Chương 3
- Nam WooHyun, sinh ngày 8 tháng 2 năm một nghìn chín trăm hồi đó. Sinh viên năm thứ nhất Học viện Báo chí và Tuyên truyền, khoa Báo lá cải, chuyên ngành bán báo dạo.
Nó hơi ngớ ra vì sự thấy đổi thái độ đột ngột của tôi, làm tôi khấp khởi mừng thầm, tưởng đã ép được nó vào thế bị động. Chẳng ngờ, ít giây sau, nó nhoẻn miệng cười tinh quái:
- Trước chiến tranh Triều Tiên ông bà, ba mẹ làm nghề gì? Địa bàn hoạt động ở đâu?
Tôi đứng hình toàn tập!
Sau lần gặp gỡ đó, tôi bắt đầu giữ liên lạc với SungGyu, và thôi không gọi anh là "thằng Liberty ngớ ngẩn" nữa. Nghe có vẻ điên rồ, nhưng tôi quyết tâm, bằng mọi giá sẽ trả lại cho anh số tiền nộp phạt ấy. Tôi không sống được trog cảm giác mắc nợ người khác, nhưng rồi, càng tiếp xúc tôi càng nhận ra: "Bạn có thể học hỏi khá nhiều dieu hay ho ở người đó".
SungGyu cũng vậy, mặc dù mắt hơi nhỏ nhưng anh giống như 1 cái TV với 1 kho tàn kiến thức đồ sộ. Từ kênh "MTV" đến "Thế giới động vật", thậm chí cả "Bản tin thời tiết" và "Bạn của nhà nông" anh cũng nhập hết. Đôi khi tôi cảm tưởng không thể tìm ra 1 khuyếm khuyết từ SungGyu, hoàn hảo và viên mãn tựa mặt trăng ngày rằm. Đâm ra tôi tủi thân. Chính tôi, khi 2 đứa đã là một đôi, tôi không tin được SungGyu lại thích con trai, tôi rất bất ngờ khi anh ấy ngỏ lời hẹn hò nhưng tôi vẫn là đứa thường xuyên đòi chia tay vì cái lí do vớ vẩn nhất trái đất: "Em cảm thấy ko xứng với anh". Những lúc ấy, SungGyu thường gắt um lên:
- Em vừa nói cái gì đấy? Em đang sống ở thời kì đồ đá à mà còn có những suy nghĩ tiêu cực thiếu tiến bộ như thế? Em có bao giờ tự hỏi tại làm sao anh lại yêu em mà không phai người khác ko?
- Em có. – Tôi yếu ớt gật đầu.
- Vì sao nào?
- Em mà biết thì em đã chẳng nói là em không xứng. – Tôi gần như bật khóc khi trả lời.
Anh im lặng thôi ko cáu nhặng lên nữa, rồi kéo tôi vào lòng thủ thỉ:
- Anh phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa hả? Vì em hiểu anh, thế thôi. Em có cái nhìn như xuyên thấu tâm can người khác ấy. Em giống bông hoa nhỏ, cần anh che chở lắm, biết ko? (Tôi đương thân là 1 nam nhi! Hoa gì mà hoa!!) Anh chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình lớn lao như bây giờ cho đến khi gặp được em. Đừng quan trọng chuyện anh là ai, anh có những gì, bởi 1 người phi thường thì chỉ cần yêu 1 người bình thường mà thôi, anh muốn em hãy là em khi ở bên cạnh anh. Ngày mới quen, em đâu có bi quan như thế này?
Tôi ngước lên nhìn anh, như con mèo run rẩy trog lòng bàn tay anh. SungGyu dịu dàng lau nước mắt cho tôi, hạ giọng:
- Từ nay cấm em đề cập lại vấn đề này 1 lần nữa. Anh ko thích đâu.
Tôi gật đầu như cái máy, hạnh phúc tràn trề.
- Vậy anh sẽ yêu em bao lâu?
SungGyu cười hiền hậu, xoa đầu tôi nhè nhẹ:
- Rất lâu, người yêu ạ.
SungGyu là thế, luôn luôn bí hiểm. Có điều, tôi hiểu anh rất rõ. Tôi biết câu trả lời đó không hề mang tính chất khẳng định.
Mùa thu là khoảng thời gian chúng tôi yêu nhau sau đậm nhất. Chính xác là cuối thu.
Tôi thích ngồi sau xe anh, áp mặt vào bờ vai rộng, nồng nàn mùi nước hoa quý phái, át cả hương hoa sữa trên những con đường về đêm lung linh ánh đèn. Để nghe anh hát véo von:
"...Anh ước rằng em đến bên anh và cùng quay bộ phim riêng của đôi ta.
Một chàng trai đang yêu luôn muốn bên cạnh người mình yêu
Có quá nhiều thứ anh muốn làm cho em
Anh đang yêu và anh muốn dành tặng cho em tất cả
Anh chỉ cần tinh yêu của em
Như chính tình yêu anh dành cho em vậy
Anh, một người con trai đang yêu
...Anh cứ cười như một đứa trẻ ngây ngô
Anh tự nhủ rằng mình khác biệt..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top