Chương 3


Cảm giác đau đớn bén nhọn dâng lên trong cơ thể làm khuôn mặt Thẩm Thanh Thu đau đớn vặn vẹo, mồ hôi lạnh thấm ướt mi tâm hắn nhỏ giọt xuống đất, cả người tựa như cá mất nước mặc cho Lạc Băng Hà đem mình lăn qua lộn lại. Cái kiểu tàn phá thân thể cùng tinh thần này làm hắn khổ không nói nổi, Thẩm Thanh thu vô lực chạy thoát, chỉ có thể bị khuất nhục đè trên mặt đất lạnh băng chịu đựng bạo hành.

Lạc Băng Hà không hề dịu dàng làm vết thương của hắn thêm chồng chất, mỗi lần đi vào đều hung hăng thao làm tao tâm, đâm đến mức hai chân Thẩm Thanh Thu nhũn ra vô lực, cả người chật vật lây dính nước bùn, móng tay cắm thật sâu vào bùn đất, lưu lại vài đường giấu vết giãy giụa, huyết khí trong ngực nháy mắt nổi lên, bụng truyền đến mấy trận buồn nôn.

Máu đỏ tươi trộn lẫn tinh dịch từng cổ từng cổ theo bắp đùi chảy ra, cảnh tượng hương diễm lộ ra dâm mĩ, huyệt khẩu non mềm sưng đỏ thấm máu, vì động tác mãnh liệt nên chỗ giao phun ra bọt trắng, tinh dịch đặc sệt không ngừng xuất ra từ côn thịt. Biết làm sao được khi  cơ thể khôn trạch quá mức mẫn cảm, dù bị đối phương đối đãi tàn nhẫn cơ thể vẫn dâng lên từng đợt xuân thủy, tiếng nước "lép nhép" không dứt bên tai.

"Ân...A...A..." Thẩm Thanh thu bị làm nói không thành câu, dương cụ tím đỏ ở mông chống đối, mị thịt non mềm như ẩn như hiện, hậu huyệt ngây ngô bị thao đến thuần thục, vách trong ướt át bắt đầu chủ động liếm mút cự vật thô dài của Lạc Băng Hà, hiểu được phải hầu hạ càn nguyên của mình đạt tới vui thích.

Bên trong Thẩm Thanh Thu bị ôn lương tinh dịch rót đầy, bụng nhỏ hơi gồ lên, huyệt khẩu dâm đãng vẫn không thỏa mãn đóng mở. "Không...A...A...Không cần." Trạng thái tinh thần hắn đã sắp hỏng, Thẩm Thanh Thu rốt cuộc nhịn không được xin khoan dung, chỉ cầu đối phương buông tha cho mình.

Lần này Lạc băng hà lại đột nhiên hiểu được thương tiếc đứng dậy khỏi người khôn trạch của mình, đại phát từ bi đem dương vật gắn gượng rút ra ngoài thân thể hắn, sau đó đem thân mình  trần trụi lùi lại, từ trên cao nhìn xuống trêu tức Thẩm Thanh Thu, trầm ngâm lộ ra mười phần ý cười: " Muốn ta tha cho sư tôn cũng không phải không thể! Chỉ cần sư tôn mở cái miệng nhỏ phía trên hầu hạ ta hài lòng hôm nay liền buông tha cho ngươi."

"Ngươi! Nghiệp chướng!" Thẩm Thanh Thu nổi giận nghiến răng nghiến lợi mắng, không dám tin Lạc Băng Hà có thể vô sỉ đến mức này!

   Lạc Băng Hà thanh sắc không đổi câu lên khóe môi cười cười, ngón tay không chút để ý đặt trên ngực Thẩm Thanh Thu sâu kín nhắc nhở: "Sư tôn muốn thế nào ta đều sẽ tôn trọng ngươi, nhưng hậu quả sẽ ra sao ngươi cần phải tự mình nghĩ cho kỹ!" Y bên ngoài giống như hào phóng cho Thẩm Thanh Thu lựa chọn kỳ thực giọng điệu lộ rõ hiếp bức.

Lạc Băng Hà thủ đoạn độc ác tàn nhẫn Thẩm Thanh Thu thập phần hiểu rõ, nếu không chịu ngoan ngoãn phối hợp chỉ sợ không toàn mạng trở ra! Y tuyệt đối sẽ ở trên người hắn điên cuồng lăn lộn, mà hắn lại không có tư cách, vô pháp chống trả, cuối cùng chỉ có thể chết lặng thừa nhận.

Linh hồn giống như bị rút khỏi cơ thể, Thẩm Thanh Thù quỳ gối giữa hai chân Lạc Băng Hà, nhìn cự vật thô dài đang ngẩng đầu của đối phương, có chút chinh lăng* hé mở làn môi, thân hình bản năng run rẩy ngã về phía trước chậm rãi ngậm vào, dùng khoang miệng non mềm ấm ướt của mình bao lại, dương cụ xấu xí cùng gương mặt tuấn mỹ cực kì đối lập làm cho người ta thấy một loại lăng nhục mỹ cảm.

*Chinh lăng (愣) : run sợ và ngần ngại, thất thần

Nhìn sư tôn giữa chân mình ngoan ngoãn nhu thuận, Lạc Băng Hà không tiếng cười lên.

Nhìn xem! Kẻ thanh cao tôn quý kia cuối cùng không phải chỉ có thể mở rộng chân cho y thượng thôi sao!

Cảm thấy thẹn đến rơi nước mắt, nội tâm Thẩm Thanh Thu vừa hổ thẹn vừa khuất nhục. Lạc Băng Hà cướp đi không chỉ thân thể mà còn từng chút từng chút hủy đi tâm linh* hắn.

*Tâm linh (心靈):Lòng dạ đầu óc sáng suốt của con người.

Tựa hồ bất mãn với cách Thẩm Thanh Thu cọ xát, Lạc Băng Hà thô bạo nắm tóc Thẩm Thanh Thu hướng cuống họng hắn mạnh mẽ nhét vào vài phần dương vật, làm cho Thẩm Thanh Thu sặc đến chảy ra nước mắt sinh lý, khuôn mặt vặn vẹo thống khổ không thôi. Quanh mũi tràn đầy mùi xạ hương tanh nồng, miệng nhỏ không thể khép lại liên tục chảy ra tinh dịch cùng nước bọt.

"Sư tôn cần phải hầu hạ thật tốt nha." Một bàn tay vuốt ve mơn trớn gương mặt Thẩm Thanh Thu, động tác ôn nhu thân mật lời nói lại thấu xương, Lạc Băng Hà cười lạnh châm chọc.

Biểu tình tràn ngập oán hận cùng sỉ nhục, Thẩm Thanh Thu cưỡng bách bản thân xem nhẹ ý nghĩ thật sự của mình, vươn ra lưỡi hồng ướt nộn bắt đầu linh hoạt hầu hạ. Hắn chau mày liếm khắp nếp nhăn hành trụ, đầu lưỡi không ngừng đảo quanh tại quy đầu tràn đầy dâm dịch đặc sệt, khoang miệng mềm mại cẩn thậm liếm mút.

Thẩm Thanh Thu gò má ửng đỏ, đôi mắt khẽ mở, một đôi lông mi tựa như cánh bướm run rẩy. Cho dù toàn thân hãm tình dục dáng người cao ngạo của hắn vẫn không gãy, khí khái tự chuyển thành rụt rè tốt đẹp, làm cho ham muốn lăng nhục trong lòng Lạc Băng Hà tăng lên.

Thong thả phun ra nuốt vào gắng gượng dương vật, Thẩm Thanh Thu bắt chước tư thế hai người giao cấu ra sức hầu hạ thân thể Lạc Băng Hà. Mỗi lần đều cố ý dùng sức liếm mút điểm mẫn cảm, lưỡi răng cọ thật mạnh qua quy đầu ẩm ướt, bức cho Lạc Băng Hà ấn mạnh lên gáy đối phương làm Thẩm Thanh Thu không thể động đậy, tiếp đó chính mình giống như đóng cọc không ngừng đâm vào khoang miệng ấm nóng.

Cứ như vậy thư thái xâm lược lại lần nữa khiến Thẩm Thanh Thu khó chịu, hắn ngẩng đầu lên muốn rút ra, cử chỉ này lập tức chọc giận Lạc Băng Hà, một tiếng gió sượt qua tai hắn, sau đó tiếng bàn tay trong trẻo vang lên, Thẩm Thanh Thu bị đánh đầu váng mắt hoa, trên má truyền đến đau đớn bỏng rát, "Ô...Ô...Ô..." Khoang miệng bị dương cụ lấp đầy không phát ra được nửa câu, ngay sau đó Lạc băng hà không để ý tới cảm thụ của Thẩm Thanh Thu, không ngừng dùng sức đâm vào trong miệng hắn tiết dục.

Trên má Thẩm Thanh Thu đầy dấu vết đục dịch, phẩng phất từ trong ra ngoài đều nhiễm tình dục, phát ra hơi thở mê người. Hô hấp Lạc Băng Hà dần thô suyễn, thọc vào rút ra vài cái thật mạnh, ngay sau đó gầm nhẹ đạt đến cao trào, toàn bộ tinh dịch đều bắn vào trong miệng Thẩm Thanh Thu, làm hắn sặc không ngừng khụ thở dốc, tinh dịch cùng nước bọt không kịp nuốt xuống liền dọc theo khóe miệng tràn ra, sử dụng quá độ làm khoang miệng chua xót không thôi.

Đem người từ mặt đất ôm vào lòng ngực mình, Lạc Băng Hà thưởng thức vẻ mặt tràn đầy oán hận của sư tôn, đáy mắt hiện lên một tia vui thích, hắn giống như trêu đùa mèo con khẽ vuốt lên lưng đối phương, nhẹ giọng cười nói: "Sư tôn thật bướng bỉnh! Nhìn, này còn không phải ngoan ngoãn cùng ta trở về."

"...Súc sinh." Hắn lạnh lùng mắng.

Đối với tiếng mắng chửi của hắn mắt điếc tai ngơ, Lạc Băng Hà một tay bình thản đặt lên bụng nhỏ bằng phẳng của Thẩm Thanh Thu, làm hắn không khỏi một trận rùng mình, muốn lên tiếng nghiêm khắc ngăn cản, gương mặt lại vặn vẹo vì dùng sức quá mạnh, bên tai nghe tiếng đối phương tàn khốc cười nói: "Thật mong đến ngày nơi này của sư tôn phồng lên."

=========================================================
Tác giả có lời muốn nói:

Bạn thân nói nếu tôi còn viết ngược liền đấm bể đầu chó của tôi, tôi cũng tuyệt vọng lắm, nhưng cái này là cốt truyện yêu cầu đó! Tôi đành phải đảm bảo nếu BE sẽ đền nó 10 bộ Băng Cửu, đột nhiên cảm thấy bị hố


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top