CHƯƠNG 126: GẦN ĐẾN BƯỚC ĐƯỜNG CÙNG.
QUYỂN 1: RUNG ĐỘNG THANH XUÂN.
CHƯƠNG 126: GẦN ĐẾN BƯỚC ĐƯỜNG CÙNG.
"Ba, con hỏi ba một chuyện."
Bạch Hán Kỳ lật người qua, hướng thẳng sang Bạch Lạc Nhân, lưng thẳng ra, mặt vô cùng nghiêm túc.
Bạch Lạc Nhân khó xử, "Ba làm gì mà có vẻ mặt này vậy hả? Con chỉ muốn nói với ba chuyện thường ngày thôi mà."
"À..." Bạch Hán Kỳ lập tức thả lỏng cơ thể ra, "Ba tưởng con muốn trao đổi với ba chuyện quốc gia đại sự chứ."
Trao đổi chuyện quốc gia đại sự cũng không tìm ba đâu...Bạch Lạc Nhân trong lòng cãi lại một câu.
"Con hỏi ba, ba cảm thấy Cố Hải cậu ta thế nào?"
Bạch Hán Kỳ lập tức đưa ngón tay ra chọc lên trán Bạch Lạc Nhân một cái, "Con nói cái gì vậy hả? Con với Đại Hải khẳng định lại xảy ra vấn đề rồi..."
Bạch Lạc Nhân thở dài một hơi, "Ba trước tiên đừng quan tâm chuyện này, ba chỉ cần đánh giá khách quan con người Có Hải thôi."
"Đứa trẻ này, tuyệt đối không có gì để nói."
Bạch Hán Kỳ đưa ngson tay cái ra.
Bạch Lạc Nhân nằm sấp trên giường, cằm chống lên gối, yên tĩnh đợi Bạch Hán Kỳ tiếp tục, ngược lại Bạch Hán Kỳ chỉ ừ ừ hai tiếng, cũng không có nói gì khác nữa.
"Xong rồi?"
"Phải, còn có lời gì có thể nói sao?"
Bạch Lạc Nhân xụ mặt xuống, con ngươi đen liếc Bạch Hán Kỳ, "Ba không thể nói rõ ràng hơn một chút được sao? Ví dụ như nhân phẩm, như là tính cách, như là về phương diện đối nhân xử thế..."
Bạch Hán Kỳ rất nghiêm túc suy nghĩ, rồi nói: "Nhân phẩm không có vấn đề, tính cách tốt, đối nhân xử thế cũng rất tốt..."
Nói rồi chẳng khác nào không nói...bỏ đi, coi như không hỏi, hỏi rồi cũng như là chưa hỏi, Bạch Lạc Nhân đem chăn kéo kéo lên người, tính cứ như vậy mà ngủ.
Kết quả, đợi đến lúc Bạch Lạc Nhân từ bỏ hi vọng, Bạch Hán Kỳ lại chậm chạp nói ra.
"Đại hải đứa trẻ này, xuất thân tốt, không ham hư vinh, có chí khí, có chịu khổ, hơn nữa rất phóng khoáng. Ba thích nhất một điểm ở cậu ấy chính là cẩn thận, lúc trước ba cảm thấy tuổi nhỏ nhưu các con không có mắt nhìn gì, bây giờ ba phát hiện ra là không phải. Bây giờ đứa trẻ này rất có mắt nhìn,tuy rằng cũng có những đứa không có mắt nhìn tốt. Nhưng Đại Hải đứa trẻ này tuyết đối thẳng tính, chuyện gì cũng đều biểu hiện ra bên ngoài, thích chính là thích, không thích chính là không thích, yêu ghét rõ ràng, nói một là một."
Bạch Lạc Nhân yên lặng lắng nghe, mở mắt ra mở miệng hỏi: "Ba nhìn người chuẩn vậy sao?"
"Đương nhiên rồi, đừng thấy ba đầu óc không tốt như con, nhưng nhìn người tuyệt đối chuẩn hơn con. Ba đã sống được bao nhiêu năm rồi chứ? Ba đã giao tiếp được với bao nhiêu người rồi chứ? Con mới sống tới đâu nào, con gặp được bao nhiêu người đều có thể đếm được trên đầu ngón tay."
Bạch Lạc Nhân lại hỏi, "Ba cảm thấy, người giống như Cố Hải, nếu như bị chọc tức, có phải là chuyện gì cũng dám làm không?"
"Ví dụ xem? Con nêu ra một vấn đề đi."
"Ví dụ nếu như cậu ta nhìn thấy một cô gái không vừa mắt, có phải sẽ tìm người làm nhục cô ta không?"
"Sao có thể chứ?" Bạch Hán Kỳ dễ dàng bác bỏ, "Đại Hải đứa trẻ này mắt nhìn người tuyệt đối ngay thẳng, loại chuyện thiếu đạo đức đó cậu ta khẳng định sẽ không làm."
"Nếu như cậu ta rất ghét cô gái đó thì sao?"
"Cậu ta sao có thể ghét cô gái đó được, cũng không thể so sánh với mẹ con được đúng không? Cậu ta có làm gì mẹ con sao? Nếu nói Mạnh Kiến Chí con người này cũng đủ để mọi người ghét rồi phải không? Đại Hải không phải chỉ cho ông ta vài đấm thôi sao? Cậu ta có đem Mạnh Kiến Chí làm đến chết đâu?"
Bạch Lạc Nhân từ từ di chuyển ánh mắt lên trên tường, không nói gì.
Sau đó Bạch Hán Kỳ mệt rồi, lúc ngủ không ngủ lại đập lên ổ chăn Bạch Lạc Nhân một cái, lẩm bẩm: "Ba có thể đem đầu mình ra đảm bảo, Đại Hải khẳng định sẽ không làm ra mấy chuyện nhưu vậy, con đừng có đoán bậy nữa, mau đi ngủ đi."
Lẽ nào mình thật sự hiểu lầm cậu ta rồi?...mắt của Bạch Lạc Nhân nặng nề nhắm lại.
Sau nửa đêm ngủ rất cạn, bên tai luôn nghe tiếng ngáy của Bạch Hán kỳ, mơ mơ màng màng, Bạch Lạc Nhân cũng không biết là nằm mơ hay nhớ lại, cậu nhìn thấy cái đêm Bạch Hán Kỳ kết hôn, Cố Hải cõng cậu trên lưng đi lên sân thượng, ôm cậu nói: "Tôi dám bảo đảm ngoài ba cậu ra, không có ai đối xử tốt với cậu hơn tôi."
Tôn cảnh vệ đang tận tình khuyên giải, Cố Hải làn đầu tiên đồng ý về nhà đón năm mới với Cố Uy Đình.
Đã là hai mươi tám tháng chạp, trên đường càng ngày càng vắng vẻ, một đường không chút trở ngại, tình trạng kẹt xe căn bản đã biến mất. Người sống ở Bắc Kinh đều biết rằng, mỗi lần đến tết, Bắc Kinh đều trở thành một thành phố trống rỗng. Phong tục tập quán càng ngày càng ít lưu giữ, người đến đây làm việc càng ngày càng nhiều, mùi vị tết càng ngày càng nhạt.
Cố Hải đã nửa tháng rồi không có về chỗ ở của mình, mỗi lần về, cũng là lấy ít đồ rồi đi.
Trong ga-ra vẫn còn đậu chiếc xe của Bạch Lạc Nhân, Cố Hải nhìn cũng không thèm nhìn, rút chìa khóa ga-ra ra rồi đi vào thang máy.
Thang máy chầm chậm lên cao, Cố Hải mọt mình đứng trong thang máy, đột nhiên cảm thấy, nửa tháng nay mình căn bản sống không giống người.
Mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm, đi ngủ ra thì là luyện tập, căn bản là không cho bản thân một chút không gian suy nghĩ gì, thỉnh thoảng xuống tinh thần thì đi tìm cự chiến binh nghe ông ấy kể về kinh nghiệm quân sự của mình, sau đó lén lén lút lút đem linh hồn kéo trở về.
So với mấy con chó nghiệp vụ phi nước đại trên sân huấn luyện thì cũng không có khác biệt gì! Cố Hải tự hình dung bản thân như vậy.
Cố Hải lục lọi quần áo trong tủ, dự định về nhà nhiều ngày, kể từ sau khi bị Bạch Lạc Nhân hung hăng tổn thương như vậy, Cố Hải đối với chuyện gì cũng đều không có cảm giác. Lúc trước cậu tưởng rằng cảm giác khó chịu nhất chính là cùng ở dưới một mái nhà với Khương Viên, bây giờ cảm thấy đó vốn dĩ không là chuyện gì cả, quả nhiên năng ực chấp nhận của con người đều là do luyện mà thành.
Tủ đồ lục đén cuối, nhìn thấy một chiếc áo đồng phục được xếp gọn gàng ngăn nắp, còn lấy hộp đựng quần áo mà đựng và.
Đây chính là cái áo đông phục Bạch Lạc Nhân tự tay giặt cho cậu.
Ban đầu cứ như đồ vật hiếm, cũng không nỡ mặc, cứ luôn cất vào trong tủ.
Cố Hải sững sờ một hồi, đột nhiên xé cái hộp đựng ra, kéo cái áo đồng phục ra rồi mém lên đất.
Hung hăng đạp ba cái, cảm thấy giống như mình đang tự giày xéo trái tim mình.
Không ngăn được đau lòng, đột nhiên chạy đến ôm vào trong lòng, đau lòng đến mức Cố Hải muốn đập đầu vào tường.
Tên ngốc nhà cậu, cậu cứ ở bên cạnh cô ta mà chơi đùa đi, cậu cứ để cô ta lừa gạt mà đùa giỡn đi, sớm muộn cũng có một ngày cậu bị tổn hại thôi!
"Ngày mai đã là ba mươi tết rồi." Thạch Tuệ nói.
Bạch Lạc Nhân yên lặng nhìn cô ta rồi hỏi: "Em bao giờ trở về?"
"Về? Về đâu?" Thạch Tuệ chớp chớp con ngươi sáng ngời.
"Về nước, việc học của em cũng không thể nào bỏ bê như vậy được phải không?"
Thạch Tuệ bày ra vẻ mặt không quan tâm, "Bỏ bê thì bỏ bê thôi, dù sao em chỉ muốn ở bên cajnhanh."
"Em..."
"Cái gì cũng không cần nói!" Thạch Tuệ bịt tai lại, "Em không muốn nghe, em không muốn nghe."
Bạch Lạc Nhân rút ra một điếu thuốc, yên lặng hút.
Thạch Tuệ luôn nhìn Bạch lạc Nhân, từ lúc bọn họ bắt đầu ngồi xuống chỗ này, đây đã là điếu thứ năm mà Bạch Lạc Nhân hút rồi. Cô nghe người khác nói, con trai hút thuốc là muốn giết thời gian, Bạch Lạc Nhân liên tục hút thuốc, có phải là muốn ám chỉ đoạn thời gian này đối với cậu ấy mà nói rất khó chịu? Thạch Tuệ không muốn nghĩ như vậy, nhưng sự thật ép cô không thể không nghĩ như vậy, từ khi cô quay lại đến bây giờ, biểu cảm trên mặt của Bạch Lạc Nhân càng ngày càng ít, ban đầu còn có thể nhìn thấy mấy phần ngạc nhiên với phấn khích, bây giờ chỉ còn lại vẻ thờ ơ.
Vốn dĩ tưởng rằng bản thân bị oan ức lớn như vậy, Bạch lạc Nhân sẽ đau lòng, sẽ thương tiếc cô, nhưng ngoại trừ sự quan tâm thông thường ra, Thạch Tuệ cái gì cũng không cảm nhận được.
Có lúc cô cũng cảm thấy mệt mõi, cũng sẽ lén rơi nước mắt. Nhưng mỗi khi nghĩ đến bản thân hi sinh tinh thần và tình cảm nhiều như vậy, lại cảm thấy cực kỳ không cam tâm.
Tình cảm có thể xây dựng, nhưng người thì không thể tìm được lần thứ hai.
"Bạch Lạc Nhân, anh cùng ra nước ngoài với em được không? Cứ như vậy, việc học của em cũng sec không bỏ bê, anh cũng có thể thuận lợi phát triển tương lai. Lúc trước anh là không có điều kiện, bây giờ anh có rồi, tại sao không ra nước ngoài rèn luyện? Anh biết không? Cuộc sống trung học ở nước ngoài cũng khá tốt, căn bản sẽ không trải qua những ngày tháng tàn bạo như anh ở đây. Nếu như không phải vì nhớ anh, em có nói thế nào cũng sẽ không về đây, anh cân nhắc một chút đi được không?"
Lúc một nhà ba người ăn cơm, Khương Viên cực kỳ hứng thú nói: "Chuyện Lạc nhân ra nước ngoài, có thể có tiến triển rồi."
Sắc mặt Cố Hải liền thay đổi, nhưng vẫn giả vờ không nghe thấy tiếp tục ăn cơm.
"Bản thân nó nghĩ thông rồi sao?" Cố Uy Đình hỏi.
"Chắc tám chín phần rồi."
Khương Viên càng nói càng hưng phấn, gắp cho Cố Hải một miếng cá, khuyên nhủ: "Tiểu Hải cũng cùng đi đi, hai anh em có thể chăm sóc nhau."
"Tôi không đi."
"Ế? Hai anh em bọn con không phải rất thân sao, ai cũng không muốn xa ai mà?"
Cố Hải lạnh lùng nói: "Tôi không muốn đi."
Khương Viên còn muốn nói chuyện, Cố uy Đình ở một bên mở miệng nói: "Nó không bằng lòng đi thì đừng kêu nó đi, nó ở lại đây, sau này nhập ngũ, ở trong quân đội cũng nhưu nhau."
"Cũng phải..." Khương Viên cười cười, không nói gì nữa.
Cố Hải lại mở miệng, "Con sẽ không nhập ngũ."
"Con không nhập ngũ?" lần này lông mày của Cố Uy Đình dựng thẳng lên, "Con tại sao không nhập ngũ? Con từ nhỏ đã trưởng thành trong quân đội, không có việc gì cũng chạy đến quân dội, con không nhập ngũ thì muốn làm cái gì?"
Cố Hải yên lặng nhìn Cố Uy Đình, mặt không cảm xúc nói: "Tôi cả ngày chạy đến đó, cũng không có nghĩa là thích."
Nói xong, bỏ đũa xuống đi về phòng ngủ.
Cố Uy Đình cũng muốn đứng dậy, lại bị Khương Viên kiên cường ấn xuống.
"Năm mới rồi, cũng đừng gây áp lực cho con, có chuyện gì chúng ta đợi sang năm rồi nói..." Đang nói, điệnthoại bên cạnh vang lên, Khương Viên vỗ vỗ vai Cố Uy Đình, "Tôi đi nghe điện thoại trước, ông từ từ ăn."
Lấy điện thoại đặt bên tai, liền nghe thấy giọng nói chúc tết ngọt ngào.
"Dì năm mới vui vẻ ạ."
"A, là Tuệ Tuệ phải không?" Khương Viên cười rạng rỡ, "Dì vừa mới ăn cơm xong, con cũng thay dì gửi lời thăm hỏi đến người trong nhà con."
"Được ạ, thưa dì."
Khương Viên lập tức đề cập đến vấn đề mình quan tâm nhất.
"Đúng rồi, con nói chuyện với Lạc Nhân thế nào rồi? Lần trước không phải con nói, Lạc Nhân có thể sẽ vì con mà ra nước ngoài sao?"
"Vâng ạ, nhưng là gặp một chút khó khăn, Bạch Lạc Nhân nói anh ấy không nỡ xa ba anh ấy."
Khương Viên nhíu mày, "Dì biết mọi chuyện đều là tại lão Bạch mà, yên tâm đi, về nhà dì sẽ tìm lão Bạch một chuyến, sẽ làm công tác tư tưởng với ông ấy."
"Dì thật lợi hại."
"Làm sao lợi hại bằng con chứ! Dì lúc trước không chỉ nói qua một lần chuyện này, nó đều không để ý đến dì, bây giờ nó cân nhắc chuyện này, đều là công lao của con."
"Nhưng mà...Con cảm thấy con rất vô dụng."
"Aiya, tiểu cứu tinh của dì, con rất có bản lĩnh mà. Nhớ lời của dì, gần đây cứ nói chuyện với nó nhiều, nhắc nhiều đến chuyện này, nó cũng có thể nghe vào lời của con thôi. Dì ở bên đây, sẽ tốn công sức lên người ba của nó, nói chung, hai chúng ta cùng nhau nỗ lực đi."
"Ừm, nhất định sẽ không khiến dì thất vọng."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top