Chap 8

- Gần được rồi. Ngoan ngoãn nghe lời tôi, tiền lương tháng này tăng gấp đôi cho em.

Tiểu Vy đứng bên ngoài nghe được những âm thanh ấy mà mặt đỏ bừng bừng. Giữa thanh thiên bạch nhật thế này, hơn nữa đây còn là tập đoàn có biết bao nhiêu người qua lại. Vậy mà Nghị Thành dám làm chuyện trai gái ngay tại đây.

Đúng là không biết xấu hổ!

Cô cứ nghĩ anh chỉ dở trò với một mình cô nào ngờ đã qua lại với người con gái khác. Những âm thanh thuần thục như vậy chẳn hẳn giữa họ đã xảy ra nhiều lần. Cô thật không dám tưởng tượng ra. Tiểu Vy nắm chặt tay, một góc của hộp quà bị méo mó. Hôm nay cô nhất định phải ngăn chặn chuyện tày đình này lại mới được. Nếu như để người ngoài biết được thì mặt mũi Đường gia còn để ở đâu?

Nghĩ là làm, Tiểu Vy đẩy mạnh cửa xông vào trong rồi hét lớn:

- Hai người dừng lại ngay cho tôi! Ai cho phép các người có những hành động khiếm nhã ở một nơi như vậy hả?

Cánh cửa gỗ đập mạnh vào tường vang lên tiếng động lớn đồng thời giọng nói của cô cũng khiến họ đổ dồn sự chú ý.

Nghị Thành không giấu nổi sự ngạc nhiên, hỏi:

- Tiểu Vy! Cháu đang làm gì vậy hả?

Tiểu Vy từ lúc bước vào phòng đến giờ chỉ dám to tiếng chứ không dám bỏ tay che mắt xuống. Cô sợ phải chứng kiến cảnh bậy bạ đến lúc đó tâm hôn thiếu nữ trong sáng sẽ bị vấy bẩn mất. Tiểu Vy quay mặt sang hướng khác nhưng miệng vẫn đáp lại Nghị Thành:

- Cháu mới là người nên hỏi câu đó mới đúng. Tập đoàn là nơi làm việc không phải chỗ để hai người thỏa mãn nhu cầu bản thân. Muốn làm gì thì ra khách sạn mà làm.

Thư ký Linh nhìn Nghị Thành đầy khó hiểu rồi quay sang phía Tiểu Vy, ngữ điệu chứa đựng sự ngây thơ vô tội:

- Việc gì phải ra khách sạn, chúng tôi có làm gì sai đâu. Chỉ là thử giày thôi mà! Đây cũng được coi là hành động khiếm nhã trong tập đoàn sao?

Lời nói của thư ký Linh nhanh chóng lọt vào tai Tiểu Vy. Cô dần hạ tay xuống từ từ quay mặt về phía đối diện, đôi mắt cũng mở ra. Sự thật không hề giống với những gì cô tưởng tượng. Nghị Thành đang giúp thư ký Linh thử giày chứ không phải hành động mà cô đã suy diễn trong đầu. Tiểu Vy gượng cười, hỏi lại:

- Hóa ra từ nãy tới giờ là hai người đang thử giày sao?

Thư ký Linh gật đầu:

- Đúng vậy. Giám đốc nói muốn tôi thử đôi giày này xem có vừa chân không. Nhưng size giày quá bé so nên tôi mới kêu đâu.

- À ra là vậy! Thôi, cháu không làm phiền hai người nữa. Hai người tiếp tục đi!

Nhận ra sai lầm của mình, Tiểu Vy xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu vội vàng quay đầu định bỏ chạy. Nhưng không, ông chú đáng ghét lại không muốn bỏ qua cho cô. Chuyện tẩu thoát của cô nhanh chóng bị lời nói của anh ngăn cản:

- Tiểu Vy ở lại, chú có chuyện muốn nói với cháu.

Tiểu Vy chau mày chẹp miệng một cái. Đã xấu đến mức không dám đối diện lại còn bị ép ở lại khiến cô chẳng còn chút dũng khí nào để quay đầu nên chỉ biết đứng im.

Từ lúc Tiểu Vy xuất hiện với những lời nói kỳ lạ, Nghị Thành đã cảm thấy có điều gì không đúng. Đến khi nghe cuộc nói chuyện giữa cô và thư ký anh mới nhận ra. Cơ hội tốt để trêu chọc bé con sao có thể dễ dàng bỏ qua được. Nhận ra dáng vẻ bối rối của Tiểu Vy, khoé môi Nghị Thành khẽ nở một nụ cười đầy ẩn ý. Anh quay sang phía thư ký Linh, ra lệnh:

- Cô ra ngoài được rồi. Tiền lương tháng này tôi sẽ tăng cho cô.

- Cảm ơn giám đốc.

Thư ký Linh cúi đầu kính cẩn rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng. Tiểu Vy thấy thế định nhân cơ hội đào tẩu nào ngờ cánh cửa đóng lại quá nhanh khiến cô không kịp phản ứng. Tiếng bước chân va chạm trên nền đất vang lên khiến cô giật mình, hình như anh đang ngày một gần hơn thì phải. Tiểu Vy không dám nhúc nhích đứng im như pho tượng thạch.

Lúc này, Nghị Thành mới lên tiếng:

- Cháu định đứng thế này mãi sao? Mau đối diện với chú đi nào.

Tiểu Vy hiểu với tình cảnh hiện giờ cô không còn lựa chọn nào khác đành phải chấp nhận làm theo. Đôi mắt to tròn nhìn anh rồi nhanh chóng rũ xuống, mấp máp vài lời:

- Chú... gọi cháu lại cho chuyện gì không?

Nghị Thành nhìn Tiểu Vy một lượt rồi thở hắt một tiến. Cô cảm nhận được hơi thở nặng nề của anh, lần này cô sai rồi.

- Với cháu, chú là người xấu như thế sao?

Câu hỏi đường đột ấy khiến cô cũng phải bất ngờ. Tiểu Vy ngẩng đầu lên đối diện với Nghị Thành liền bắt gặp ánh mắt đầy sự thất vọng. Không hiểu sao lúc đó, cảm giác tội lỗi lại bao trùm toàn bộ tâm trí cô. Tiểu Vy lắc đầu mấy cái đáp:

- Không phải! Chú không có xấu.

- Vậy suy nghĩ khi nãy trong đầu cháu là thế nào?

- Thực ra thì... chuyện này có chút khó nói nhưng mà ai trong trường hợp đó cũng nghĩ thế thôi. Cháu biết mình sai khi đã nghi ngờ chú, cháu xin lỗi.

Tiểu Vy cúi gằm mặt xuống không dám nhìn trực diện. Hiện giờ, cô đâu còn cảm đảm ấy. Đáng lẽ cô nên tin anh, nên kiểm tra mọi thứ trước khi đưa ra kết luận nhưng đã vội vã khẳng định để dẫn đến hiểu lầm. Nghĩ lại, một phần cũng tại ông chú đáng ghét đó chứ. Ngày thường hay giở trò bậy bạ với cô nên mới thành chuyện chứ hơi đâu mà cô tưởng tượng phong phú đến thế.

Dáng vẻ khép nép của Tiểu Vy bây giờ khiến Nghị Thành vui mừng trong lòng. Khoé môi khẽ cong lên khi đạt được ý muốn. Anh cúi đầu ghé sát tai cô thì thầm:

- Chứ không phải cháu sợ mất chồng hả?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top