Chương 22
Ra khỏi quán, Thắng Hiền đi thẳng đến bệnh viện. Thăm hỏi người bị tai nạn một chút rồi thông báo với nhân viên ngày mai sẽ tiếp tục xây dựng cửa hàng mới. Nhìn thần sắc Thắng Hiền có vẻ ổn hơn, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Một tin vui nữa là tình trạng của anh thợ xây dựng đã khả quan hơn. Xem chừng trong một tuần tới anh ấy sẽ có khả năng tỉnh lại.
Thắng Hiền ngủ lại ở cửa hàng luôn không về nhà. Ngày hôm sau lại bắt đầu tất bật với công việc. Cậu hiểu rằng việc ảo não suy sụp không phải là cách giải quyết lúc này.
Thắng Hiền cả ngày quần quật với công việc, cậu dọn dẹp cửa hàng một chút rồi đem chăn gối đến làm thành cái ổ của mình luôn. Hầu như Thắng Hiền không về nhà.
Chí Long và Viên Hân thì ngày nào cũng kề cạnh nhau, tính chất công việc mà. Và rồi hắn nhận ra mình không bỏ rơi người này được, cô ấy quá yếu đuối, mạnh mẽ độc lập chỉ là cái vỏ bọc. Tuy nhiên việc Thắng Hiền không hề về nhà mấy tháng qua làm hắn lo lắng. Nên hôm nay hắn quyết định đến tìm cậu.
Vừa đến nơi lại thấy Thắng Hiền vội vã đi đâu đó, hắn đánh lái chạy theo. Nhờ vậy Chí Long mới biết chi nhánh thứ hai của cửa hàng đã đi vào hoạt động.
Giờ phút này Chí Long không biết tâm trạng của mình là gì, là bực bội, là chán ghét hay là sợ hãi. Hắn không có can đảm bước xuống chất vấn cậu. Rồi những ký ức dần dần hiện ra. Đêm hôm ấy có phải vì có liên quan đến chuyện này nên Thắng Hiền mới gọi cho hắn nhiều như vậy. Quyền Chí Long vô tâm, những ngày tháng qua hắn đã làm gì chứ. Thậm chí đến hôm nay vì Viên Hân có việc phải đi gặp khách hàng hắn mới chịu dành thời gian đến đây, thì đòi hỏi gì ở Thắng Hiền.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa xe vang lên. Chí Long giật mình nhìn sang, không ai khác chính là Thắng Hiền. Hắn vội vã hạ kính xuống.
"Anh đến đây làm gì vậy?"
Thắng Hiền biết rõ hắn đi theo mình, vừa lên xe cậu đã để ý rồi.
"Anh..anh"
Như một đứa trẻ làm sai, Chí Long ngập ngừng không dám nhìn thẳng vào cậu.
"Anh ăn gì chưa? Cùng đi ăn đi, em muốn nói chuyện một chút"
Chí Long máy móc gật đầu, bước xuống mở cửa xe cho cậu. Suốt quãng đường đến nhà hàng, cả hai không ai nói câu gì. Hắn thì vừa lo lắng vừa khó chịu, ngược lại Thắng Hiền trông có vẻ thoải mái. Cậu có tâm trạng nhìn ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng còn lấy điện thoại chụp lại nữa.
Thắng Hiền càng vui vẻ, Chí Long càng sợ hãi. Không biết sao, hắn cảm tưởng đây sẽ là lần cuối hai người đi ăn chung với nhau.
Đến nơi, không đợi Chí Long, Thắng Hiền đã tự mở cửa xe và bước xuống. Chí Long vội vã chạy theo. Dáng vẻ hắn lúc này trông thật tội nghiệp, cũng thật đáng ghét.
Gọi những món mình thích xong, Thắng Hiền đưa lại menu cho hắn. Chí Long lắc đầu:
"Em ăn gì anh ăn đó"
Thắng Hiền khẽ cười. Không biết nụ cười này có ý nghĩa gì, nhưng trông không vui vẻ gì lắm.
Thức ăn được mang ra, Thắng Hiền thật sự đói nên ăn rất nhanh. Thoáng cái đã hết sạch. Thấy như vậy, Chí Long bật cười:
"Em đó, đúng là mèo nhỏ tham ăn"
Thắng Hiền không đáp, chỉ nhẹ nhàng lấy khăn giấy lau miệng mình cho sạch sẽ, xong lại uống một ngụm nước lớn. Sau cùng cậu nhìn hắn:
"Sao anh ăn ít vậy? Đã ăn ở công ty rồi sao?"
Chí Long bỗng ngập ngừng, quả thật hắn đã ăn với Viên Hân rồi mới đến đây.
"Quả nhiên"
Thắng Hiền nhìn vẻ mặt bối rối của Chí Long, cậu chán nản.
"Chuyện đến mức này rồi, anh không định nói ra thật sao?"
Thắng Hiền vẫn luôn muốn hắn tự mình nói ra, xem như là thành thật với cậu lần cuối.
"Anh.."
Thì ra người ta khi ngoại tình sẽ có dáng vẻ hèn mọn như vậy. Thắng Hiền không nghĩ có ngày lại chứng kiến mặt này của Chí Long, cậu cười buồn.
"Em biết anh đã có tình cảm với người khác. Nếu anh muốn giấu tới vậy thì giấu cả đời luôn đi"
Nói rồi cậu toan bỏ đi nhưng Chí Long lên tiếng:
"Phải, anh xin lỗi Thắng Hiền à. Anh đã cố kiềm chế, nhưng..."
"Nhưng hằng ngày kề vai sát cánh bên nhau như vậy không rung động thì không được đúng không?"
Thắng Hiền nhìn chằm chằm hắn, nói tiếp câu mà hắn bỏ dở.
"Xem ra em đoán đúng rồi"
Ngoài Viên Hân thì còn ai có thể gần gũi hắn nhiều hơn nữa. Rõ ràng cậu đã tin tưởng, cậu đã cho hắn nhiều cơ hội như vậy rồi mà.
"Nếu đã vậy sao anh còn không chịu nói thẳng với em. Cho chúng ta một kết thúc yên bình không phải tốt hơn sao? Anh làm như vậy không cảm thấy có lỗi cho cả ba chúng ta à?"
Thắng Hiền là người bị phản bội nhưng cậu luôn đứng trên cả ba cương vị mà nghĩ. Dù sao tình cảm cũng là thứ khó nói, xem như cậu và hắn không có duyên. Nhưng việc Chí Long cứ day dưa mãi không dứt làm cậu chán ghét hắn. Vốn đã nghĩ sau chia tay có thể làm bạn nhưng hành động của Chí Long khiến cậu không chấp nhận được.
"Em đã từng ngưỡng mộ anh. Một Quyền tổng cao cao tại thượng không có việc gì là không thể làm được. Là một người sếp công tư phân minh, luôn thẳng thắn trên thương trường. Nhưng với em, anh lại chẳng thể làm được điều đó. Em không biết nếu như hôm nay em không chủ động, anh sẽ lại lừa dối em đến bao giờ"
Ngừng một chút, nhắm mắt lại để bình tĩnh, Thắng Hiền nói tiếp:
"Tình yêu khiến đầu óc anh không tỉnh táo đến vậy rồi sao? Anh nghĩ một mình chiếm trọn hai trái tim được chắc? Em nghĩ bảy năm đủ để anh hiểu em là người như thế nào. Không còn yêu thì phải nói thẳng với em. Chí Long, em thất vọng về anh lắm, mình dừng lại ở đây thôi!"
Từ nãy đến giờ Chí Long không nói được lời nào. Khi Thắng Hiền đã rời đi rất lâu rồi hắn vẫn thất thần ở đó. Chuyện tình bảy năm, ấy thế mà kết thúc rồi sao. Hơn hết, sự bình tĩnh của Thắng Hiền hôm nay làm hắn thật sự ngỡ ngàng. Cứ như cậu đã đoán trước kết cục của hai người. Nhìn cậu nói cứ như là một người ngoài chứ không phải người trong cuộc. Và từ đầu đến giờ, Thắng Hiền chỉ trách hắn không chịu thẳng thắn với cậu mà không hề đề cập đến việc hắn đã phản bội cậu khi cả hai vẫn còn trong mối quan hệ.
Xem ra, kẻ hèn hạ và nhỏ mọn trong cuộc tình này chỉ có Chí Long mà thôi.
Vài lời:
Lần đầu tiên đu idol mà đau tim thế này, họ là đầu tiên và cũng là duy nhất với tôi luôn ấy :)))) Giờ không dám phán đúng sai, vì suy cho cùng phải chờ kết quả điều tra đã. Nhưng từ hôm qua tới giờ thấy hàng loạt bài báo, bài đăng đá xéo ảnh mà muốn khùng luôn. Đu idol mà stress thật sự ấy :))) Sau lần này, dù có ra sao chắc không còn nhiệt huyết như xưa nữa. Chỉ xin giữ lại chút yêu thương ở sâu trong lòng. Vĩnh viễn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top