Chương5 Nhẫn Đôi
_Muối_
Sau cái buổi tắm biển hôm qua Thừa Thừa kiên quyết không cho Justin đi tắm biển nữa, lí do là vì có nhiều “vệ tinh nhân tạo” vây xung quanh cậu nên anh không chịu được. Vì hôm qua chơi nhiều trên biển nên cậu hơi mệt nên thức dậy trễ hơn so với thường lệ. Lúc dậy thì không thấy anh đâu, cậu ra mở cửa thì lại bị khóa bên ngoài,khẽ thở dài cậu quay lại giường ngủ tiếp, chắc anh sợ cậu đi lung tung nên mới khóa cửa nhốt cậu trong phòng. Hai ngày rồi cậu không đi học cũng không liên lạc gì với Dị chắc Tử Dị giận lắm, nghĩ vậy cậu liền mở điện thoại gọi cho Dị. Bên kia không nhấc máy, chắc Dị chưa ngủ dậy hoặc đang bận, cậu định tắt thì Dị đã bắt máy.
Dị: Alo
Justin: Cậu làm gì mà giờ mới bắt máy?
Dị: Cậu cũng còn nhớ đến mình sao? Mình tưởng cậu đang vui vầy hạnh phúc bên Phạm thiếu gia quên mất mình rồi.
Justin: Nói vớ vẩn gì thế?
Dị: Cậu không cần giấu đâu, cậu nghỉ học, Thừa Thừa cũng nghỉ học, cả hai đều cắt liên lạc, đến cả một đứa nhỏ cũng có thể suy luận được là hai người đang ở bên nhau. Sao, sự việc đến đâu rồi? Đã hưởng tuần trăng mật xong chưa?
Justin: Đúng là không gì qua được mắt cậu
Dị: Chuyện, mình là ai chứ?
Justin: Vậy cậu nghĩ bọn mình đến đâu rồi?
Dị: Haha, hỏi chơi thôi chứ mình biết hai người như nam châm hút nhau ấy, tách ra mà được à? Ngủ chung giường cảm giác thế nào? Thừa Thừa chắc cũng kìm chế giỏi chứ nhỉ?
Justin:(á khẩu tại chỗ)
Dị: Thôi, hai người cứ tiếp tục đi nhé, mọi người không ai có ý kiến gì đâu, chỉ có vài trái tim bị tổn thương thôi, hehe, bye. (cúp máy)
Cậu lại tắt nguồn rồi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, Dị quả là cái gì cũng biết nhất là mấy cái vụ nayd. Do lơ đễnh, cậu lại vặn nhầm cái vòi hoa sen, nước trút xuống đầu làm cậu ướt nhẹp mà trong phòng tắm lại không có đồ thành ra cậu tắm luôn cho tỉnh táo rồi lấy cái khăn bông to quấn quanh người sau đó mới đi ra, nước từ tóc cậu chảy xuống, nhìn quyến rũ vô cùng, cái thân thể mảnh khảnh chỉ có một tấm khăn bông che phủ càng làm cho cậu trở nên gợi cảm. Vừa bước đến cái tủ đồ thì Thừa Thừa bước vào, sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt anh. Nhìn cậu lúc này gã nào không chết mê chết mệt thì không phải là đàn ông. Cố kìm nén anh bước lại gần cậu rồi lấy cái máy sấy tóc.
- Để anh sấy tóc cho em?
- Ừm. Mà sao anh nhốt em trong phòng vậy? Em có bỏ anh đâu mà giam cầm em vậy chứ, ghét! – Cậu vờ giận dỗi kiểu con nít.
- Ai nhốt, ai giam cầm em chứ? Chẳng qua anh muốn dành cho em một bất ngờ thôi.
- Bất ngờ à? Thật không đó?- Cậu hoài nghi hỏi lại
- Không tin thì thôi nha.
- Giận à? Anh giận em sao?- Cậu ôm lấy anh nũng nịu. Hành động này của cậu lại làm anh không thể kìm chế hơn được nữa, anh ôm lấy cái eo nhỏ nhắn kia rồi đè cậu xuống giường, đôi môi anh trượt từ môi cậu xuống dưới cổ. Cậu giật mình đẩy anh ra rồi lấy đồ đi vào nhà tắm, anh cười rồi đi xuống dưới nhà.
Một lúc sau, cậu đi xuống dưới nhà thì thấy bàn ăn đã chuẩn bị sẵn, anh kéo ghế ra để cậu ngồi vào.
- Anh nhờ đầu bếp chỉ bảo nên làm được bữa ăn này đó. Chắc không ngon lắm đâu nhưng cứ ăn thử nhé.
- Anh có mua thuốc xổ không vậy, em thấy không an toàn.
- Này em chưa thử mà đã chê sao?
- Đùa thôi mà, giờ em ăn đây.- Nói xong cậu gắp thức ăn ăn thử. Nuốt xuống bụng thấy không có vấn đề gì nên có thể cho là tạm được. Anh chăm chú dõi theo sắc mặt của cậu.
- Thế nào?
- Tạm được. Đối với một người như anh mà làm được thế này là một kỳ tích đáng nể rồi á.
- Thật à? Haha mình thật là giỏi quá đi.- Anh vênh mặt tự sướng – Giỏi mà không biết phân biệt hành tỏi.- Cậu nói làm anh tụt hứng ngay tại chỗ, lúc sau mới phản đối lại.
- Hôm nay anh phân biệt được hết rồi nhé, em không còn cái chê đâu.
Mai mốt anh sẽ nấu giỏi hơn em.
- Em sẽ đợi. Lúc đó mà dở hơn là có chuyện đó.- Cậu đe dọa.
- Ừ, anh sẽ cho em thấy tài nghệ làm đầu bếp của anh.
- Okay, coi chừng nói trước bước không qua đó.
Anh im luôn, mà anh tự tin quá đà rồi, ngu rồi, anh mà giỏi hơn cậu thì anh không phải là người.
Cùng lúc đó, tại trường đại học Thánh Huy lại dấy lên tin đồn Justin và Phạm Thừa Thừa nghỉ học đi chơi riêng, họ chỉ trích Justin là đồ lăng nhăng, cua Chính Đình mà lại đi chơi với Thừa Thừa, rồi còn có ảnh hai người đang ngồi uống nước dừa nữa. CHÍNH ĐÌNH và Từ Khôn phải dọn dẹp tin đồn trong trường trước khi đến tai Thừa, nếu không thì cả trường chết chắc. Bảo Ngọc thì nổi điên lên đi đến tìm Dị hỏi sự thật, Chính Đình và Từ Khôn cũng đi cùng, trong vụ này Dị là người rõ nhất.
- Anh nói đi, có thật là hai người đó ở với nhau không?- Bảo Ngọc hỏi, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ.
- Ảnh có đó, tự hiểu đi. Tử Dị thản nhiên đáp lại.
- Em đã biết?- Đình và Khôn đồng thanh.
- Có chuyện gì mà tôi không biết chứ? Lúc này bọn họ hạnh phúc lắm đấy đừng có chen ngang, để Justin chơi đùa một thời gian cho thỏa thích, chán rồi là cậu ấy bỏ thôi, ba cái chuyện yêu đương này đối với bọn tôi chỉ là thay đổi không khí thôi. Haha, tôi đi đây. Yêu càng nhiều là càng đau ấy, nhắn với Thừa của mấy người đi nhé. – Nói xong Dị quay lưng đi, vẫn biết là Justin đang thật lòng nhưng chỉ có cách này mới bảo vệ được Justin mà thôi.
“Xin lỗi cậu, mình cũng muốn hai người hạnh phúc nhưng với cái lũ điên loạn này, mình đành phải làm vậy thôi, hy vọng cậu sẽ hiểu”.
“Nếu ở trường mà có tin đồn, chắc chắn Dị sẽ giải quyết êm đẹp, cảm ơn cậu nhiều lắm, cứ làm theo những gì cậu vẫn hay làm nhé, thanks Dị”.
Sau khi ăn sáng xong Thừa Thừa lại lôi Justin đi chơi ở công viên giải trí. Hôm nay công viên ít trẻ con mà lại có nhiều đôi tình nhân. Nhưng dù ở trong đám đông thì Thừa Thừa và Justin vẫn rất nổi bật.
- Anh đi mua vé chơi tàu siêu tốc nhé? Em chơi được trò đó không?- Anh hỏi.
- Cái trò trẻ con đó mà anh hỏi em chơi được không à?- Cậu cười, đáp lại.
- Vậy em đợi ở đây nha, anh mua vé rồi quay lại liền.- Nói xong anh chạy đến quầy bán vé.
Justin nhìn lên phía chiếc tàu siêu tốc đang lao vù vù trên đầu lượn qua những vòng tròn, dốc ngược các hành khách lên, nhiều người sợ quá hét lên nghe chói cả tai. Mấy cái trò này ngày trước cậu cũng chơi với Khiết An đến quen rồi, chẳng còn cảm giác sợ nữa. Nghĩ đến Khiết An, lòng cậu thoáng một chút buồn, sau cái vụ đua xe lần trước không thấy động tĩnh gì của An nữa. Mà theo cậu biết thì An không phải là con người đơn giản như vậy, chắc hẳn An sẽ không bỏ qua cho cậu dễ dàng như thế đâu. Không biết đến bao giờ cậu và An nới có thể như trước đây? Có lẽ là không bao giờ?
- Justin làm gì mà em đứng đơ ra vậy?- Thừa Thừa lay tay cậu.
- À, không, em đang suy nghĩ lung tung thôi. Mà anh mua vé rồi hả, mình lên chơi đi.- Vừa nói cậu vừa kéo anh đi. Sau khi đưa vé, cậu và anh ngồi vào vị trí đầu tiên luôn. Trước đây cậu cũng luôn ngồi ở vị trí đầu nhưng người ngồi bên cạnh cậu là Khiết An. Cậu cứ mãi chìm trong ký ức tươi đẹp cũng với An mà không biết rằng chiếc tàu đang lao vù vù, gió quạt vào mặt mát lạnh, Thừa ngồi bên cạnh chăm chú nhìn cậu,rõ ràng cậu đang có tâm sự mà tại sao lại không nói với anh? Chẳng lẽ cậu định tự làm mình tổn thương nữa hay sao? Anh không xứng đáng để cậu sẻ chia vui buồn sao?
- Justin……..- Anh gọi cậu.
Cậu nghe anh gọi nhưng không trả lời, có lẽ cậu nên quan tâm đến người bên cạnh cậu nhiều hơn là cứ chìm đắm trong cái ký ức tươi đẹp đau lòng đó.
- Hửm? Anh gọi em sao?- Cậu quay sang nhìn anh rồi cười.
- Em lại có tâm sự phải không? Không nói với anh được sao?- Thừa không nhìn cậu nữa.
- Không.
- Em đang nói dối.- Anh khẳng định
- Ừ.
- Tại sao?
- Khi nào thích hợp em sẽ nói với anh, anh đừng hỏi có được không? Em đã hứa với anh là không chịu đựng một mình nữa rồi mà, thế nên tin lời em nói và đừng hỏi có được không anh?
Anh im lặng không trả lời, anh cần phải hiểu cậu hơn nữa.
- Giận em sao?- Cậu nhướn mày hỏi
- Không, anh giận mình không hiểu em.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAA THỪA THỪA ANH LÀ ĐỒ NGỐC.- Cậu hét lên, miệng cười toe toét như thể con người suy tư vừa nãy không phải là cậu vậy, ở bên cạnh, anh bật cười rồi cũng hét lên.-
- JUSTIN, EM LÀ MỘT CẬU NHÓC XẤU XA ÍCH KỶ ĐÁNG GHÉT, AAAAAAAAAAAA.
Những người ngồi phía sau đều mắt tròn mắt dẹt nhìn cặp đôi đang hét khí thế kia. Họ không hiểu nổi hai con người kỳ dị đó.
- Em xấu xa, ích kỷ, đáng ghét thật à?- Cậu hỏi anh, tay lăm lăm cú đấm tỏ vẻ đe dọa.
- Không, anh nói Minh Hạo chứ không nói em?
- Minh Hạo là đứa nào chứ? Anh ngoại tình à? =)))))
- Ừm, nếu thế thì sao?
- Thì em giết cả hai.
- Vậy tốt cho anh quá luôn, được chết cùng với người mình yêu hahaha.
- Ghét.
- Em không biết rằng người ta nói ghét là yêu sao?
- Vớ vẩn, ai nói với anh vậy chứ?
- Ghét của nào trời trao của ấy, em mà ghét anh thì em còn phải ở bên anh dài dài, kakakakakaka.
- Nằm xuống mà mơ đi. Em thích bỏ rơi anh, anh cản được à?
- Em có bỏ rơi anh, anh cũng không cản đâu, bởi vì anh có Minh Hạo mà.
Cậu cười, sau đó cậu và anh còn chơi nhiều trò hơn nữa. Ở đó có bao nhiêu trò cậu cũng đòi chơi hết mới chịu cơ, báo hại anh phải chạy đị mua vé, mua nước tiếp sức cho cô vậy mà cậu cứ ỏng ẹo chê bai khiến anh chạy đi đổi, chân tay quay cuồng như chong chóng vậy.
- Mệt không em? Em ăn gì không để anh mua?- Anh lo lắng, sợ cậu bị đói rồi lại mệt mặc dù anh mệt gần chết.
- Anh mệt rồi, nghỉ đi, để em phục vụ anh nha.- Cậu cười rồi quay lưng đi nhưng đi được vài bước thì thấy choáng váng cả đầu óc, thân thể loạng choạng ngã xuống, Thừa nhìn thấy hoảng hốt chạy lại gần đỡ dậy.
Anh vội vã bế cậu ra xe rồi phóng về nhà đến nỗi không quan tâm đến đèn đỏ hay cảnh sát giao thông nữa, ngồi trên xe cậu thiếp đi, chắc chắn là bị say nắng rồi. Chơi cả ngày như vậy đến thánh thần cũng mệt chứ nói gì người thường. Đến gần tối, anh mới đánh thức cậu dậy để ăn cháo và uống thuốc.
- Ưm, em lại hành hạ anh nữa rồi.- Cậu xụ mặt đầy vẻ hối lỗi.
- Anh thật sự bó tay với em luôn đó, chơi không biết mệt rồi còn lăn ra ốm nữa chứ?- Anh lắc đầu rồi đút từng muỗng cháo cho cậu.
Ăn xong rồi uống thuốc, anh lại sáp lại gần cậu, anh vòng tay qua eo cậu nhưng cậu đã đẩy anh ra, nũng nịu.
- Anh đi pha nước nóng cho em đi, em muốn đi tắm.
- Ừm…- Anh gật đầu rồi đi pha nước tắm cho cậu.
Một lúc sau anh đi ra, dìu cậu đến cửa phòng tắm.
- Anh định tắm cùng em à?- Cậu cười
- À, anh quên, xin lỗi.- Anh nói xong liền quay người đi xuống dưới nhà. Cậu mỉm cười rồi bước vào phòng tắm, khóa cửa lại và thả mình trong bồn nước ấm dễ chịu. Thừa Thừa quả là một người bạn trai rất tốt, anh vì cậu mà học nấu ăn, anh vì cậu mà pha nước cho cậu tắm, người con trai như anh có mấy ai? Chu đáo đến vậy, nghĩ đến đó cậu cảm thấy mình thật hạnh phúc, yêu anh quả là không hối hận………
Tắm xong, Justin ra ngoài sấy tóc sau đó leo lên giường trùm mền kín mít từ đầu đến chân, một lúc sau, cậu cảm thấy cánh tay quen thuộc của ai kia vươn tới ôm lấy eo mình thật chặt.
- Em trùm mền như vậy sẽ bị ngạt thở đó.- Thừa vừa nói vừa kéo mền ra cho cậu dễ thở.
- Em lạnh chứ bộ.- Cậu giành mền lại.
- Anh có cấm em không được đắp mền đâu, anh chỉ nói là trùm mền kín mít như vậy sẽ bị ngạt thở thôi, em lạnh thì đắp đến cổ là được rồi.
- Ừm ~.
- Sáng nay em có tâm sự gì đó không thể nói cho anh được sao? Em không nói thì sao anh hiểu em được, không hiểu nhau thì sao mà hạnh phúc.-
Anh ôm cậu thật chặt, giọng trầm ấm. Anh nói cũng có logic nhưng cậu có thể nói được không? Trước giờ cậu chỉ nói với Dị thôi còn anh chẳng lẽ không đáng để cậu tin tưởng và sẻ chia buồn vui sao? Yêu nhau mà như thế sao? Yêu nhau mà không tin tưởng nhau, lúc nào cũng giữ kín bí mật cho mình, như vậy có hạnh phúc được không khi mà người này không hiểu người kia và ngược lại? Có lẽ phải nói ra……………
- Anh vẫn nhớ cái người tên là Andy mà lần trước đua xe với chúng ta chứ?- Cậu hỏi.
- Andy của bên W hả?
- Ừm, cô ấy và em trước đây là bạn thân. Nhưng tình bạn đó không kéo dài được bao lâu, cô ấy hiểu lầm em và bỏ đi biệt tích, bây giờ gặp lại, tụi em từ bạn thân trở thành kẻ thù……
- Nói chính xác là cô ấy bỏ rơi em trước à, hiểu lầm mà không hòa giải được sao, bạn thân kiểu gì kỳ vậy?
- Chịu thôi, một người quay bước đi một cách lạnh lùng không nghe người kia giải thích, còn người kia thì cứ đứng đó nhìn, miệng lắp bắp không nói được một câu nào ra hồn. Một người đã không còn lắng nghe lời mình nói nữa thì mình có giải thích cũng chẳng thay đổi được gì.
Tổn thương nhau cũng đành chịu.
- Vậy em rút khỏi AJ là vì không muốn đối đầu với cô ấy nữa?
- Ừm. Đối đầu nhau, anh nghĩ con người có thể làm như vậy với một người từng một thời là bạn thân của mình không? Ai thì em không biết chứ em thì không làm được, em không thể đối đầu với cô ấy, chạy trốn không phải là cách giải quết triệt để nhưng ít ra cũng khiến em và cô ấy không trực tiếp đối đầu nhau để rồi lại nuôi lòng thù hận. Buông tay đôi khi lại là cách tốt nhất.
- Nhưng em không thể chạy trốn mãi được, sẽ có lúc phải đối đầu nhau.
- Nếu cái chết có thể giải quyết tất cả thì em sẽ chọn cái chết.
- Chết không phải là hết đâu, đó là cách ngu xuẩn của những kẻ không có đầu óc, đừng chạy trốn, hãy dũng cảm đối mặt, sau lưng em còn có Dị và bên cạnh em luôn có anh mà, không sao đâu, đừng buồn và cũng đừng suy nghĩ gì hết. Mọi chuyện rồi cũng sẽ kết thúc thôi.- Anh ôm cậu như muốn truyền thêm cho cô sức mạnh, lòng tin và tình yêu nữa.- À, trên cổ tay trái của em có hình bướm phượng điệp, anh không hiểu lắm?
- Ai cũng nghĩ là em vẽ lên để chơi vậy thôi nhưng thực sự là để che đi vết sẹo mà chính em đã tự gây ra cho mình. Em mất cha từ năm bốn tuổi, lên sáu tuổi thì bị mẹ bỏ rơi, đến năm mười một tuổi thì bị bạn thân hiểu lầm và lại bị bỏ rơi, tất cả những lần bị bỏ rơi đó đều trúng vào ngay mưa rất to, lúc đó em luôn đầm mình trong mưa cho đến khi bất tỉnh, lâu dần em bị viêm phổi và cũng bị trầm cảm. Có một lần, do bệnh trầm cảm bùng phát, em không kìm chế nỗi bản thân và đã dùng dao rạch cổ tay mình, lúc đó em tưởng mình sẽ chết, cảm giác thấy mình sắp được thăng thiên khiến em cảm thấy nhẹ nhõm nhưng Dị lại xuất hiện và níu giữ sinh mạng của em, không chết được em đã hận Dị nhưng suốt thời gian sau đó em và Dị trở nên thân thiết, không thể tách rời, Dị hay nói cậu ấy là cái bóng của em cho đến lúc chết, em đã không còn quan tâm đến hai chữ “bạn thân” nữa, chính vì thời gian và sự thấu hiểu đã tạo nên tình bạn của bọn em. Dị nói lúc thấy em nằm trên đường, máu me chảy ra trông kinh khủng hơn mấy gã nghiện ma túy nhiều.
- Đừng bao giờ làm như vậy nữa nhé? Em chết thì em thấy nhẹ nhõm nhưng những người thân, bạn bè xung quanh em họ có thấy nhẹ nhõm không hay là ai cũng cảm thấy mình là người có lỗi vì cái chết của em?
- Ừm……Ah, cái gì kia?- Cậu thốt lên khi thấy chiếc hộp nhỏ màu hồng đặt ở trên bàn.
- Hửm ~.- Anh quay lại nhìn.- À, là……….- Vừa nói anh vừa lấy cái hộp đó đưa cho cậu.
- Cái gì trong này vậy a?- Cậu ngồi dậy rồi ngắm ngía.
- Phải mở ra thì mới biết chứ?- Anh cũng ngồi dậy và mở ra cho cậu.
Là một cặp nhẫn. Dạng nhẫn bạc cao cấp.
- Cái nhẫn này do anh đặt làm đó, bên trong có khắc tên anh và em. -
Nói xong, anh đeo cho cậu cái nhẫn có khắc tên anh ở bên trong rồi nhìn cậu bằng ánh mắt trìu mến, âu yếm.
- Wow, đẹp thật a. Để em đeo cho anh.- Cậu cũng đeo cho anh chiếc nhẫn có khắc tên cậu rồi mỉm cười hạnh phúc.
Dưới bầu trời đấy sao và trăng, hai chiếc nhẫn bạc sáng lấp lánh như hai vì sao rơi từ trên trời xuống, đáp lên tình yêu của hai người……….
Tình yêu không cần phải nói ra, chỉ cần hình ảnh của đối phương khắc sâu trong tâm trí và trái tim là đủ……………………….
Sáng hôm sau, cậu thức dậy thì thấy anh đang loay hoay làm bữa sáng rồi, nhìn anh mặc tạp dề, đầu nghiêng về phía vai, kẹp điện thoại, tay thì khuấy khuấy đảo đảo.
Thừa: Sao? Sôi rồi thì bỏ hành hoa vào à? Tất bếp luôn là ăn được hả?
Có chắc không đó? Lại phải nếm lại lần nữa à?
Anh vừa nói chuyện điện thoại vừa lấy muỗng múc một ít soup lên nếm thử.
Thừa: Nó cứ ngọt ngọt thế nào ấy, không cay lắm. Ôi thôi rồi, tôi không bỏ hạt nêm mà lại bỏ nhầm bột ngọt rồi, làm sao đây? Haizzz, điên thật, ông mau nghĩ cách đi chứ, em ấy mà dậy thì tôi giết ông đấy. Sao, bỏ thêm muối à? Lỡ mặn thì đổ cả nồi à, ông có đầu óc không hả? Bỏ hạt nêm cho chắc à, có an toàn không đấy, em ấy ăn vào mà có bị gì thì ông chuẩn bị cuốn đồ đi là vừa.
Nói xong anh cúp điện thoại luôn, anh đâu biết rằng cậu đang đứng xem anh nấu nãy giờ.
- Haha, xong rồi, giờ đi gọi em ấy dậy thôi.- Anh tháo tạp dề ra treo lên và đứng chôn chân tại chỗ luôn khi thấy cậu đang đứng dựa người bên cạnh cửa phòng ăn, đôi mắt chăm chú nhìn anh.
- Ừm, anh nên tắt bếp trước đã.- Cậu nhướn mày nói.
Anh quay lại phía sau và hốt hoảng lao đến tắt bếp, sém chút nữa là soup trào hết cả ra ngoài.
- Ăn được rồi chứ?- Cậu ngồi xuống ghế, hai tay đặt lên bàn tỏ vẻ chờ đợi nhưng anh không còn can đảm để múc soup cho cậu ăn nữa.
- Em dậy sớm thế?- Anh chuyển đề tài.
Thấy anh có vẻ lưỡng lự như vậy, cậu đứng lên và đi lại gần bếp, múc một ít soup nếm thử. Anh nhìn cậu, nét mặt hiện rõ sự căng thẳng. Nếm xong, cậu mỉm cười bước lại ôm lấy anh.- Anh không cần căng thẳng vậy đâu, soup rất ngon đấy, đôi khi sự nhầm lẫn trong lúc nấu ăn lại tạo ra một hương vị khác lạ cho món ăn đó, người chỉ bảo cho anh không nói với anh điều này à?
- Ăn được sao?- Khuôn mặt anh dường như vừa thoát được thảm họa thật.
- Ăn được.- Cậu cười rồi ngồi xuống ghế, tay trái chống cằm, tay phải cầm miếng bánh sandwich lên ăn.- Anh định để em nhai bánh không à?
Nghe cậu nói vậy, anh lật đật chạy đi múc soup ra rồi bưng lại bàn, anh không dám tin vào tai mình nữa. Nhầm lẫn mà cũng ngon à, thật đúng là chuyện lạ.
Ăn xong, cậu thay đồ rồi đi dạo với anh. Ai nhìn thấy cũng ghen tị, cậu và anh nhìn nhau, mỉm cười đầy hạnh phúc, trông họ giông một đôi vợ chồng mới cưới đang đi hưởng tuần trăng mật vậy. (Hưởng tuần trăng mật bên L.A nhé =)) Chiếc nhẫn bạc lấp lánh càng thu hút sự quan tâm của những người qua lại.
- Chỗ đó là trung tâm mua sắm đó, chúng ta vào thôi,- Cậu kéo anh chạy vào. Cậu ngồi chọn đồ rồi bắt anh đi thử. Mà anh thì mặc gì cũng đẹp, cũng hợp, khỏi thử cũng biết. Đến lượt anh chọn đồ cho cậu thì cậu lại kiếm cớ đi mua đồ uống,bảo anh ở đó đợi. Một lúc sau cậu quay lại với hai lon nước ngọt và một cái túi nhỏ xíu.
- Em mua cái gì đó?
- Đồ cá nhân của em, anh hỏi làm gì? Đi thôi, ở đây chán quá.- Cậu lại kéo anh đi.
Đi ngang qua công viên, thấy đám đông cậu nổi hứng tò mò nên lân la lại hỏi một cô nàng đứng gần.
- Bạn ơi cho mình hỏi, chỗ đó làm gì mà đông vậy?
- À, nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng nhất nước ta đang muốn tìm một đôi tình nhân ăn ảnh để làm đại diện cho bộ sưu tập áo cưới mới của cô ấy đó mà. Nhưng mà nãy giờ không đôi nào được chọn cả.
- Ồ, cảm ơn bạn a.- Nói xong cậu quay đi đến chỗ Thừa bắt anh thử.
- Anh mình chụp thử đi nha. Em thấy cái trò này hay nè.- Cậu nũng nịu,đôi mắt long lanh khiến anh dù không muốn cũng phải chiều.
Cậu và anh vừa bước đến thì chị thiết kế lao đến như tên lửa, mắt sáng lên như người nghèo vớ được túi vàng bạc châu báu vậy.
- Ah, hai em được đó, giúp chị nha.- Chị nói luôn mà không thèm giới thiệu là giúp cái gì, cũng may cậu có tìm hiểu trước rồi. Bộ sưu tập của chị ấy có cả mấy chục bộ, cô và anh thay liên tục đến nỗi đuối luôn, mà công nhận là cái người chụp cũng rất giỏi a, chọn góc chụp rồi kiểu chụp, blabla, đủ các thứ, chắc phải lên tới mấy trăm tấm ảnh luôn á.
Sau khi chụp ảnh xong, chị thiết kế cảm ơn không ngớt lời, lại còn suýt xoa là ăn ảnh rồi đẹp đôi, blabla.
- Em thấy chưa, ai cũng nói chúng ta đẹp đôi hết?- Anh cười rất là mãn nguyện.
- Trời, em mới đẹp còn anh xấu quắc.- Cậu nói xong liền nhanh chân chạy ra biển trước mặc cho anh chạy theo sau với cái đầu xì khói.>o<. Anh đẹp trai phong độ thế này mà cậu dám bảo xấu sao, cậu thật kiêu ngạo quá rồi, phải trị tội mới được. Anh đuổi theo cậu rồi cả hai tắm biển luôn.
Hoàng hôn buông xuống, cảnh biển trở nên lãng mạn, hai người tưah vào nhau đẹp như một bức tượng nghệ thuật khắc trên bãi biển thơ mộng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top