CHƯƠNG 1- KHỞI ĐẦU

Hôm nay là một ngày đẹp trời. Bầu trời mát rười rượi, đám mây trắng xóa bồng bềnh như những chú cừu nhỏ rong chơi. Cơn gió mang hương thơm thanh nhã bay đến. Làm cho nơi đây có vài phần giống chốn Bồng Lai tiên cảnh. Có lẽ ai cũng biết, đây là Khuynh Thành viện - tiểu viện này là của Mị Thiên Khuynh.

Nhắc tới Thiên Khuynh, chắc hẳn ai ai ở thần giới đều có thể biết hết, ngay cả kẻ não phẵng ngu ngốc đều có thể nhận thức mà tránh xa nàng.

Điều này ám chỉ, nàng, là một cường giả.

Và lúc này đây. Nữ nhân khiến ai ai cũng kính nể đang uống trà ngắm phong cảnh. Bộ diễm* y trên người bị trượt xuống lộ ra mảng vai trắng nõn. Phượng nhãn lười biếng nhìn từng con tiểu họa mi hót vang. Môi nàng khẽ ngâm nga giai điệu bài hát. Ngọc thủ một tay cầm tách trà khói bốc nghi ngút, một tay khe khẽ gảy từng dây đàn trên Thất Huyền Cầm. Đây là một phong cảnh hiếm gặp, vừa lười biếng vừa huyền huyễn nhưng ẩn chứa trong đó là một chút yên bình cùng ấm áp. Thật mê hoặc nhân tâm.

Một thân ảnh hoàng y từ xa đi tới. Thật kinh ngạc khi người đó không có một chút tiếng gọi là tiếng bước chân. Khuôn mặt kiều diễm tươi tắn đang dè chừng từng bước một. Tiểu nha đầu này đang vụng trộm.

Đi tới gần thân ảnh lười biếng kia, bàn tay đã sắp chạm vai Thiên Khuynh... Bỗng nhiên, một lực đạo nhanh chóng ập xuống. Tiểu mỹ nhân hoàng y đã bị Thiên Khuynh đè dưới thân.

Khuôn mặt khiến thiên địa thất sắc kia đang từ từ xích gần lại mặt tiểu mỹ nhân, môi đỏ mọng khẽ mở.

- Thiên Thuyết, ngươi tới trễ...

Hành động của Thiên Khuynh khiến Thiên Thuyết đỏ mặt lập tức. Mặt dù nàng chăm sóc vương từ nhỏ, nhưng lại luôn đỏ mặt trước hành động của vương. Thiên Thuyết lắc đầu, không, nàng không phải là bách hợp, nàng là đệ nhất mê trai ở thần giới mà. Mỗ nhân nhi sợ hãi trả lời.

- Vương...Vương, ta...ta không có ý, chỉ là ta có món qùa này tặng cho vương mà thôi.

Mày liễu khẽ nhíu nhẹ, bĩnh tĩnh ngồi dậy, Thiên Khuynh nói.

- Thật sự.

Đáp lại câu hỏi là một tràng gật đầu lia lịa, sánh ngang với trào lưu chim lắc. Khẽ cười, Thiên Khuynh ngọc thủ đưa ra, một cuốn sách nặng trịch lập tức yên vị trên đó.

Nhìn sơ qua, cuốn sách này có vẻ đã cũ nát, lớp sơn bên ngoài đã bung tróc đi một phần nào đó chỉ duy còn lại một dòng chữ trên bìa ' Phượng Nghịch Thiên Hạ Chi Truyện'

Thiên Khuynh khóe môi giật giật, có hay không bao nhiêu xác thực, tiểu Chu Tước chắc sẽ cười vào đầu tên đã làm ra cuốn sách này. Lại đem nữ nhi của Chu Tước làm tiêu đề.

.....

Nữ nhân mỗ Chu Tước nào đó bị thao cho quên trời quên đất bỗng nhiên giật mình. Đôi môi phấn nộn nhiễm phấn tình đang không ngừng rên rỉ thốt lên.

- Ân...ah....Ân..Huyền Vũ....Ân...Có ai...nói..Ân...nói xấu..ta.

Tiếng nói trầm thấp cùnh tiếng phành phạch mãnh liệt vang lên hòa quyện với nhau tạo thành khung cảnh phong tình đỏ mặt.

- Ai nói xấu nàng, ta sẽ giết hắn, nhưng trước tiên, nàng phải sinh tiếp một đứa cho ta đã....

Cảnh xuân vẫn tiếp tục với tiếng rên rỉ yêu kiều của nữ nhân...

P/s: Chậc chậc, Huyền Vũ huynh thật trâu a, nửa canh giờ rồi a.

....

Quay lại với Thiên Khuynh, nàng đang vừa nghiên cứu quyển sách, vừa nghe tin tức từ Thiên Thuyết.

- Vương, Cửu Huyền Thiên Nữ thành thân a.

- Cử người đi chúc mừng.

- Vương, Bạch Khiển thượng tiên có thêm một thập cửu công chúa a.

- Dạ Hoa thật trâu, cử người chúc mừng nàng.

- Vương, Phật Tổ triệu kiến ngài a.

- Tên đó chắc chắn tặng qùa ta, sai người nhận.

- Vương, Tiểu Ngộ Không đầu thai vào BTS rồi.

- Thanh quản nó chưa tốt, sai người gửi qùa cho V.

-....

Thiên Thuyết đầy hắc tuyến nhìn người trước mặt. Vương luôn không quan tâm như vậy sao, tiểu mỹ nhân quyết định ra chiêu cuối.

- Vương, lão sư về.

Cuối cùng, động tác lật sách của Thiên Khuynh cũng ngừng lại. Nàng cũng không có nói gì nhiều mà chỉ im lặng. Bình tĩnh gấp cuốn sách lại, nàng quay đầu nhìn Thiên Thuyết nói.

- Sao nàng ta lại về sớm vậy, đóng cửa thả chó.

- Nhưng mà lão sư.... " rất cường hãn nha"

Câu của tiểu mỹ nhân bị nuốt trọn bởi một giọng nói cợt nhã.

- Tiểu Thạch Nhi, sao lại không quan tâm người ta như vậy.

Một mùi thanh liên thoang thoảng xuất hiện, một bóng người lam y từ trên trời bay xuống như tiên giáng trần. Cả người người ấy tỏa ra khí tức ôn nhu cùng dịu dàng. Nhưng giọng nói phát ra từ đôi môi tuyệt mỹ ấy lại không trùng khớp với vẻ bề ngoài.

Đó là lão sư của Thiên Khuynh hai người, nàng tên Uất Trì Nhật Dạ. Thiên Khuynh nhìn nữ nhân trước mắt, khóe miệng giật giật, nàng ta lại muốn gì đây.

Uất Trì Nhật Dạ nở nụ cười tình thương mên thương, nói.

- Tiểu Thạch Nhi, bất ngờ chưa, ta về sớm đó.

-....

-Tiểu Thạch Nhi, sao ngươi lại đóng cửa thả chó đối với ta chứ?Ta hảo thương tâm a.

- Thiên Khuynh không phải Tiểu Thạch Nhi!

Thiên Khuynh phiền muộn nhìn con hồ ly già đang lấy khăn chấm chấm nước mắt trước mặt.

...

Sau một hồi, nước mắt lưng tròng. Uất Trì Nhật Dạ liền lật mặt một cách nhanh chóng, cánh tay ưu nhã gấp lại tấm khăn, khuôn mặt trở lại một biểu tình ôn nhu điềm tĩnh, giọng nói không cợt nhã như trước nữa mà là nghiêm túc.

- Thuyết Thuyết, đi theo ta tới địa phương này.

- Nhưng lão sư...

- Suỵt...Im lặng, cái này rất là quan trọng, Thiên Khuynh ở đây tiếp tục nghiên cứu quyển sách kia đi, hai ta đi đây.

Nói xong, cái kia Uất Trì liền biến mất cùng Thiên Thuyết. Thở dài một hơi, Thiên Khynh rốt cuộc cũng được yên tĩnh, nàng tiếp tục đọc những dòng chữ trên sách.

Thiên Khuynh đại khái cũng hiểu về câu chuyện. Chuyển kể về một nữ nhân có tên là Hoàng Bắc Nguyệt. Nàng ta là siêu trộm kiêm sát thủ bị các quốc gia truy lùng, vì tìm được khối ngọc gọi là Vạn Thú Vô Cương gì đó mà xuyên qua một nơi không có trong lịch sử. Nàng ta quyết định trở thành cường giả, và câu truyện trở thành cường giả bắt đầu. Điểm thu hút của câu truyện này là hành động vô tình trêu chọc hoa đào của nữ chủ khiến cho bao con tim nhỏ bé tan vỡ nhưng cuối cùng lại cùng tên nam chính Phong Liên Dực đầu bạc răng long suốt đời. Thiên Khuynh vừa đọc vừa lắc đầu, câu truyện này đúng thật là cẩu huyết a.

Ngọc thủ đặt quyển sách xuống bàn, huyết mâu co rút khi có thứ ánh sáng kì lạ phát ra từ quyển sách, Thiên Khuynh trước mắt tối sầm, trước khi ngất đi nàng chỉ kịp nghe thấy giọng nói của Uất Trì Nhật Dạ.

"Tiểu Thạch Nhi, xuyên qua vui vẻ"

_______________

Loa Loa Loa, tin khẩn cấp.

Ta sẽ sửa lại câu truyện này, vì câu cú lúc đầu lủng củng quá, thế nên các nàng đừng nghi hoặc khi mà chương trước chương sau không trùng nhau nhé.

Thân ái.

Uất Trì Nhật Dạ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top