Chương 38: Thần tượng quốc dân (8)

Trans: juki_maiVN

Hôm sau.

Tô Tửu đổi ga trải giường, dùng vải quấn lấy ga trải giường cũ một cách sạch sẽ.

Ký ức tối qua quá mơ hồ, hắn không thể nhớ ra, cơ thể lúc này cảm thấy rất nặng nề.

Nhưng là hắn biết lúc này mình đang ở cùng ai.

Tô Tửu chống tay xuống giường ngồi dậy, xốc lên chăn xem một cái, quả thật, chỉ còn một cái quần cộc.

Quần cộc có chút ướt, có lẽ cô chỉ vớt hắn lên rồi ném ở trên giường......

Điều đó cũng nói lên rằng...... Cô không làm gì hắn hết.

Tô Tửu hơi thở phào nhẹ nhõm.

Hắn nhìn quanh một vòng, tìm được quần áo mình bên cạnh, còn dán ghi chú, đã được giặt?

Tô Tửu nhanh chóng cầm lấy rồi mặc, không tìm được giày, chỉ có thể để chân trần đi ra ngoài.

Bên ngoài là phòng tiếp khách, lúc này nữ sinh ngồi ở trên sô pha, ghé mắt nhìn hắn.

Thiếu niên cảnh giác đứng ở cửa: "Cô là ai?"

"Sơ Tranh." Sơ Tranh dừng một chút, bổ sung: "Cố Sơ Tranh."

Cố Sơ Tranh......

Chưa từng nghe qua tên này.

Tô Tửu lại hỏi: "Đêm qua, sao cô lại đưa tôi tới đây?"

Sơ tranh thu hồi tầm mắt, tiếng nói thanh đạm: "Bằng không giờ phút này cậu đã ở trong lòng ngực người khác mà tỉnh lại."

Tô Tửu: "......"

Hắn nhớ rõ lúc mình rời đi, đã thấy có gì đó sai sai, chắc chắn là ly rượu kia của cô ta có vấn đề.

Ngẫm lại cũng đúng, nữ nhân kia sao có thể dễ dàng buông tha mình như vậy.

Trước đây tuy cô ta phong sát tuyết tàng mình, nghĩ mọi cách quấn lấy mình, nhưng vẫn không dùng thủ đoạn hạ lưu như thế.

Tô Tửu liếc nữ sinh một cái: "Cô không sợ đắc tội Cao Tuyết Vân?"

Cao Tuyết Vân là thiên kim Cao gia, mặc dù Cao Tuyết Vân cũng không có bản lĩnh gì nhưng không ai dám đắc tội cô ta cả.

"Cao Tuyết Vân?" Sơ Tranh hỏi lại: "Là Ai?"

Con ngươi xinh đẹp của Tô Tửu có chút nghi ngờ, cô không quen biết? Cô đang làm bộ không quen biết? Hay đang muốn nói cô không sợ Cao Tuyết Vân.

Tô Tửu nghi ngờ chốc lát, nhưng cảm xúc đó của hắn nhanh chóng thanh đổi, đôi tay đặt ra phía sau, đi đến bên người Minh Thù(Tác giả để vậy~): "Cảm ơn cô a."

Tiếng nói của thiếu niên rất dễ nghe , thu phục lòng người, như lông vũ chạm vào người, mềm nhẹ nhưng lại khiến người ta ngứa ngáy.

Sơ Tranh ừ một tiếng, yên tĩnh vài giây, cô hỏi tiếp: "Cậu ở đâu?"

Tô Tửu vắt tay ra đằng sau, nắm chặt, thần sắc như một tiểu bạch thỏ, chớp mắt to, tò mò hỏi: "Cô muốn đưa tôi về sao?"

Sơ Tranh gật đầu.

Tô Tửu: "Không phiền cô, ta có thể tự trở về. Cô giúp tôi một lần, tôi sẽ nhớ kỹ, về sau có cơ hội sẽ báo đáp cô."

Mặc kệ nói như thế nào, đều nhờ cô mà hắn tránh được một kiếp.

Mặc kệ cô có gì mục đích, vẫn phải có tình nghĩa.

"Hỏi chơi thôi, đi nào." Sơ tranh đứng dậy, lấy đồ vật của mình rồi đi ra ngoài.

Tô Tửu: "......"

Căn bản là không nghe hắn nói a.

-

Tô rượu cuối cùng vẫn ngồi trên xe Sơ Tranh, căn bản là cô không cho hắn cơ hội chạy trốn, mạnh mẽ nhét hắn vào trong xe.

Giữ khoảng cách với tài xế xong, Tô Tửu mới nói ra một địa chỉ.

Ong ong ong......

Xe đang yên tĩnh, âm thanh di động đột ngột vang lên.

Sơ tranh sờ túi, sờ đến di động, Tô Tửu thấy cô cầm điện thoại, cẩn thận ngắm nhìn cô.

"Có chút việc."

"Buổi chiều gặp."

"Ừ, có thể."

Sơ Tranh ghé mắt nhìn Tô Tửu đang ngắm cô, Tô Tửu như đứa trẻ bị phát hiện làm chuyện sai trái, cuống quít dời tầm mắt, nhìn về phía xe.

"Di động."

Tô Tửu nhìn đôi tay đang giơ ra trước mặt mình, theo bản năng lấy ra di động trên người, điện thoại đã tắt nguồn.

Hắn nhìn về phía Sơ Tranh, vô tội nói: "Không điện......"

Sơ tranh duỗi tay lấy điện thoại di động, Tô Tửu muốn cướp trở về, kết quả bị khí thế lạnh lẽo trên người Sơ Tranh dọa sợ.

Sơ tranh ấn mở nguồn, di động nhắc nhở pin đang yếu, nhưng còn có thể duy trì trong chốc lát. Tiếp theo chính là âm thanh tin nhắn nhắc nhở, một lát sau mới dừng lại.

Cô lưu số mình vào, lát sau lại ném điện thoại di động cho hắn, tay chân Tô Tửu luống cuống tiếp được di động, giao diện dừng lại ở liên hệ tên —— Sơ Tranh.

Chữ cái C mở đầu, xếp hạng liên hệ thứ nhất, giây tiếp theo di động rung lên, tắt máy.

Thanh âm lạnh nhạt từ bên cạnh vang lên: "Có việc có thể gọi điện thoại cho tôi."

Tô Tửu nhấp nháy môi dưới: "Cô đối xử tốt với tôi làm gì?"

"Để cậu cảm thấy tôi là một người tốt." Nói ra điều này, cô nghĩ, Vương Bát Đản đừng để cô biết được nhược điểm của nó, bằng không, cô sẽ giết chết nó.

【......】 Hù chết hệ thống, ôm chặt cái đuôi nhỏ.

Tô Tửu: "......" Người tốt? Ký ức đêm qua lại xuất hiện, nàng tuy rằng cô không làm gì hắn, nhưng là hành vi kia của tôi, dù sao thì cũng không giống một người tốt.

Nơi Tô Tửu ở không được tốt cho lắm, còn chưa được tính là một tiểu khu.

"Cảm ơn cô đã đưa tôi trở về." Thanh âm của Tô Tửu ngoan ngoãn, biểu hiện rất dịu dàng ngoan ngoãn, không giống như trước kia.

Sơ tranh: "......"

Tên này bị đa nhân cách à?

"Không có gì."

"Tô Tửu!"

Tiếng nói của một nữ nhân vang lên, một nữ nhân váy đỏ mang giày cao gót, hùng hổ tiến lại.

Người tới không phải người khác, là Cao Tuyết Vân cả đêm không ngủ.

Sắc mặt Cao Tuyết Vân không tốt, chỉ vào Sơ Tranh: "Đêm qua anh và cô ta ở bên nhau?"

Tô Tửu nhìn Sơ Tranh, lại nhìn Cao Tuyết Vân, gật đầu: "Ừ."

Vẻ mặt Cao Tuyết Vân vốn đã khó coi, giờ lại trở nên khó coi hơn, ánh mắt sắc bén nhìn Sơ Tranh.

Thứ thuốc kia là dành cho cô ta và hắn, nhưng sao hai người kia tối hôm qua lại ở bên nhau, rốt cuộc họ đã làm gì nhau?

Người cô ta crush lâu như vậy, lại cưới người khác sao, lời Tô Tửu nói khiến Cao Tuyết Vân nghĩ sâu xa.

"Tô Tửu, anh lại đây!" Cao Tuyết Vân rất giận dữ.

"Đi lên đi." Sơ tranh bảo Tô Tửu lên lầu.

Đáy lòng Tô Tửu hơi trùng xuống, hắn cố ý mà...... Cô ấy không nhận ra sao?

Dù sao cũng không biết cô có mục đích gì, thôi thì cứ để bọn họ tự đấu với nhau vậy.

Tô Tửu nghĩ thế, nhấc chân rồi bước lên lầu.

Ánh mắt đẹp đẽ của Cao Tuyết Vân trừng cô nhẹ, rồi đuổi theo ngăn Tô Tửu lại.

"A!"

Tô Tửu xoay người, Cao Tuyết Vân bị Sơ Tranh cầm tay, rồi xoay cổ tay, khiến hắn hơi sửng sốt.

"Đi lên."

Tô Tửu nhấp nháy môi dưới, nhanh chóng lên lầu.

Vào phòng, hắn chần chờ đứng ở cửa sổ trước, nhìn lại xuống dưới.

Vừa lúc thấy Sơ Tranh buông Cao Tuyết Vân ra, Cao Tuyết Vân muốn đánh cô, lại bị cô một chân đá văng.

Nữ sinh đi đến trước mặt Cao Tuyết Vân, khom lưng nói gì đó với cô ta, con ngươi hận thù của Cao Tuyết Vân nhìn chằm chằm cô.

Người kia không thèm để ý, lùi lại một bước, lạnh lùng nhìn cao tuyết vân.

Cao Tuyết Vân chật vật bò dậy, chỉ vào cô nói hai câu, sau đó nhanh chóng lên xe, xe chạy thẳng đến chỗ cô.

Đại khái Cao Tuyết Vân chỉ muốn hù dọa cô một chút, ai biết nữ sinh kia lại đứng bất động.

Thấy vậy, Cao Tuyết Vân tăng ga, tư thế kia như muốn đâm chết nữ sinh vậy.

Lúc xe sắp đụng mình, nữ sinh kia liền nhích qua phía bên cạnh, xe vừa đến nơi thân thể cô cũng vừa kịp bước qua, kể cả một góc áo cũng an toàn.

Cao Tuyết Vân dùng xe giết người không được, trực tiếp tông vào cột điện.

Cột điện rơi xuống, làm nóc xe bị hỏng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top