Chương 118: Từ giờ trở đi không thể là bằng hữu nữa


Chương 118: Từ giờ trở đi không thể là bằng hữu nữa

Lời vừa ra khỏi miệng Yoseob có chút hối hận, răng nhẹ nhàng cắn môi dưới, trắng cùng với đỏ vô cùng tương xứng, có vẻ rất khả ái.

"Tôi tùy tiện nói một chút, cô không nên để ý." Cậu nhìn Lily liếc mắt, nỗ lực đè nén một chút lo lắng.

Thế nhưng sắc mặt Lily rõ ràng đã thay đổi.

Dáng vẻ đơn thuần ngày xưa đã từ từ biến mất, thay đổi giống như thay quần áo, trên mặt Lily hiện lên vẻ dữ tợn không tương xứng với vẻ mặt khi nãy, cay đắng hoặc là thống khổ, biểu hiện cùng một chỗ, nhìn rất khó chịu.

"Yang, cậu đang khoe khoang cái gì?" Lily yếu ớt hỏi.

Yoseob nhẹ nhàng hít một hơi, đáy lòng căng thẳng thêm một chút, như là khuyết điểm của chính cậu tạo lên bộ dạng khác lạ của Lily, không có gì để biện minh, cậu ngước ánh mắt trong veo, chân thành nói "Xin lỗi, tôi chỉ là suy đoán, có lẽ thực tế không phải là như vậy."

Lily cắn chặt môi, cố hết sức.

Cô quan sát chàng trai trước mặt, vừa mới gặp mưa, y phục đều dán chặt trên người, ướt đẫm đều nhìn thấu qua, đàn ông đều thích những người nhỏ nhắn đasng yêu lại lung linh như vậy sao? Cô tận mắt thấy Vinson hôn cậu ta, nhiều lần cô đứng ở cửa công ty đợi hắn tan tầm, nhưng hắn lại không kiêng kị kéo tay Yoseob cùng rời công ty, thậm chí còn lợi dụng thời gian nghỉ để xem cậu ta ngủ trưa, tất cả mọi thứ, cô đều nỗ lực bỏ qua, làm sao lại càng không kiêng nể gì?

Sau đó, cô làm ra những chuyện điên cuồng mà mình nghĩ.

Nhấc cặp lồng trong tay lên, hướng phía mặt và người Yoseob mà hất vào.

"Á!" Yoseob khẽ kêu một tiếng, cố tránh một chút, nhưng vẫn không đúng lúc, cơm nước vẫn tóe vào mặt, dây lên quần áo, rất chật vật theo nước mưa trên người cậu mà chảy xuống dưới.

Trời ...!

Yoseob sững người một chút, cảm nhận được độ nóng trên cánh tay, may mà cơm đều không phải rất nóng, thế nhưng cứ theo hành động của một người, cũng đã đủ thấy được dụng ý đối địch của Lily.

Trong ngực cậu đâng lên sự khuất nhục to lớn, đánh mắt, dừng ở Lily.

Bốn phía xung quanh bắt đầu có tiếng kinh hô của đồng sự, có tiếng bàn luận nho nhỏ.

"Ôi, thật sự là trò hay nha, kia chính là Yoseob mà, còn đối diện hẳn là bạn gái bên Mỹ của chủ tịch?"

"Đúng vậy, đúng vậy, tôi chỉ biết tiểu tam không có kết quả tốt gì, thấy được chưa?"

"Đáng đời! Tự làm tự chịu!"

"Ây da, cô không nên nói như vậy, coi như là tự làm tự chịu, nếu như Yong tổng có khả năng liếc mắt đến tôi, tôi còn trồng cây si luôn ấy chứ..."

...

Tiếng nói líu ríu, ánh mắt Yoseob nổi lên một tia sắc lạnh.

Hay là do gần đây phải hứng chịu quá nhiều lời mỉa mai nói xấu cùng với đãi ngộ không công bằng ngày càng nhiều, bọn họ tự trách mình sao vẫn phải nhẫn nại.

Không phải sự bất bình nào cũng có thể chịu đựng, cũng không phải không được phép chửi rủa vũ nhục kẻ khác, mà là vốn không nên bắt cậu chịu đựng những chuyện này, vì sao nhất định cứ phải đổ lên người cậu? Được, muốn chơi đùa có phải không?

Lily đang nổi giận đùng đùng nhìn thấy lãnh ý trong đôi mắt Yoseob, ngực cũng run rẩy.

Hành động của cô chẳng qua chỉ là nhất thời, trôi qua trong nháy mắt, cô đã cảm thấy hối hận.

"Yang... Tôi ..."

"Không cần nói nữa" Yoseob cắt đứt lời nói của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ướp nhẹp nước, ánh mắt trong veo nhưng lạnh lùng như băng, "Trong tay tôi không có cặp lồng, nên không có khả năng hất trả lại, bởi vậy cô không cần lo lắng."

Cậu hất đồ ăn dính trên tay áo, cả người thoạt nhìn rất nhã nhặn lịch sự: "Nhưng từ hôm nay trở đi, chúng tay không còn là bạn bè, tôi chấp nhận cô một lần không khống chế, hai lần không khống chế, thế nhưng nhìn hoàn cảnh hiện tại, cô cũng không coi tôi là bạn bè, cho nên mới ra tay dứt khoát như vậy, có phải hay không?"

Lily vô cùng luống cuống, nước mắt đều rơi lã chã.

"Yang... Yang cậu hãy nghe tôi nói..." Lily tiến lên cầm bàn tay lạnh lẽo của cậu, trong mắt một mảnh mông lung, thê ai nói "Tôi xin lỗi, là tôi sai, tôi xin lỗi cậu được chứ? Cậu không nên nói với Vinson, anh ấy từng nói, nếu tôi đối xử không tốt với cậu, anh ấy sẽ thực sự không cần tôi, Yang, tôi van xin cậu đừng nói với anh ấy.."

Thân thể Yoseob cứng đờ tại chỗ.

Cậu khó mà tin được, Lily lại có thể hèn mọn mà đi yêu Junhyung?

Chỉ là muốn ở lại bên cạnh hắn, mà người đàn bàn như vậy lại không cần đến tự tôn sao? Yêu cái kiểu này, nên gọi là cuồng nhiệt hay là ngu muội?

Cậu khó mà tưởng tượng , chỉ để tùy ý Lily bi ai cầu khẩn, do dự bất định.

"Yang, cậu không cần nói cho Vinson, tùy ý cậu đối tôi như thế nào cũng được, lần trước tôi tát cậu một cái, cậu hiện tại có thể đòi lại cũng được, Yang ..."

Đại sảnh rộng lớn như vậy, tiếng cầu xin, tiếng khóc nức nở, còn có những hành động ngoài ý muốn, đều khiến Yoseob khó có thể tiếp nhận.

Cậu nhìn khuôn mặt đang khóc của Lily, muốn xuyên qua khuôn mặt ấy hiểu rõ cô ta muốn gì, thế nhưng không có biện pháp.

Cậu nhìn không ra.

Tựa như cậu không có biện pháp vung cánh tay lên, thực sự tát cho Lily một cái.

"Quên đi..." Yoseob bị sự hoảng hốt của cô ta làm khó chịu, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt nhu hòa một chút, cũng không muốn nói thêm gì nữa.

"Tôi và anh ta không thân thiết đến mức có thể bàn đến sự việc này, cô yên tâm." Lúc mà Yoseob nói những lời này tâm trạng vô cùng phức tạp, chỉ có thể cố thoát khỏi sự dây dưa của Lily, chạy lên lầu.

Một thân dính toàn nước mưa và đồ ăn cũng đủ nói ngày hôm nay quả là không may.

"Yoseob, đem những văn bản này đến văn phòng đối diện, nhanh lên một chút."vừa thoát khỏi ánh mắt của mọi người dưới tầng trệt, Yoseob vốn định đi vào toilet sửa soạn một chút, không nghĩ tới vừa đi vào đã bị sai đi làm.

"Tôi... Chờ một chút được không?" Yoseob có chút do dự.

Đối phương nhìn qua bộ dáng chật vật của cậu, chăm chú quan sát một hồi, cười cười bỏ tài liệu lên bàn.

Vẻ tươi cười kia, không giống như châm biếm, mà hơn cả châm biếm.

Yoseob thu lại khẩu khí, quay người nhưng lại lọt vào ánh mắt thâm thúy của một người, sức hấp dẫn trí mạng. Junhyung đứng ở cửa thang máy, vừa mới từ phòng họp trên tầng cao nhất trở về, liền thấy một màn như vậy.

"Em vừa đi đâu? Đồn cảnh sát?" Tiếng nói trầm thấp của hắn rất êm tai mà quẩn quanh.

Yoseob vô cùng xấu hổ, định mở miệng bảo hắn không nên tiếp tục nhìn nữa, bộ dạng khó coi như vậy đây đúng là lần đầu tiên lộ ra trước mặt người khác.

Junhyung cười cười, hiện tại cả người cậu đều ướt sũng, nước mưa khiến quần áo dán chặt trên người lộ ra những đường viền hoàn mỹ, có thể đi đâu được.

Hắn đi tới gần cậu, kéo cậu bé đang run rẩy lại.

"Đến phòng làm việc của tôi, tắm rửa một chút." Hắn thấp giọng nói.

Yoseob đột nhiên buồn cười, chưa từng biết phòng làm việc của hắn có loại chức năng này.

Bên trong cư nhiên có... Phòng tắm.

Đây là dựa theo khu nhà trọ cao cấp mà thiết kế sao? Bên trong còn có phòng ngủ và toilet.

Không kịp sụt sịt, cả người cậu đã bị đẩy đi vào, Junhyunh ở phía sau cậu trầm giọng nói nhỏ: "Chỉ có áo sơ mi cho em thay, chịu khó một chút."

Thay quần áo trong phòng chủ tịch? Hắn điên rồi sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn dính nước mưa hé ra ửng đỏ, Yoseob cố gắng chống cửa, kêu lên: "Yong tiên sinh, tôi tùy ý vào toilet chuẩn bị một chút là tốt rồi, không cần phiền phức như vậy."

Lát nữa cậu phải mặc áo sơ mi của hắn đi ra ngoài làm việc? Tuyệt đối là không thể được!

Junhyung quay người lại, thân ảnh cao ngất từ từ tới gần cậu: "Là muốn đợi tôi giúp em thay?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top