Chương 7-2
2
Ngày 31/12, Dong SiCheng đã chuẩn bị vài trò chơi điện tử, hai người đã chơi game gần như cả ngày, vào thời khắc giao thừa gần tới Dong SiCheng kéo Jung Jaehyun ra ban công để đón năm mới. Cậu nói, đã lâu rồi tôi không còn mong đợi vào đêm giao thừa.
Khi nghe điều này, Jung Jaehyun hỏi: "Cậu đã trải qua đêm giao thừa như thế nào?"
Anh đang nhắc đến Dong SiCheng sau khi trở về Trung Quốc.
"Mình ngủ hoặc làm việc, gần như không nhận ra sau nửa đêm."
Dong SiCheng lại cầm lấy một cây kem khác, lần này cắn một miếng nhỏ, vụn băng rơi xuống.
Jung Jaehyun đưa tay đón lấy, băng trong lòng bàn tay tan chảy, như nắm lấy nước mắt. Dong SiCheng nhận ra vị kem que ngày xưa của mình đã bị thay đổi, cậu không chịu được việc này.
"Haizz, nếu một ngày món mì yêu thích của mình bị thay đổi, có lẽ mình sẽ rất buồn."
Dong SiCheng thở dài, bỏ phần kem còn lại vào miệng, tiếp tục nói không mạch lạc.
"Nếu Jaehyun thay đổi, mình cũng sẽ buồn."
Bởi vì Dong SiCheng nói một cách mơ hồ nên Jung Jaehyun không thể phân biệt được đó là câu khẳng định hay là suy đoán.
Anh không phản bác Dong SiCheng, Jung Jaehyun chỉ nghĩ trong lòng rằng không có gì là vĩnh cửu.
Ngay cả những ngôi sao nhìn thấy hôm nay cũng có thể đến từ những ngôi sao đã chết cách đây hàng chục nghìn năm trước.
Cũng giống như chúng ta ngày xưa và chúng ta bây giờ, Jung Jaehyun từ bỏ việc giải thích chuyện này với Dong SiCheng.
Anh chỉ nhìn đồng hồ trên điện thoại rồi nhẹ nhàng chạm vào vai Dong SiCheng.
"Bắt đầu đếm ngược."
Hai người cùng nhau đếm ngược kim giây đang chạy nhanh.
Trong vài giây cuối cùng, Dong SiCheng ngẩng đầu lên nhìn Jung Jaehyun, người đang chăm chú nhìn vào điện thoại của mình.
"Jaehyun" Dong SiCheng đếm từng giây trong đầu và dang rộng hai tay,
"Chúc mừng năm mới!"
Jung Jaehyun mỉm cười, pháo hoa bắn lên không trung, tiếng pháo nổ vang vọng bên tai anh.
Thịch thịch, trái tim có phải đập quá nhanh không?
Dong SiCheng chỉ lên bầu trời đầy màu sắc và nói: "Nhanh nhanh xem. Những thứ đẹp đẽ luôn ngắn ngủi."
Jung Jaehyun lén nhìn Dong SiCheng, anh có thể nhìn thấy pháo hoa phản chiếu trong đôi mắt của người kia, như thể họ đang chiêm ngưỡng cùng một khung cảnh.
Chỉ là điều mà Jung Jaehyun ngưỡng mộ hơn không phải là pháo hoa mà là con người.
Sau khi xem màn trình diễn pháo hoa, Dong SiCheng đã bí mật đưa Jung Jaehyun ra ngoài, lần này lên xe Dong SiCheng chỉ mang theo một cameraman, đồng thời cậu còn dặn Jung Jaehyun mang theo hai chiếc áo khoác.
"Cậu định đi đâu?"
Khi Jung Jaehyun nhìn thấy Dong SiCheng giả vờ bí ẩn, anh muốn nói rằng nửa đêm không có nơi nào để đi cả.
"Chúng ta cách nơi đó hơi xa, cậu có thể nghỉ ngơi một lát."
Dong SiCheng không trả lời trực tiếp mà ném chiếc áo khoác cuộn tròn về phía Jung Jaehyun, ý bảo nếu cảm thấy lạnh thì che lại.
Hôm qua, khi tổ chương trình đang chuẩn bị phỏng vấn, họ đã hỏi Dong SiCheng xem cậu dự định đón năm mới như thế nào.
"Đi Gangneung, Gangwon."
Dong SiCheng nhớ rõ vị trí hướng ra biển Nhật Bản ở phía Đông.
"Ừm?"
Nhân viên tưởng không nghe rõ nên hỏi lại.
"Hãy đến đó để đón bình minh."
Dong SiCheng nói rằng đây là một năm đầy ý nghĩa, vậy nên chúng ta cần thay đổi một chút và có một nghi thức đón năm mới.
"Có phải giống NCT LIFE MINI năm 2017 không?"
Một số nhân viên ấn tượng đã hỏi khi lướt thanh công cụ tìm kiếm trên điện thoại di động của họ.
"Phải."
Dong SiCheng cười nói rằng ở Trung Quốc, nếu bạn có điều ước thành hiện thực thì phải về nơi ban đầu đã ước nguyện để cảm tạ.
"Lúc đó WinWin đã ước gì?"
Nhân viên tò mò hỏi.
"Nhiều đếm không xuể, nhưng chắc hẳn mọi người đều có chung một suy nghĩ." Dong SiCheng khẽ mỉm cười "NCT sẽ thật thành công!"
"Điều đó chắc chắn đã trở thành sự thật, không thể phủ nhận được."
Nhân viên nói sẽ hỗ trợ và bố trí xe đi theo xe của cameraman, họ sẽ cố gắng sắp xếp số lượng người hợp lý để tránh bị chú ý.
"Lần trước hai người cùng cập nhật ảnh trên Instagram đã khiến biên tập viên phải đau đầu, không biết phải làm sao để tạo hồi hộp gây tò mò cho show."
Nhân viên nhân cơ hội khiếu nại và hỏi liệu hai người họ có thể nói trước với e-kíp show khi làm vậy lần sau không.
Dong SiCheng, người đã tham gia nhiều show, lần đầu tiên gây rắc rối cho e-kíp, cậu vô tình làm khuôn mặt hối lỗi đáng thương và chớp mắt khiến các nhân viên không thể chịu nổi.
Xe tới Gangneung đã năm giờ, cảnh bình minh ở Jeongdongjin rất nổi tiếng và đã có rất nhiều người đang đợi sẵn trên bãi biển.
Jung Jaehyun trong nháy mắt đã biết tại sao Dong SiCheng lại chọn nơi này.
Đó là một trong những nơi NCT cùng nhau ước nguyện.
Dong SiCheng mua một ít súp chả cá từ một cửa hàng tiện lợi gần đó và đặt vào tay Jung Jaehyun để sưởi ấm đôi tay anh.
"Còn nhớ nơi này không?"
Dong SiCheng dùng giày gạt những viên đá nhỏ trên bãi biển.
"Tất nhiên rồi."
Khi cả hai tiến lại gần hơn, Jung Jaehyun có thể nhìn thấy sóng vỗ vào bờ và bị tiếng sóng đánh thức khỏi cơn mơ màng.
"Điều ước của Jaehyun có thành hiện thực không?"
Dong SiCheng không hỏi Jung Jaehyun đã ước gì, có lẽ vì anh sợ bản thân tò mò quá nhiều vào chuyện riêng tư của người khác.
"Mỗi bên một nửa."
Jung Jaehyun suy nghĩ một lúc trước khi trả lời.
Làm sao có thể nói là một nửa, Dong SiCheng nghe xong chỉ lẩm bẩm trong lòng. Cậu nghĩ tới khuôn mặt của Jung Jaehyun lúc đó. Ánh nắng ban mai chiếu thẳng vào anh, nơi khóe mắt long lanh những giọt nước mắt.
Tại sao lại cảm thấy buồn khi ước nguyện? Khi ước một điều gì đó không phải nên vui sao?
Dong SiCheng không hiểu, lần này cậu càng phải tìm hiểu kỹ càng hơn.
Một lúc sau, giữa đám đông náo nhiệt, Dong SiCheng cũng siết chặt tay. Cậu đưa mắt nhìn về ranh giới giữa biển và trời, ánh sáng từ phía chân trời chiếu rọi vào mắt cậu.
Dong SiCheng lần này bước lên bước đầu tiên nhìn về phía Jung Jaehyun, cậu không biết liệu Jung Jaehyun có nhìn thấy cảnh tượng bình minh rực rỡ như cậu hay không. Ánh nắng ban mai và những viên đá thủy tinh trên bãi biển phản chiếu màu sắc rực rỡ không kém gì pháo hoa, ánh sáng lấp lánh của sóng biển cũng đủ khiến người ta sinh ra niềm tin.
Cậu muốn ôm Jung Jaehyun vào lúc này nên đã ra tay trước, và Jung Jaehyun không chịu nổi sự ấm áp của Dong SiCheng.
Nếu thời gian có thể dừng lại và không tiếp tục trôi đi, Jung Jaehyun nguyện ý ở đây mãi mãi. Nỗi nhớ nhung của anh dành cho Dong SiCheng từ lâu đã tụ lại thành một tòa tháp, và điều ước của anh bị mắc kẹt trong niềm hy vọng nhỏ nhoi mà Dong SiCheng đã trao cho anh, tưởng chừng khi họ nắm tay nhau như mới ngày hôm qua. Cuộc đời không phải là mãi mãi, thời gian cũng có giới hạn, cho nên khi Dong SiCheng hỏi Jung Jaehyun liệu điều ước của anh có thành hiện thực hay không, Jung Jaehyun chỉ có thể nói một nửa. Bởi vì gặp gỡ và tình yêu chiếm một nửa điều ước của Jaehyun.
Mũi của Dong SiCheng khó chịu, không đúng hắt hơi.
Họ đã nới lỏng khoảng cách và Jung Jaehyun bảo họ nên quay lại xe để trốn cái lạnh.
Dong SiCheng quay lại xe trước. Điện thoại di động của Jung Jaehyun vang lên, anh chỉ vào cuộc gọi, nói với Dong SiCheng rằng anh có chuyện quan trọng.
Dong SiCheng gật đầu, đóng cửa xe lại, cameraman cũng để thiết bị xuống, đi đến cửa hàng tiện lợi mua đồ uống.
Dong SiCheng là người duy nhất còn lại trong xe, giết thời gian bằng cách cho tay phải chơi với tay trái.
Trả lời điện thoại xong, Jung Jaehyun bước vào trong xe với cơn gió lạnh từ bờ biển thổi vào.
Vẻ mặt anh lộ vẻ lạnh lùng, Dong SiCheng chờ đợi Jung Jaehyun lên tiếng.
"Mình nghe anh quản lý nói rằng công ty muốn chúng ta xào couple."
Cuộc gọi vừa rồi của Jung Jaehyun là từ quản lý của anh, có lẽ là để thông báo cho anh về quyết định của Dong SiCheng.
"Tại sao cậu lại đồng ý?"
Jung Jaehyun cụp mắt xuống, người ta luôn dễ rơi vào cảm giác buồn bã tiếc nuối vào buổi sáng sớm khi mặt trời còn chưa lên tới đỉnh.
Giấc mơ ngọt ngào là cơn say chứ không phải nỗi đau, vì vậy đừng phá vỡ bình minh của anh ấy, làm ơn, Jung Jaehyun cầu xin trong lòng.
"Bởi vì đó là Jaehyun: Dong SiCheng dừng lại "Nếu muốn xào couple, cũng chỉ có thể là chingu."
Jung Jaehyun không thể hiểu được quyết định của Dong SiCheng vào lúc này, cũng như Dong SiCheng không thể hiểu được sự giằng co trong giọng điệu của Jung Jaehyun.
Từ "chingu" có lẽ là giọt nước tràn ly. Jung Jaehyun kéo Dong SiCheng đến trước mặt anh ta, khoảng cách gần khiến Dong SiCheng hồi hộp nín thở. Giây tiếp theo, Jung Jaehyun dùng tay che mắt Dong SiCheng. Trong bóng tối bao phủ tầm mắt, cảm giác chạm vào môi càng được khuếch đại, đó là một nụ hôn run rẩy, khô khốc hơn tưởng tượng một chút.
Có lẽ không ai ngờ rằng họ sẽ cầu nguyện cho nhau bằng một hình thức khác ngay tại đây và ngay bây giờ.
Lời cầu nguyện của Dong SiCheng là hy vọng Jung Jaehyun sẽ được bình yên và hạnh phúc.
Đối với Jung Jaehyun, người vừa nhận ra rằng tình yêu cần có sự thúc đẩy. Lần này, tất cả những gì anh cần chỉ là Dong SiCheng quay đầu đối mặt với anh, và để anh thu hẹp khoảng cách còn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top