con dâu ngoan của ta, ta thật sự thích con từ tận sâu tâm can."
Khuôn mặt Trịnh Ly Nguyệt trắng bệnh như giấy trong phút chốc, tim cô như bị dao cứa nát, sự phẫn nộ như muốn làm cô nổ tung. Rất nhiều sự kiện liên kết lại với nhau, cô bị Thấm Quân Dao kéo đi tiệm cà phê, chưa uống đến hai ly thì thần trí đã không tỉnh táo, khi tỉnh lại đã là cảnh tượng trong khách sạn vào sáng hôm sau. Tất cả những điều này...chung quy cũng là một trong những quỷ kế của Thẩm Quân Dao và mẹ chồng, mục đích là sắp đặt cho cô và Lục Tuấn Hiên ly hôn. Hóa ra ba của Thấm Quân Dao muốn gia nhập cổ đông vào nhà họ Lục, mẹ chồng muốn tống cổ cô để nhường chỗ cho Thẩm Quân Dao.
Gương mặt đầy uất hận của Trình Ly Nguyệt bất ngờ xuất hiện trước mặt hai người bọ họ. Trần Hà giật bắn người, Thẩm Quân Dao cũng giật mình, tuy nhiên khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô, đoán biết cô đã nghe hết nên cả hai người cũng lộ ra bản chất thật.
"Cô còn vác mặt về đây làm gì nữa?" Trần Hà nhìn cô ghê tởm.
"Các người.....là các ngươi hãm hại tôi, tại sao các người phải làm như vậy?" Trình Ly Nguyệt mắt đỏ hoe chất vấn.
Trần Hà nhìn cô không hề có một chút hổ thẹn, "Trình Ly Nguyệt,đừng phát rồ ở đây nữa!"
Thẩm Quân Dao khoanh tay cười mỉa mai: "Trình Ly Nguyệt, cô đúng là ngốc đến đáng thương mà, cô tưởng anh Tuấn Hiên thích cô thật à? Cô còn không nhìn vào hiện thực đi, cô chẳng qua chỉ là bước đệm giúp anh ấy ngồi lên vị trí tổng tài tập đoàn Lục Thị mà thôi, người anh ấy yêu là tôi."
"Trình Ly Nguyệt, cô cũng đã ly hôn rồi, chữ cũng kí rồi, nhà họ Lục chúng tôi không chào đón cô, đi ra ngay!" Trần Hà đuổi người.
"Tôi về lấy hộ chiếu bà trả hộ chiếu lại cho tôi" Trình Ly Nguyệt nhìn bà mẹ chồng trước một cách đầy thù địch. Trần Hà cũng nhớ ra hộ chiếu của cô ở đây bà hắng giọng một tiếng, "Đợi đó, ta sẽ bảo người đi lấy cho cô, có bao xa thì cô cút đi bấy nhiêu xa giùm!"
Bà ta tất nhiên sẽ không làm ảnh hưởng đến việc xuất ngoại của cô, hiện tại, Trình Ly Nguyệt là người mà nhà họ Lục không muốn thấy mặt nhất, dĩ nhiên là đi đâu càng xa càng tốt.
Trần Hà vừa đi khỏi, Thẩm Quân Dao nheo mắt đi đến trước mặt Trình Ly Nguyệt, "Anh Tuấn Hiên sở dĩ đồng ý kết hôn với cô là bởi vì trong tay ba cô nắm giữ cổ phần của tập đoàn Lục Thị, nói thật, cô hoàn toàn không xứng với anh ấy." Trình Ly Nguyệt nhìn vào gương mặt ủa người đã từng là bạn thân của mình, bây giờ, chỉ toàn là sự ngụy tạo, ghê tởm, cô đưa tay lên muốn cho cô ta một bạt tai, không ngờ Thẩm Quân Dao phản ứng nhanh, nắm lấy tay cô, "Cô không có tư cách đánh tôi, bây giờ tôi chỉ lấy lại hạnh phúc và vì trí vốn dĩ thuộc về tôi thôi, thân phận Lục phu nhân định sẵn là của tôi."
"Thế nên tối hôm qua...tối hôm qua là cái bẫy mà các người cùng nhau sắp đặt sao? Tất thảy các người...bao gồm cả Lục Tuấn Hiên?" Trình Ly Nguyệt nước mắt tuôn trào, tim cô lần nữa lại bị đâm đến rướm máu.
"Không sai, tôi và anh Tuấn Hiên từ lâu đã tình đầu ý hợp rồi, cũng âm thầm ở bên nhau từ lâu, tai nạn xe của anh ấy là giả, người hằng ngày thỏa mãn nhu cầu của anh ấy là tôi, nhưng mà cô cũng đã kí tên rồi, cho là bây giờ có biết thì làm gì được nào?"
Trịnh Ly Nguyệt loạng choạng lùi về sau hai bước, mặc dù sắc mặt cô chỉ là tái nhợt, nhưng mà trong người cô lại là máu chảy thành sông, chồng cô mỗi đêm đều ngủ ở chỗ cô ta? Nguyên nhân của những ngày Lục Tuấn Hiên đi công tác, những ngày anh ta viện đủ cớ để không về đều là vì người phụ nữ này sao? Nỗi đau kịch liệt bao trùm lấy cô, cô cảm thấy như thể sắp nghẹt thở.
"Người đàn ông đó là ai? Kẻ xấu xa tối qua các người sắp xếp là ai?" Trình Ly Nguyệt điên dại trừng to đôi mắt đầy nước nhìn cô ta, thấp giọng hét. Thẩm Quân dao có chút mất kiên nhẫn nhìn cô nói: "Người đàn ông ngày hôm qua là ai không quan trọng, quan trọng là tối qua cô thực sự bị đàn ông ngủ mất rồi."
"Nói cho tôi biết là ai! Mau nói cho tôi biết là ai..." Trình Ly Nguyệt như phát điên to tiếng hỏi. Thẩm Quân Dao tỏ vẻ khó chịu quay mặt đi, "Tối qua chúng tôi sắp xếp một tên trai bao cho cô, nhưng sau này tên đó bảo có một tên con trai khác đi vào cô trước hắn, mà hắn thì lại không muốn làm chuyện ba người nên kẻ ngủ với cô là già hay trẻ, là tròn hay dẹt cũng không ai biết."
"Tôi không tin, tôi có thể đi tra camera." Trình Ly Nguyệt giận đến cả người run lên.
"Thật không may, hôm qua hệ thống camera của khách sạn đó bị hư rồi." Thẩm Quân Dao cười đắc ý, vì khách sạn này thuộc quyền sở hữu của nhà họ Lục. Khuôn mặt Trình Ly Nguyệt tái nhợt, cái bẫy này của bọn họ không có một kẽ hở nào.
Lúc này Trần Hà cầm hộ chiếu đi đến, ném về phía cô, "Cấm lấy, mau chóng biến cho khuất mắt."
Trình Ly Nguyệt nắm chặt hộ chiếu, cô liếc nhìn mặt mũi của những con người này, cho dù cô có không cam tâm và đau khổ thế nào thì cô chỉ cảm thấy ghê tởm, ghê tởm đến mức nhìn nhiều thêm một chút, ở lại lâu thêm một chút thôi cô cũng có thể ngạt thở đến chết.
"Ta hận các người, hận toàn bộ các người." Nước mắt Trình Ly Nguyệt rơi như mưa, thân hình mảnh mai tuyệt vọng quay lưng rời đi.
Đứng nhìn dáng người rời khỏi của Trình Ly Nguyệt, Trần Hà và Thẩm Quân Dao nhìn nhau, cuối cùng thì cũng có thể rũ bỏ con người dư thừa này rồi.
*****
Bốn năm sau, tại sân bay
Một cô gái trẻ đứng ở sân bay, tay giơ cao bảng chào đón. Trên bảng ghi dòng chữ "Nhà thiết kế chính Trình Ly Nguyệt" to đùng, ánh mắt cô gái sốt ruột tìm kiếm người mà cô phải đón trong đám đông.
Ánh mắt cô tập trung vào những người phụ nữ ăn mặc sang trọng, khí chất.
Còn lúc này đây, trong đám đông, có một người ăn mặc thoải mái tự nhiên đang đẩy xe vali đi ra, trên xe đẩy chất hai chiếc vali to, trên vali là một cậu bé mặc chiếc áo jeansmàu xanh, quần ngắn màu xám, mang đôi giày thể thao màu be.
Trong đám đông, thân hình cô gái mảnh mai mỹ miều, qua loa búi thành đầu củ tỏi, khuôn mặt đơn giản lanh lẹ sạch sẽ, ngũ quan tinh tế, làn da trắng tựa phấn son thượng hạng, thật khiến người ta phải ganh tị mà.
Lại nhìn sang cậu bé đang ngồi trên vali, tuy chỉ tầm ba bốn tuổi nhưng lại có dáng vẻ của một họa thủy rồi.
Một mái đầu ngắn đen nháy, lớp mái lưa thưa che lại chiếc tràn căng đầy, phía dưới đôi mày sắc nét là đôi mắt tinh ranh hơn người tựa đá quý đen, đôi môi mỏng hồng nõn nà bên dưới chiếc mũi nhỏ cao thẳng cùng với làn da trắng khỏe, hoàn toàn là người mẫu nhí bước ra từ trang bìa tạp chí mà.
Các cô gái đi ngang nhìn thấy cậu bé này đều kinh ngạc cảm thán, "Quá đẹp mà. Muốn bắt cóc đem đi."
"Mami, dì kia đến đón mình kìa."
Trình Ly Nguyệt mím môi cười, tuy con cô còn bé nhưng lại nhận biết được nhiều mặt chữ.
Cô khẽ hít một hơi sâu, thật không ngờ, một đi là bốn năm, giờ cô lại quay về cái thành phố này.
Năm đó, cô rời khỏi với tâm trạng đầy oán hận, bây giờ, cô lại quay về với tâm thái bình thản.
Trong bốn năm nay, cô đã trải qua những gì, những khó khăn gian khổ đó chỉ có một mình cô biết, với thời gian bốn năm, cô lột xác, kiên cường, đồng thời trở thành bà mẹ đơn thân.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top