chương 24
Park Jimin đi ra, Jang Hyuk cũng một mặt khẩn trương đi theo sau lưng, nếu Go Hye Sun xảy ra chuyện gì thì Park Jimin sẽ như thế nào?
Bước chân Park Jimin rất nhanh, hai ba bước đã đi xuống lầu, Go Hye Sun đang nằm trên ghế salon, đám người giúp việc ở bên cạnh trông, đều đang lo lắng.
Jimin ngồi xuống, nhìn lấy Go Hye Sun, hướng về phía dì Han đang đứng một bên lo âu, hỏi " Cô ấy sao vậy?"
Lúc hỏi câu này, sắc mặt Park Jimin vô cùng khó coi.
Go Hye Sun mấy ngày nay có chút khác thường, lúc nào cũng giống như rất mệt mỏi, không còn chút sức lực nào, sớm biết như vậy anh đã không cho cô đi ra ngoài một mình.
Mặc dù mình bề bộn nhiều việc, nhưng Park Jimin vẫn không khỏi cảm thấy ân hận.
Dì Han nói "Không rõ nữa, vốn con bé vừa trở lại một cái liền trực tiếp té xỉu ở cửa. Dì đã gọi điện thoại gọi bác sĩ rồi, hay là, trực tiếp đưa con bé đi bệnh viện đi?"
Park Jimin cầm tay Go Hye Sun, nhìn cô ngủ yên, lo lắng không yên, để cho Jang Hyuk trước gọi cho Kim Seok Jin.
Kim Seok Jin hiện tại vẫn còn đang ở Tear, lúc này anh ta đang nói chuyện với Min Yoongi, nghe được điện thoại của Jang Hyuk, có chút kinh ngạc nhíu mày lại, "Hye Sun bị ngất rồi sao?"
Nha đầu này thật đúng là không khiến người ta bớt lo, biết rất rõ ràng Park Jimin coi cô như bảo bối, hai ngày nay Park Jimin đang bận rộn, lúc này Go Hye Sun xảy ra chuyện, há chẳng phải là tưới dầu vào lửa sao?
Nghe thấy tin Go Hye Sun ngất xỉu rồi, Min Yoongi cũng nhíu mày lại, ngay cả hô hấp cũng đọng lại, mắt không hề nháy một cái mà nhìn lấy Kim Seok Jin, rất muốn hỏi một câu, cô không sao chứ?
Nhưng anh ta vẫn miễn cưỡng khắc chế loại xung động, kiên nhẫn nghe Kim Seok Jin gọi điện thoại.
Qua điện thoại, Kim Seok Jin hỏi tình trạng bình thường của Go Hye Sun, thấy không có vấn đề gì lớn, liền bảo bọn họ không cần phải nóng vội đưa đi bệnh viện, chờ xem bác sĩ tới khám xem như thế nào.
Jang Hyuk nhìn Park Jimin một mặt lo lắng, cùng bộ dáng Go Hye Sun nằm trên ghế salon, vô cùng lo lắng, "Sunnie sẽ không có chuyện gì chứ?"
Nếu là bệnh nan y gì, như vậy sao được?
"Bình thường không phải là rất tốt sao? Sẽ không có vấn đề gì chứ? Có phải là mang thai rồi hay không?" Seok Jin bình tĩnh suy đoán nói.
"Ây... Mang thai?" Jang Hyuk nghe đến đó, thấp giọng, đi tới một bên, " Anh chắc chắn chứ?"
Qua lần hiểu lầm Go Hye Sun mang thai lần trước, Jang Hyuk hiện tại không dám tùy tiện nhắc tới chuyện này.
Chỉ sợ mọi người hy vọng càng nhiều lại thất vọng càng nhiều.
Seok Jin lần nữa ngồi về ghế, ánh mắt lãnh đạm thờ ơ, bên trong lại lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, "Tôi làm sao mà xác định được! Tôi không có ở đó, cậu quay lại bảo bác sĩ tới xem một chút rồi nói."
...
Hôm nay bà Park đang cùng bạn bè tụ hội, có một bà bạn bình thường rất thích cà khịa người khác lên tiếng, "Hye Sun nhà bà sao mãi chưa có thai gì thế, không phải là con gà mái không biết đẻ trứng đấy chứ?"
Bà Park nhìn bà ta khinh khỉnh, tự nhiên lại nói cái này, thật đúng là một người vô duyên hết chỗ nói.
Từ lần trước cho là Go Hye Sun mang thai, bà Park ở trong group đắc ý, mọi người chung quy sẽ đều sẽ lấy chuyện con cháu ra để hỏi bà.
Bà Park không phục nói "Mang thai thì sao? Không có thì cũng làm sao chứ? Con bé tuổi còn nhỏ, không cần nóng vội."
"Tôi thấy khéo khi vấn đề ở Jimin nhà bà cũng nên! Đã lâu như vậy rồi, bụng vẫn không có chút động tĩnh nào, tôi thấy bà nhanh chóng đi chạy chữa cho con trai mình đi."
"Bà nói ai có vấn đề chứ?" Bà Park nghe những lời này tức muốn nổ phổi.
Không phải chỉ là cháu thôi sao?
Động một chút là nói con trai của bà bị vô sinh.
"Vậy bà bảo Jimin và vợ nó mau sinh cho bà một đứa cháu đi." Bà ta nói xong, còn đắc ý cực kì, bà ta và bà Park tuổi tác không sai biệt lắm, nhưng cháu trai của bà ta đã học tiểu học rồi.
Bà Park rất buồn bực.
Trọng điểm là những câu như vậy nghe nhiều quá sẽ sinh ra ảo giác, chẳng lẽ Jimin thật sự... Sẽ không xảy ra chuyện ấy thật chứ?
Cho nên con trai và con dâu mới mãi không có con?
Dù sao ban đầu, cũng không có ai xác định, nói Jimin xảy ra chuyện, chẳng qua chỉ là khi đó đoán như vậy.
Đang lúc này, trong nhà gọi điện thoại tới, bà Park nhận được điện thoại, nhíu mày lại, "Hye Sun bị ngất ư? Tình hình có nghiêm trọng hay không? Tôi lập tức tới ngay."
-
Vườn hoa Serendipity, trong phòng ngủ, bác sĩ tư nhân ở trước ánh mắt lo lắng của Park Jimin, giúp Go Hye Sun kiểm tra xong, mở miệng nói "Không có vấn đề gì lớn, cô ấy bây giờ chỉ là mệt quá ngủ thiếp đi thôi, cho nên mọi người không cần phải lo lắng hết."
"Ngủ?" Jimin cau mày, đây là trêu chọc anh sao?
Rõ ràng cô bị ngất xỉu trước mắt bao nhiêu người!
Bác sĩ chắc nịch xác định nói "Thật sự chỉ là ngủ thiếp đi thôi!"
"Hôm nay vừa về đến nhà cô ấy đã như vậy rồi." Jimin không tin lời của bác sĩ vừa nói.
Bác sĩ ung dung hỏi "Có phải gần đây cô ấy đặc biệt tham ngủ hay không?"
"Ừm." Park Jimin nhìn lấy Go Hye Sun trên giường lớn, làm sao cũng không thể tin được, cô nằm lâu như vậy, chỉ là bởi vì ngủ thiếp đi.
Anh vừa nhìn chằm chằm Go Hye Sun, một bên trả lời bác sĩ.
Bác sĩ hỏi " Có phải kỳ kinh của cô ấy chưa tới không?"
Jimin dừng một chút, nhìn về phía bác sĩ, "Vâng..."
Cái này thì có liên quan gì đến việc cô ngất chứ?
"Khẩu vị có thay đổi so với lúc trước không?"
"Gần đây cô ấy ăn ngon miệng hơn." Vốn cô đã là một con hàng ham ăn, Park Jimin cũng không cảm thấy lạ.
Nhất là lúc trước cô ăn nhiều quá bị đau bụng phải vào bệnh viện anh đã khống chế rất chặt chế độ ăn uống của cô, không cho cô ăn nhiều.
Gần đây cô thường kêu đói, động một chút là trộm đồ ăn, Park Jimin cũng đã quen rồi.
Bác sĩ nói "rất có khả năng cô ấy đã mang thai rồi, có thể sẽ ham ngủ hơn so với lúc trước. Tối hôm qua có phải cô ấy không được ngủ đủ giấc phải không?"
"..."
Park Jimin nhớ tới tối hôm qua... Đích xác là, ngủ hơi trễ.
Vốn anh chỉ định hôn cô nhưng sau đó không nhịn được...
Từ thành phố Tear trở về, Go Hye Sun vẫn luôn giận dỗi với anh, cho nên thời gian mỗi lần hai người ở trên giường liền trở nên hơn nhiều.
Bình thường cô đi ngủ sớm và ngủ dậy rất muộn, kết quả hôm nay bởi vì chuyện của Kang So Goon, cho nên cô dậy từ rất sớm, sau đó ra cửa. Có chút say xe, lúc trở về liền trực tiếp té xỉu rồi.
Chỉ có điều nguyên nhân bây giờ Go Hye Sun nằm ở trên giường, thật sự liền chỉ là bởi vì ngủ thiếp đi mà thôi.
Nói chính xác là té xỉu trước, sau đó lại ngủ thiếp đi.
Bác sĩ nói "Tôi có thể chắc chắn rằng cô ấy mang thai rồi, cô ấy cần nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng để cho cô ấy quá mệt mỏi."
"Mang thai?" Park Jimin mới vừa một mực quan tâm nguyên nhân Go Hye Sun té xỉu, nghe được câu này, đứng đơ người một lúc mới phản ứng lại, "cô ấy mang thai rồi ư?"
"Kinh nguyệt của cô ấy bị chậm mà anh không để ý sao?" Bác sĩ không dám tin tưởng nhìn lấy Park Jimin.
Park Jimin "..."
Chủ yếu là kinh nguyệt của Go Hye Sun chưa bao giờ chuẩn, có kéo dài thì anh cũng cho là chuyện bình thường.
Cho nên, Hye Sun của anh... Mang thai rồi sao?
Jang Hyuk cũng đứng ở một bên, nghe bác sĩ nói là mang thai, trợn to hai mắt.
Đây là sự thật sao?
Kim Seok Jin đoán không sai!
Bác sĩ nói "cô ấy ngủ một lúc nữa sẽ tỉnh, không có chuyện gì lớn đâu."
Nếu không phải là tối hôm qua ngủ quá muộn, hôm nay lại say xe, thì thật ra cô cũng sẽ không té xỉu.
Sức khỏe của Go Hye Sun cũng không kém.
Jang Hyuk nhanh chóng đưa bác sĩ rời khỏi phòng, Park Jimin đứng ở mép giường, nhìn thấy Go Hye Sun an tĩnh đắm chìm trong giấc mộng, có chút không dám tin tưởng, Hye Sun của anh thật sự... Mang thai rồi sao?
Sẽ không giống lần trước chứ!
Park Jimin có một loại cảm giác không xác định, ngồi xuống bên cạnh, nắm tay Go Hye Sun, nội tâm đột nhiên khó có thể khống chế mà bộc phát ra sự vui sướng.
Cô thật sự mang thai rồi! Vậy anh sắp được làm bố rồi phải không?
Rõ ràng buổi sáng vẫn còn đang vì chuyện công việc mà tức giận đến nhức đầu, hiện tại liền đột nhiên lấy được một tin tức kinh hỷ như vậy, Park Jimin nhất thời cảm thấy bây giờ có chuyện gì xảy ra đi nữa cũng đáng giá.
Go Hye Sun quả nhiên như bác sĩ nói như, cô ngủ một lúc rồi tỉnh.
Cô mơ một giấc mơ thật dài, mở mắt ra liền nhìn thấy Park Jimin, Hye Sun gọi "ông xã."
Cô nhớ lại mình sau khi vào cửa liền gục luôn...
Chẳng qua chỉ là tối hôm qua ngủ không ngon, choáng váng say xe mà thôi, trực tiếp té xỉu, Go Hye Sun căn bản không nghĩ tới.
Bởi vì mới vừa tỉnh lại cho nên đầu óc của cô có chút quay cuồng, cảm giác buồn nôn cuộn trào lên cổ họng.
Jimin nhìn thấy cô cau mày, "Có khó chịu chỗ nào hay không?"
"Em buồn nôn quá, còn choáng đầu nữa."
Park Jimin gọi người mang cho cô ly nước tới, cầm tay cô vẫn không có buông ra.
Hye Sun nhìn lấy Park Jimin, phảng phất như sợ hãi mình sẽ chạy mất nói " Anh nắm chặt quá làm tay em đau đấy."
Jimin nghe xong, sửng sốt một chút, mới buông tay của cô ra, "anh xin lỗi."
Anh quá kích động!
Mặc dù như thế, trên mặt của Park Jimin lại rất bình tĩnh.
Điều này làm cho người ta không nhìn ra trong lòng của anh đang suy nghĩ gì.
Rất nhanh, người giúp việc liền bưng nước tiến vào, đưa cho Park Jimin, Park Jimin đỡ Go Hye Sun dậy, cho cô uống một chút nước, "Có thấy đỡ không?"
"Ừm." Hye Sun uống nước xong, lần nữa nằm lại trên giường, cảm giác thân thể mềm nhũn.
Sắc mặt của Park Jimin vẫn rất bình tĩnh, nhưng mà, ánh mắt của anh lại có điểm không bình thường.
Go Hye Sun nhìn lấy Park Jimin, trầm mặc một hồi, nhớ tới chuyện trong lòng mình, nói "Thật ra em có chuyện muốn nói với anh."
"Chuyện gì?" Jimin nhìn lấy bảo bối nhà mình, chỉ muốn hôn lên đó một cái.
Go Hye Sun biết chuyện này khó nói ra, Park Jimin cũng không khả năng đáp ứng, nhưng, nhìn vì So Goon, cô vẫn quyết định cố gắng một lần, "Hôm nay em đi gặp So Goon rồi, cô ấy là con gái của Kang tổng, Kang tổng hiện tại xảy ra chuyện, cô ấy rất lo lắng. Mà cô ấy lại là bánh tốt nhất của em, lúc trước Clara Lee bắt nạt em, cô ấy là người duy nhất đứng ra giúp em. Cho nên em muốn thay cô ấy hỏi một chút, anh có thể..."
"Được! Gì cũng được hết." Park Jimin nói.
"..."
Go Hye Sun nhìn lấy anh, không thể tin được anh lại trả lời tùy tiện như vậy, cái này cũng quá tùy tiện rồi đi, " Anh cũng không biết em muốn nói gì mà."
"Em nói cái gì anh đều sẽ đáp ứng."
Go Hye Sun luôn cảm thấy, anh đang nói đùa mình, coi như là Go Hye Sun, cũng biết Park Jimin hai ngày nay vì chuyện này có bao nhiêu phiền lòng.
Cô nhìn Park Jimin, " Em muốn xin anh cho Kang tổng một cơ hội, nhưng em biết, chuyện công việc không phải là chuyện đùa giỡn, nếu anh băn khoăn, coi như em chưa từng nói cái gì."
cho tới bây giờ Go Hye Sun cũng không dám yêu cầu anh vì mình làm cái gì, nhất là liên lụy đến chuyện công việc của anh.
Hơn nữa, cô nghĩ, với tính cách của Park Jimin, hẳn là sẽ không vì cô mà thay đổi quyết định trong công việc của anh.
Ai biết, Go Hye Sun vừa nói xong, Park Jimin vẫn là một lần nữa khẳng định "Anh nói rồi, chỉ cần em muốn, chuyện gì anh cũng có thể làm. "
"..."
Hye Sun nhìn lấy Park Jimin "Anh không có nói đùa em đấy chứ? Thật sự có thể sao?"
Jimin gật đầu, "Ừ. Mặc dù lần chúng ta tổn thất không ít, nhưng rốt cuộc ông ta cũng không phải cố ý. Anh có thể tha thứ cho ông ta một lần."
Không hợp tác với những kẻ đã từng phạm sai lầm chính là nguyên tắc của anh, nhưng bây giờ đại bảo bối của anh đã lên tiếng, anh cũng nguyện ý cho Kang tổng một cơ hội.
Ngược lại hiện tại, chuyện gì không vui, Park Jimin cảm thấy anh đều có thể tha thứ.
Bởi vì tất cả mọi chuyện, đều không quan trọng bằng chuyện anh sắp được làm ba.
Có một loại cảm giác muốn đại xá thiên hạ.
Hye Sun nhìn lấy Park Jimin, "Liệu có vấn đề gì không?"
"Không biết."
Rất nhanh, Park Jimin liền gọi Jang Hyuk vào, để cho cậu ta đi liên lạc Kang tổng, quyết định cho Kang tổng một cơ hội, Jang Hyuk nghe xong, cũng không có dị nghị, gật đầu một cái liền đi ra ngoài.
Về công việc, Jang Hyuk từ trước đến giờ là một người rất lý trí, chỉ là hôm nay anh ta đáp ứng cũng rất thoải mái.
Go Hye Sun ngồi ở trên giường, tay nắm chăn, có chút không dám tin tưởng nhìn lấy Park Jimin, "Hai người đều uống lộn thuốc à?"
Luôn cảm thấy quái lạ chỗ nào.
Nguyên bản Go Hye Sun dự đoán tình tiết là: 'Khi mình trở lại nói với Park Jimin, bảo anh tha thứ cho Kang tổng một lần, Park Jimin sẽ cự tuyệt, hơn nữa còn cảm thấy cô không hiểu chuyện, Jang Hyuk phỏng chừng cũng sẽ khuyên nhủ cô, nhưng mà...'
Jimin bộ dáng ngáo ngơ của bà xã nhà mình, cái gì cũng không biết, nhếch mép lên, rốt cục không giấu được vui sướng, "Bảo bối, có chuyện này anh muốn trịnh trọng nói cho em biết."
"Anh mua vé số trúng độc đắc à?" Hye Sun cười cợt trả lời.
"..."
Park Jimin sửng sốt một chút, sau đó nhếch mép lên, "So với chuyện ấy còn quan trọng hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top