Chương 32

"Phẫu thuật gì đó dẹp hết đi, bây giờ sức khoẻ của Tiểu Cẩm mới quan trọng hơn cả, chết tiệt, mang thai hơn một tháng, vậy mà..." Hạo Hiên hối hận vuốt mặt, nghĩ tới hành động của mình trong thời gian qua chỉ muốn tát bản thân một cái. Nhưng đồng thời hắn rất vui mừng, tin tức cậu mang thai phần nào an ủi tâm trạng thấp thỏm lo âu mấy bữa nay.

Bác sĩ nói rằng cái thai này đến thật không dễ dàng, giờ đây còn chịu kinh hách như vậy cần nên cẩn trọng hơn, cơ thể Chu Cẩm cũng không ổn định, nếu không phát hiện sớm chỉ e sẽ xảy ra chuyện không lành.

"Còn về phẫu thuật, mong ngài suy nghĩ kĩ lại, tôi chưa bao giờ khuyến khích ngài dùng nó. Không chỉ tâm lí trở nên bất ổn, thể xác cũng sẽ tổn thương ít nhiều."

Hạo Hiên ngơ ngẩn gật đầu, thờ phào một hơi nhẹ nhõm, hắn đúng là điên rồi, đầu óc mê muội mới dám đẩy cậu vào phòng phẫu thuật. May quá, chưa có điều tồi tệ nào xảy ra, quan trọng hơn con của hắn và cậu vẫn an toàn. Hạo Hiên nở nụ cười rạng rỡ, tiếp tục cùng bác sĩ trao đổi.

Chu Cẩm nằm trên giường nghe cuộc trò chuyện đằng sau tấm rèm, đôi mắt sưng to trào nước mắt.

Sau đó cậu nằm viện mấy ngày để theo dõi tình hình, nhũ mẫu Trần có dẫn Chu Chu đến thăm, Hạo Hiên bế nó lên, nói rằng nó sắp được làm anh trai.

Mắt đứa trẻ mở to, há miệng kinh ngạc.

"Vậy sao? Con sắp có em ư? Chu Chu vui lắm, ba ơi, em ấy là trai hay gái ạ?"

"Cái đấy thì ba chưa biết được."

Hắn bế nó tới bên giường, Chu Chu quẫy đạp đòi xuống rồi vươn tay xoa bụng cậu, gương mặt nhỏ nhắn sáng bừng, cười hì hì luôn miệng nói thích lắm.

Chu Cẩm im lặng không phản ứng gì, cậu mệt mỏi xoay đầu sang một bên, vô tình liếc tới nhũ mẫu Trần đứng gần cửa, bà ta đụng phải ánh mắt của cậu, bối rối lập tức quay người đi chỗ khác.

Đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại, đồng tử đen láy đảo một vòng rồi lia ra ngoài cửa sổ. Ngón tay giấu dưới lớp chăn khẽ niết lên áo ngủ mềm mại.

Nhiều lúc Chu Cẩm tự phục chính bản thân mình, bị hắn hành hạ như vậy, cơ thể cũng chỉ bị suy nhược, là ông trời thương cậu hay đang muốn cậu thật tỉnh táo để nhận lấy hết tra tấn tàn nhẫn.

Còn đứa bé trong bụng này, cậu không biết phải cảm thấy thế nào, bất hạnh sinh con lần hai cho gã ác ma kia hay nên cảm thấy may mắn vì nó đã cứu cậu một mạng, dù có là gì đi chăng nữa, trường hợp nào cũng thật tồi tệ.

Hạo Hiên cúi xuống, biểu cảm đong đầy yêu thương, dịu dàng hôn lên trán Chu Cẩm.

Thời gian sau này của cậu, dễ sống hơn nhiều.

Chiếc xe sang trọng lướt trên mặt đường, người phụ nữ ăn vận kín mít, đầu đội một chiếc mũ vành to che nửa gương mặt, kính râm bao lấy dung nhan đã tàn phai theo năm tháng.

Giai Ý bước xuống, đứng trước một căn biệt thự ở nơi hoang vu hẻo lánh, đây là vùng đất thuộc quyền sở hữu của Hạo Gia, lối đi đâm xuyên rừng, chạy mãi mới tới được đây.

Bà ta đi thẳng tới chỗ người gác cổng, anh ta vừa thấy người liền vội vàng cúi chào.

"Thưa phu nhân."

"Mở cổng ra."

Người gác cổng bối rối không biết làm sao. Hạo Lân đi công tác nước ngoài, ngôi nhà này chỉ có mình ông ta được vào, ngoài ra thì không ai có thể, đến Giai Ý cũng chỉ tới đây một lần.

"Xin lỗi thưa bà, không có lệnh từ ông chủ, tôi không được phép mở cổng."

Giai Ý móc từ trong túi ra một tập tài liệu.

"Tôi có giấy tờ quan trọng muốn chuyển cho anh ấy. Cũng mất công lặn lội đường xa tới đây rồi. Mau mở ra đi."

"Vậy thì tôi có thể chuyển giúp..."

"Anh đang đùa tôi đấy à? Giấy tờ quan trọng như vậy, ai biết được anh làm gì với nó, chẳng may bị rách hay làm sao đó, anh chịu trách nhiệm nổi chắc?"

Anh ta gọi điện cho Hạo Lân, khổ nỗi ông ta không bắt máy. Khuôn mặt của người phụ nữ nhăn nhó, coi chừng sắp mất hết kiên nhẫn. Người gác cổng chần chờ một hồi, đành phải mở cổng cho bà. Chỉ là đưa chút giấy tờ, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.

Giai Ý vừa bước vào sân vườn, ngay lập tức một người đàn ông đi đến chỗ người gác cổng, cầm gậy sắt đập thẳng vào đầu đối phương, ngay lập tức anh gục ngay tại chỗ, bà ta quay người lại phân phó.

"Xử lí sạch sẽ một chút."

Gã ta gật đầu tuân lệnh, vẫy tay cho đồng bọn khiêng xác nhét vào cốp của một chiếc xe khác rồi nhanh chóng rời đi. Bản thân cùng một số người ở lại lau sạch vết máu bám trên tường.

Một người phụ nữ trung niên từ trong nhà bước ra, bộ dáng xun xoe nịnh hót hướng Giai Ý cười nói.

"Phu nhân, tôi đã làm theo lời bà, tắt tất cả các camera hiện đang có, còn đây là chìa khoá phòng."

Giai Ý hài lòng mỉm cười, đưa ra một tấm thẻ.

"Số tiền này đủ cho bà sống sung sướng hết phần đời còn lại. Nhưng chuyện ngày hôm nay..." Giai Ý sát lại gần, mặc dù gương mặt bị che đi ít nhiều vẫn không thể che đậy nổi khí thế hơn người.

"Nếu như bà dám hé răng nửa lời với bất kì ai, thì coi chừng cái mạng quèn của bà." Hàm răng trắng tinh nghiến ken két, khiến cho mụ giúp việc sợ hãi nuốt nước bọt. Mụ liền gật đầu như giã tỏi, mới dám đưa tay nhận lấy tấm thẻ đáng giá ngàn vàng kia.

"Đi đi, nhớ trốn cho thật kĩ và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi."

Nhìn mụ vội vội vàng vàng xách hành lí đã chuẩn bị thật kĩ chạy mất. Giai Ý nhăn mày khinh thường, tiếp tục cất bước một đường đi thẳng lên lầu.

Hạo Lân cũng thật quá chủ quan, cứ nghĩ rằng người đàn bà điên đó chẳng thể chạy đi đâu, cả căn biệt thự rộng lớn chỉ có mỗi hai người canh giữ. Ông ta vậy mà không nghĩ tới Giai Ý sẽ lẻn vào đây.

Bà ta thong thả chậm rãi đi từng bước một, giày cao gót nhọn hoắt nện xuống gạch men lạnh lẽo, nghe đến đinh tai nhức óc. Hẳn là căn phòng này rồi, chỉ có mỗi cánh cửa đẹp đẽ và to lớn nhất, hoa văn chạm khắc tinh xảo che phủ mọi thứ nhơ nhuốc dơ bẩn bên trong.

Giai Ý tra chìa khoá vô ổ, nhẹ nhàng vặn, rất nhanh tiếng "lạch cạch" liền vang lên, cánh cửa theo đó mà bật mở.

"Xin chào, lâu rồi không gặp."

Thư Nhiễm vẫn giống như bao năm nay bà ta đã từng, vẫn là mớ tóc dài loà xoà xoã tung hai bên vai, bộ đầm trắng dài tới bắp chân cùng với dây xích đeo trên cổ cả chục năm trời chưa một lần được tháo xuống.

Người phụ nữ tâm trí có mơ hồ thế nào, thần sắc có nhuốm màu bi thương ra sao, vẫn hiện hữu dung nhan ngọt ngào mỹ miều khiến cho Hạo Lân mê đắm đến cuồng si.

Giai Ý bất động, không đưa ra bất cứ hành động nào. Nếu là trước kia, có lẽ bà sẽ ghen tuông nóng máu, nhưng bây giờ thì khác, chỉ có tâm tình nguội lạnh nhắc nhở bà hiện thực tàn khốc đến cỡ nào.

Thư Nhiễn đầu óc không bình thường, thấy người lạ liền trốn vô góc tường ngồi. Hai tay trầy xước chắp vào nhau, liên tục lẩm bẩm xin tha.

"Tha... tôi không chạy... hu hu... tôi không có chạy mà... đừng đánh tôi... đau lắm..."

Sắc mặt Giai Ý trở nên khó coi, hình ảnh trước mắt như đánh vào não bộ, đau điếng giúp bà thức tỉnh khỏi giấc mộng bấy lâu. Vậy mà hơn ba mươi năm, bà muốn có được tình yêu từ Hạo Lân.

Nhìn hoàn cảnh của người phụ nữ kia đi, thật kinh tởm.

Giai Ý tới chỗ Thư Nhiễm, khuỵ gối ngồi xuống, đưa tay vén mái tóc đen nhánh sang hai bên vành tai, nhẹ giọng nói.

"Đừng sợ, tôi không hại cô, cũng sẽ không làm cô đau. Tôi đến đây để giúp cô."

Thư Nhiễm khựng lại, đôi mắt ngập nước chớp chớp, ngập ngừng hỏi.

"Giúp tôi sao?"

"Đúng vậy. Là giúp cô." Giai Ý mỉm cười, đỡ Thư Nhiễm ngồi lên giường. Lấy từ trong túi ra một thứ gì đó.

"Cô sợ lắm sao? Sợ Hạo Lân ấy."

Thư Nhiễm vừa nghe thấy cái tên ấy, nước mắt như vỡ đê thi nhau rơi xuống, sợ hãi lại muốn chui vào nơi nào đó trốn, Giai Ý phải một lần nữa tiến tới ngăn cản. Bà ta hoảng sợ cực kì, lắc đầu nức nở kể lể.

"Ông xã rất hung dữ, ông ta đánh tôi, tôi rất đau... hức hức... nhưng ông ta không dừng lại... tôi không có chạy đâu... tôi không có chạy đâu."

"Được rồi, được rồi, cô không chạy." Giai Ý bất đắc dĩ vỗ lưng an ủi, Thư Nhiễm không có chút bình tĩnh nào, vò đầu bứt tai đáng thương khóc lóc.

"Tôi giúp cô được chứ? Giúp cô thoát khỏi chốn địa ngục này." Giai Ý nhìn chằm chằm Thư Nhiễm, ánh mắt loé lên ẩn ý không rõ. Thư Nhiễm ngây người trong chốc lát, sau đó điên cuồng lắc đầu.

"Không... không... tôi phải ở đây... ông xã đã dặn dò cẩn thận... tôi chạy mất... ông xã sẽ cắt chân tôi... tôi không muốn..."

Giai Ý chỉ mới nói vậy thôi nhưng Thư Nhiễm phản kháng vô cùng kịch liệt, hết hét to lại dập đầu xuống đất, chỉ đến khi Giai Ý hỏi rằng có muốn gặp con trai không, Thư Nhiễm mới chịu ngừng.

"Con trai... con trai... tôi muốn gặp nó... tôi có ảnh nó lúc còn bé... con của tôi." Thư Nhiễm nước mắt tèm lem, nhắc đến con là vui vẻ vô cùng, cười khúc khích lục lọi ngăn tủ một hồi, lôi ra một tấm ảnh cũ nát chụp bé trai sơ sinh lúc mới lọt lòng. Giai Ý vừa nhìn thấy, sự dịu dàng ban nãy biến mất sạch sẽ, khí tức u ám bao trùm khắp người.

"Đáng yêu... đáng yêu... con ơi..." Thư Nhiễm ôm vào lòng, tưởng tượng giống như thật sự có đứa bé nằm trong vòng tay mình mà đung đưa qua lại. Tình mẫu tử ấm áp, dù cho có bị hành hạ biến thành tình trạng thê thảm như bây giờ, vẫn khiến Thư Nhiễm hạnh phúc hưởng thụ chút nắng ấm le lói này.

Giai Ý kìm nén giọt nước trực trào, đôi môi đỏ tươi run rẩy mím chặt, gắng gượng nói.

"Đúng vậy, rất đáng yêu. Tôi mong cô có thể gặp nó càng sớm càng tốt."

Thư Nhiễm không bồng con nữa, trơ mắt nhìn người phụ nữ hít sâu, không hiểu sao, lòng bà bỗng nhẹ nhõm lạ kỳ.

Rồi Giai Ý đặt một lọ thuỷ tinh nhỏ lên bàn, bên trong chứa chất lỏng trong suốt, không nói lời nào lặng lẽ rời đi.

Thư Nhiễm thất thần, chăm chú nhìn vào cái lọ ấy, hai cánh tay gầy gò buông thõng, bức ảnh liền rơi xuống rồi trượt vào gầm giường.

Giai Ý chống cằm ngồi trong xe, ngắm từng cái cây khô cằn lướt qua cửa sổ. Bà ta nghĩ, cuối cùng đầu óc lại trống rỗng, chỉ là số phận của bọn họ thật trớ trêu.

Thư Nhiễm à, có một đứa bé ở dưới suối vàng, mong cô hãy mau mau đến đền mạng cho nó. Con trai của tôi đã cô đơn quá lâu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top