Chương 109 : Không thể ăn thì hãy ói ra
Chương 109 : Không thể ăn thì hãy ói ra
"Yang, nhà hàng Italia này rất ngon, cậu xem thử xem muốn ăn cái gì, tôi giúp cậu gọi.” Lily lật lại thực đơn đưa cho cậu, cười ngọt ngào, người bồi bàn bên cạnh cũng im lặng chờ đợi.
Yoseob ngồi ngay ngắn nhận lấy thực đơn.
Món ăn phía trên rực rỡ muôn màu, thoạt nhìn cũng rất đẹp, chỉ là không có kiểu Hàn Quốc, cậu xem có chút đau đầu.
Ngước mắt, thấy Lily vòng cánh tay Junhyung cười tươi như hoa, Junhyung nhàn nhạt quét qua thực đơn, trầm thấp mở miệng: “Tôi đã dẫn cô đến đây lúc nào mà cô biết nhà hàng này không tồi?”
Lily sửng sốt, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ lên, trở nên rất xấu hổ.
“Chưa… chưa từng.” Chẳng qua là ngồi bên cạnh hắn, cô cũng rất muốn hướng Yoseob đối diện khoe khoang mà thôi.
Cô có chút sợ hãi buống cánh tay Junhyung ra, nâng mắt lên nói: “Yang, chúng ta chọn giống nhau đi, tôi cũng không phải gọi lại.”
Yoseob gật đầu, biểu thị tán thành.
Hiệu suất làm việc của nhà hàng rất cao, món ăn chỉ trong chốc lát liền bưng lên, Yoseob nhìn khối thịt trong đĩa vẫn còn huyết kia không biết phải làm sao, không thể học được cách cầm dao nĩa của Junhyung, cậu rất ít ăn cơm Tây, cậu ngay cả cắt cũng làm rất khó khăn.
"Yang, vụ kiện của cậu làm sao bây giờ, tuần trước thất bại, chẳng lẽ cậu định bồi thường tiền, còn phải nói xin lỗi với cái công ty của tên thủ phạm đó sao?” Lily mở miệng hỏi.
Thật vất vả mới cắt được một lát, bên trong thịt thăn là màu trắng nhuyễn, cũng không thấy khác các loại thịt khác chỗ nào. Yoseob nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi sẽ kháng án.”
“Kháng án.” Lily không giải thích được, quay đầu lại nhìn Junhyung, thấy Junhyung ưu nhã dựa vào ghế, khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ.
Ánh mắt thâm thúy quan sát xung quanh cậu bé trước mắt.
Trong ngực một trận đau nhức, Lily cắn môi, nghiêng đầu lại.
“Nói cách khác, lại tiếp tục kiện phải không?” Cô căn cứ theo ý mình hiểu hỏi lại.
Yoseob gật đầu: “Có thể nói như vậy.”
“Thế nhưng người kia thoạt nhìn thật lợi hại, tôi nghe nói mấy người có chứng cớ đầy đủ, kết quả cũng còn thua, bạn của cô còn vì thế mà chết. Cái người đàn ông kia nhất định rất nguy hiểm” Lily không ý thức được lời nói của mình có bao nhiêu thất thố.
Dao trong tay dùng một chút lực, cắt đến đĩa, trong đôi mắt của Yoseob có ánh sáng chớp động.
“Đúng…” Cậu buông lông mi xuống, nhẹ giọng mở miệng, trong giọng nói không giấu được rối rắm “Phải, rất nguy hiểm.”
Nguy hiểm đến nỗi cậu không biết phải làm gì bây giờ, hoàn toàn không có một tia thắng lợi.
Nếu không phải Lily nhắc nhở, cậu cũng không ý thức đến việc mình đã bị buộc đến nơi đầu sóng ngọn gió như vậy, hở ra là thịt nát xương tan đến không dậy nổi nữa.
Trong lòng cậu gọi thầm tên của Kikwang, thật không biết mình còn có tư cách gì, nhận thua sao?
“Vậy kháng án là có muốn tiền, Yoseob, một mình cậu có được không?” Lily nháy mắt mấy cái tiếp tục hỏi.
Trên thực tế Yoseob một chút đều không thích nhắc đến vấn đề này.
Cậu cũng không thích đem tất cả trở ngại cùng khó khăn của mình bày ra trước mặt người đàn ông này.
Hắn trầm mặc, hắn không nói lời nào, thế nhưng đã nắm giữ được tất cả nhược điểm của cậu, đã thấy rõ ràng cậu có bao nhiêu chật vật.
“Tôi sẽ tự nghĩ biện pháp…” Lông mi cánh bướm rung rung hai cái, Yoseob hít hơi thở mong manh nói một câu, máy móc mà hướng miệng đưa một miếng đồ ăn, che giấu tất cả xấu hổ.
Thế nhưng thật không ngờ, mới vừa đưa vào trong miệng, cậu liền chịu không nổi,
“…” Dao nĩa rơi xuống đĩa phát ra tiếng giòn vang, Yoseob che miệng lại, vẻ mặt thống khổ đứng lên.
Tanh… rất tanh.
Cậu không nghĩ ra vật trong cái đĩa là thịt tươi ướp qua, còn lớp gia vị phía trên là sa tế, cậu lấy tay vịn bàn, một trận buồn nôn.
“Yang, Yang cậu không sao chứ?” Lily kêu một tiếng.
Junhyung nhíu mày, buông rượu đỏ trong tay ra, thân thể cao ngất đứng lên vòng qua người cậu.
“Không ăn được cũng không cần cậy mạnh, đến buồng vệ sinh nôn ra đi.” Hắn thấp giọng mát rượi mà thuần hậu, cúi người cầm cổ tay cậu, ngưng mắt nhìn cậu nói.
Yoseob hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn đến lợi hại, cậu thật là ăn không trôi, quá khó nuốt.
Junhyung nhíu mày càng sâu, cầm bàn tay nhỏ bé của cậu, kéo cậu về phía phòng vệ sinh.
“Ai… Vinson!” Lily ở phía sau kêu, nhìn bọn họ đi xa, đáy lòng quét qua mộ trận tịch mịch.
Trong phòng vệ sinh, Yoseob nôn ra miếng thịt sống, cậu súc miệng rất nhiều lần.
Có chút mê man đứng dậy, bên người đưa khăn giấy tới, Yoseob nhẹ giọng nói câu “Cảm ơn”, cậu lau khô nước đọng bên khóe miệng.
Trong gương, phản chiếu thân ảnh hai người.
Yoseob lúc này mới cảm giác được có một bàn tay vẫn đặt trên lưng giúp cậu thuận khí, nháy mắt ngước lên cậu sửng sốt, thấy Junhyung đứng ở bên cạnh mình
Đôi mắt thâm thúy giống như nước hồ, chân mày hơi nhíu lại.
Thân thể cậu lập tức có chút cứng ngắc, cảm giác cánh tay kia giống như có ma lực, ôn hòa hiền hậu mà ấm áp.
“Khá hơn chưa?” Junhyunghỏi
Yoseob có chút kinh ngạc, bàn tay nhỏ bé nắm mép bồn, gật đầu một cái.
Junhyung ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cậu, giống như là nói với cậu, rồi lại giống như lẩm bẩm: “Xem ra lần sau không thể dẫn em đi ăn đồ Tây.”
Yoseob ngẩn ra, trong nháy mắt bị hút vào tròng mắt thâm thúy của hắn, một cái chớp mắt lóe lên kia, cậu có thể hay không hiểu?
Chưa bao lâu, thời điểm bọn họ gặp nhau lần đầu hắn cũng đã nói, “Người nào thật sự bài xích một loại đồ ăn, căn bản là sẽ không đụng tới được, ăn sẽ ói. Ngay cả bộ phận tiêu hóa cũng sẽ hết sức chống cự, nếu như em là như vậy, tôi sẽ không ép buộc em.”
Cho nên, hiện tại hắn sẽ không ép buộc cậu nữa, phải không?
Trong lòng nảy lên một tia chua xót, Yoseob cúi xuống, lắc đầu một cái.
“Tôi không bị cưng chiều như vậy đâu” cậu nhẹ giọng nói, nhìn chính mình trong gương, thân ảnh mảnh khảnh, ngay cả khí lực để phản đối cũng không có.
Thật đang bị ép tới bước đường cùng, ăn tươi nuốt sống đều có thể, làm sao bắt bẻ nhiểu như vậy.
Cậu có ý nghĩ như vậy, hiển nhiên là vừa bị một câu của Lily kích thích ép sát.
Nhẹ nhàng quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu giống như hoa bách hợp nở rộ: “Cho nên, có lẽ tôi thật sự, còn chưa tới lúc tuyệt vọng.”
Junhyung dáng người cao ngất, lúc cậu nói chuyện với hắn chỉ có thể ngẩng mặt, Junhyung chú ý tới cánh môi no đủ thanh mát của cậu, bị nước rửa qua, mặc dù không bôi son trát phấn, cũng tự nhiên đỏ bừng, thuần khiết đẹp đẽ như vậy khiến cho người ta tim đập nhanh.
“Không tính nhờ tôi, phải không?” Giọng nói Junhyung trầm thấp giống như chuông kêu, chạm vào trong lòng cậu.
Yoseob giật giật môi, nhưng cuối cùng trầm mặc im lặng.
Người đàn ông như vậy, bá đạo quá mạnh mẽ, cậu tóm lại là muốn không dậy nổi, ở trong cái thành phố xa hoa như thế bản thân lại nhỏ bé tầm thường, làm sao dám với tới, làm sao tin tưởng hắn là thật tâm, mà không phải đơn thuần muốn chinh phục?
Cậu cùng Doojoon chính là chênh lệch quá lớn, cho nên hiện tại cậu muốn đòi lại công bằng cũng khó khăn như vậy, một cuộc kiện tụng, liền đem tất cả tôn nghiêm của cậu cùng sinh mệnh của bạn bè dẫm dưới chân.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top