Chương 2: Người đàn ông trăm công nghìn việc sao lại chạy đến phòng cô

Đối diện với ánh mắt sắc bén của Lục Quân Đình, cơ thể Lâm Hi Vũ không khỏi cứng đờ. Cô giật nảy mình, nhanh chóng thu lại nụ cười, cúi đầu xuống giả vờ nói chuyện cùng Lục Viện. Khi cô lén lút ngẩng lên nhìn thì Lục Quân Đình đã quay sang nơi khác rồi. Nghĩ là anh chỉ vô tình liếc qua chứ không để ý, Lâm Hi Vũ thở phào.

Lục lão phu nhân nói tiếp: "Cháu xem, cháu cũng lớn tuổi rồi mà không chịu quen bạn gái, bố cháu lúc bằng tuổi này thì cháu cũng có thể cười gọi bà nội được rồi. Người biết còn hiểu là do công việc của cháu bận rộn, người không biết sẽ nghĩ cháu có vấn đề."

Lục Quân Đình nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nói: "Lúc nữa cháu còn phải đến chi nhánh thị sát, hôm nay không ở đây ăn cơm được."

Anh nói xong cũng không đợi Lục lão phu nhân đáp lại, đứng ngay dậy chuẩn bị đi. Lục lão phu nhân thấy thế, khuôn mặt lập tức nổi giận, mấy lời vừa nói anh không hề nghe lọt tai, bà vội bảo: "Một lát nữa còn có khách đến, cháu đi thì làm thế nào?"

Lục Quân Đình lạnh nhạt quẳng lại một câu: "Khách của bà nội, bà tiếp là được."

"..."

Lục lão phu nhân bị anh chọc giận suýt chút nữa ngất xỉu. Trương Dao vội vàng đi đến xoa bóp đầu, giúp bà vỗ ngực lưu thông khí huyết, khuyên nhủ: "Mỗi người đều có nhân duyên của mình, thằng bé Quân Đình có suy nghĩ riêng, mẹ đừng lo lắng quá."

Lục lão phu nhân than thở: "Ta không lo lắng cho nó thì còn có ai lo cho nó đây, thằng bé này cố tình làm ta tức chết đây mà."

Lâm Hi Vũ nhìn bóng lưng Lục Quân Đình rời đi, lắc đầu thở dài một tiếng, không ngờ Lục Quân Đình cũng không thể chạy thoát khỏi số mệnh bị người lớn giục cưới.

Sau đó, người nhà họ Lương cũng không đến, Lục lão phu nhân sai người gọi qua bên đó, nói Lục lão tiên sinh trúng gió không thể tiếp đón bọn họ. Lục lão tiên sinh bị nguyền rủa trúng gió nên chẳng vui là mấy.

**

Ngày đầu tiên sau khi tốt nghiệp đại học, Lục Viện đưa Lâm Hi Vũ đến núi Bắc Công, đầu tiên là để chúc mừng hai người tốt nghiệp thuận lợi, thứ hai là Lục Viện cảm thấy cô bị người ta một chân đạp hai thuyền vô cùng đáng thương, nói muốn dẫn cô đi giải sầu một chút.

Thật ra cô đã sớm buông bỏ rồi, cũng không cần giải sầu gì hết, nhưng có thể ra ngoài đi chơi một chút cũng không tồi.

Núi Bắc Công cách An Thành không xa, ngay ở ngoại ô An Thành, ở đó có mấy cái suối nước nóng. Lâm Hi Vũ cảm thấy tắm suối nước nóng vào mùa hè thật sự không phải là việc sáng suốt, nhưng đến núi Lâm Hi Vũ mới biết vì sao mùa hè mà lại có nhiều người đi tắm suối nước nóng như vậy, bởi vì trên núi rất lạnh.

Phòng đã được đặt từ trước. Ở đây đặt phòng rất khó, Lục Viện chỉ đặt một phòng, buổi tối hai người ngủ chung. Bình thường họ cũng hay chen chúc trong một cái chăn nên không có gì ngại ngùng. Nhưng khi hai người đẩy cửa vào, nhìn thấy chiếc giường kingsize trong phòng, còn có một chiếc gương rất tinh xảo được khảm trên giường lớn, cùng với cách bài trí căn phòng kì quặc, lúc nhìn thấy cái ghế mà vừa nhìn đã biết không phải kiểu đứng đắn gì thì vẻ mặt hai người đều trở nên phức tạp.

"Đây là chỗ quái quỷ gì vậy?" Lâm Hi Vũ hỏi cô.

"Ai mà biết, phòng này có suối nước nóng, tớ thấy tiện bèn đặt, ai ngờ lại là một căn phòng tình|thú."

"..."

Phía cuối phòng còn có một cái cửa kéo, Lục Viện đẩy cửa ra, bên ngoài đúng là có một đoạn suối nước nóng. Lục Viện nói: "Suối nước nóng này lớn thật, đủ cho hai chúng ta ngâm."

Điều duy nhất có thể an ủi được Lâm Hi Vũ là, suối nước nóng này trông có vẻ rất được.

Hai người ngâm suối nước nóng rồi đi lên, ngồi trên thảm tatami bên giường ngắm mặt trời lặn. Cửa sổ là loại cửa nguyên cánh sát đất, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy cả sắc trời bên ngoài.

Lục Viện còn đặt rượu, cô ấy nói rượu này là do chủ quán ủ, uống rất ngon. Đây là lần đầu tiên Lâm Hi Vũ uống rượu, cô nếm thử một ngụm, ngòn ngọt, không có mùi rượu.

"Lát nữa uống xong thì lên giường nằm, phiền não gì cũng bay biến, thoải mái không?"

Vừa ngắm mặt trời vừa uống rượu, vừa hay kết thúc cuộc sống đại học thuận lợi, tâm trạng Lâm Hi Vũ rất vui, cô cười nói: "Thoải mái, thoải mái đến bùng cháy."

Lục Viện cảm thấy rượu này rất ngon, liền gọi thêm mấy bình, mỗi bình một hương vị. Hai người đang say sưa thưởng thức, đột nhiên điện thoại Lục Viện vang lên, nhận điện thoại xong liền hưng phấn nói với cô: "Bạn học rủ tớ đi chơi mật thất mạo hiểm, có muốn đi cùng không?"

Lâm Hi Vũ nhớ đến thảm kịch đau đớn khi chơi mật thất mạo hiểm lần trước liền quả quyết từ chối: "Không đi."

"Cậu không đi thì tớ đi."

"Cậu đi bây giờ?"

"Không bây giờ thì lúc nào? Vừa hay có cáp treo xuống núi, lát nữa cậu uống xong thì ngoan ngoãn ngủ một giấc, sáng mai tớ đến đón cậu."

Lục Viện nói rồi thật sự đứng lên thay quần áo, Lâm Hi Vũ nói: "Không phải cậu thật sự bỏ rơi một mình tớ ở đây đấy chứ?"

"Chao ôi, cậu không biết đâu, nam thần tớ thầm mến cũng đi, hẹn anh ấy khó lắm, tớ phải nắm tốt cơ hội lần này mới được."

"..."

Lục Viện thay quần áo xong, trước khi ra cửa còn nháy mắt với cô mấy cái: "Chờ tin tốt của tớ."

"..."

Lâm Hi Vũ biết Lục Viện trọng sắc khinh bạn, nhưng không ngờ cô ấy lại trọng sắc khinh bạn đến mức này.

Lâm Hi Vũ ngắm ánh tà dương phía chân trời ngoài cửa sổ, giống như một đóa hồng lớn đỏ rực, xung quanh là mây cùng đỉnh núi đều nhiễm thêm sắc hồng, tịch mịch, xa xăm, sống động, giống như tia sáng cuối cùng của sinh mệnh chiếu xuống trái đất, cô chợt nghĩ đến bố mẹ mình.

Xuân tàm đáo tử ti phương tận, lạp cự thành khôi lệ thủy can[1]

[1] Trích trong một bài viết không có tiêu đề từ thời nhà Đường, có nghĩa là: Tằm xuân đến chết mới nhả hết tơ, ngọn nến thành tro mới khô nước mắt

Lâm Hi Vũ bất giác uống hết một bình rượu, cảm thấy không tệ. Bông hoa đỏ từ từ rơi xuống đường chân trời, rất nhanh không còn nhìn thấy nữa, ánh sáng tầng mây cũng không còn, màn đêm buông xuống.

Lâm Hi Vũ nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô đi mở cửa, là nhân viên khách sạn. Anh ta bưng cái khay, trên khay đặt mấy bình rượu màu sắc khác nhau.

"Chào quý khách, đây là rượu của các chị."

Lâm Hi Vũ nhớ đến vừa rồi Lục Viện nói muốn nếm tất cả các hương vị một lần, không ngờ gọi rồi thì lại chạy mất, một mình cô làm sao uống hết đây?

"Bạn tôi có việc phải đi, rượu này không uống được, có thể trả lại không?"

"Thật xin lỗi quý khách, đã đặt rượu thì chúng tôi sẽ mở nắp giúp, rượu đã mở nắp rồi không thể trả lại được."

Lâm Hi Vũ không còn cách nào, đành phải bê rượu vào phòng, ba bình, vị dâu, vị cam, vị nho, cũng may dung tích mỗi bình không lớn lắm. Thôi vậy, cứ uống đi, uống xong ngủ một giấc ngon lành, dù sao rượu này nồng độ không cao, không khác uống nước trái cây mấy.

Lâm Hi Vũ không ngờ, rượu này uống vào thì không thấy gì, nhưng tác dụng sau khi uống cực mạnh, lúc uống xong rượu dâu cô bắt đầu thấy đầu hơi choáng váng.

Lâm Hi Vũ cảm giác cô vẫn có thể kiên trì thêm, uống hết bình rượu nho, vừa uống xong thì điện thoại vang lên. Lâm Hi Vũ cầm điện thoại lên, cảm giác điện thoại bắt đầu rung lên, mơ màng nhìn thấy chữ "Lục" trên màn hình, tưởng Lục Viện gọi tới liền ấn nghe, không ngờ đầu bên kia lại truyền đến giọng nói của Lục Quân Phong.

"Hi Hi, sao em không về nhà? Em đi đâu vậy?"

"Tôi đi chơi với Lục Viện."

Lục Quân Phong nghe thấy giọng cô là lạ, mẫn cảm phát hiện ra gì đó, vội vàng hỏi: "Giọng em là sao vậy? Em uống rượu?"

"Uống một tí."

"Là Lục Viện cho em uống à? Em ở cùng nó?"

Đầu óc Lâm Hi Vũ mơ màng, thật thà trả lời: "Cô ấy, bị bạn gọi đi chơi mật thất mạo hiểm rồi."

"Nó đi rồi?" Lục Quân Phong lên giọng: "Con quỷ này, sao nó có thể để em một mình bên ngoài được? Bây giờ em ở đâu, em nói cho anh, anh lập tức tới đón em."

Mặc dù đầu choáng váng, nhưng Lâm Hi Vũ không quên cô và Lục Quân Phong đã chia tay, cô nói: "Không cần, đã chia tay rồi còn đến tìm tôi làm gì? Tôi ở đây ngủ một giấc, sáng mai Lục Viện sẽ tới đón tôi."

"Ngủ một giấc, em còn ngủ bên ngoài? Em chờ anh một chút, anh hỏi Lục Viện rồi lập tức qua đón em."

Lâm Hi Vũ cúp điện thoại, khó chịu uống nốt bình rượu cam còn lại. Cô chống tay đứng lên, cảm thấy trời đất quay cuồng, một lát sau cô mới lần mò được đến giường nằm xuống, đợi ngày mai Lục Viện tới đón. Uống rượu nên cơn buồn ngủ ập tới, Lâm Hi Vũ nhanh chóng thiếp đi, sau đó cô bị một tràng tiếng gõ cửa đánh thức.

Đầu váng vất khủng khiếp, cô không muốn đi ra, kéo chăn lên che đầu. Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục, Lâm Hi Vũ không muốn để ý tới, hiện giờ cô đầu nặng chân nhẹ, không hề muốn đứng dậy chút nào.

Tiếng đập cửa vang lên một lúc rồi ngừng, không bao lâu cô lại nghe thấy tiếng thẻ phòng vang lên, cửa bị đẩy ra, Lâm Hi Vũ nhanh chóng cảm nhận được ánh đèn từ bên ngoài chăn xuyên vào.

Lâm Hi Vũ kéo chăn xuống, liền thấy có người đứng ở cửa. Đầu cô choáng váng, ánh mắt mê ly, mơ màng nhận ra người đến là đàn ông.

Lâm Hi Vũ nhớ tới trước khi ngủ nhận được điện thoại của Lục Quân Phong. Cô tưởng người đến là Lục Quân Phong nên nói: "Không phải tôi bảo anh đừng tới sao?"

Người kia từ từ đi về phía cô. Cô cảm thấy tư thế đi của anh ta không giống Lục Quân Phong, mà khí chất trên người người này cũng không giống Lục Quân Phong lắm, có cảm giác sắc bén dọa người. Anh vừa đi vào, không khí trong phòng dưỡng như bị loãng đi.

Anh đi tới gần, nhìn cô từ trên xuống dưới. Lâm Hi Vũ híp mắt nhìn anh, cô cảm thấy bóng hình ấy lắc lư trước mặt, mơ màng phán đoán ra mấy phần từ dáng dấp khuôn mặt anh ấy.

Người này không phải Lục Quân Phong, nhưng nhìn hơi quen, hình như là, giống Lục Quân Đình?

Không đúng, sao Lục Quân Đình lại xuất hiện ở đây chứ? Cô nheo mắt, chăm chú nhìn mặt người kia, dù thế nào cũng đều thấy giống Lục Quân Đình. Cô nằm bò trên giường, nghển cổ nhìn chằm chằm mặt anh, cẩn thận nhận diện, giống như một con vật bé nhỏ đang ngó dáo dác.

Càng nhìn càng giống Lục Quân Đình, cuối cùng cô nói: "Anh Quân Đình?"

Giọng người đàn ông trầm thấp nồng nàn vang lên: "Ừ, là anh."

Lâm Hi Vũ: "..."

Lâm Hi Vũ cảm thấy mình đang nằm mơ, trong mơ người đứng đầu Lục thị Lục Quân Đình trăm công ngàn việc không thân quen lại chạy đến phòng của cô.

Giọng cô chếnh choáng nhiễm mấy phần say, đôi mắt mê li nhìn người đàn ông hỏi: "Anh Quân Đình? Sao anh lại ở đây?"

Lục Quân Đình nói: "Lục Quân Phong có việc không đến được nên nhờ anh đưa em về."

Cô mơ mơ màng màng gật đầu, đáp: "À."

Lục Quân Đình quan sát cô vài lần rồi hỏi: "Em uống bao nhiêu rồi?"

Cô lắc đầu, động tác hơi ngốc nghếch: "Em quên rồi."

"Có thể đứng dậy không?" Anh lại hỏi.

Lâm Hi Vũ thử đứng lên, nhưng đầu óc choáng váng vô cùng, chân giẫm trên mặt đất, cơ thể không tự chủ được hướng về phía trước, nhưng cô không trực tiếp đối mặt với sàn nhà, người đàn ông trước mặt đưa tay ra đỡ cô, Lâm Hi Vũ liền thuận thế ngã vào người anh, đâm sầm vào vòng tay anh.

Hà Nội, 25/6/2021

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top