C-54
Vào giờ ăn trưa ngày hôm sau
Hôm nay nhìn căn tin thật sự không quen mắt lắm vì thường ngày rất đông đúc và ồn ào đến nỗi chẳng có lối đi, thế mà nay lại vô cùng vắng vẻ và thoáng đãng, bàn ghế cũng dư thừa chẳng có ai ngồi. Chắc có lẽ vì chiều nay có một số lớp không có lịch học và hoạt động ngoại khóa nên mới im ắng như thế này
Trông cũng thú vị đấy chứ. Càng ít người sẽ càng cảm thấy thoải mái hơn, không cần lo việc chỗ ngồi hay lo sợ đồ ăn sẽ bị giành giật. Nghĩ tới đó thôi keria đã cảm thấy vui phơi phới rồi
-ngồi đây ha
Oner và keria sau một hồi lượn quanh căn tin cũng lựa cho mình một chỗ ngồi lý tưởng nhất. Đó là một chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, khi nhìn ra có thể thấy rõ được khung cảnh ở sân trường, ánh mặt trời nhạt nhòa vào ban trưa cũng ngược hướng mà không bị chói nắng lắm. Đúng là một nơi lý tưởng nhất mà Keria từng được ngồi kể từ đầu lớp 11 đến giờ
-ừm, để tao đi mua cơm rồi đem lại
-ok
Không vội vàng, không lo lắng, keria cứ thứ mà thong thả đi mua đồ ăn, nhưng khi vừa quay lại thì sắc mặt đã quay ngoắt 180 độ từ vui vẻ thành cáu gắt. Oner ngồi đối diện thấy keria đang xụ một đống cũng vội hỏi
-làm sao thế ?
-mấy thẳng kia nói tao với mày là bồ nhau, nhìn là muốn đấm cho vài phát
-thằng nào?
Keria thật sự không có ngốc đến nỗi phải khai ra. Nếu giờ mà nói cho oner biết lũ nào thì chắc hẵng trưa nay sẽ có cuộc ẩu đả tại căn tin, hơn nữa sợ rằng tên này không kiềm chế được mà lao vào đánh nhau. Và rồi mẹ oner khi mà biết được tin tức sốt dẻo này thì sẽ đá đít cậu ta ra khỏi nhà mất. Thôi thì đành im lặng mà sống, vốn cậu cũng chẳng thích ồn ào hay làm tâm điểm cho một cuộc xung đột nào đó. Vậy nên keria cố đánh trống lảng qua chuyện khác
-đồ ăn hôm nay ngon nhỉ
Thấy đối phương vẫn đang rất cọc cằn không thèm trả lời mình nên keria biết là oner đang rất bực mình. Não bộ của cậu bắt đầu lọc ra mấy câu từ để dỗ ngọt oner trước khi hậu quả nặng nề sẽ xảy ra
-thôi. Chắc là tao nghe nhầm, kệ đi
-aiss. Tao mà biết được đứa nào nói, để xem nó có yên thân với tao không
-rồi rồi. Ăn đi
Keria nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Thật sự nếu có ai đó hỏi rằng khung cảnh nào gây ấn tượng nhất thì cậu sẽ không ngại ngần mà trả lời, cuối thu đầu đông. Hình ảnh những lá cây đang chầm chậm rơi trên sân trường làm keria bỗng nhớ đến người đó. Phải nói sao nhỉ, đã quá lâu rồi trong trái tim cậu vẫn lưu lại bóng dáng của người đó, nụ cười, ánh mắt và sự ân cần mãi chẳng đổi. Không biết bắt đầu là từ khi nào nhưng cậu lại chẳng muốn tình cảm che giấu của mình kết thúc bằng một cách nhạt nhẽo như lũ trẻ con dành cho nhau
Gumayusi... Gumayusi là một cái gì đó quá tuyệt. Nhưng Gumayusi cũng là một cái ranh giới khó nói giữa cậu và hắn, không biết phải nói về điều kiện, học vấn hay là về ngoại hình nữa. Nhưng mà xem ra keria đã lỡ xoá cái ranh giới giữa hai người mà tự tiện bước vào vòng cấm mất rồi
-sáng nay Gumayusi không đi học à ?
-ừm, không đi
Một tiếng ồ vang lên như có lệ, keria cũng chẳng bất ngờ mấy nên vẫn tiếp tục ngồi ăn
-mày với nó làm hoà rồi à
-có thể là vậy
Xem ra cũng chẳng bất ngờ lắm. Oner biết là Gumayusi và Keria đang có tình cảm với nhau nên cả hai tên sáng nắng chiều mưa này nhất quyết không dễ buông nhau ra như vậy. oner thật sự cũng chẳng quan tâm mấy, vì trong cuộc tình này chỉ có cậu ta là người thiệt thòi và chẳng được lợi ích gì.
Oner chán chường rồi tiếp tục vừa ăn vừa nghịch điện thoại.
Ngược lại với đối phương, keria không quan tâm lắm đến những thứ giới trẻ ngày nay hay dùng. Cậu thích ngắm cảnh và tận hưởng cuộc sống hơn là cứ cắm mắt vào đó, nhưng nói đi phải nói lại, từ lúc được tiếp cận với Gumayusi đến giờ cậu sử dụng điện thoại có hơi nhiều. Bình thường thì keria chỉ sử dụng trong những việc cần thiết không thì chẳng thèm đụng đến nhưng bây giờ lại sử dụng gấp mấy lần bình thường. Liệu nó có phải sức mạnh của tình yêu khiến cậu bất chấp mà nhảy vào sự cám dỗ đã được nhận thức rõ ràng hãy không
Keria đang nghĩ vu vơ thì liền có một tin nhắn gửi đến
[Tz_riley: chiều nay anh gặp em một lát được không ?]
Keria có hơi thắc mắc. Thường thì Riley vẫn hay tự ý đến gặp cậu chứ có hỏi han hay thông báo gì đâu, thế mà hôm nay lại nhắn tin, hỏi xem có ai mà không nghi ngờ không
[Rms_keria: có chuyện gì thế ạ? ]
[Tz_riley: chiều gặp đi. Anh không tiện nói qua điện thoại ]
[Tz_riley: vậy chiều gặp nha, chiều anh đợi em sau khi tan học ]
[Rms_keria: được ạ ]
Có lẽ cậu hơi nghĩ quá lên. Vốn Riley vẫn luôn lịch sự vui vẻ và biết cách làm thân với người khác nên mấy chuyện này cũng không ngoại lệ. Thế nên keria cũng khá thoải mái và không suy nghĩ gì nhiều
Keria định sẽ tắt điện thoại nhưng sực nhớ tới Gumayusi. Đúng là não cá mà, cậu phải nhắn tin hỏi thăm Gumayusi để xem cậu ấy khoẻ hơn hay chưa đã
[Rms_keria: cậu khỏe hơn chưa ]
Sợ rằng Gumayusi đang bận nên không trả lời, keria vừa định tắt điện thoại thì ngay sau đó là một tin nhắn được gửi đến
[lmh_guma: khỏe hơn rồi ]
[lmh_guma: ăn trưa chưa ?]
[Rms_keria: tôi đang ăn ở căn tin đây ]
[lmh_guma: ừm, ăn đi. tôi đang ở nhà hàng ]
hơi ngược đời nhỉ. Cuộc sống của Gumayusi lại là những món ăn đắt tiền trong những nhà hàng sang trọng, được ăn thoả thích những món ngon. Còn keria thì lại một trời một vực với hắn. Đồ ăn thì phải lựa những món vừa túi tiền, không phải thích ăn gì thì ăn nấy được, phải có lựa chọn đắng đo mãi mới có thể chi ra. Đúng là hai cá thể trong biển người rộng lớn, một kẻ đáng thương đến kỳ lạ, một kẻ được nuông chìu đến phát chán...
[Rms_keria: bao giờ cậu đi học lại thế ? ]
[lmh_guma: thích thì đi. sao, nhớ tôi à? ]
[Rms_keria: không có. Thật sự là không có ]
[lmh_guma: không thì thôi. Ăn đi. Tôi bận rồi ]
Những dòng tin nhắn nhạt nhẽo nhưng lại khiến ai đó cười không ngớt. Oner thấy thế cũng có chút cảnh giác rồi lân la dò hỏi
-mày bị gì đấy. Sợ nha
-bị gì?
-tự nhiên lại ngồi cười một mình?
Keria giờ mới nhận ra loạt hành động bất thường của mình nên tắt ngúm nụ cười. Cậu nhanh chóng xua tay biện minh
-đang nhắn tin
-Gumayusi?
Thấy đối phương gật đầu thì sắc mặt vui vẻ nãy giờ của oner liền chuyển thành khinh bỉ. Rõ là sáng nay Oner nhắn cả trăm tin nhắn gửi Gumayusi để cầu cứu hắn giải bài tập hộ, thế mà đến bây giờ vẫn chưa trả lời, còn keria chỉ vừa mới nhắn lại lập tức trả lời ngay. Đúng là bọn này làm Oner tức điên lên được mà
-hai đứa mày coi chừng tao
-sao thế
Oner không thèm trả lời, mặc cho keria có trưng ra vẻ mặt ngây thơ rồi hỏi trăm nghìn câu. Cuối cùng keria cũng chịu bỏ cuộc nhưng xem ra oner đang giận dỗi điều gì đó thật rồi
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top