chương tám

Đánh ngã được gã, thằng Thanh được nước làm tới, điên cuồng đấm vào mặt thiếu tá đến chảy máu. Trân với Tích thấy vậy vội vô ngăn, kéo Thanh ra ngoài. Chỉ mới có một chút, lúc nãy đường vắng tanh giờ đã trở thành một mới hỗn loạn. Gã ngượng dậy, dùng tay quẹt cái miệng rướm máu rồi trợn mắt nhìn Thanh, tay với lấy cây gậy gỗ kế bên định đánh trả, mà mới vung tay lên thì Trân ban vào đỡ. Cô Mây cũng ngồi dậy, ôm lấy chân gã khóc lóc van xin đủ điều. Nói chứ mà em cô có chuyện gì rồi thì cha cô ai lo, chắc cô sống không nổi.

Thiếu tá Laure tay vẫn khư khư gậy gỗ, chân đá cô Mây ngã ra chỗ khác định xông tới, mà có Trân với Tích cản lại rồi. Người Tây sức họ mạnh, hai người giữ còn suýt té ra sau. Nhưng thiếu tá chỉ được cái to khỏe, có chức có quyền chứ đầu óc thì không bằng một nửa của Trân, cậu chỉ nói lý vài ba câu thì gã không phản kháng nữa. Cụ thể hơn là cậu nói như thế này:

"Thiếu tá bình tĩnh lại chút, mình là người có chức tước mà đi chấp đứa phục vụ chưa được hai mươi tuổi đời này làm gì. Hay là giờ đừng có đánh, đem lên đình xử phạt là xong."

Ban đầu cô Mây nghe thấy liền mặt mày tái bét, lắc đầu lia lịa. Cô còn tưởng cậu là người tốt, có ý giúp em cô, mà giờ nghe xong liền thay đổi suy nghĩ. Bị Laure đánh với lại đem lên đình xử có khác gì nhau đâu.

Trân thấy cô lắc đầu lia lịa, nhân lúc Laure bận suy nghĩ thì gật đầu lại, chắc nịch.

Tất nhiên với quả đầu hẹn hẹp của thiếu tá người Pháp, gã liền gật đầu cái rụp, chịu dắt thằng Thanh đi lên đình.

Sở dĩ Trân làm vậy vì cậu có thể biện hộ cho Thanh, học bên đất Pháp thì tất nhiên chữ cũng hơn người ta chút đỉnh. Nhìn vậy chứ cậu tính sẵn ở trong đầu hết rồi. Đáng lẽ đó giờ cậu không có lo mấy chuyện bao đồng này, mà thiệt chứ thấy đàn bà yếu đuối hay con nít bị hành hạ là cậu chịu không nổi.

Đình gần chùa Minh Tăng Tự, ba đứa Mân, Hanh, Quốc nhà cũng gần đó. Thấy Trân tự nhiên đi chung với người Pháp, đã vậy còn mặt mày máu me. Tụi nó tò mò, thằng Hanh sai thằng Mân đi nói với Tuấn, còn nó với thằng Quốc núp vô cái cây rình. Trong lúc chờ thằng Mân kêu Tuấn, hai đứa tụi nó lú cái đầu nhìn ra, thấy một đám nói cái gì mà nói nhiều lắm, mà Trân là người nói nhiều nhất. Tụi nó nghe loáng thoáng cái gì mà có đánh nhau, rồi lấy tiền đủ thứ. Thấy cái bộ dạng cậu nói hào hùng lắm, Hanh với Quốc tưởng cậu bắt cướp rồi đem tên cướp lên đây, lúc đó tụi nó thấy hơi tự hào một chút, cũng nở mày nở mặt...ké. Đang rình ngon lành, tự nhiên có tiếng thằng Mân sau lưng.

"Sao rồi?"

Tụi nó giật mình, thằng Quốc đang ôm cái thân cây thì mất đà té ra ngoài. Thằng Hanh lật đật kéo nó vô rồi lấy tay bịnh mỏ nó lại, mắc công nó khóc rồi bị phát hiện chết.

"Sao mày ở đây, anh Tuấn đâu?"

"Đằng kia kìa."

Hanh tay vẫn còn bịnh mỏ thằng Quốc, mắt nhìn theo tay của thằng Mân. Nó thấy cái xác to con của Tuấn lấp ló dưới cây, cũng ngó cái đầu ra nghe y như tụi nó hồi nãy. Rồi tự nhiên tụi nó mắc cười, khúc khích chung với nhau. Thằng Quốc mà không có tay thằng Hanh bịnh lại thì nó cười lớn nhất rồi.

__________

"Má nó!"

Laure vừa về tới nhà, lập tức đập đổ hết mấy cái bình quý trong nhà xuống. Mà mấy cái bình đấy tiền đâu ra mà mua? Tiền gã vơ vét của nông dân chứ đâu ra. Cô Mây lẽo đẽo theo sau, không dám hó hé một lời, đằng nào cũng bị đánh, thôi cứ để im vậy đi.

"Mặt vậy mà để thằng đó chơi xỏ."

Gã rít lên, rồi tùy tiện phun nước bọt chỗ khác cho đỡ tức. Sau đó nhẹ nhàng quay sang đằng sau, nhìn cô Mây đang rụt rè lùi xuống, đôi tay run rẩy bấu lấy cái đầm đắt tiền mà gã mua cho. Cái búi tóc được búi gọn gàng lúc nãy đã xõa xuống từ khi nào, che lấy khuôn mặt đầy nước mắt chưa kịp khô. Cô đẹp, rất đẹp, đó là lý do vì sao Laure chú ý đến cô, cũng chính là lý do cô bị hành hạ nhiều nhất.

Laure cúi xuống nhìn thằng vào mắt cô, rồi dùng tay quẹt lấy nước mắt trên mặt. Cô giật mình, run rẩy lùi xuống, gã nhíu mày, nhẹ cười rồi túm lấy tóc cô rồi đẩy xuống dưới sàn, sau đó dùng tay bóp mặt cô, cất cái giọng người Pháp nói tiếng Việt còn bị ngọng.

"Mày nhớ mày từng hứa với tao cái gì không? Mày nói chỉ cần tao xóa hết nợ thuế của cha với em mày thì mày thì mày sẽ theo tao làm vợ lẻ mà? Bộ tao đối xử với này chưa đủ tốt hay sao mà còn dám ăn cắp tiền tao? Mày biết là tao đâu chỉ nuôi mình mày không đâu, còn vợ lớn với mấy cô vợ bé nữa mà? Mày biết điều đó không?"

Mây không dám trả lời, chỉ biết khóc.

"BIẾT KHÔNG?"

"Dạ em biết.."

"Vậy sao mày cấu kết với thằng đó chơi xỏ tao, hả?"

"Em không có, anh đừng có nghĩ oan cho em. Tội em lắm anh ơi."

"Không có?"

Cô vẫn còn khóc, gật đầu lia lịa.

"Nhưng mày ăn cắp tiền tao cho thằng em mày là có?"

Cô không biết nói cái gì, khóc nhiều hơn nhưng không dám bật thành tiếng. Nói tới Laure liền thấy mặt Trân hơi quen, hình như là có gặp nhau rồi.

Là hồi tháng 5, lúc Laure đến nhà Hội đồng Kim để thông báo chuyện tăng thuế thì cậu có đứng ở sau lưng ông Hai. Trời đất, đáng lẽ ra gã phải biết sớm hơn chứ không để ở bây giờ. Gã đá cô rồi đuổi xuống nhà dưới rồi ngồi trên ghế nhìn ra ngoài.

_________________

"Sao hôm qua anh đi lên đình vậy? Bộ làm chuyện gì xấu hả?"

"Sao cậu biết."

"Anh làm chuyện xấu?"

"Không, sao cậu biết tôi ở đình hôm qua."

"Thì hôm qua tôi đi ngang qua thấy.."

"À." Trân phì cười, nhớ lại chuyện hôm qua. Ra là tại ba đứa kia lộn xộn quá, cậu quay qua thì tụi nó đang cười khúc khích nhìn vô chỗ Tuấn đang đứng núp. Thú thật lúc đó cậu cũng muốn cười mà tại đang làm chuyện quan trọng nên không có dám.

Trân thảy vào đám lửa hừng hực một chiếc lá, rồi cũng khúc khích, nhìn vô Tuấn đang không hiểu là cậu cười chuyện gì.

"Hôm qua nhìn cậu mắc cười lắm."

Tuấn nghe vậy là hiểu chuyện gì liền, rồi bật cười chung với Trân trước đám lửa.

Trân với Tuấn biết nhau cũng hơn 6 tháng hơn, trước giờ cái chòi nhỏ của hắn chỉ có bà Hai với thằng Dần là lâu lâu qua. Từ khi chơi với cậu, cái chòi này cũng sáng lên hẳn, hết u ám với dòng sông. Cậu giúp hắn rất nhiều, hắn biết ơn không kể sao cho hết. Nhưng mà cảm giác của hắn đối với cậu chỉ có nhiêu đó thôi.

"Tuấn nhiêu tuổi?"

"Hai mươi."

"Trẻ dữ, anh hai mươi hai rồi."

"Vậy là phải xưng 'em'?"

"Thôi không cần, anh không quan trọng chuyện xưng hô cho lắm, hay chứ vậy nghe hay hơn."

"Mà không có gần gũi."

Nói xong tự nhiên Tuấn xòe bàn tay to lớn của mình ra, để gần tay Trân, rồi nói tiếp.

"Mình cũng biết nhau hơn nửa năm trời rồi, xưng hô vậy nghe xa lạ quá. Thằng Mân mới chỉ tôi cái này, anh để tay anh lên tay tôi đi."

"Chi?"

"Thì để đi."

Trân đem tay mình áp lên tay Tuấn, tay cậu tự nhiên nhỏ xíu, chắc tại tay hắn to còn ấm áp. Hắn nắm chặt tay cậu lại, còn giật giật mấy cái. Chóc, cậu thấy tai mình nóng rang.

"Nó chỉ tôi muốn gần gũi hơn với ai đó thì nắm tay vầy nè. Sao? Thấy gần gũi không?"

Trân đơ người, không hiểu thằng Mân sao dạy hắn cái này. Chắc tại nó muốn hắn có vợ, mà hắn lại hiểu lệch ý nó nên mới thành ra cái tình huống như này.

Thôi lỡ rồi, hắn không biết vậy thì cũng tốt.

Rồi cậu gật đầu. Hắn nhìn cậu nhe răng ra cười, tự nhiên cậu cũng nhoẻn miệng cười theo.

Còn nhiều chuyện hắn không biết lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top