Chương 107 : Không bỏ cuộc

Chương 107 : Không bỏ cuộc

Cậu thu thập xong mặt bàn, cầm túi lên bước về phía bọn họ.

Lily nhìn cậu, hơi đề phòng, theo bản năng hướng sát trong ngực Junhyung, nắm chặt âu phục của hắn, thở mạnh cũng không dám.

Yoseob nhạy cảm thấy được cảm giác của cô ta, cô gái như vậy, không cách nào không đau lòng.

“Hai người đi trước, tôi tắt đèn trong này.” Cậu đưa tay tắt ngọn đèn nhỏ tinh xảo trong hành lang, ánh mắt trong suốt nhìn sang.

Vừa dứt lời, cả người cậu run lên.

Bởi vì trong chớp ngước mặt lên, ánh mắt cậu đụng phải ánh mắt lạnh lùng của Junhyung, ánh mắt kia quá sắc bén, sắc bén muốn đâm thủng tầng bảo vệ mỏng manh của cậu, nhìn thấu cả người cậu.

Trong đôi mắt trong như nước của Yoseob có tia mềm yếu, thấy Junhyung lạnh lùng cười một tiếng, bàn tay vắt qua bả vai của Lily, bước về phía thang máy.

Cậu phải thừa nhận, trong chớp mắt đó, ngực cậu có một tia đau nhức.

Lần lượt tắt tất cả đèn trong hành lang, lại đóng kín cửa, Yoseob cũng đi về phía thang máy.

Cửa thang máy từ từ mở ra, Yoseob thấy bọn họ cư nhiên vẫn còn ở đó.

Lily ánh mắt ngập nước nhìn cậu một chút, cắn môi, rất tự giác hướng lại Junhyung, như chú chim nhỏ nép người lọt vào cánh tay to lớn của hắn.

Cô cũng không biết mình làm sao vậy, vừa mới đây thôi, trong phòng làm việc, cô vẫn đau đớn cầu xin Vinson đừng bắt cô trở về nước, mà Vinson chẳng qua là trầm mặc ngồi trong ghế xoay, sắc mặt lạnh đến đáng sợ.

Cô khóc mấy tiếng, hắn chỉ là lạnh lùng kháp cằm của cô, nhàn nhạt nói một câu “Đây là lần cuối cùng, nhớ kĩ, đừng có động tay với cậu ấy, nếu không tôi không đủ đảm bảo vĩnh viễn không đánh phụ nữ, hiểu không?”

Lily khóc gật đầu, chịu đựng khuất nhục, cảm giác được hắn đang bảo vệ người khác. Chỉ là lúc này, Vinson cũng hờ hững với Yoseob, có phải hay không chứng minh hắn thích mình đây?

Lily ôm chặt người đàn ông bên cạnh, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn lã chã chực khóc.

Đứng chung trong thang máy, Yoseob cố gắng xem nhẹ sự tồn tại của bọn họ, nhấn nút tầng trệt.

"Yang, cậu chờ một lát, rồi cùng chúng tôi trở về nhé?” Lily nghi ngờ hỏi một câu, hiện tại nếu như Vinson muốn cùng cô trở lại, cô cũng không dám có nửa điểm ý kiến.

Cùng nhau trở về.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yoseob trắng nhợt, nhìn cô ta, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Hai người về đi, tôi không sao, tự tôi đi xe buýt là được rồi.” Cậu cũng không nghĩ Lily cố ý tát cậu, trong giọng nói mềm nhẹ của cậu có nhiều thân mật hơn.

Lily càng cảm thấy hổ thẹn, lại không biết xin lỗi thế nào.

“Yang, cùng nhau đi đi…” Lily phát hiện trên người Vinson phát ra hơi thở lạnh lùng, nhu thuận mà đi qua xin lỗi, cầm tay Yoseob.

“Dù sao cũng là thuận đường, cô như vậy Vinson sẽ mất hứng…”

Yoseob cảm nhận được sự ấm áp, nhưng cảm giác không phải thực thoải mái.

Hắn sẽ mất hứng sao?

Thế nhưng cậu không biết phải làm thế nào mới có thể khiến hắn vui vẻ.

Thang máy chậm rãi xuống đến tầng thấp nhất, Yoseob lắc đầu lần nữa , chưa kịp nói lời từ chối, thì thang máy đã “Đinh” một tiếng.

Junhyung thẳng bước ra ngoài, mang theo hơi thở mạnh mẽ đưa mắt nhìn cậu một cái, lạnh nhạt rời ánh mắt đi, ra khỏi thang máy. Lily nhường đường cho hắn.

Yoseob đột nhiên bị đẩy mạnh, lưng va vào vách tường trong thang máy.

Junhyung đi xa cũng không quay đầu lại.

Hắn vẫn còn tức giận, Lily cả lòng hoảng sợ, vội vàng hất tay Yoseob, kêu một tiếng “Vinson” rồi bước nhanh theo sau.

Yoseob lặng người một giây, lúc này nhận ra tay vừa mới bị hất vào tay vịn, đụng xanh một mảng.

Không phải là đau, chỉ vì da cậu rất mỏng, lực hơi mạnh một chút sẽ lưu lại dấu vết. Yoseob lấy tay xoa nhẹ một chút, rồi bước ra ngoài.

Ngẫm lại, sự thân thiện của cậu cũng không thể đổi lấy cái gì, lần sau vẫn cứ trốn xa một chút có vẻ tốt.

Trong đại sảnh trống trải của công ty, Junhyung dừng bước, ném chìa khóa cho Lily, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn Yoseob phía sau, lạnh lùng nói: “Đi lấy xe lại đây.”

Lily vội vàng không thể nào tiếp được chìa khóa, trong ánh mắt có chút không cam lòng, thế nhưng lần này cô không dám không nghe lời, chẳng thể làm gì khác hơn là rời đi.

Trong không gian to lớn, chỉ có hai người xa xa đối diện.

Yoseob có chút khiếp nhược mà nhìn hắn, không có dũng khí đi tới, hắn thoạt nhìn rất tức giận, cậu cũng không muốn chọc vào.

“Qua đây.” Junhyung lạnh giọng ra lệnh.

Yoseob run lên, đôi mắt trong veo đón nhận ánh mắt thâm thúy lãnh đạm của hắn, bị khóa chặt chẽ.

Cậu dĩ nhiên biết, trong đại sảnh chỉ có hai người bọn họ, hắn đương nhiên là nói cho cậu nghe.

Nhưng là… cậu không dám bước tới.

Hậu quả của sự yên lặng đương nhiên là sự lạnh lùng trong ánh mắt hắn phát ra càng đậm, quả thật có thể làm cậu chết cóng.

Mắt thấy chân Junhyung bước về phía mình, Yoseob hoàn toàn luống cuống, muốn né ra nhưng không kịp nữa, cổ tay bị hắn tóm lấy.

Cậu buồn bực thở dài một tiếng, cảm giác được lực đạo mạnh dọa người của hắn, kế tiếp chính là lực kéo mạnh mẽ, Yoseob ngã vào lồng ngực hắn, vừa nhấc mắt liền thấy ánh mắt lạnh đến có thể giết người của hắn.

Cậu đương nhiên muốn chạy trốn.

Chỉ là vừa mới quay người liền bị hắn kéo lại, cánh tay to lớn ngang bên hông cậu, vững vàng kéo trở lại.

“Yong tiên sinh… anh… anh” khuôn mặt nhỏ nhắn bị giày vò của Yoseob đỏ lên, sức lực mất hết, cổ tay còn bị hắn nắm, lực to lớn gỡ bỏ tất cả giãy dụa của cậu.

Đau… có chút đau.

Cậu đưa lưng về phía hắn, sống lưng hoàn toàn dán chặt vào lồng ngực của hắn.

“Em rất thích thay tôi ra quyết định phải không?” Junhyunh từ trên nhìn xuống, cúi đầu bên vành tai mẫn cảm của cậu, lạnh giọng chất vấn “Muốn người đàn bà nào, cuộc sống như thế nào, cũng muốn nhúng tay phải không?”

Yoseob một chút cũng không giãy dụa được, cả người đều bị giam giữ trong lồng ngực hắn, cơ hội xoay người đều không có.

Cậu chịu đựng sợ hãi nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải… tôi không phải có ý đó, Lily là bạn gái của anh, anh không nên đối xử với cô ấy như vậy.”

Junhyung lạnh lùng: “Không phải sao?”

Hắn hung hăng vuốt ve ngực cậu qua lớp áo, nghe cậu cắn môi gắt gao đè nén tiếng hét chói tai, môi lạnh như băng bức bách vành tai cậu.

“Tôi không có nhiều chuyện để làm lắm, Yoseob, em ngăn cản được sao?”

Đau đớn kèm với khoái cảm nhanh chóng lan khắp thân cậu.

“…” Yoseob rên đau, cảm giác không hi vọng thoát được khỏi sự khống chế của hắn, không thể làm gì khác là thả lỏng cả người, chịu đựng ấm áp trong mắt, run rẩy nói “Xin lỗi… xin lỗi, là tôi sai… Anh buông tay có được không?”

Ban ngày ban mặt như vậy, cậu không biết trong đại sảnh công ty còn có camera, bàn tay mạnh mẽ của hắn cứ như vậy tùy ý xâm phạm cậu.

Coi như cách một lớp y phục, Yoseob cũng cảm giác được nhục nhã ngập đầu.

Ý cười lạnh lùng bên môi Junhyung càng đậm, lực phóng nhẹ một chút, càng thêm mê hoặc quyến rũ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top