CHƯƠNG 183: THỦ TRƯỞNG ĐỘT NHIÊN TẬP KÍCH!
QUYỂN 1: RUNG ĐỘNG THANH XUÂN.
CHƯƠNG 183: THỦ TRƯỞNG ĐỘT NHIÊN TẬP KÍCH!
Cố Hải đi vào trong phòng tắm mặc sức thỏa thuê tắm rửa, rửa đi một thân lầy lội, dồi dào sức sống mà đi ra, Bạch Lạc Nhân đã chui vào trong ổ chăn rồi.
Ô a…Hôm nay rất có tính tự giác nha! Khóe miệng Cố Hải lộ ra một nụ cười khỏe khoắn.
Vén mở chăn, nhìn thấy Bạch Lạc Nhân nằm sấp trên giường, mặt dán vào ra giường, đầu quay qua một bên, rõ ràng là muốn náo loạn mà!
Cố Hải lại cọ qua, vẫn như trước đem tay vắt lên trên lưng của Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân lại nhích nhích sang bên cạnh.
Cố Hải lại đuổi theo.
Sau khi lặp lại bốn năm lần, Cố Hải lấy cánh tay ôm Bạch Lạc Nhân lại, cười ha ha dán sát vào bên tai cậu nói: “Đừng nhích nữa, nhích nữa là rơi xuống giờ.”
Đầu Bạch Lạc Nhân lại nghiêng qua bên khác, Cố Hải xoay làm sao cũng xoay không được. Lần đầu thấy cậu ấy nhỏ nhen như vậy, Cố Hải không biết là nên tức hay là nên vui.
“Nhân tử?” Cố Hải mềm giọng dây dưa, “Cậu nhìn tôi một cái.”
Bạch Lạc Nhân kiên quyết nhắm mắt, môi mím chặt lại, bày ra bộ dạng như gặp phải đại địch.
Cố Hải hướng sang mông của Bạch Lạc Nhân đánh một cái, mềm giọng dỗ dành: “Nghe lời, quay đầu qua đây.”
Cổ của Bạch Lạc Nhân xoay qua mười phần kiêu ngạo, chính là không quay.
“Cậu không nghe lời tôi sẽ tiếp tục đánh đó.” Lời uy hiếp không có chút nào đáng tin.
Nói xong, lại hướng lên mông Bạch Lạc Nhân đánh một cái, thấy cậu ấy không xoay lại, lại đánh một cái, đánh một cái nhìn Bạch Lạc Nhân một cái, đánh một cái nhìn một cái…cuối cùng, eo của Bạch Lạc Nhân động động, trốn khỏi sự quấy rối của Cố Hải, bàn tay to của Cố Hải lại đuổi theo, từ đánh đổi thành vò.
Bạch Lạc Nhân đẩy tay của Cố Hải, nhưng lại bị Cố Hải nắm chặt lại, thuận thế đem cơ thể xoay qua, hai cánh tay đều bị bàn tay to của Cố Hải đè lại, cưỡng ép đối mặt với khuôn mặt của Cố Hải.
Cố Hải nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân một lúc thật lâu, không nói chuyện, trực tiếp hôn xuống, mặt của Bạch Lạc Nhân nghiêng qua, Cố Hải không hôn được, thế là lại đuổi theo, Bạch Lạc Nhân vẫn trốn, hôm nay chính là muốn cho cậu khó chịu với tôi.
Cố Hải trực tiếp động phần hông, lấy tiểu Hải tử bên dưới giao lưu với tiểu Nhân tử, cách lớp vải cọ sát đến phát nóng, trong ánh mắt của Bạch Lạc Nhân nhanh chóng bị nhuộm mấy phần nóng bức.
Chóp mũi của Cố Hải chống lên chóp mũi của Bạch Lạc Nhân, hài hước nói: “Cậu không nhận tôi, chỉ nhận nó có phải không?”
Có nhiều lúc, Bạch Lạc Nhân không thể không thừa nhận, mức độ thừa nhận của cậu đối với cơ thể của Cố Hải còn lớn hơn mức độ thừa nhận của cậu đối với nội tâm của Cố Hải. Mức độ hiểu biết của Cố Hải về phương diện này còn cao hơn nhiều so với mức độ hiểu biết tình cảm, cậu ấy có thể dễ dàng khơi lên các giác quan nhạy cảm của Bạch Lạc Nhân, mà đối với mức độ khống chế lòng cậu thì rất thấp.
Cố Hải lại cúi đầu hôn Bạch Lạc Nhân, quả nhiên, lần này không trốn nữa, đầu lưỡi vươn ra, hôn chiến bên ngoài môi với Cố Hải một trận. Cố Hải giống như cố ý không để cho Bạch Lạc Nhân ăn no, hôn một lúc ngừng một lúc, hôn một lúc ngừng một lúc, thẳng cho đến khi chân mày anh tuấn của Bạch Lạc Nhân nhăn lại.
Đầu lưỡi của Cố Hải liến lên xương quai xanh của Bạch Lạc Nhân, quét qua yết hầu, một đường liếm lên cằm, qua qua lại lại, mười phân mài sát kiên nhân của người ta.
Cuối cùng, Bạch Lạc Nhân đẩy Cố Hải qua một bên, tay hướng vào lồng ngực chắc khỏe của cậu ấy xoa lên, mài sát lên điểm nhỏ nhô lên hết lần này tới lần khác.
Cố Hải hít thở thô ráp, cũng đem tay đưa vào trong cổ áo của Bạch Lạc Nhân, sau một trận vận động, tay lại ngừng một lúc, “Đây là áo ngủ của ai?”
“Không biết, từ trong tủ áo lục ra được.”
“Khó coi quá, cởi ra đi.” Cố Hải làm ra vẻ muốn cởi nút.
Tay của Bạch Lạc Nhân đang xoa trên lồng ngực của Cố Hải đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt cũng thay đổi, giống như vô hình trung bị cắt ngang, ánh mắt trong nháy mắt ảm đảm lại, nằm ở đó không động đậy.
Cố Hải nựng nựng gò má của Bạch Lạc Nhân, ôn nhu hỏi: “Hôm nay rốt cuộc cậu làm sao vậy?”
Qua một lúc lâu sau, Qua một lúc lâu sau, Bạch Lạc Nhân mới từ từ đáp một câu, “Tôi muốn về nhà.”
“Cậu hối hận khi qua đây với tôi sao?” Cố Hải sắc mặt thay đổi, “Hay là, cậu hối hận vì đã ở chung một chỗ với tôi?”
“Không phải.” Bạch Lạc Nhân thở dài một hơi, “Tôi là muốn cùng cậu trở về.”
Cố Hải lúc này mới hiểu rõ ý của Bạch Lạc Nhân, lập tức an ủi nói: “Tôi cũng muốn trở về, nhưng sự việc chưa giải quyết xong, chúng ta cũng ở không yên được, có đúng không?”
Bạch Lạc Nhân bày ra vẻ mặt không nghe lời, “Tôi muốn ăn mì sợi cậu làm.”
“Hóa ra cậu cũng biết giở trò nhỉ?”
Cố Hải cưng chiều chế nhạo một câu, thật ra trong lòng rất hạnh phúc.
“Đừng nôn nóng, đợi hai chúng ta về nhà, tôi mỗi ngày đều làm cho cậu ăn.”
Bạch Lạc Nhân cuối cùng cũng cười, “Cậu so với ba tôi giỏi hơn nhiều, ba tôi học nhiều năm như vậy rồi, làm cơm vẫn khó ăn. Cậu mới học mấy tháng, làm cơm thật sự không có vấn đề gì.”
“Đó là chiến lược mục tiêu không giống nhau, ba cậu chắc chắn cảm thấy con trai lớn lên sẽ muốn ở riêng, có nấu ăn ngon cũng không có chỗ phát huy. Tôi thì không như vậy, tôi đây là muốn cùng cậu trải qua một đời.”
Tay của Bạch Lạc Nhân ấn cằm của Cố Hải, nhẹ nhàng nói: “Gã cho tôi đi, đại Hải ngốc.”
“Được.” Cố Hải đồng ý rất sảng khoái, “Tôi còn có thể ở rể nhà cậu nữa.”
Bạch Lạc Nhân đem Cố Hải đè dưới thân, điên cuồng gặm một trận…
Lúc chiều thứ bảy đến giờ học, Cố Hải cười ha ha hướng sang Bạch Lạc Nhân nói: “Tin tức tốt.”
“Cái gì mà tin tức tốt?”
“Hội nghị bên kia dời ngày tiến hành, ba tôi có thể thêm hai ngày nữa mới trở về.”
Bạch Lạc Nhân xem thường nhìn Cố Hải một cái, “Cậu cũng xem cái này là tin tức tốt? Ông ấy trở về càng muộn, hai chúng ta thời gian rời đi không phải càng muộn sao?”
“Cậu nên nghĩ như vầy, ông ấy trở về càng muộn, đường hâm của hai chúng ta càng đáng giá sao?”
Bạch Lạc Nhân, “…”
Thầy giáo Trương ho nhẹ một tiếng.
Hai người hoàn toàn xem như anh ta bị đau họng, tiếp tục trao đổi như chốn không người.
“Cậu nhận được tin tức chuẩn không? Coi chừng là tin hỏa mù, cố ý dẫn dụ cậu phạm sai lầm, đến lúc đó lại đột kích kiểm tra, đem cậu bắt tại trận luôn!”
Cố Hải bày ra vẻ mặt không sợ trời không sợ đất, “Bắt được thì làm sao? Lão tử trong lòng chính là muốn như vậy, ông ấy sớm muộn gì cũng phải tiếp nhận. Hơn nữa, ông ta mỗi ngày đều gọi điện thoại với mật thám bên này, sớm đã đem tình hình hai chúng ta nói rõ ràng ra rồi, căn bản không có cần thiết kiểm tra đột kích.”
Bạch Lạc Nhân thu hồi ánh mắt lo âu, lẩm bẩm tự nói với bản thân: “Tối hôm qua ba tôi còn gọi điện thoại qua, hỏi tôi hôm nay có về nhà không…ông ấy còn chưa biết đã xảy ra chuyện.”
Cố Hải nhìn Bạch Lạc Nhân một lúc, giống như làm ra một quyết định rất khó khăn.
“Hay là, cậu quay về một chuyến đi, tôi đoán rằng cậu đi ra cũng không có ai ngăn cản, mục tiêu của bọn họ không phải là đem hai chúng ta tách rời nhau sao? Cậu trở về vừa đúng theo ý của ba tôi.”
Bạch Lạc Nhân vô lực lắc lắc đầu, “Tôi sợ tôi ra rồi thì không vào được nữa.”
Cố Hải động động môi, không nói gì.
Qua một lúc, Bạch Lạc Nhân lại hướng sang bên cạnh liếc nhìn, đột nhiên mở miệng nói: “Tôi muốn đem sự thật nói với ba tôi.”
“Đừng!” Cố Hải lập tức phản đối, “Không thể nói với ông ấy!”
“Tại sao? Ông ấy sớm muộn không phải cũng biết sao? So với người khác đi cáo trạng với ông ấy, không bằng tôi tự mình chủ động thừa nhận.”
Cố Hải gõ lên trán Bạch Lạc Nhân một cái, “Cậu ngốc sao, chúng ta không thể đối phó từng người sao?”
Bạch Lạc Nhân liếc nhìn Cố Hải, “Thật ra cậu là sợ tôi bởi vì đau lòng ba tôi mà thay đổi chủ ý phải không?”
Cố Hải mặt dày toét miệng nói: “Cậu sao lại hiểu tôi như vậy hả?”
Bạch Lạc Nhân trực tiếp đem cuốn sách trong tay đập qua.
Kết quả, trong đêm hôm sau, Cố Uy Đình vội vàng trở lại, không hề báo trước, đã hơn một giờ sáng, xe từ từ chạy vào đại viện quân khu,
Hai tên lính đặc chủng nhìn thấy Cố Uy Đình, toàn bộ đều thở ra một hơi, xem như là nhiệm vụ hoàn thành viên mãn.
“Xin chào Thủ trưởng!” Hai người chào theo kiểu quân đội đúng chuẩn.
Cố Uy Đình trầm mặt gật gật đầu, “Nó mấy ngày nay biểu hiện thế nào?”
“Biểu hiện cực kỳ tốt!” Một tên lính đặc chủng sảng khoái đáp.
Khóe miệng của Cố Uy Đình hiện ra một nụ cười không dễ nhìn thấy được, “Tốt như thế nào? Nói tôi nghe.”
“Vô cùng phối hợp với công việc của chúng tôi, không có làm khó chúng tôi.”
“Mỗi ngày buổi tối cậu ấy đều trở về ngủ, không tự mình chạy ra ngoài.”
“Dẫn cậu ấy đi đâu cậu ấy đi đó, kêu làm gì thì làm đó, không có phản kháng.”
“… Ưm, cũng không có kén ăn.”
Hai tên lính đặc chủng tranh nhau khen ngợi.
Cố Uy Đình hơi nheo mắt, âm u nói: “Con trai của tôi, tôi còn không biết sao? Các cậu có cần thiết phải khen như vậy không?”
Hai tên lính đặc chủng mắt lộ ra vẻ hoang mang, nỗ lực vì mình phản bác, “Chúng tôi nói đều là sự thật, cậu ấy mấy ngày nay thật sự rất thành thật, không có làm ra một chút chuyện khác người nào.”
“Phải,…giống như mấy ngày trước buổi tối có náo loạn một chút, hai ngày này thì rất thành thật, từ sớm đã đi ngủ rồi.”
Ánh mắt sắc bén của Cố Uy Đình mềm đi mấy phần, “Các cậu vất vả rồi, trở về ngủ đi.”
Hai tên lính đặc chủng lúc này mới thở ra nhẹ nhõm, sau khi chào theo quy tắc, vội vàng nhanh chân rời đi.
Cố Uy Đình đẩy cửa bước vào trong.
Ngay lúc này, Cố Hải vẫn đang ở trên giường của Bạch Lạc Nhân chăm chỉ “cày cấy”.
Tiếng mở cửa lâu ngày không nghe đột nhiên vang vào trong tai, động tác của Cố Hải đột nhiên ngừng lại.
“Tôn cảnh vệ, hành lý của ngài đặt như vậy được không?”
“Tùy ý đi, đặt ở đâu cũng được.”
Đồ phá rối! Vậy mà lại đột ngột trở về!
Cơ thể nóng bỏng của Bạch Lạc Nhân trong chớp mắt lạnh xuống, bàn tay to bóp chặt cổ của Cố Hải, ánh mắt căm hận tăng thêm lo lắng nhìn vào mặt của Cố Hải, “Cậu không phải nói chắc chắn sẽ không đánh tập kích sao?”
Cố Hải cũng là vẻ mặt không kịp né tránh, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Đợi tôi làm xong trận này rồi nói!”
“Fuck.” Bạch Lạc Nhân hung hăng đấm xé vào bắp thịt trên lồng ngực Cố Hải, “Cậu đúng thật là cầm thú mà!”
Tôn cảnh vệ hướng sang người lính gác cửa tùy ý hỏi thăm một câu, “Cậu ta gần đây thế nào?”
“Vẫn tốt, chỉ là tiếng động lúc ngủ hơi lớn một chút…”
“Ngủ thì có thể gây ra tiếng động gì?”
“Cái đó…chính là…toàn nghe thấy cậu ấy nói mớ mắng chửi người.”
Tôn cảnh vệ chớp chớp mắt, tên nhóc này còn có thói quen này sao?
Cố Hải chạy nước rút, trầm giọng gào, nằm bò trên người Bạch Lạc Nhân kéo dài một lúc, lúc này mới quyến luyến không nỡ đem lão nhị của mình rút ra.
“Tôi bây giờ cần trở về không?” Cố Hải trưng cầu ý kiến của Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân ấn giữ Cố Hải, “Trước tiên đừng trở về, ba cậu chắc chắn đang tìm cậu, lúc này chui vào chính là tự chui đầu vào lưới,”
Cố Uy Đình ở mỗi phòng đều xoay tới lui, kết quả căn bản là không nhìn thấy bóng dáng của Cố Hải, trong chớp mắt nổi trận lôi đình! Tiểu tử thối, quả nhiên vẫn là lén lén lút lút chạy đi! Đáng thương cho hai tên lính đặc chủng, vừa nằm xuống không bao lâu, ổ chăn còn chưa kịp ấm, đã bị tiểu đội trưởng đuổi tới. Lúc OX Bạch Lạc Nhân với Cố Hải vẫn dựng thẳng tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, đột nhiên một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, vang vang hữu lực.
“Thủ trưởng, Ngài sao lại qua đây?”
Cố Uy Đình không nói gì, đi thẳng đến phòng của Bạch Lạc Nhân, ra sức đập cửa.
“Nhanh, mau chóng chui vào đi.”
Bạch Lạc Nhân đẩy Cố Hải một cái, kết quả vừa mới đem nắp đóng lại, liền nhớ tới một câu chưa nhắc nhở, cậu muốn nói với Cố Hải, trở về đừng nằm lên giường, tốt nhất là trốn ở chỗ nào đó, kết quả đã muộn rồi.
Tiếng gõ cửa càng lúc càng quyết liệt.
Âm thanh của Tôn cảnh vệ vang lên, “Tiểu Bạch, cậu ngủ chưa?”
Bạch Lạc Nhân bình ổn lại hơi thở, bày ra dáng vẻ buồn ngủ đi ra ngoài cửa.
Mở cửa nhìn, bên ngoài có hai người, nhất thời lộ ra thần sắc kinh ngạc.
“Chú Tôn, chú, hai người trở lại lúc nào vậy?”
Cố Uy Đình không nói gì, tiếp tục đi thẳng vào trong, vén chăn lên, không có người, mở tủ quần áo, không có người, kéo mở cửa sổ, vẫn là không có người…
Ánh mắt sắc bén nhìn thiêu đốt Bạch Lạc Nhân, “Cố Hải không ở chỗ cậu?”
Bạch Lạc Nhân phải cần bao nhiêu tố chất tâm lý vững mạnh, mới có thể lộ ra ánh mắt vô tội đến như vậy.
Cố Uy Đình lại trầm mặt lại đi ra ngoài.
Cố Hải từ trong đường hầm chui ra, vừa muốn nằm lên giường, đột nhiên Bạch Lạc Nhân hiển linh, trong đầu chợt hiện ra ánh sáng, trốn vào trong tủ quần áo bên cạnh.
Cố Uy Đình đứng ở cửa quát lớn với hai tên lính đặc chủng: “Lập tức đi ra ngoài tìm cho tôi, tìm không được thì đừng quay về!”
Phế vật! Một người vậy mà trông coi không được…Cố Uy Đình mắng mắng chửi chửi đi vào trong phòng, tiếng hô hấp tràn đầy lo lắng nghe vào tai Cố Hải cực kỳ chân thật, cậu cố ý điều chỉnh tư thế, gây ra động tĩnh nhỏ không thể nghe thấy.
Lỗ tai quân nhân đều cực kỳ nhanh nhạy.
Cố Uy Đình nhanh chóng đi qua tủ quần áo, từ từ kéo mở cửa tủ quần áo ra, nhất thời kinh ngạc. Cố Hải thì cuộn tròn trong tủ quần áo, mắt hơi hơi nheo lại, vẻ mặt dường như còn chưa tỉnh, cảm nhận được ánh sáng, vẫn phản ứng nhanh chóng lấy tay che lại, làm ra dáng vẻ đã ngủ trong đây rất lâu rồi.
“Ba, sao ba về rồi?” Giọng nói mơ mơ hồ hồ.
Cố Uy Đình mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, “Con trốn trong đây làm gì?”
“Ngủ đó…” Cố Hải uể oải đáp lại một câu.
Kỳ lạ thật, lúc nãy trên giường không nhìn thấy, náo loạn cả nửa ngày trốn vào đây ngủ! Đợi chút…”Con không lên giường ngủ, chạy tới đây làm gì?”
Cố Hải cười đau khổ, “Căn phòng quá trống trải, giường quá lớn, chỉ có chui vào trong không gian nhỏ hẹp này, con mới có thể cảm nhận được ấm áp gia đình.”
Cố Uy Đình, “…”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top