Chap 13
Chưa bao giờ Shinichi phải đối diện với một rắc rối lớn như thế này. Cũng chưa bao giờ chàng thám tử nổi tiếng tự tin nhất Nhật Bản phải vò đầu bứt tóc nhiều đến vậy. Đây là một trường hợp khó nhằn hơn nhiều lần so với những vụ án mà cậu từng tham gia.
Shinichi lăn qua trái, lật qua phải, khiến tấm drap giường hoàn toàn nhăn nhúm trước khi bật dậy, và bắt đầu lượn tới lượn lui trong căn phòng của mình.
Cậu đang sám hối- nếu có thể dùng từ này- về việc mình đã hôn một cô gái khác-không phải Ran.
Mặc dù Shinichi nhận thức rõ là trong trái tim cậu chẳng có chút xíu miếng nào gọi là "ân hận" cho hành động đó, nhưng lương tâm Shinichi vẫn cảm thấy cắn rứt rất nhiều.
Thế này là thế nào nhỉ?
Shinichi ko cảm thấy hối hận khi hôn Shiho, thậm chí là cậu còn muốn...lập lại việc đó thêm vài lần nữa ( tự làu bàu nguyền rủa mình ở chỗ này ), nhưng thực tế bây giờ, cậu đang hẹn hò với Ran, đúng chứ?
Thế mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn hôn Ran, đi chơi với cô ấy thì luôn cảm thấy gượng ép, đến dự dạ hội thì dán mắt vào Shiho... Mà khoan, chờ đã, từ nãy giờ cậu đang cố chứng minh điều gì vậy?'
Shinichi cắn môi, vần vò mái tóc của mình đến lúc nó bờm xờm lên như tổ quạ, cậu quyết định bước sang phòng sách chào hỏi ông bạn Holmes yêu quý. Chàng thám tử hi vọng Holmes sẽ cho mình lời khuyên sáng suốt trong vụ này chăng?
Lướt những ngón tay trên dãy sách dày cộm, Shinichi dừng lại ở quyển "Vụ scandal của xứ Boheme". Đây là cuộc gặp gỡ đầu tiên của Holmes và Irene Adler. Shinichi đã đọc quyển này khoảng ba lần, nhưng thần tượng chính của cậu vẫn là Holmes, nên cậu ít chú ý tới Irene. Đột nhiên Shinichi muốn tìm hiểu về Irene của Holmes.
Tóm tắt " Vụ scandal của xứ Boheme":
Holmes nhận được bức thư của một thân chủ muốn nhờ ông giải quyết một vụ việc. Thư viết trên loại giấy đắt tiền. Cuối tờ giấy có dòng chữ Eg P Gt (Egria Papier Gesellschaft - Công ty giấy Egria - tiếng Đức). Egria nằm ở Boheme. Như vậy, người viết bức thư này là một người Đức. Vài phút sau, người đó đến. Đó là Cassel - vua kế vị tại Boheme. Ông cho biết trước đây có quan hệ với ca sĩ nhạc kịch Irene Adler. Bây giờ, ông sắp lấy vợ và cô ta doạ đến ngày đính hôn, tức là ba ngày nữa, sẽ gửi thư và ảnh của hai người cho vợ ông. Ông yêu cầu Holmes tìm cách lấy lại những thứ đó. Sáng hôm sau, Holmes đến nhà Irene và thấy luật sư Noton đi vào nhà cùng cô. Lúc sau, từng người một rời nhà tới nhà thờ Saint Monnique. Holmes vội bám theo. Không biết Holmes là thám tử, họ nhờ anh làm chứng cho cuộc hôn nhân của mình.Buổi chiều, Holmes và Watson đến nhà Irene. Lúc này có một đám người đang đánh nhau. Irene vừa xuống xe và bị kẹt vào đám đông đó. Holmes chạy ra che chở cho cô thì bị đánh, máu chảy ròng ròng. Irene vội đưa anh vào nhà chăm sóc. Holmes đưa tay ra ám hiệu, Watson ở bên ngoài hét lên kêu cháy, khói bốc mù mịt. Nghe có cháy, Irene vội chạy ngay đến phía sau tấm pano trượt, trên dây chuông bên phải. Holmes biết đó chính là nơi để thư và ảnh. Anh cho cô biết chỉ là báo cháy nhầm.Sáng hôm sau, Holmes báo cho Cassel biết chỗ để ảnh. Đúng lúc đó, họ nhận được tin Irene đã cùng chồng rời khỏi nước Anh. Holmes vội chạy tới nơi để ảnh. Ở đó chỉ có bức thư Irene gửi cho Holmes nói rằng cô đã biết màn kịch của anh và hứa sẽ không cản trở đám cưới của Cassel.
Với một người luôn luôn ao ước trở thành Holmes của thời hiện đại, dĩ nhiên Shinichi cũng từng nghĩ đến việc mình sẽ có một Irene bên cạnh. Và đó không ai khác là Ran. Chắc chắn- từ thời còn thơ ấu, mọi người xung quanh nghĩ như thế, bố mẹ nghĩ như thế, bạn bè nghĩ như thế, và Shinichi cũng luôn nghĩ như thế ( có thể xem như một dạng tự kỷ ám thị ). Phải, nếu Shinichi được xem là Holmes của thế kỷ 21, thì Irene chính là Ran, và Shiho nhất định là Watson tuyệt vời nhất mà anh đã tìm được.
Mọi chuyện sẽ đẹp như câu chuyện cổ tích thần kỳ của ngài Conan Doyle- nếu Watson của Shinichikhông phải là một cô gái!
Có rất nhiều sóng gió đối với những ý kiến trái chiều về mối quan hệ giữa Holmes và Watson: sự thân mật, những giây phút cùng vào sinh ra tử, luôn thấu hiểu suy nghĩ của nhau...hơn hết là sự gắn bó mật thiết vô hình từ những vụ án mà nếu thiếu một trong hai- nhất định sẽ khó mà hoá giải. Tình cảm của Holmes và Irene dù có được khắc hoạ bằng những ngôn từ hoa mỹ lãng mạn đến mấy, cũng khó lòng che mờ những dấu vết gắn bó giữa Holmes và Watson. Đó là lý do tại sao có nhiều người cho rằng, Holmes và Watson là một cặp đồng tính! Shinichi từng phát rồ lên khi nghe những lời nhận xét đó, nhưng đến bây giờ thì chính cậu cũng đang mắc kẹt trong tình trạng như vậy. Khác với Holmes- cũng ko hiểu là may mắn hay xui xẻo, cậu kẹt giữa mớ tình cảm lộn xộn giành cho Watson của mình, trong khi từ bé đã xác định ai là Irene.
Holmes sẽ làm gì nếu Watson là một người phụ nữ?
Shinichi gấp quyển sách lại, cố gắng mường tượng mối quan hệ giữa Holmes, Watson, Irene. Nhưng cậu vẫn ko tìm đc câu trả lời.
Shinichi quyết định đặt một câu hỏi khác, " Nếu phải chọn giữa Watson và Irene, Holmes sẽ chọn ai?". Holmes sẽ ko để Irene gặp nguy hiểm, nhưng Holmes càng ko để mất Watson. Phải, đó chính là câu trả lời.
Và...phút chốc, trí óc Shinichi như được thắp sáng bởi một triệu ánh đèn ne-on.
Nếu Watson là một người phụ nữ, Holmes vẫn sẽ trân trọng và bảo vệ Irene, nhưng Holmes sẽ yêu và luôn giữ Watson bên mình!
Mỉm cười, Shinichi nhảy phóc khỏi ghế, chạy vào giường và chộp lấy điện thoại di động.
Nhưng ngón tay Shinichi dừng lại ở những con số.
Cậu sẽ phải nói với Ran sự thật này như thế nào?
Mà khoan...cậu đang định làm cái quái gì vậy?
Gọi cho Ran và nói với Ran rằng, Người tớ yêu ko phải cậu? Xin lỗi vì tớ đã nhầm lẫn?
Thề có Chúa, cậu chắc chắn không còn sống để nhìn thấy mặt trời vào ngày mai nữa!
Và còn Shiho??
Shinichi quăng người lên giường với một chút xấu hổ khi nghĩ đến nụ hôn vừa nãy, sau đó ruột gan như sôi lên khi nhớ đến Hakuba và buổi dạ vũ.
Ngã vật ra giường, Shinichi gác tay lên trán.
Cậu biết mình thích Shiho...Mà không, nhiều hơn để chỉ là "thích"...Nhưng còn cô ấy? Cậu ko biết.
Nhưng dù sao, Shinichi cũng cần nói rõ với Ran. Cậu ko muốn tiếp tục kéo dài, càng lúc càng làm Ran thêm đau khổ, av2 khiến cả hai đều khó chịu. Còn việc Shiho, xem ra phải gác lại rồi.
Shinichi đưa điện thoại ngang mặt, chằm chằm nhìn vào nó trước khi bấm vào số máy quen thuộc.
- Alo?
- Ran, tớ là Shinichi đây.
- Khuya lắm rồi, cậu chưa ngủ?
- Tớ...à tớ muốn nói với cậu...ngày mai 7h sáng, tớ có thể đón cậu đc ko?
- Sớm như vậy??_ Ran ngập ngừng_ Có gì gấp à?
- Phải, chuyện của chúng ta_ Shinichi hít một hơi thật sâu, cố giữ giọng nhẹ nhàng nhất để Ran ko bị sốc_ Tớ nghĩ...tớ ko thể tiếp tục làm bạn trai của cậu nữa.
Một sự im lặng nặng nề đáng sợ. Và Shinichi có thể nghe rõ những tiếng nấc trước khi cô ấy cúp máy.
- Tớ hiểu. Ngày mai tớ sẽ chờ cậu.
***
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top