CHƯƠNG II: KÉO ĐỂ LÀM GÌ?

- Đừng khóc nữa. Khóc không làm được gì đâu.

Cô im bặt. Đôi tay run rẩy từ từ thả lỏng đặt xuống đùi, gương mặt thất thần với tâm trạng cực kì hỗn loạn ngước lên nhìn theo phía giọng nói lạnh lùng ban nãy. Cô thở dốc, đôi mắt tím thâm quầng vì nhiều đêm làm việc quá sức, nay lại đỏ hoe vì những giọt nước mắt mặn chát rơi xuống không ngừng.

- Anh thì làm sao hiểu được chứ?

Giọng nói thều thào uất ức cùng gương mặt đau đớn của cô, anh quỳ xuống, đôi mắt lạnh như băng ghé sát lại gần, giọng nói vẫn không chút cảm xúc y như lúc nãy:

- Vậy làm thế nào em có thể biết tôi không hiểu? 

- Tôi...

Cô cúi gằm gương mặt xinh đẹp, trong lòng vẫn không thể biết rằng đây là cảm giác gì, thân thể vô thức cứ run bần bật lên, nhất là lúc đối mặt với người con trai lạ mặt đằng trước.

Một đôi mắt đẹp hút hồn liền khép lại, môi hiện lên một nụ cười nửa miệng quyến rũ. Anh phủi tay đứng dậy quay lưng lại đi về phía cửa phòng. Bàn tay nhẹ nhàng xoay chiếc nắm cửa màu bạc sang trọng.

- Đói không?

- ...

- Đứng dậy đi.

- ...

- Tôi đưa em đi ăn.

"Cái gì?" - cô lại mở to đôi mắt tím ngạc nhiên pha chút sợ hãi nhìn lên. Anh vẫn đứng đó, tay vẫn cầm nắm cửa, vẫn nụ cười bí ẩn và nguy hiểm mà cô chưa từng nhìn thấy.

- Đi bộ sao?

- Không. Bằng xe của tôi.

Ngạc nhiên lắm. Nhưng cũng run lắm.

Nhưng mà... Người như vậy, sau này chắc chắn sống cùng thì phải gặp mặt rất nhiều... Chi bằng bây giờ... làm quen trước?

Ưm... Nhìn kĩ lại thì cũng được đó, không biết tính tình ra sao thôi chứ về phần nhan sắc thì... e hèm... 75% mấy anh soái ca ngôn tình ha?

Thôi kệ, quan tâm làm gì, người ta mời mình đi ăn thì lẽ nào lại từ chối? Mấy ngày nay cũng chưa có cái gì vào bụng, kệ đi, đồ ăn là number 1~

Tự nhiên, Ran cảm thấy... mình càng ngày càng giống như bị điên -.-

Trong lòng bỗng dưng rạo rực, đầu óc bỗng dưng xóa tan mọi lo lắng và sợ hãi.

Khi không trong tâm trí lại tự mình đi khen một người con trai không quen không biết đẹp như Đại Thần -.- Đường đường là hotgirl nổi tiếng lạnh lùng xem đàn ông chỉ như phù du thoáng qua, tại sao hôm nay... lại kì lạ như vậy?

Cảm giác này... là sao?

Thật không thể hiểu nổi chính bản thân. Không thể giải thích được trong lòng mình hiện đang nghĩ cái quái quỷ gì!

Cô chống tay lên chiếc giường cạnh bên định đứng dậy, đôi chân lạnh ngắt bỗng dưng nhói lên vì những vết thương cũ, máu lại tiếp tục rỉ ra thấm ướt một phần quần jeans bao bọc chiếc đùi thon thả. Bàn tay cô theo phản xạ mà bấu chặt lấy drap giường, gương mặt nhăn lại đau đớn.

- Ở nhà không có đồ ăn sao?

- ...

- Đau quá...

- ...

Anh tiến lại gần phía cô, chiếc cửa gỗ mất đà mà nhẹ nhàng đóng lại nghe "cạch".

Trong cơn đau nhói không thể kiềm chế mà cứ bộc phát làm cô đã không thể đứng dậy lại càng rên lên đau đớn. Thật là... đúng lúc vậy chứ?

- Bé Shin ơ...?

 "A! Đau quá! Anh nhẹ nhẹ chút được không?" - giọng nói trong trẻo pha chút hoảng hốt của một cô gái nghe quen quen phát ra từ căn phòng đang đóng chặt cửa. Cô Yukiko lúc nãy vừa đi làm, tâm trạng lúc nào cũng vui tươi háo hức chạy ngay đến phòng con trai thông báo việc Ran sẽ đến ở chung từ ngày hôm nay, có thêm một đứa con gái dễ thương ở cùng, Yukiko chắc chắn sẽ có người đồng cảnh làm người hầu không công của Shinichi, nhưng mà thực sự không nghĩ là... Đầu óc cô bay tứ tung, tung hoành mọi việc, trong đầu cứ càng ngày càng đen sẫm lại ><. 

Tính ra thì, um... Shinichi năm nay hai mươi, bé Ran nhỏ hơn Shinichi một tuổi, là mười chín => cả hai đều trên mười tám, um... trên mười tám hầu như là "làm được mọi việc" rồi. Um... chắc làm được mọi việc rồi... A ha... A ha... A hahaha... 

"Cạch." - cánh cửa gỗ trắng tinh bất ngờ mở ra,  Shinichi bắt gặp gương mặt vừa hết hồn vừa buồn cười vừa nguy hiểm của mẹ.

"Cạch." - cánh cửa gỗ trắng tinh bất ngờ mở ra, cô Yukiko bắt gặp gương mặt vừa ngạc nhiên vừa tỉnh bơ vừa nguy hiểm của con.

Tại sao lại có hai khuôn mặt với những biểu cảm vừa tương đồng vừa đối lập như vậy?

E hèm... Chuyện kể là...

  ***

Anh tiến lại gần phía cô, chiếc cửa gỗ mất đà mà nhẹ nhàng đóng lại nghe "cạch".  

- Ăn ở sao mà bị thương nặng vậy? - giọng nói lạnh lùng vang lên mơ hồ, Ran bất ngờ ngẩng mặt lên về phía cửa, nhưng hoàn toàn không có ai. Cô vội vàng xoay ra chỗ khác, ánh mắt lonh lanh dò xét khắp căn phòng. Bóng hình anh, đang tiến về phía cô, trên tay cầm một vật làm cô thật sự thấy khó hiểu... cây kéo?

Anh kia, cầm kéo làm cái gì?

Việc đi ăn bằng ô tô của anh thì liên quan gì đến cây kéo?

Hay phải nói là... việc tôi ngồi ở đây thì liên quan gì đến cây kéo????

Chiếc kéo màu vàng sang trọng vừa vặn nằm trong lòng bàn tay anh tiến gần đến phía cô, gương mặt tuy lạnh lùng mà pha chút trong đôi mắt xanh màu nước biển... buồn cười?

- Nè nè... Anh định cầm kéo... đi đâu vậy? - cô ngước lên nhìn anh, ngón trỏ run run rẩy rẩy chỉ về phía chiếc kéo nhỏ cùng đôi mắt long lanh đầy nước.

- Thử hỏi coi kéo để làm gì?

- C... c... cắt! - cô ngập ngừng.

- Ừ thì đó! Tôi đem kéo đi cắt.

- Nhưng mà... nhưng mà... cắt cái... Áaaaaaaaaa anh làm gì vậy??????

Nàng Ran Mori xinh đẹp nào đó hét toáng lên nắm chặt lấy bàn tay rắn chắc với chiếc kéo nằm bên trong đang hướng về phía cô. Ran không phải một cô gái có quá nhiều sức mạnh, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là, cô ấy yếu ớt. Tuy nhiên, điểm quan trọng nhất lúc này chính là, cô đang bị thương.

Nắm chặt cổ tay. Không kháng cự?

5s...

10s...

30s...

1m...

Không kháng cự thật sao? Nhìn anh chàng này là thấy hẳn cái vẻ mạnh mẽ rồi, với sức một cô gái thân thể đang rất yếu như Ran thì, quật một cái là xong. Cần gì ngước lên nhìn chằm chằm vào mặt cô chi cho mỏi cổ vậy?

- Cô nương, thả tay tôi ra đi. Tôi đang giúp em đấy.

Cái gì? Thả tay ra? Để giúp? Giúp gì chứ? Cô có nhờ gì anh đâu? Cô thề là nãy giờ chưa từng nói một câu đề nghị nào nha?

- Tôi có yêu cầu gì với anh sao? - gương mặt thoáng chút đã kiềm chế những cảm xúc điên khùng ban nãy, thay vào đó là một sắc thái lành lạnh hiện ra trên gương mặt lộ rõ những đường nét sắc xảo.

- Em thì không có, nhưng tự nhiên tay chân ngứa ngáy xí ấy mà.

- Cái *bippp* ?

- ...

- N... nè...!

Quả đúng rồi, quật một cái là xong, tay cô tự động buông khỏi tay anh.

"Xoẹt" mấy tiếng, nhanh như vận tốc ánh sáng, đường mũi kéo khéo léo lướt đi trên ống quần jeans chật chội gò bó cánh chân chằng chịt vết roi và vết cắt.

Bàn tay kéo một đường thẳng thật nhanh làm cô còn không định thần kịp lúc, chẳng mấy chốc đôi chân bỗng dưng cảm giác thật thoải mái, máu trong người như đông cứng mấy ngày qua bây giờ lại như lưu thông từ từ đều đặn lại.

Đôi chân thon thả cùng bắp đùi trắng trẻo mềm mại từng mê hoặc bao chàng trai lại còn làm hàng tá thiếu nữ ganh tị dần lộ ra sau chiếc quần jeans kín mít nay đã biến thành hai ống quần shorts dài gần ½ đầu gối.

Woa... Không thể nghĩ được... cái người này là ai mà cứ như nhà thiết kế kiêm thợ may vậy... Thật lợi hại a~

Đường cắt không hề chệch đi dù chỉ một milimet, bàn tay còn nhẹ nhàng kéo vải tạo ra những đường chỉ tua rua thật phong cách.

Ran ngồi yên đó, nhìn chằm chằm đầy ngạc nhiên vào con người bí ẩn trước mặt không chớp mắt, bàn tay chống hai bên một không cử động nhỏ. Dù là kháng cự? Sao cô cứ cảm thấy không cần thiết cho lắm? Toàn thân như cứng đơ. Đóng băng thật rồi.

- A... Cảm ơ... Ai da! Aaaa...

Anh chỉ vừa đứng dậy phủi tay rồi cúi xuống nhặt hai mảnh vải, cô lập tức hoàn hồn theo phản xạ mà lập tức chống tay đứng dậy. Đầu gối chỉ vừa chạm đất, đau quá! Lại nữa rồi!

- Nôn nóng! Ngồi yên đó.

- Ưm... - cô cúi đầu xuống định 'ừ' một tiếng cho "lễ phép", nhưng giọng nói chưa kịp ra khỏi miệng thì cổ họng như... nghẹn lại. Chuyện gì đây? Sao trong lòng cứ... xấu hổ? Cái gì??????

Tiếng mở cửa "cạch" lại 1 lần nữa vang lên, lần này không phải là bên ngoài bước vào, là bên trong, phòng tắm của anh trai kia.

Trên tay một đống thứ màu trăng trắng, anh tiến đến phía cô, một lần nữa quỳ xuống trước mặt.

Thật tự nhiên không chút do dự, anh nhẹ nhàng nâng đôi chân mềm mại nhưng đau đớn đầy máu và vết thương, vết nào cũng vừa sâu vừa dài, tấm tắc lắc đầu.

- Ăn ở sao đây? - bàn tay vừa khéo léo lấy cuộn băng gạc mềm mại quấn quanh đôi chân đầy máu khô nay đã được anh lau đi sạch sẽ bằng khăn ướt, vẫn cặm cụi nhìn xuống băng bó vết thương.

- Chuyện này... Khó nói lắm...

- Hừm... - là một tiếng thở dài.

- ...

- ...

- A! Đau quá! Anh nhẹ nhẹ chút được không?

- ...

- Này anh.

- Xong rồi. Đi thôi.

- Đi... Hả???

***

...A haha... Trên mười tám hầu như là "làm được mọi việc" rồi... A haha...

"Cạch."

- Mẹ?

- Bé Shin?

- A... a... Cháu chào... chào... chào cô!

Ba con người. Sáu con mắt nhìn nhau không chớp.

Gương mặt biểu cảm nhất chắc chắn là Yukiko.

Biết tại sao không?

Bé Shin đang bế bé Ran trên tay.





















Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top