Chương3
Kết thúc một ngày học mệt mỏi, Tử Dị về đến nhà là cắm đầu vô làm bài ngay nếu không đãng trí lại quên béng đi hơi bị khổ với ông giáo sư già khó tính. Justin cũng ngồi ở văn phòng của tập đoàn Hoàng Gia vừa làm bài tập vừa xử lí công việc luôn, cậu là kế toán của tập đoàn mà, đâu thể trốn việc được. Làm xong bài, Dị hứng chí rủ Justin đi chơi nhưng chưa tan sở thì Justin chỉ có đi bằng cái niềm tin.
Tử Dị: Đi chơi đi mà, cậu thích đi thì mấy người đó cấm được à? Bà nội cậu còn không dám cấm mà mấy cái nhân viên quèn đó dám à, không sợ sau này cậu lên nắm quyền điều hành thì sẽ mất việc như chơi sao?
Justin: Cậu đi đi, mình không thích cậy quyền thế ức hiếp dân lành đâu. Hôm nay làm xong là bàn giao công việc cho kế toán mới luôn mà.
Từ bữa sau là tự do rồi.
Tử Dị: Haiz! Chán. Thôi cậu làm việc đi, mình không làm phiền nữa. Bye.(cúp máy)
Justin đành lắc đầu bó tay với cậu bạn này luôn.
Tối, sau khi tan sở, cậu đi bộ về nhà. Bỗng dưng vừa nãy đi ăn tối với đối tác cùng bà nội nên muốn đi bộ cho tiêu cơm vả lại cậu cũng không thích ngồi chung xe với bà.
Đến con hẻm cậu nghe thấy tiếng huỵch huỵch, bộp bộp, chắc là lại có vụ ẩu đả đây mà, nhưng có nên giúp hay không đây? Đang suy nghĩ thì trong hẻm vọng ra tiếng chửi oang oang nghe mà nhức cả tai.
- Mày nghĩ mày là thiếu gia là ngon lắm sao? À mày lại còn là người của AJ cơ mà, bao nhiêu người của băng đảng tụi mày làm bọn tao sống khổ sống sở, bây giờ tao sẽ cho may nếm mùi.- Sau tràng chửi là những cái cây côn nện xuống thân thể của ai đó vang lên tiếng bộp bộp.
- Hahaha, tụi mày thực ra thì cũng chỉ là những thùng rỗng kêu to mà thôi. Nếu ngon thì sao không dám đối đầu thẳng với AJ luôn đi.- Sau đó là những đòn phản công của người nào đó. Justin đứng dựa lưng vào tường quan sát. Tuy có hơi tối nhưng thị giác của cậu có thể nhìn thấu được những chiêu thức đánh đó. Một lúc sau con hẻm yên ắng lại, cậu bước vào để xem thành viên nào của AJ mà lại có thể ra đòn giỏi đến vậy. Có một người dựa lưng vào bờ tường thở dốc, toàn thân máu me be bét. Cậu lay lay anh ta.- Này còn sống chứ?
- Cậu...là...ai?- Anh ta thều thào.
- Không phải là ma quỷ mà cũng chẳng phải là money boy. Tôi không làm hại anh đâu, có cần tôi giúp không?
- Ư...- anh ta gục đầu vào người cậu rồi ngất lịm đi.
Cậu gắng sức đỡ anh ta đứng dậy, dìu anh ta ra khỏi con hẻm rồi gọi taxi đến thẳng bệnh viện.
Mùi sát trùng ở bệnh viện đánh thức anh dậy. Toàn thân đau nhức ê ẩm,anh nghiến răng chửi thầm bọn người xấu xa đó, một mình đánh không lại anh nên chơi cái trò đánh hội đồng.
- Tỉnh rồi à?- Giọng người con trai cất lên.
Anh nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò.- Cậu...????
- Tôi làm sao? Không cảm ơn còn nhìn cái gì? Tôi là người vác xác anh vào cái bệnh viện này đấy.
- Cậu là cậu con trai đáng yêu ở bữa tiệc hôm trước?
- Ừ, sao?
- Không sao, cảm ơn. Tôi muốn xuất viện, tiền viện phí tôi sẽ trả lại cho cậu sau.- Anh cố gắng ngồi dậy, thả chân xuống giường định đứng dậy thì bị cậu cản lại.- Anh nghĩ cái bộ dạng thân tàn ma dại này của anh có đủ sức lết ra khỏi bệnh viện không vậy? Bộ trông tôi đáng sợ đến mức phải đi ngay à?
- Không phải, tại cái mùi của bệnh viện này khó chịu nên tôi muốn xuất viện sớm thôi.- Anh giải thích. Thực sự cậu rất đẹp, dù chỉ mặc một chiếc áo sơ-mi màu trắng và quần jean xanh đen thôi nhưng cũng đẹp như một thiên thần vậy. Nhưng rất tiếc chiếc áo trắng đó đã dính những vết máu của anh.
- Đừng có nhìn tôi chằm chằm như vậy, trông tôi không giống người sao?
Ở lại nghỉ ngơi cho khỏe đi.- Cậu định đứng dậy thì anh đã nắm tay cậu kéo cậu ngã vào người anh. Anh ôm cậu thật chặt rồi hôn lên môi cậu, hai bờ môi ấm áp chạm vào nhau nhưng lí trí cậu đã vùng dậy, cậu đẩy anh ra rồi đứng dậy nhìn anh với đôi mắt giận dữ.
- Xin lỗi.
- Hay lắm, anh cũng biết cách hưởng thụ đấy. Phạm Thừa Thừa, tôi...không muốn gặp lại anh một lần nào nữa.
- Cậu biết tôi?
- Thiếu gia nhà họ Phạm có ai mà không biết.- Cậu lạnh lùng quay lưng bỏ đi.
Nụ hôn đầu tiên không phải trao cho người cậu yêu mà lại trao cho cái tên thiếu gia trời đánh thánh vật đó. Tức thật. Biết thế không giúp hắn làm gì. Ack ack tức quá.
"Xin lỗi em, ở gần một người như em thật khó kiểm soát bản thân. Haiz!
Nhìn em mà sao muốn phạm tội lỗi quá. Xin lỗi nhé, anh lỡ yêu em mất rồi. Yêu em ngay từ cài nhìn đầu tiên đó em có biết không hả Hoàng Minh Hạo?"
Tối hôm đó cậu tức lắm nhưng đành cắn răng mà chịu. Cái tên đó thật đáng ghét, sao lúc đó cậu lại không đạp cho hắn một cước cơ chứ để hắn nằm viện cho nhớ đời luôn. Nhưng mà cái nụ hôn này cứ như một luồng điện giật vậy, làm cậu tê liệt đến nỗi suýt nữa để cho hắn ta hưởng thụ rồi may mà lí trí còn tỉnh táo...
Chưa bao giờ để ai chạm vào mình vậy mà chỉ một phút lơ là đã bị người ta cướp mất cái thứ mà được gọi là nụ hôn đầu đời. Đúng là khôn ba năm dại một giờ mà. AAAAAAAAAAA tức quá đi thôi.
"Lạnh lùng là thế nhưng chỉ là vỏ bọc để che giấu....vẻ bên trong mỏng manh như hoa tường vi mà thôi".
Sáng hôm sau, Justin đang ngồi hóa trang trên xe buýt thì Tử Dị nhảy bộp tới ngồi bên cạnh, lẩm bẩm cái gì đó trong miệng.
- Hừ, tức thật, đúng là mấy cái tên có mắt như mù. Đụng ai không đụng lại đi đụng vào người của AJ . Đợi đấy, anh sẽ cho mấy cưng nhập viện tập thể luôn.- Nói xong, Tử Dị bẻ tay rắc rắc nghe phát ớn.
- Sao? Lại có chuyện gì bực mình à? Bức xúc quá coi chừng đứt cúc đó.-Justin khẽ cười.
- Khỏi lo, hôm nay mình mặc áo T-shirt với quần jean mà, làm gì có cúc để đứt đâu.
- Nhưng mà có chuyện gì?- Cậu hỏi.
- Có nói cậu cũng chẳng biết đâu. Cậu là thành viên bí mật của tổ chức nên nhiều thành viên khác trong tổ chức không biết cậu và cậu cũng không biết họ thế nên có nói cũng không biết đâu. Êh nhưng môi cậu sao thế kia?
- Mới kiss tối qua.
- Ai?
- Phạm Thừa Thừa, người của AJ đó.
- HẢ?- Tử Dị tròn mắt, miệng hét lên âm thanh nghe muốn thủng màng nhĩ,cũng may trên xe ít người.
- Thì tối qua đi về thấy tên đó đánh nhau với bọn nào đó, mình khoanh tay đứng xem đến lúc anh ta gục ngã thì vác xác anh ta vô bệnh viện thôi. Khi tỉnh dậy thì ôm mình kiss.
- Ô hô chuyện này hay đấy. Hahaha cậu là người đầu tiên được anh ta kiss đấy.
- Sao mà biết được là người đầu tiên hay là người thứ mấy trăm rồi.
- Anh ta không có hứng thú với con gái đâu. Bao nhiêu cô gái đẹp vây quanh mà cứ xem như không khí á, chảnh khiếp.
- Thế ra anh ta là thích mình à?
- Cậu có thấy người không bị điên mà đi kiss người đáng yêu như cậu không hả Justin? Nhưng mà thôi cậu cũng nên hưởng thụ...chút đi.
- Thôi miễn đi. Mình không có hứng thú.
- Bây giờ thì không chứ mai mốt là có đấy.
Cậu không nói nữa, nói với Dị thì chỉ có mỏi miệng thôi. Chiếc xe buýt dừng trước cổng trường, lại bắt đầu một ngày học mệt mỏi nữa.
Tối, cậu vừa đi ăn tối với Tử Dị về thì thấy Bảo Ngọc và bạn bè của nó đang mở party, nhạc ầm ĩ, cả đám cụng ly rồi uống rượu như điên. Phòng khách như cái bãi chiến trường. Cậu quay sang hỏi quản gia.- Bà nội cháu đâu?
- Dạ thưa thiếu gia, bà chủ tịch đi nước ngoài rồi ạ. - Quản gia nghe cậu hỏi thế thì cung kính đáp lại.
Nghe xong cậu lắc đầu rồi đi đến chỗ Bảo Ngọc lạnh lùng nói.- Muốn quậy thì đến quán bar hay vũ trường mà quậy. Sao em lôi bạn bè về nhà vậy?
Giải tán đi.
- Anh thì qua đêm bên ngoài chẳng ai nói gì, em vừa mới rủ bạn về mở tiệc chút làm gì mà chị khó chịu vậy?- Bảo Ngọc tức giận nói lại.
Cậu không nói gì, ánh mắt sắc lạnh như dao phát ra uy lực ghê gớm làm người đối diện cảm thấy sợ hãi. Đám bạn của Bảo Ngọc lần lượt đứng lên, chào cậu rất lễ phép rồi đi về. Bảo Ngọc ngồi đó với cái đầu bốc lửa mà không nói gì được. Còn cậu thì bỏ lên phòng. Đây là ngôi nhà của bố mẹ cậu, họ thích sự yên tĩnh nên cậu không bao giờ mở tiệc tại nhà.
Nếu ra ngoài quậy phá thì cậu không nói gì nhưng nếu quậy phá ngay ở nhà thì cậu không chấp nhận. Bảo Ngọc nhiều lần muốn đưa bạn về nhà chơi nhưng bà nội la mắng nên lại thôi còn lần này thì chắc là nó nghĩ bà đi nước ngoài, cậu đi chơi không về nên mới mở tiệc tại gia.
Rầm, rầm, rầm. Bảo Ngọc đập liên tục vào cửa phòng cậu. Chắc nó điiên lắm rồi. Cậu ra mở cửa rồi nhìn nó với dôi mắt lạnh băng pha chút mệt mỏi.
- Chuyện gì nữa đây? Em càng lúc càng phiền phức đó.
Nó nhào tới túm lấy cổ áo cậu rồi đẩy cậu ngã xuống sàn.- Tại ai mà tôi trở nên như vậy chứ? Anh, lúc nào cũng là anh, lúc nào anh cũng có được tất cả, những thứ tôi khao khát thì anh luôn có được một cách dễ dàng. Tại sao lúc nào anh cũng được người ta để ý chứ?- Nó gào lên mà ánh mắt muốn bắn ra những tia lửa điện.
Cậu gượng dậy đi đến bàn rót một cốc nước đưa cho Bảo Ngọc.-Uống đi. Từ từ rồi nói.
Xoảng. Nó hất ly nước từ trên tay cậu xuống, ánh mắt long lên sòng sọc,nó lại gào lên như con thú điên cuồng và lao đến đẩy cậu ngã xuống sàn lần nữa sau đó bỏ ra khỏi phòng. Con bé đi rồi, cậu mới thấy bàn tay trái của mình đau dữ dội, rát rát, hình như òn có mùi tanh tanh nữa. Cậu quay sang nhìn rồi thở dài, cố lấy hộp cứu thương xuống, cắn răng chịu đựng đau để gắp những mảnh thủy tinh găm vào lòng bàn tay ra sau đó sát trùng rồi băng lại mà không quên bôi thuốc cho khỏi để lại sẹo.
Một lát sau, người giúp việc lên dọn sạch đống bừa bộn, chuông đồng hồ vừa điểm đúng mười hai giờ đêm, vết thương ở tay làm cậu trằn trọc không ngủ được, cứ lăn qua lăn lại cho đến hai giờ sáng mới thiếp đi.
Sáng sớm,Justin vừa ra khỏi phòng thì gặp Bảo Ngọc cũng vừa ra khỏi phòng, con bé lẳng lặng bỏ xuống dưới nhà mà không đoái hoài gì đến cậu. Cậu cũng không nói gì, chỉ im lặng đi ra bến xe buýt.
- HÙ ~.- Dị nhảy xộc vào chỗ cậu, miệng cười toe toét. Thật đúng là Dị Funny.
Cái trò hù trẻ con đó không làm cậu giật mình, cậu vẫn tập trung băng bó cho cái bàn tay trái đang bị "liệt" của mình.
- TRỜI.- Tử Dị hét thẳng vào lỗ tai của cậu rồi còn chộp lấy tay cậu lên nhìn nhìn rồi giúp cậu băng bó lại. Tử Dị không hỏi tại sao mà nếu hỏi mà cậu không trả lời thì cũng bằng thừa. Thấy bộ dạng kìm-nén-thắc-mắc của Dị, cậu đành mở miệng kể lại mọi chuyện tối qua. Tử Dị nghe xong mà cứ im im rất đáng sợ. Tử Dị cũng như Khiết An, lúc nào cũng ra tay khiến người ta không kịp phòng bị mà không kịp phòng bị thì đừng nói đến chuyện có cơ hội phản công lại. Đặc biệt là hai người bạn này của cậu mà đã ra tay thì đối phương không đổ máu là không ngừng tay và cậu cũng bị ảnh hưởng bởi tính cánh này của hai người bạn (thân).
Học xong mấy tiết đầu, đến giờ giải lao, cậu rủ Dị xuống căng-tin ăn cái gì đó nhưng Dị cười ngượng.- Hehe, cậu đi xuống trước đi, mình đi giải quyết "vấn đề cần phải giải quyết" đã.- Nói xong Dị chạy vèo đi.
Còn cậu thì khẽ cười rồi đi xuống căng-tin trước.
7' nữa tới ngày mới 😌😌😌Fly
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top