Chương 9: Kiểm tra (Đang sửa)

Ngoài Ngũ Hành Đường, Không Hầu đứng bất động ở cửa.

"Làm sao vậy?" Thành Dịch thấy bộ dáng không dám đi vào, hiện tại đã biết sợ? Hắn còn tưởng nàng thật sự không sợ trời không sợ đất, đem nội dung trong tiểu thuyết thật sự đi lý sự với thiên hạ chứ.

"Không, không có gì." Không Hầu sẽ không thừa nhận, nàng đang lo lắng bản thân không có vận khí giống nhân vật chính trong tiểu thuyết, sửa lại áo lông cộc tay trên người, miệng cọp gan thỏ nói: "Muội chỉ muốn sửa sang quần áo lại một chút."

Thành Dịch cười ra tiếng, dắt tay nàng: "Sư muội, mặc kệ muội là loại tư chất gì, cũng đều là sư muội của ta, trên dưới Văn Hoa môn không ai dám làm muội chịu ủy khuất."

Không Hầu cắn môi dưới: "Người vô dụng, cũng có giá trị sao?"

Trong cung người ta nói, Cảnh Hồng Đế để nàng tồn tại, bởi vì nàng có điểm dùng, mới lưu lại cái huyết mạch tiền triều này. Từ nhỏ nàng đã sớm biết, mẫu hậu đi về phía tây cực lạc, sẽ không còn ai trên đời này bất kể thù lao bao nhiêu cũng đều đối tốt với nàng.

Vào Vân Hoa môn, nàng không dám đi loạn, cũng không dám nói bậy, sợ mang đến phiền phức cho sư phụ, cũng sợ sư phụ sư huynh ghét bỏ nàng.

Nhìn dáng điệu bất an của Không Hầu, Thành Dịch ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào hai mắt nàng: "Không Hầu, sư huynh tư chất cũng không tính là cao cấp, nếu như muội có được tư chất trời cho đáng kiêu ngạo, huynh đối với muội mà nói chẳng còn giá trị gì, khi đó có phải sư huynh sẽ không có tác dụng?"

Không Hầu liên tục lắc đầu: "Không phải, đại sư huynh rất tốt, sư phụ cùng nhị sư huynh cũng rất tốt."

"Cho nên, ở trong mắt chúng ta, Không Hầu cũng rất tốt, mặc kệ tư chất thế nào." Thành Dịch cười ôn hòa, đưa tay đến trước mặt Không Hầu, "Không phải sợ, sư huynh theo muội đi vào."

Không Hầu chậm rãi đưa tay vào tay Thành Dịch, tay đại sư huynh rất lớn, rất ấm áp, có thể bao phủ hoàn toàn tay nàng. Như là... như là tay phụ thân, cho nàng dũng khí vô hạn.

Quản sự Ngũ Hành Đường nhìn Thành Dịch nắm tay Không Hầu tiến vào, trộm giấu đi bộ đồ chơi xếp hình vào trong tay áo: "Bái kiến hai vị sư thúc." Mấy ngày nay chuyện trong tông môn rất ít, hắn nhàn đến nỗi không có việc gì làm, vừa lấy ra đồ chơi xếp hình còn chưa chơi được mười lăm phút, đã bị hai vị sư thúc phát hiện, thật là quá ít.

Thành Dịch làm như không thấy động tác nhỏ của quản sự: "Tiểu sư muội vừa đến sư môn, ta mang nàng đến kiểm tra tư chất."

Quản sự nghĩ thầm, lần trước hắn còn chưa kịp nói, đã bị Thành Dịch sư thúc trừng mắt một cái, lúc này lại chủ động đưa tới cửa, người của Tê Nguyệt Phong làm việc, đúng là đầu óc làm người khác sờ không tới.

Hắn đưa hai sư huynh muội tới hậu viện, bên trong vẽ trận phù ngũ hành thạch, người có linh căn chỉ cần đưa linh thạch tới giữa trán, liền có thể kiểm tra được tư chất. Vị tiểu sư thúc tới từ Phàm giới này, trước khi cử hành đại điển bái sư đến tư chất còn không dám kiểm tra, chính là sợ tư chất quá kém đi.

Nghe quản sự nói về sau phải làm như thế nào, Không Hầu cầm lấy khối ngũ hành thạch thứ năm trên bàn, nàng cảm thấy cái thứ năm này có duyên với nàng, nói không chừng có thể mang đến vận may.

Ngũ hành thạch truyền đến cảm xúc lạnh lẽo từ khắc nó đụng vào trán nàng, Không Hầu thấy như có khí lạnh tiến vào trong đầu nàng, càng nhiều càng thoải mái, giống như nước lũ cuốn trôi bùn trên phiến đá, trở nên trong sạch và bắt đầu trong suốt.

"Nhắm mắt lại, thả lỏng thể xác và tinh thần." Thành Dịch thấy ngũ hành thạch không có động tĩnh, "Cứ chậm lại."

Trong viện cực kỳ an tĩnh, ngoại trừ tiếng bông tuyết rơi xuống lá cây tạo nên âm thanh rào rạt, thì không còn âm thanh thanh nào khác truyền đến.

Đợi một lát, ngũ hành thạch như cũ không có động tĩnh, quản sự muốn nói, vị tiểu sư thúc này căn bản không có linh căn, cũng liền không có cách nào bước lên con đường tu chân. Nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc của tiểu sư thúc, hắn lựa chọn im lặng.

Có lẽ đợi nên thêm một chút, ngũ hành thạch chắc sẽ có phản ứng.

Lại chờ một lát, Thành Dịch hít sâu một hơi, đặt tay lên vai Không Hầu: "Sư muội...."

Bỗng nhiên xung quanh Không Hầu có một dòng khí bắt đầu lưu động, bông tuyết trên mặt đất bị cuốn vào không trung, Thành Dịch bị cổ không khí lưu động thổi liên tục lui ba bước, mới miễn cưỡng đứng vững: "Sư muội!"

Không Hầu không nghe được tiếng Thành Dịch gọi, cả người nàng đang rơi vào một cảnh giới vô cùng thoải mái, như là bị bọc trong loại không khí thoải mái, toàn thân đều đang thoải mái hấp thụ lấy nguồn không khí đó, phiêu phiêu như đang bay lượn trên bầu trời.

Chờ nàng mở mắt ra lần thứ hai, nhìn thấy một mảnh hậu viện vô cùng hỗn độn, còn có quản sự bị tuyết bay đầy đầu, quay lại nhìn đại sư huynh, thoạt nhìn không chật vật như quản sự, nhưng trên quần áo cũng dính phải không ít bông tuyết. Mọi thứ trước mắt làm Không Hầu trở nên mờ mịt, chẳng lẽ đây là nàng tạo thành?

"Mọi người có chuyện gì vậy?" Không Hầu vội vàng đem ngũ hành thạch thả lại trên bàn, có chút chột dạ, phá hư nhiều đồ vật như vậy, sẽ không bắt nàng bồi thường chứ?

"Huynh không sao, muội có thấy không thoải mái chỗ nào không?" Thành Dịch nhanh tiến lên, bắt mạch cho Không Hầu, xác nhận nàng không bị thương mới nhẹ nhàng thở ra, may mắn là không có chuyện gì. Sư muội còn nhỏ, nếu kinh mạch xuất hiện vấn đề gì, đó là vấn đề cả đời.

"Thứ năm, khối ngũ hành thạch thứ năm!" quản sự sờ vào ngũ hành thạch Không Hầu mới để lại, bắt đầu nói lắp.

Thành Dịch nhìn lại trên tay quản sự, liền thấy khối ngũ hành thạch vỡ nát, loang lổ vết rạn nứt ở bên ngoài, linh khí bên trong tiết ra sạch sẽ.

Không Hầu nắm góc áo Thành Dịch, né tránh phía sau đại sư huynh. Xong đời rồi, nàng tới Tu Chân giới chưa đến mười ngày, đã làm đại sư huynh phải bồi thường tiền giúp nàng.

Thành Dịch móc ra phù đưa tin, dùng một chút linh lực bên trên, vài dòng phù văn như tia chớp bay đi. Dựa theo quy cũ, trong môn phái hậu bối muốn thỉnh giáo trưởng bối, thì phải tới trước động phủ bái kiến, nhưng hiện tại là tình huống đặc thù, hắn cũng không rảnh lo cái đó.

Không Hầu thấy đại sư huynh cùng quản sự biểu cảm nghiêm trọng, nói như muỗi: "Đại sư huynh, muội có phải đã gây ra hoạ lớn?"

"Không có." Thành Dịch từ khiếp sợ tỉnh táo lại, vội vàng trấn an Không Hầu, cười nói với nàng: "Sư muội, muội có linh căn, ngày sau có thể tu luyện cùng chúng ta."

Nhưng mà linh căn tiểu sư muội khả năng có chút phức tạp, phải mời các trưởng bối tới đây mới biết rõ tột cùng là có chuyện gì xảy ra.

"Vậy..." Không Hầu kéo tay áo Thành Dịch, làm hắn phải cúi đầu nghe Không Hầu nói nhỏ, "Cái này bị hỏng rồi, phải bồi thường bao nhiêu tiền vậy?"

"Tông môn chính là nhà của muội, muội làm hỏng đồ, chẳng lẽ còn phải bồi thường sao?" Thành Dịch bật cười, "Mọi việc đều có sư phụ cùng sư huynh, muội không cần nhọc lòng."

"Muội ở trong cung làm hỏng đồ, không cần bồi thường, nhưng sẽ trừ tiền tháng." Dựa theo quy củ, Không Hầu mỗi năm đều được đế hậu ban xuống trân bảo này nọ, nhưng những thứ đó đều do nữ quan giữ, bên ngoài là của nàng nhưng thực tế nàng còn chưa có sờ đến. Vất vả lắm nàng mới nhặt được trên đất bạc đậu phộng mà không biết vị quý nữ nào vứt ra, kết quả ngày đó mua tranh đường, thấy lão nhân trời đông rét mà còn phải bán tranh đường, liền cho hết cả viên bạc đậu phộng.

Hiện tại tuy rằng đã biết lão nhân chính là sư phụ, nhưng viên bạc đậu phông đó, nàng ngại đòi lại.

"Nơi này không giống hoàng cung, muội sẽ càng thích nơi này." Thành Dịch xoa đỉnh đầu Không Hầu, hôm nay tóc Không Hầu là do hắn chải, hai bên búi tóc trái phải nhìn qua đơn giản, hắn lại chải thêm vài ngày, miễn cưỡng có thể nhìn được.

Không Hầu đá rễ cây ở dưới chân bàn như đá đi sự lo lắng, nàng dần bình tĩnh lại.

Vong Thông cùng hai vị trưởng bối tới rất nhanh, Vong Thông đi vào hậu viện hỗn độn, biểu tình đột nhiên căng thẳng: "Không Hầu có sao không?"

"Sư phụ, con không sao." Không Hầu từ phía sau Thành Dịch vươn đầu ra, nhìn qua chút nhút nhát sợ sệt.

"Không có việc gì thì tốt rồi." Vong Thông đến bên người Không Hầu, kéo nàng về sau lưng mình, cực kì vô lại mà nói với quản sự: "Nếu yêu cầu bồi thường, thì trừ vào sổ trừ tháng sau của Tê Nguyệt Phong đi."

Quản sự:...

Tê Nguyệt Phong thiếu linh thạch của  tông môn, sớm đã trừ tới năm mươi năm, làm gì còn linh thạch để trừ.

"Sư phụ, việc này không thể trách sư muội." Thành Dịch nói hậu quả của sự việc này với Vong Thông.

"Ngũ hành thạch vỡ nát?" Cốc Vũ cầm lấy ngũ hành thạch trên bàn nhìn vài lần, từ trong túi thu nạp lấy ra một quả linh thạch, đi đến trước mặt Không Hầu, "Con sợ không?"

Không Hầu túm góc áo Vong Thông: "Sư thúc tổ, con không sợ."

Cốc Vũ khom lưng sờ đầu nàng và đem linh thạch đặt lên đó. Nháy mắt linh thạch liền sáng lên, bốn phía lại lần nữa nổi lên cuồng phong, bông tuyết tuỳ ý bay múa. Thấy thế, Cốc Vũ vội vàng thu hồi tinh thạch, biểu cảm vi diệu nhìn Vong Thông.

"Sư thúc, tiểu đồ đệ con tư chất thế nào?" Vong Thông bị Cốc Vũ nhìn chằm chằm đến dựng cả lông, hắn không sợ trời không sợ đất, bây giờ liền sợ sư thúc Cốc Vũ nhìn hắn, làm hắn nhớ đến cảm giác sợ hãi bị nhốt trong phòng tối rồi bị Cốc Vũ nhìn chằm chằm ba ngày ba đêm.

"Thiên địa có ngũ hành, tương sinh tương khắc, nếu sinh ra ở thiên địa, thì không thể rời khỏi ngũ hành." Cốc Vũ cúi đầu nhìn tiểu cô nương còn nhỏ tuổi, "Có rất ít người sinh ra được thiên địa ưu ái, thân gánh ngũ hành, công thủ có đủ. Nhưng đây là phúc, cũng là họa. Loại người này nếu ăn mà không chịu khổ, so với tu sĩ bình thường cũng không bằng, nhưng nếu bọn họ dốc lòng tu luyện, đó là người xuất sắc trong Tu Chân giới, cơ hồ không ai địch được.

Vong Thông như suy tư cái gì, một lúc lâu mới nói: "Sư thúc, người có thể nói đơn giản một chút không?"

Cốc Vũ chấp tay sau lưng, mặt vô biểu cảm nói: "Ý ta chính là, ngươi thu được đồ đệ tốt, trên người có ngũ linh căn."

Hai ngàn năm trước, Tu Chân giới còn cảm thấy ngũ linh căn là tư chất yếu kém nhất, nhưng sau khi một vị ngũ linh căn trở nên hùng mạnh, thì các đại môn phái bắt đầu phản ứng, thì ra ngũ linh căn tu sĩ chỉ cần nguyện ý chịu khổ, tu luyện đến giai đoạn sau so với tu sĩ đơn linh căn còn muốn lợi hại hơn.

Nhưng mà vận mệnh có đôi khi chính là kì lạ như vậy, đang khi mọi người không coi trọng tu sĩ ngũ linh căn, chỉ còn chút ít tu sĩ ngũ linh căn xuất hiện. Đến khi tông môn ý thức được tầm quan trọng của tu sĩ ngũ linh căn, bắt đầu bốn phía tìm kiếm đệ tử ngũ linh căn, tu sĩ ngũ linh căn lại ngày càng ít, cơ hồ tuyệt tích. Ngẫu nhiên có tu sĩ ngũ linh căn xuất hiện, cũng sẽ bị các đại tông môn thi nhau tranh đoạt, như thế nào cũng không đến lượt Vân Hoa môn.

Hiện tại nổi tiếng nhất ở Tu Chân giới chính là tu sĩ ngũ linh căn, tiếp theo mới là đơn linh căn tu sĩ, thật có thể nói là ba ngàn năm Hà Đông, ba ngàn năm Hà Tây, vĩnh viễn không có định số.

Hiện tại Vong Thông tùy tiện mang về một tiểu cô nương từ Phàm giới, liền thân mang ngũ Linh căn, kinh mạch cường đại đến nỗi ngũ hành thạch còn không chịu nổi linh khí trên đối phương, cái này so với kiếm tu luyện ra một lò đan dược còn lạ hơn.

"Ngươi...." Cốc Vũ vỗ bả vai Vong Thông, "Về sau không cần chạy loạn, ở tông môn dạy dỗ đồ đệ cho tốt đi."

Khó trách thường ngày số phận kém như vậy, đây là đem hết vận khí sở hữu tích cóp lại thành một khối, dùng để thu nhận đồ đệ.

Vong Thông sửng sốt một lúc lâu, bỗng nhiên khom lưng bế Không Hầu lên: "Đồ nhi ngoan, con là thiên tài!"

Bị động tác thình lình của sư phụ làm sợ tới mức hét lên một tiếng, hai tay ôm lấy cổ Vong Thông, sau khi lấy lại tinh thần thì nói với Thành Dịch đang tươi cười đứng ở phía sau: "Đại sư huynh, tiểu thuyết căn bản không có gạt muội !"

Thành Dịch:...

Không, tiểu sư muội, tiểu thuyết thật sự không thể tin nha, cái này chỉ là trùng hợp mà thôi!

Editor: MnhNha

MAU BÌNH CHỌN ĐỂ TUI CÓ ĐỘNG LỰC RA CHƯƠNG MỚI NHÉ!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top