Chương 20: Vào Cung

“Quốc sư, quốc sư! Ta nghe nói ở cái thanh lâu Xuân Hoa Bắc có một nữ nhân trông giống hệt An Tâm tiểu thư!” Trương Lẫn thúc ngựa đuổi theo cỗ nghe ngựa khang trang phía trước, vừa đi vừa to giọng như gọi sợ cả thành không nghe thấy giọng hắn.

Đợi hắn la hét một lúc người kia mới nhẹ nhàng vén tấm màn xe lên, để lộ gương mặt hốc hác tái nhợt, một bên mặt đeo một cái mặt nạ bạc hình cánh hạt đen.

Nếu thái tử Phong Hoa được ví như tiên tử giáng thế thì cái tên này chính là quỷ tu la được tùy tiện bốc lên từ dưới địa ngục.

Quốc sư Vũ Lâm, anh trai song sinh của thái tử.

Vũ Lâm cầm tẩu thuốc rít một hơi, đôi mắt uể oải kẽ nhếch lên nhìn hắn: “Ngươi tới nhìn chưa? Thật sự giống An Tâm?”

Quốc sư Vũ Lâm này đối với An Tâm tiểu thư có một loại ám ảnh không thể buông bỏ, nhưng nàng với gã như ánh trăng sáng phản chiếu trên mặt hồ, hắn căn bản chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm.

Vậy nên chỉ cần xuất hiện một người có khả năng giống với An Tâm tiểu thư kia, gã nhất định sẽ dùng mọi cách để bắt về. Huống hồ An Tâm tiểu thư còn mới mất tích, gã đang trong trạng thái gần như phát điên.

Trương Lẫn nhón người nhìn vào trong xe, chỉ có mình Vũ Lâm cùng bàn trà ở giữa, bên cạnh còn có một cái lồng sắt nhốt một con chim hoàng anh rực rỡ, con chim hoàng anh như rất hưởng thụ cuộc sống được hầu hạ, nó còn đang chậm rãi rỉa lông.

Chỉ là đôi mắt nó có chút kỳ quái, một màu hồng lấp lánh như đá thạch anh...

Giống như màu mắt của vị tiểu thư mà gã đặt trên đầu quả tim, An Tâm.

Vũ Lâm thấy hắn nhìn hoàng anh của mình nên không hề nhân từ dùng tẩu thuốc nhả một lượng khói vào mặt hắn. Trương Lẫn bị khói làm sặc, đôi mắt hơi phiếm hồng suýt chút nữa đã chảy nước mắt.

“Ta hỏi ngươi nàng ta có thật sự giống An Tâm hay không, ngươi nhìn vật sủng của ta làm gì?” Giọng gã rất khàn do một thời gian hút thuốc, chỉ có thể nói rì rì, càng nghe càng thấy không lọt tai nổi. 

Trương Lẫn đảo mắt không nhìn nữa, bị sặc khói nên cũng chừa cái tật dòm ngó linh tinh luôn, lúc này mới ngoan ngoãn báo cáo.

“Ta cho người đi xem rồi, quả thật rất giống! Tuy có vài nét khan khác nhưng trang hoàng lại chút, đặt trước mặt Từ Văn thượng thư lão có nhìn lòi mắt cũng không nhận ra!” Trong lòng hắn nói xong thầm phỉ nhổ không biết bao nhiêu lần, hắn mà sợ cái tên quốc sư bùi nhìn này chắc, trách thái tử của hắn là một tên huynh khống! Xì xì xì, nếu không có thái tử chống lưng sợ rằng cái tên âm dương quái khí này đã bị lôi vào góc tối trùm bao đánh cho tan xác không biết bao nhiêu lần rồi.

Vũ Lâm tất nhiên không biết Trương Lẫn nghĩ gì, gã rít một hơi thuốc rồi đặt cái tẩu thuốc xuống ghế, gương mặt tái nhợt như ma bệnh đột nhiên nhoẻn miệng cười đến tận mang tai.

“Khoa trương như vậy sao? Được, tới đó đi”

Phu xe đã dỏng tai nghe từ nãy đến giờ, sau khi Vũ Lâm nói xong ông lập tức tự giác đánh lái về phía thanh lâu trong khi Trương Lẫn vui vẻ thúc ngựa đuổi theo bọn họ.

....

Hạ Hướng Ngụy cùng Hàn Thuyên khoanh tay đứng bên ngoài ban công, Tì Điềm thả tấm màn lụa xuống che lấp ánh sáng chiếu rọi từ bên ngoài.

Nàng ngồi ở giữa căn phòng tối chỉ có chút ánh sáng len lỏi chiếu vào, Hạ Hướng Ngụy đặc biệt mua cho nàng một bộ hồng y có lụa khoác màu xanh lam, đầu cài hoa trang, ngón tay thon thả lả lướt trên chiếc đàn tranh.

Bên ngoài xuất hiện tiếng bước chân dồn dập, Tì Điềm làm như không để ý mà tiếp tục gảy đàn, mãi đến khi cửa phát ra tiếng mở thô bạo.

“....” Vũ Lâm thở hồng hộc nhìn nàng từ trên xuống dưới như đánh giá món hàng, cái nhìn làm Tì Điềm nổi một lớp da gà da vịt, hận không thể ngay lúc này nhấc cây đàn lên quất một phát vô mặt gã.

“An Tâm?” Gã thều thào, giọng nói trở nên dịu đi tận mấy phần.

Đây là một phần kế hoạch của bọn họ, lan truyền tin đồn Tì Điềm có gương mặt giống như An Tâm tiểu thư.
Chỉ cần có tay nghề cao múa bừa trên mặt cũng có thể biến cóc ghẻ thành thiên nga.

Huống hồ gì Tì Điềm còn có gương mặt rất xinh đẹp, đôi mắt cũng một màu hồng thạch anh lấp lánh, muốn làm giả An Tâm tiểu thư kia không hề khó.

Vũ Lâm vừa nhìn một phát đã bị lừa ngay.

Ngay khi gã bước vào căn phòng, Hạ Hướng Ngụy xác nhận bên ngoài không còn ai liền lút ra một cây kim nhỏ cắm thẳng vào trong cổ gã. Vũ Lâm chưa kịp mở miệng nói câu nào đã sùi bọt mép ngã xuống hôn mặt sàn.

Tì Điềm dừng gảy đàn, không hề che giấu biểu cảm ghét bỏ của mình.

“Ngất xỉu rồi”

Hàn Thuyên vén tấm màn đi vào trong, dùng mũi dày nhấc gương mặt của gã lên, vừa nhìn thấy liền bị dọa sợ nhảy lên một cái núp sau lưng Hạ Hướng Ngụy.

“Tên này làm gì mà thấy ghê quá vậy!”

Hạ Hướng Ngụy vô cùng vô tình gạt cánh tay của Hàn Thuyên đang bấu trên vai mình ra, y quỳ một chân xuống quan sát kỹ lưỡng gương mặt của Vũ Lâm.

Tì Điềm và Hàn Thuyên nhìn thấy lớp da của Hạ Hướng Ngụy rục rịch, mái tóc đen ngang vai của y bỗng nhiên dài ra rũ xuống sàn, làn da sần sùi hơi nhợt nhạt chợt biến thành trắng tinh như ma bệnh, gương mặt giống y đúc Vũ Lâm đang nằm dưới sàn.

“Uầy....”

“Uầy....”

Hạ Hướng Ngụy mặt không cảm xúc lột đồ của Vũ Lâm, nghe tiếng bọn họ liền quay lại nhìn.

“Cái gì?”

“Không, đỉnh quá thôi, không hổ danh là đệ tử của Trường Minh Sơn nha~”

Hạ Hướng Ngụy: “.... Đi thôi”

Hàn Thuyên đá Vũ Lâm sang một bên, vội vã đuổi theo y: “Đợi ta nữa!”

*

Rất nhanh Hạ Hướng Ngụy đã an ổn ngồi vào xe ngựa mà không hề bị phát hiện, còn tiện tay ném Hàn Thuyên xuống gầm xe.

Trương Lẫn vừa đi ghẹo con gái nhà người ta thấy y đi ra nên vội vàng chạy tới, nhìn y hoài nghi: “Sao ngài lại ra sớm thế?”

‘Vũ Lâm’ không kéo rèm, chống cằm ngồi bên trong cỗ xe. Hàn Thuyên nghe được một mùi khói thuốc xộc thẳng lên mũi.

“Ả ta không giống An Tâm chút nào.”

Trương Lẫn ngạc nhiên không thôi, rõ ràng thuộc hạ của hắn đã xác nhận là vô cùng giống, không lẽ hắn bị gạt?

“Tch, phiền ghê...” Hắn lẩm bẩm.

“Để ngài đi chuyến vô ích rồi, ta chân thành tạ lỗi vậy”

‘Vũ Lâm’ ngáp một cái, chất giọng khàn khàn: “Cút”

Trương Lẫn không phải kiểu người thích tự ngược, vội vã thúc ngựa chạy biến. Để mà thái tử nghe thấy chuyện này chắc chắn phụ thân hắn sẽ bắt hắn quỳ ở từ đường đến khi ngất xỉu thì thôi mất!

Tiếng ngựa của Trương Lẫn xa dần, Hàn Thuyên mới bò ra mệt mỏi nằm dài trên ghế. Không ngờ vô tình đối mắt với con chim hoàng anh có đôi mắt hồng thạch anh của Vũ Lâm.

Hàn Thuyên há hốc, muốn nói gì đó nhưng bị Hạ Hướng Ngụy nhanh chóng bịt chặt miệng lại.

Hạ Hướng Ngụy nhìn hắn không chớp mắt khiến Hàn Thuyên lạnh cả sống lưng, vội vã đưa hai tay đầu hàng biểu thị mình sẽ không phát ra tiếng nữa.

Thấy hắn ngồi im ngoan ngoãn rồi Hạ Hướng Ngụy mới buông tay.

*

Cỗ xe ngựa lộc lộc đi đến cái cổng nạm vàng to lớn giữa thành, theo thường tình dừng xe cho lính gác kiểm tra người nhập cung.

Lớp bảo vệ của hoàng thành rất nghiêm ngặt, nhưng vì người bên trong cỗ xe là Vũ Lâm nên tên lính gác không có gan giữ chân lại, cứ thế bọn họ an toàn vượt qua.

“Chủ tử, ngài muốn về phủ hoàng tử luôn hay là ghé sang thư phòng ạ?” Phu xe nghiêng người, nhẹ giọng hỏi.

“....” “Thư phòng đi”

“Tiểu nhân đã rõ.”

Chỉ đi thêm một đoạn cỗ xe đã dừng lại, thư phòng của quốc sư được xây cách ngự hoa viên không xa, bên cạnh là phủ Phong Hoa của thái tử, có một cái bảng đỏ viết bốn chữ lớn "Quốc Sư Vũ Lâm" vô cùng khoa trương, muốn đi nhầm cũng khó.

Hạ Hướng Ngụy dùng ngoại hình của Vũ Lâm theo cánh tay của một tên hộ vệ đỡ xuống, vô cùng tự nhiên đi vào trong thư phòng. Lão phu xe quỳ rạp xuống đất hồi lâu, cho đến khi thư phòng đóng sầm cửa lão mới đứng dậy thúc ngựa rời đi.

Trong lúc đó Hàn Thuyên nhanh nhẹn nhảy xuống, lăn đến bụi bỏ, chọn được một vị trí thoải mái bèn giấu mình nằm trong đó luôn.

Hạ Hướng Ngụy ở trong thư phòng nhàn nhã uống trà, gã quốc sư này nhìn vào quả nhiên là kẻ sống trong nhung lụa sung sướng. Không hổ danh được thái tử bảo hộ phía sau, vật trang trí chẳng có gì ngoài vàng bạc đá quý.

Hạ Hướng Ngụy xem qua một số sổ sách bên trong thư phòng này, mang tiếng là quốc sư mà gã viết xấu như quỷ. Thậm chí đến cả y hồi bốn tuổi cầm bút múa bừa cũng có thể viết đẹp hơn gã rất nhiều. 

Nhưng ít ra cũng nắm được một số thông tin liên quan đến thái tử Phong Hoa.

Bên trong quyển nhật ký của gã...

“Thái tử cái chó gì, thằng ất ơ đấy mà có thể trở thành thái tử á? Phì! Ông đây mới xứng hơn nó! Ta kinh! Thằng dơ bẩn mà cũng dám đè đầu ta á!? Bảo ta hành lễ với nó ư?! Một lúc nào đó các ngươi mới biết ai xứng làm thái tử hơn! Mẹ nó cho ông đây cái danh quốc sư là xong sao!? Còn dám tận hưởng vinh hoa phú quý đáng lẽ ra là của ông đây! Mọi thứ đều là của ta! Thằng chó ăn cắp! Ta rõ ràng sinh trước! Mẫu thân còn thương ta hơn nó! Bà bảo ta mới là hoàng đế! Lũ chúng mày đều không xứng! Mẹ nó mày rốt cuộc dùng thủ đoạn gì để lão già đó phong mày lên làm thái tử?! Ta đếch quan tâm! Mày là đồ tu hú chiếm tổ!”

Hạ Hướng Ngụy biết rồi, Vũ Lâm là tên điên não bị chập, y vừa đọc vừa căng da đầu, không tài nào hiểu nổi cái bản tính ganh ghét này của phàm nhân, đúng là so với tu sĩ trên Thiên Trúc Sơn thì đám người này cắn nhau ở một đẳng cấp khác mà.

Nói tới tên Hàn Thuyên tính tình trẻ con tâm địa lương thiện kia nếu tự dưng tòi ra ca ca đệ đệ ganh tị với hắn cỡ này, hắn sống nổi trong hoàng cung không?

“....”

A, suýt thì quên mất mẹ hắn là ai.

“Nhắc mới nhớ, Hàn Thuyên đâu rồi nhỉ?”

Hàn Thuyên núp trong bụi cỏ hắt xì một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top