Chương 8: Một Ngày ở Hội Chợ - Hiện Tại
Hermione không thể ngủ lại sau khi bị đánh thức bởi cơn ác mộng của Malfoy. Họ thức cùng nhau gần một tiếng đồng hồ trước khi trà nguội và anh biến mất vào phòng. Khi đầu cô chạm vào gối, cô nghĩ lại cách anh gọi cô trong tuyệt vọng và ôm cô như thể cô là thứ duy nhất giữ anh lại trên trái đất này.
Sáng hôm sau, cô ra vườn khách sạn để đầu óc tỉnh táo. Bàn tay cô đưa lên ngực và những ngón tay cô lướt trên chiếc váy dọc theo vết sẹo mờ mà cô có từ Sở Bảo Mật. Cô chưa bao giờ thấy anh đau đớn và mất bình tĩnh như khi anh nhìn thấy vết sẹo của cô.
Có lẽ một phần nào đó trong anh vẫn quan tâm đến cô.
Cô biết, bất chấp tất cả, cô vẫn quan tâm đến anh.
Một cơn gió lớn nhảy múa khắp khu vườn và tạo ra hàng loạt chuông gió dọc theo con đường lát đá cuội. Hermione nhìn xuống chồng thẻ trên tay cô, chứa đầy những luận điểm cho bài thuyết trình của cô vào sáng hôm sau.
"Sự phân biệt đối xử với những người bị bệnh vì sự mệt mỏi và căng thẳng trong những ngày trước và sau mỗi kỳ trăng tròn," cô lẩm bẩm, nhìn lên bầu trời khi đi đi lại lại. "Hành động biến đổi không chủ ý..."
"Granger!" Malfoy lao qua khu vườn như một cơn lốc, giơ cây đũa phép ra và đôi mắt bạc rực sáng. Anh vẫn mặc quần chạy bộ và áo dài tay chạy đến. "Cô không thể tẩu thoát như thế được! Cô đang nghĩ gì vậy?"
Cô nhìn mái tóc rối bù và vẻ mặt nhợt nhạt của anh với sự ân hận ngày càng tăng. Móng tay cô bấm vào những tấm giấy mỏng và cô nhăn mặt. "Tôi không tẩu thoát; tôi để lại cho anh giấy nhắn trên bàn bếp rằng tôi đến vườn để luyện tập bài thuyết trình của mình rồi mà."
Mặc dù cô không làm điều gì sai trái – và cô đã dành phần lớn thời gian trong tuần của họ để cố gắng trốn tránh sự bảo vệ của anh – sau cái đêm đầy sự kiện của họ, cô không muốn làm anh lo lắng.
Malfoy đưa tay vuốt mái tóc rối bù của mình, nhắm chặt mí mắt và thở dài. "Chắc là tôi không nhìn thấy. Tôi vừa chạy bộ về và cô biến đâu mất."
"Tôi không có số điện thoại của anh," cô thì thầm, cảm thấy đau nhói trong ngực. "Tôi không nghĩ là anh sẽ bận tâm nếu tôi chỉ ở trong khách sạn."
"Tất nhiên là tôi bận tâm," giọng anh trở nên trầm lặng hơn để phản ánh giọng cô và vẻ mặt anh dịu đi. "Tôi đã đi được nửa đường thành phố và sẽ không ở bên cô trong trường hợp khẩn cấp."
Với nụ cười ngượng ngùng, cô liếc nhìn quanh khu vườn vắng vẻ và nói, "Cả sáng nay tôi chưa thấy ai ở đây cả, nếu điều đó có ích gì. Sáng hôm qua chúng ta cũng chỉ ở trên ban công mà. Chuyện này có khác gì đâu?"
Anh cất cây đũa phép của mình đi và đi theo con đường lát đá cuội đến chỗ cô. "Trước hết, tôi có mặt ở đó. Thứ hai, ban công có hàng tá bùa chú trên đó. Không ai—Muggle, phù thuỷ hay người sói—có thể để ý hoặc có thể nghe thấy chúng ta trên đó. Chúng ta có thể nhìn thấy họ nhưng họ thì không thể nhìn thấy chúng ta."
"Thật vậy hả?"
"Thật." Anh bước thẳng đến chỗ cô và nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, dẫn cô lùi lại cho đến khi đầu gối cô chạm vào khung kim loại mát lạnh của chiếc ghế dài màu trắng phía sau cô.
Cô không nói nên lời khi anh quỳ một gối xuống. "Um, Malfoy, uh, anh đang làm gì..."
Anh nhấc chân cô lên và nhẹ nhàng uốn cong nó, nhìn chăm chú vào mắt cá chân cô từ nhiều góc độ. "Không còn vết bầm tím nữa là tốt rồi. Có đau không?"
"Không, cảm giác như mới. Thấy chưa?" Cô lắc lư nó xung quanh cho anh xem. "Nói về tôi thế là đủ rồi. Còn anh cảm thấy thế nào rồi?"
Có một câu hỏi ngầm ẩn giấu ở đó, một câu hỏi mà cô không đủ can đảm để hỏi giữa ban ngày.
Đôi mắt anh liếc nhìn khuôn mặt cô và anh đứng dậy, phủi bụi trên quần. "Tôi thấy khỏe hơn nhiều rồi, cảm ơn cô đã hỏi. Tôi nợ cô một lời xin lỗi vì đã làm cô thức giấc."
"Không sao đâu. Anh đã trả ơn tôi bằng lọ thuốc giải rượu rồi. Tôi cảm thấy hoàn toàn bình phục và thậm chí không cần phải ăn một đĩa đầy dầu mỡ để làm điều đó."
"Tôi rất vui khi biết rằng thuốc đã giúp ích." Anh cười rạng rỡ đầy tự hào. "Cô nói cô đang làm gì ở đây?"
"Chỉ đang luyện tập bài thuyết trình cho ngày mai thôi. Tôi nghĩ thần kinh của tôi đang bắt đầu căng thẳng. Tôi hy vọng không khí trong lành sẽ giúp ích." Cô cho anh xem những tấm ghi chú của mình rồi cất chúng vào túi để đảm bảo an toàn.
Như thể bản chất thứ hai, Malfoy nắm lấy tay cô và giúp cô đứng dậy. Một lần nữa, cô không nói nên lời; tay anh có cảm giác mềm mại hơn cô nhớ.
"Cô đang lo lắng hả?"
Cô ngơ ngác gật đầu, ngước nhìn anh qua hàng mi.
"Cách chữa trị tốt nhất cho sự căng thẳng là chuyển sự tập trung của cô sang việc khác. Nếu cô dành thời gian tập trung vào nó, nó sẽ chỉ khiến cô cảm thấy tệ hơn thôi. Bỏ cuộc hội thảo rồi đi với tôi đi và chúng ta có thể tìm cách để cô thư giãn trước buổi thuyết trình vào ngày mai," anh thì thầm, âm sắc nhẹ nhàng như một cái ôm ấm áp.
Lời đề nghị thật hấp dẫn.
Nếu họ đến trung tâm hội nghị, cô sẽ dành cả ngày để bị ám ảnh bởi sự lo lắng. Ít nhất nếu họ khám phá thành phố sâu hơn, cô sẽ không để tâm đến bài thuyết trình sắp diễn ra.
"Tôi không nghĩ điều đó là có thể, nhưng đầu óc tôi có thể không nghĩ được gì nữa và tôi sẽ không thể tập trung ngay cả khi chúng ta tham dự. Anh có ý tưởng gì không?"
Cảm giác ngón tay cái của anh quét dọc theo bàn tay cô khiến đầu cô quay cuồng. Nó quá dịu dàng và say đắm đến nỗi cô tự hỏi liệu anh có nhận thức được mình đang làm điều đó hay không. Sau cơn ác mộng, dường như anh không thể ngừng chạm vào cô.
"Thật tình cờ là sáng nay tôi đã tìm thấy một thứ trên đường chạy bộ. Mà, tôi ăn mặc đơn giản hơn cô. Trông cô..." quả táo Adam của anh nhấp khi ánh mắt anh rơi xuống váy của cô "...wow."
Hermione nhìn theo hướng nhìn của anh và nhìn chằm chằm vào chiếc váy mùa hè màu vàng đơn giản và đôi dép trắng của cô; Chiếc váy dài đến giữa đùi, và khoe bờ vai rám nắng.
"Wow?"
"Wow," lần này anh lặp lại chắc chắn hơn, cuối cùng cũng thả tay cô ra.
"Nó còn có túi nữa này." Cô đút tay vào túi chiếc váy và xoay người để biểu diễn.
Đầu anh nghiêng sang một bên khi anh ngưỡng mộ cô với ánh mắt lấp lánh. "Tôi chưa quên nỗi khó khăn của phụ nữ với túi tiền của họ đâu. Tạ ơn Merlin vì có bùa mở rộng."
"Không phải Merlin," cô nói một cách chân thực, không thể cưỡng lại việc sửa lại anh. "Thực ra là Lucia Thornhart đã phát minh ra bùa mở rộng."
Malfoy mỉm cười.
"Bây giờ, vào việc thôi." Hermione điều chỉnh lại tư thế của mình. "Tôi chưa bao giờ trốn tránh công việc trước đây, vì vậy anh sẽ phải chỉ cho tôi phải làm gì. Tôi hy vọng anh đã chọn được nơi nào đó vui vẻ."
___________
"Một lễ hội!" Hermione ré lên, dậm chân tại chỗ, không thể kìm được sự phấn khích tột độ của mình. "Tôi đã không đến lễ hội nào kể từ khi còn nhỏ!"
"Là một hội chợ tạm thời mà thành phố tổ chức nhân Ngày Bastille. Tôi nhìn thấy tàu lượn siêu tốc rồi nghĩ ngay đến cô." Anh chỉ vào bánh xe đu quay khổng lồ với hàng chục cabin quay tròn trong không trung.
Mọi thứ trong cô đều phải nhịn cười. Anh trông rất hài lòng vì đã tìm được 'tàu lượn siêu tốc' và cô không nỡ sửa sai cho anh.
Khu hội chợ lớn hơn nhiều; nó chiếm trọn cả một công viên lớn và còn có một vài gian hàng trò chơi, đủ loại trò chơi dành cho trẻ em và người lớn cũng như những người biểu diễn đi cà kheo xung quanh.
Hermione đưa mắt nhìn những người tham dự lễ hội, nhận thấy rằng Malfoy đã ăn mặc quá chỉnh tề cho dịp này. Khi anh bước ra khỏi phòng khách sạn với chiếc quần xanh và áo sơ mi trắng cài cúc kết hợp với áo blazer sắc sảo, cô đã cho rằng họ sẽ đến khai trương một nhà hàng sang trọng nào đó hoặc một câu lạc bộ ngầm bí mật dành cho giới thượng lưu, chứ không phải một lễ hội vui chơi.
Bọn trẻ cười khúc khích và chạy ngang qua họ với những quả bóng bay trên tay, bồng bềnh theo sau chúng trong gió. Hermione bước qua chỗ Malfoy, nhường chỗ cho bọn trẻ chạy qua. Tóc gáy cô dựng lên và cô nhận ra mình đã dừng lại trước một quầy bán đầy đồ trang sức và thú nhồi bông.
"Bonjour!" Nhân viên quản lý gian hàng chào đón họ một cách nhiệt tình. "Bạn có muốn chơi không? Bạn có thể giành được giải thưởng cho cô bạn gái xinh đẹp của mình!"
"Tại sao không?" Malfoy nói lớn hơn bất cứ ai rồi rút ra một đồng xu và đưa cho người phục vụ để đổi lấy ba chiếc vòng.
Mạch cô đập mạnh. "Anh phải ném một chiếc vòng và làm cho nó rơi vào nút cổ chai," Hermione giải thích khi họ đến gần trò chơi. "Có một chút khó khăn vì chúng hay nảy ra ngoài lắm."
Anh chế giễu với sự tự tin của một chuyên gia. "Có tới hai chục chai trong đó. Ý cô là tôi chỉ cần lấy một chai thôi à?"
"Ừ. Sau đó, anh sẽ giành được thứ gì đó, thường là một chiếc móc khóa hoặc một món đồ chơi nhỏ."
"Hoặc nếu bạn làm được ba cái liên tiếp, bạn có thể giành được một trong số đó," nhân viên nói thêm với một cái vẫy tay về phía một con thú nhồi bông lớn nhất mà Hermione từng thấy. "Nhưng những thứ đó chỉ dành cho những người có tay nghề đặc biệt."
"Tôi đã từng bắt được trái Snitch trong một cơn mưa dày đặc, khi trận đấu mới bắt đầu được bốn phút rưỡi. Khả năng phối hợp tay và mắt của tôi là vô song." Malfoy cân bằng những chiếc vòng trong tay rồi duỗi tay ra, ném một chiếc vòng đi
Hermione nhìn nó nảy lên một lần, hai lần rồi rơi xuống đất. Cô che miệng lại để nhịn cười.
Lông mày của Malfoy nhíu lại và anh lặp lại động tác đó lần nữa; một chiếc vòng khác rơi xuống cỏ.
"Không đúng. Mấy cái vòng này có vấn đề gì rồi?" Anh xem xét chiếc vòng còn lại bằng con mắt phê phán.
"Biết ngay mà. Không phải ai cũng đủ kỹ năng để giành chiến thắng", chủ trò chơi khoanh tay trước ngực nói. "Trừ khi bạn muốn thử lại?"
Với một tiếng giận dữ, Malfoy đập một nắm đồng xu lên quầy và người đàn ông nhếch mép cười, đưa cho anh một xô vòng.
Một thùng vòng sau đó nữa và Hermione đã kéo mạnh cánh tay của Malfoy. "Không sao đâu, chúng ta có thể đến quầy khác."
"Không, tôi sẽ lấy cho cô thứ đó." Anh nghiến răng và đập một chồng tiền xu khác xuống. "Lần nữa."
Mặt đất ngổn ngang những chồng vòng nhựa sơn vàng.
"Malfoy, đây chỉ là trò chơi thôi mà."
Anh hạ giọng xuống chỉ để cô có thể nghe thấy. "Muggle này đang dùng một loại lừa gạt nào đó, tôi biết mà. Nếu đây là trò chơi đuổi bắt, tôi sẽ thắng."
"Thật ra tôi cũng nghĩ vậy," cô xoa dịu anh.
"Ở đây họ có mấy thứ đó không?"
Cô chớp mắt. "Họ...không, Malfoy. Dân Muggle không có trò chơi nào mà anh phải bắt một trái bóng bay ma thuật để lấy lại niềm kiêu hãnh của mình đâu."
Một hàng người bắt đầu hình thành phía sau họ.
Với cái liếc nhìn qua vai, cô giơ ngón tay lên về phía Malfoy. "Thử thêm một lần nữa xem, tôi sẽ tịch thu ví của anh ngay."
Anh cau có, thò tay vào túi áo khoác và ho lớn. Một lúc sau, anh đưa một đồng xu cho nhân viên và tiến hành đánh ba vòng hoàn hảo liên tiếp, mỗi vòng rơi vào chai tương ứng của chúng với độ nảy rất nhỏ.
Điều đó thật đáng nghi ngờ.
Đôi mắt của ông chủ mở to như cái đĩa.
"Granger, chọn phần thưởng đi," Malfoy gật đầu ra hiệu.
"N-nhưng sao bạn..." người đàn ông lắp bắp và nhìn chằm chằm vào bộ sưu tập vòng dưới chân mình.
Không do dự, cô lê bước về phía trước và chỉ vào con thú nhồi bông màu xanh lá cây khổng lồ treo ở góc trên bên phải của gian hàng. "Tôi muốn con rồng."
__________
Mặc dù thực tế là thú nhồi bông có kích thước lớn một cách hài hước và gần bằng kích thước của Hermione, nhưng cô đã yêu nó từ cái nhìn đầu tiên. Ngay từ lúc nó được đặt vào tay cô, cô đã không chịu đặt nó xuống; nó đi cùng họ khắp nơi khi họ len lỏi qua các gian hàng, thỉnh thoảng dừng lại để chơi trò chơi hoặc khám phá một gian hàng đồ trang sức.
Hermione chỉ cho Malfoy chiến lược làm nổ bong bóng bằng những chiếc phi tiêu nhỏ, giải thích cách cô ném chúng với một đường cong cao hơn mức cần thiết để chống lại trọng lượng của phần đầu nặng. Cô tặng cho anh một con khỉ màu tím với bàn tay khóa dán mà anh đặt trong túi áo khoác ngoài của mình; thân và đầu của con khỉ nhô ra ngoài và anh nói với cô rằng anh muốn nó có tầm nhìn.
"Chúng ta nghỉ ăn trưa đi?"
Mùi đường và dầu mỡ thoang thoảng trong không khí đánh thức cơn thèm ăn của cô. "Hmm. Tôi đói nhưng không biết mình muốn ngọt hay mặn."
"Tôi không ngại mua cả món ngọt và món mặn. Cô có muốn chia sẻ không?"
Cô cười toe toét và tựa cằm lên con rồng đang quấn trong vòng tay cô. "Nghe tuyệt đó."
Sau đó là hai quầy hàng và ba giỏ thức ăn, họ cùng nhau ngồi ở một chiếc bàn picnic dưới bóng cây lớn.
"Tôi không thể tin được là chúng ta đang ở trong một thành phố có đầy những món ăn tuyệt vời và chúng ta lại chọn đồ ăn lễ hội," Hermione cười lớn, tận hưởng bánh crepe của mình. Cô liếm đầu ngón tay và nhai chậm rãi, tận hưởng hương vị.
"Nó đáng để nhớ," Malfoy đáp, lấy ra một miếng khoai tây chiên từ giỏ của mình. Anh quay lại và đưa nó cho con rồng nhồi bông mà Hermione đã dựng ngồi trên ghế. "Khoai tây không? Không hả? Ồ, vậy thôi tao ăn."
Cô nghiêng đầu suy nghĩ. "Nói mới để ý, nó cần một cái tên thích hợp."
"Nó phải là một thứ gì đó hùng vĩ và vương giả... tên gì đó gây ra nỗi sợ hãi trong lòng đàn ông."
"Waffles thì sao?"
"Tôi..." Malfoy nghẹn ngào cười và ngừng lại khi nhận thấy cô cau mày.
Waffles là một cái tên hoàn toàn đáng kính dành cho một con rồng; Nó chắc chắn tốt hơn Norbert. "Có chuyện gì với Waffles vậy?"
Miệng anh mở ra rồi khép lại và cuối cùng anh lắc đầu. "Không có gì, tên rất đẹp."
"Đúng. Nhân tiện, tôi biết anh đã gian lận bằng cách sử dụng phép thuật," cô nói thêm, cúi xuống để ăn trộm một miếng khoai tây của anh. Dùng nó làm thìa, cô múc một lượng lớn kem vani.
"Cái gì?" Malfoy ngạc nhiên, giả vờ không biết.
Cô ném cho anh một cái nhìn không ấn tượng và cắn đứt phần cuối của miếng khoai tây.
"Ô kê, được thôi. Hình như tôi có làm. Có cần tôi nhắc lại những gì cô đã làm với McLaggen trong buổi tập Quidditch năm thứ sáu không? Bởi vì tôi không vượt quá giới hạn đó."
Ngọt và mặn, lạnh và nóng hòa quyện trên đầu lưỡi cô một cách cân bằng hoàn hảo. "Tôi quá vui mừng với món ăn này đến nỗi không muốn phá hỏng tâm trạng của mình bằng cách đáp lại anh."
Malfoy nhìn xuống miếng khoai tây chiên trên tay và liếc nhìn cốc vani của cô. "Chắc chắn là nó không ngon lắm phải không?"
"Nó rất là ngon," cô nói với sự tự tin. "Nó sẽ mãi mãi thay đổi cuộc đời anh."
Anh mím môi thành một đường mỏng. "Nhưng nếu tôi thích thì cô sẽ thắng."
"Một cái giá nhỏ phải trả cho trải nghiệm ăn khoai tây chiên và kem."
Không cần chần chừ thêm nữa, anh vung tay nhúng miếng khoai tây chiên của mình vào kem và nhét nó vào giữa môi. Hermione chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng người lại gần để quan sát phản ứng của anh. Khuôn mặt anh chuyển từ nửa nhăn nhó sang vẻ bối rối và cuối cùng kết thúc bằng việc nhướng mày.
"Ngon không?" cô nhắc, háo hức muốn nghe ý kiến của anh. Cô đã ăn khoai tây chiên với kem trong nhiều năm và vì lý do nào đó, cô rất muốn anh thưởng thức nó.
"Không ngon lắm," anh phản đối, nhưng vẫn tiếp tục nhúng miếng khoai tây chiên thứ hai vào – lần này còn lấy thêm kem.
"Tôi biết anh sẽ thích mà!" cô kêu lên trong chiến thắng, giơ tay lên. "Nó ngon, phải không?"
"Ô kê, ô kê, tôi chấp nhận mình sai. Ngược lại với mọi logic, nó rất ngon." Anh đưa cho cô một miếng khoai tây chiên nữa. "Đình chiến?"
Cô chấp nhận lời đề nghị khiêm tốn của anh và đặt cốc kem của mình vào giữa họ. "Đình chiến."
Malfoy bừng tỉnh và đẩy giỏ khoai tây chiên của mình lại gần. "Nhìn chúng ta xem, hai đứa con một đã học được cách chia sẻ bất chấp khó khăn."
Cảm giác như cách đây cả cuộc đời cô đã theo sau anh trong thư viện Hogwarts và thách thức anh trong một bài tập ngớ ngẩn ở trường. Anh nhớ được bao nhiêu về những ngày đó nhỉ?
"Chuyện gì đã xảy ra với mấy cuộc đính hôn mà anh nói hồi ở trường vậy?" Hermione buột miệng. Cô tự mắng bản thân.
Nếu anh ngạc nhiên trước câu hỏi của cô, anh cũng không thể hiện ra ngoài. "Một nửa cuộc thảo luận tan biến khi mẹ tôi qua đời, và phần còn lại dừng lại khi ba tôi đến Azkaban sau khi rõ ràng là tôi không cùng quan điểm với ông ấy. Tôi quá tối đối với phe sáng và quá sáng đối với phe tối."
"Họ là ai vậy?" Cô không biết tại sao mình vẫn còn cảm thấy ghen tị với một cô phù thủy vô danh, nhưng cô đã cảm thấy vậy. Nó đã làm phiền cô không ngừng; cô sẽ đi dạo dọc hành lang trường Hogwarts và tự hỏi ai đang chuẩn bị đính hôn với Malfoy.
"Mọi cô phù thủy đủ điều kiện đều phù hợp," anh trả lời, môi mím lại một cách cay đắng. "Ba tôi muốn giữ huyết thống thuần khiết, nhưng mẹ tôi luôn nói với tôi rằng nếu tôi có cơ hội có một cuộc hôn nhân hạnh phúc và có tình yêu thì hãy nắm lấy nó."
"Còn anh thì sao?" cô hỏi, mất đi vẻ tự chủ.
Anh tan chảy trước mặt cô, tâm trạng trở nên u ám. "Tôi đã thử, một lần."
Tay cô lần lên chiếc vòng cổ và cô nắm tay quanh mặt dây chuyền.
"Cô muốn làm gì tiếp theo?" Anh hỏi, đưa tay xuống đầu gối. "Tôi đã chọn trò chơi vịt, trên tinh thần công bằng, đến lượt cô chọn đó."
Hermione khẽ ngâm nga và nhìn quanh khu vực chưa được khám phá phía sau những dãy bàn. Ngay phía sau căn lều đầy những chiếc vòng bắt giấc mơ được dệt bằng tay, cô thoáng thấy một sân gôn thu nhỏ.
Nó thật hoàn hảo.
Cô nhảy lên và ôm lấy Waffles trong tay. "Tôi sẽ dẫn đường!"
Malfoy vội vàng ném hộp đựng của họ vào thùng rác và đi theo cô. Ngay khi nhận ra cô đang đi đâu, anh thở hổn hển. "Sao cô dám."
"Anh không thể trách tôi vì muốn tận dụng cơ hội ngàn vàng này!"
"Tôi đã tin tưởng cô và cô đã sử dụng thông tin đó để chống lại tôi."
Cô cười khúc khích. "Waffles luôn sẵn sàng trợ giúp anh về hình thức nếu anh cần trợ giúp."
"Liệu Waffles có phải là cậu bé nhặt bóng cho chúng ta không? Nó có vẻ không đủ tiêu chuẩn vì thiếu xương."
"Nó có rất nhiều tài năng. Ngoài ra, nó còn có thể thở ra lửa."
"À, ừ. Một kỹ năng quan trọng cho bất kỳ trò chơi gôn nào."
Cô gật đầu nghiêm túc.
Anh cười rồi rên rỉ. "Tôi có cảm giác rằng không có kịch bản nào mà tôi có thể thoát khỏi sân golf này mà không bị tổn hại gì. Cô chỉ muốn thấy tôi vật lộn thôi, phải không?"
Mũi cô nhăn lại và cô cắn môi để kìm lại nụ cười. "Tôi không thể nói rằng viễn cảnh đó không hấp dẫn. Ngày xưa anh cũng đã làm như vậy với tôi."
"Cô được lắm."
"Và lần này anh không thể gian lận bằng phép thuật! Tôi sẽ theo dõi." Hermione đưa hai ngón tay lên mắt mình rồi hướng chúng về phía anh, một lời đe dọa thầm lặng. Cô bước sang một bên phía sau bức tường của một căn lều gần đó và rút cây đũa phép của mình ra, dùng thân mình che chắn nó khỏi những người qua đường. Khi chắc chắn không ai có thể nhìn thấy mình, cô thì thầm, "Reducio."
"Granger!" Malfoy hét lên khiến cô nhảy dựng lên. "Tại sao tôi vất vả dành chiến thắng đế lấy con to nhất cho cô mà cô lại đi thu nhỏ nó?"
Cô dùng tay bịt tai của Waffles và cau mày. "Waffles rất không an toàn về kích thước của nó, được chứ? Tôi không muốn anh làm cho tình hình tệ hơn. Lỡ như mấy con rồng khác trêu chọc nó thì sao?"
"Lỗi của tao, Waffles." Khóe môi anh nhếch lên. "Tao không có ý đó đâu."
"Cảm ơn. Nó chấp nhận lời xin lỗi của anh rồi."
__________
"Cô gian lận," Malfoy nói với một cái bĩu môi nhẹ.
"Bằng cách nào?"
"Tôi không biết làm thế nào, nhưng cô gian lận."
Cô nở một nụ cười rạng rỡ. "Không phải gian lận khi tôi đánh bại anh bằng kỹ năng kém như vậy. Với tư cách là người chiến thắng, tôi có một yêu cầu. Anh phải đi vòng đu quay với tôi."
"Cái gì cơ?"
"Tàu lượn siêu tốc á," cô tự sửa lại, ôm Waffles vào khuỷu tay.
Anh trừng mắt như thể anh bực nhưng nụ cười của anh đã để lộ. "Đây là sự trả thù cho chuyến bay vòng quanh sân Quidditch phải không?"
"Tôi không xác nhận cũng không phủ nhận."
"Tôi xứng đáng lắm sao."
Má cô đau vì cười nhưng cô không thể dừng lại. Thực ra, cô đã dành gần như cả ngày để cười, hoàn toàn trái ngược với buổi sáng đầy lo lắng của cô. Có một điều chắc chắn là cô gần như quên mất buổi thuyết trình ngày mai.
__________
Vòng đu quay lắc lư đã làm Hermione hơi buồn ngủ. Giữa một đêm mất ngủ và một ngày đầy phấn khích, cô kiệt sức. Nó quay vòng, trình diễn quang cảnh thành phố xung quanh họ. Khi khoang của họ lên đến đỉnh, họ có thể nhìn thấy cảnh hoàng hôn hoàn hảo ở phía chân trời.
"Thành thật mà nói, tôi đã mong đợi cái tàu lượn siêu tốc này sẽ nhanh hơn so với mô tả của cô," Malfoy thì thầm, cúi đầu về phía cô. "Tôi không thể tưởng tượng được tại sao cô lại nghĩ tôi sẽ sợ cái này khi tôi bay cao gấp ba lần độ cao này trên sân Quidditch."
"Tàu lượn siêu tốc thường nhanh hơn thế này nhiều. Nếu anh muốn, một ngày nào đó chúng ta có thể cùng nhau đi cái nhanh hơn."
Nụ cười của anh chạm đến mắt anh. "Tôi thích chuyện đó đấy."
Gió lắc lư khoang, đẩy nó về phía trước. Chuyển động đó khiến Hermione mất thăng bằng và cô theo bản năng nghiêng người lại gần anh hơn và bám vào cánh tay anh để giữ mạng.
Khi khoang đã ổn định lại, má cô nóng bừng vì ngại, nhưng trước khi cô kịp phá vỡ sự im lặng, anh đã lặng lẽ trấn an cô, "Đừng lo, cô sẽ an toàn khi ở bên tôi."
Mạch cô đập nhanh hơn trong huyết quản. "Cảm ơn, Malfoy. Nhân tiện, anh đúng rồi đó. Tôi không hề nghĩ đến ngày mai luôn."
"Tôi nghĩ tiếng cót két của tàu lượn siêu tốc đã lấn át lời nói của cô. Cô có thể nói lại lần nữa không?" anh trêu chọc.
"Anh nói đúng," cô lặp lại với một nụ cười. "Thực sự đã lâu rồi tôi mới thư giãn và vui vẻ như này. Tôi chuyển ngay từ chiến tranh sang tập trung phát triển loại thuốc này và không dành thời gian để xả hơi gì hết."
"Tôi cũng vậy," anh nói. "Sau chiến tranh, tôi chăm sóc mẹ tôi và sau đó là tài sản. Khi bà qua đời, tôi nắm trong tay cả cuộc đời mình. Điều đó vừa đáng sợ vừa phấn khởi."
Cô chậm rãi gật đầu, để lời nói của anh thấm vào. Cô cũng vậy. Phần lớn thời gian và sức lực của cô đã dành cho việc học và chuẩn bị cho chiến tranh đến nỗi khi chiến tranh kết thúc, cô không biết phải làm gì với chính mình.
Chuyến đi bắt đầu chậm lại và Hermione thấy người chơi trên các khoang phía dưới dần rời khỏi khoang. Cô siết chặt cánh tay anh, thất vọng vì khoảnh khắc đó gần như đã kết thúc khi nó chỉ mới bắt đầu. "Mọi chuyện trôi qua nhanh quá. Tôi thề là tôi có thể đi cái này cả đêm nếu họ cho phép."
Khoang của họ sắp quay hết một vòng, nhưng thay vì mở chốt cửa, Malfoy đưa tiền cho người nhân viên bằng bàn tay còn lại của mình. "Chúng tôi muốn chơi một chút nữa," anh nói nhẹ nhàng.
Sự ấm áp nở rộ trong ngực cô và cô ngước nhìn anh với đôi mắt mở to. Khoang của họ lại di chuyển và chẳng mấy chốc chuyến đi lại bắt đầu. Hermione thậm chí còn nhích lại gần hơn, tựa mái đầu nặng nề của mình lên vai Malfoy. Anh ngay lập tức tựa vào người cô, thu hẹp khoảng không còn lại giữa họ, và dạ dày cô sôi sục.
____________
Draco uống cạn chỗ rượu trắng còn lại trong chai, đổ đầy ly của Granger. Sau lễ hội, họ trải chăn ra ngoài hiên và đẩy ghế sang một bên để ngắm trăng mọc.
Cô nâng ly rượu lên như một động tác chúc mừng và nhấp một ngụm hào phóng. "Tôi thực sự thích loại rượu này. Anh có chắc là không phiền khi chúng ta uống hết chai chứ?"
"Nó được lấy từ vườn nho ngày hôm qua." Anh gạt bỏ những lo lắng của cô bằng một cái vẫy tay. "Cô có thể uống bao nhiêu tùy thích. Tôi luôn có thể gọi thêm." Nhìn Granger thưởng thức rượu mang lại cho anh niềm hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Granger điều chỉnh chân và đặt chúng sang một bên, nghiêng người về phía anh trên chiếc chăn nhỏ mà họ dùng chung. Anh rất biết ơn vì không khí ban đêm ấm áp, nhưng anh lén ếm bùa giữ ấm chỉ để được ở bên ngoài với cô lâu hơn một chút.
Qua mép ly, anh bắt gặp cô đang nhìn anh với nụ cười tự mãn. "Gì vậy?"
"Chuyện gì đã xảy ra với chỉ một ly vậy?"
"Có lẽ cô gây ảnh hưởng xấu đến tôi rồi, Granger." Anh đang tán tỉnh cô một cách trắng trợn, bộ lọc của anh đã biến mất từ lâu.
"Gì cơ! Tôi là người có ảnh hưởng tốt nhất!" Cô chỉ ngón trỏ vào ngực mình. "Tôi sẽ không chấp nhận những lời vu khống như thế."
"Tôi nghĩ cô đã quen với việc trở thành người chịu ảnh hưởng tốt nhất từ những ảnh hưởng xấu," anh hất đầu với cô. "Dù sao thì cô cũng là Gryffindor mà."
Cô khịt mũi và hếch cằm lên. "Tôi sẽ giả vờ như không nghe thấy điều đó. Nó sẽ phá hỏng một đêm tuyệt vời."
Trêu chọc cô là một thói quen cũ mà anh dường như không thể bỏ được. "Tôi chỉ đơn giản nói rằng cô luôn rất chọn lọc về những quy tắc nào liên quan đến mình."
"Ví dụ?"
Từng ngón một, anh bắt đầu nhấc ngón tay lên. "Pha chế thuốc Đa Quả Dịch? Đóng băng Longbottom tội nghiệp?"
"Anh chỉ đang sử dụng sự ám chỉ để làm cho nó nghe tệ hơn thôi. Với lại, tôi đã mua rất nhiều Bia Bơ để xin lỗi Neville rồi."
"Đột nhập vào Gringotts?"
"Để tìm Trường Sinh Linh Giá," cô nói thêm, đặt ly xuống để tạo hiệu ứng ấn tượng. "Chi tiết quan trọng, là vì điều đó đã cứu Thế giới Phù thủy. Nhân tiện, khỏi cảm ơn."
"Đánh cắp một con rồng và cưỡi nó ra khỏi Gringotts nữa."
"Được thôi, những điều này nghe thật tệ. Tôi sẽ không xin lỗi vì con rồng đó xứng đáng được tự do!"
"Giữ Skeeter làm con tin như một con bọ? Lần đó cô đã nói dối Umbridge và dụ mụ ta vào Thuộc địa Nhân mã? Cô có cảm nhận được mẫu hình đó chưa? Vì tôi sắp hết ngón tay để đếm rồi."
Cô nhăn mặt. "Được thôi, có lẽ anh đúng một chút. Kể từ đó tôi đã trưởng thành hơn."
"Tôi nghĩ cả hai chúng ta đều vậy."
Cụm mây phía trên họ tách ra và để lộ ra quang cảnh các vì sao.
"Cảm giác thế nào khi nhìn lên bầu trời đêm và nhìn thấy chính mình?" Granger hỏi, giọng cô trầm tĩnh và đầy tiếc nuối. "Thật tuyệt khi được đặt tên theo một chòm sao."
Anh cau mày và cảm thấy một sức nặng đè lên ngực mình. "Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ cảm thấy được kết nối với các vì sao. Nó chỉ quan trọng với tôi vì nó quan trọng với mẹ tôi thôi."
"Ồ, tôi xin lỗi. Tôi không nhận ra."
"Tôi cho rằng, nếu có thì đáng lẽ tôi nên được đặt tên theo một mặt trăng," anh thì thầm, giọng căng thẳng. "Tôi đã dành thời gian của mình để đuổi theo mặt trời, tìm kiếm ánh sáng và hơi ấm từ cô ấy."
"Cô ấy?"
Rượu trắng đang chảy trong cơ thể anh, được tiếp sức bởi đêm họ bên nhau, và anh thấy mình đang khao khát sự dũng cảm. "Là em."
"Tôi?" Đôi môi cô hé mở và cô chớp mắt ngạc nhiên. "Tôi không phải mặt trời."
Tim anh đập thình thịch trong lồng ngực và anh nhích tay mình lại gần tay cô hơn trên tấm chăn cho đến khi ngón út của anh đặt lên tay cô, cuộn tròn lại như thể đang thầm hứa hẹn. "Từng chút ánh sáng mà anh có trong người hồi đó chỉ là sự phản chiếu của ánh sáng phát ra từ em," anh thì thầm trong không khí đêm.
"Điều đó không thể nào là sự thật được," cô thở ra. Cánh tay của họ giờ đang áp vào nhau với ngón út vẫn đan vào nhau. "Thật ra, hồi đó, anh là người đã giữ em ở lại suốt năm thứ năm. Nếu không có anh, em đã tan vỡ rồi."
"Anh cũng vậy," Draco đột nhiên thốt lên, như thể những lời đó không thể đọng lại trong anh thêm giây phút nào nữa nếu không anh sẽ vỡ òa. "Anh chưa bao giờ nói với em, nhưng em cũng là của anh."
Đôi mắt cô mở to, giật mình trước sự bộc phát của anh. "Cái gì của anh cơ?"
"Nụ hôn đầu tiên của anh." Anh run rẩy thở ra, thu hết lòng can đảm còn lại trước khi khoảnh khắc trôi qua. "Đêm đó trong phòng học...đó là nụ hôn đầu tiên của anh."
"Em là nụ hôn đầu tiên của anh?" Những lời đó khiến cô thở hổn hển.
Một mũi kim nhọn chạy xuyên qua cơ thể Draco, làm gián đoạn suy nghĩ của anh như một luồng điện giật.
"Kết giới." Anh ngồi dậy và rút cây đũa phép của mình ra. "Ai đó đã kích hoạt kết giới."
Một lúc sau, có tiếng gõ nặng nề vào cửa trước. Âm thanh đó khiến anh tỉnh táo ngay lập tức và anh hối hận vì từng ngụm rượu. Anh đã phạm phải những sai lầm cơ bản nhất và mất cảnh giác.
"Em có hẹn với ai không?" Anh hỏi, bụng anh thắt lại.
Granger lắc đầu, mặt tái nhợt vì hoảng sợ. "Không."
Anh thò tay vào túi và lấy ra một cây bút đen trơn. "Đây là Khóa cảng khẩn cấp; Nhấp vào trên cùng hai lần và nó sẽ kích hoạt. Nó sẽ đưa em đến nơi an toàn của anh và Blaise sẽ ở đó trong vòng một phút để giúp em. Cậu ta có cái còn lại của bộ này."
Cô có vẻ sợ hãi nhưng không phản đối khi anh đưa cây bút cho cô.
"Ở lại đây."
"Em sẽ không đi nếu không có anh," cô nói, giọng không hề dao động. Bất chấp sự lo lắng của cô, nội tâm Gryffindor bên trong cô vẫn bộc lộ rõ ràng.
"Đừng lo, anh có Khóa cảng cho riêng mình rồi. Em sẽ an toàn và anh sẽ đến ngay sau em." Lời nói dối trượt khỏi lưỡi anh như dầu. Anh sẽ không để cô gặp nguy hiểm vì lợi ích của anh.
Granger cầm bút bằng cả hai tay. "Được rồi."
Draco gõ nhẹ vào đỉnh đầu cô bằng cây đũa phép của mình, và cô rùng mình vì khi bùa ảo ảnh có hiệu lực. Nhiều tiếng gõ cửa vang lên, và anh thở ra một hơi thật sâu. Anh bước đến cửa với bàn tay cầm đũa phép vững chắc. Chỉ với một cú vẩy đũa phép, cánh cửa trở nên trong suốt và anh có thể nhìn xuyên qua phía bên kia mà kẻ đột nhập không hề khôn ngoan hơn.
"Chết tiệt," anh thở ra, cảm thấy như thể vừa bị đấm vào bụng.
"Gì vậy?" Granger hỏi từ chỗ ẩn nấp của mình. Mặc dù anh không thể nhìn thấy cô nhưng anh biết rằng cô sẽ rút đũa phép ra, sẵn sàng giúp anh chiến đấu với bầy người sói.
Thành thật mà nói, Draco sẽ thích người sói hơn. Anh nuốt khan trước khi trả lời, "Là Weasley."
"Ronald hả?" cô kêu lên, theo sau là tiếng bước chân cho đến khi cô dừng lại bên phải anh.
Lần cuối cùng Draco nhìn thấy Weasley, anh ta đang hôn Granger trên đống đổ nát của trường Hogwarts sau trận chiến cuối cùng. Nó đã củng cố quyết tâm của anh là bước sang một bên và để cô bước tiếp mà không có anh; cô xứng đáng được như vậy. Nhìn tình yêu của đời mình rơi vào vòng tay của một người đàn ông khác là nỗi đau thấu tận xương tủy. Tay anh nắm chặt cây đũa phép của mình chặt đến nỗi tay anh tê tái.
Tuần này họ đã ở trong thế giới nhỏ bé của riêng mình, tách biệt hoàn toàn với cuộc sống hàng ngày. Draco gần như quên mất thực tế đang chờ đợi họ ở phía bên kia.
Cảm giác bị phản bội đốt cháy tận tâm can anh, mặc dù cô chẳng nợ anh điều gì cả. "Tôi tưởng em đã nói hai người không..."
"Không có," cô vội sửa lại cho anh.
"Vậy tại sao..."
Sự chú ý của anh đã quá tập trung vào Weasley và cái biểu cảm ngớ ngẩn trên mặt anh ta đến nỗi Draco không để ý em gái của Weasley cũng đứng ngay bên cạnh cho đến khi cô ấy nói. "Chúng ta có thể vào được không? Em mệt và em biết anh cũng cảm nhận được chúng ta đã vượt qua kết giới đầu tiên khi bước ra khỏi thang máy."
Granger hiện ra trở lại với cây đũa phép trên tay. Má cô đỏ bừng, nhưng Draco không thể biết điều đó xảy ra trước hay sau sự xuất hiện của nhà Weasley.
Cô ngước nhìn anh trong im lặng cầu xin, và có cảm giác như toàn bộ cuộc trò chuyện giữa họ đã trôi qua chỉ trong vài giây.
Draco không bao giờ có thể từ chối cô bất cứ điều gì, nhất là khi cô trao cho anh đôi mắt nâu to tròn đó. Cơ bắp tay của anh co giật nhưng anh vẫn giữ cây đũa phép hướng về phía cửa. "Họ có thể vào miễn là em hỏi họ vài câu hỏi để xác minh danh tính. Chúng ta không thể mạo hiểm khi có thể họ dùng Đa Quả Dịch."
Granger gật đầu, đồng ý với các điều kiện của anh, và anh mở cửa bằng bàn tay còn lại của mình.
"Malfoy?" Weaselette trông ngạc nhiên hơn bất cứ điều gì. "Chị Hermione đâu?"
Sự xâm nhập gần như đáng để Weasley nhìn thấy vẻ phẫn nộ và kinh hãi. Thay vì trả lời, Draco chỉ đẩy cánh cửa mở rộng hơn cho đến khi nhìn thấy Granger.
Đúng lúc đó, Granger kêu lên, "Ginny! Ronald! Hai người đang làm gì ở đây vậy?" Giọng cô cao và hét lên khó chịu.
"Mèn ơi, Hermione. Ý bồ là bọn mình đang làm gì ở đây là sao? Bọn mình đến để hỗ trợ bồ chứ còn gì nữa," Weasley đáp lại với vẻ cau có hướng về Draco. Sự tức giận chắc chắn đã làm anh ta bối rối vì anh ta ngay lập tức tiến lên một bước và va vào kết giới. Cú sốc khiến anh ta choáng váng và làm tai anh ta đỏ bừng. "Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"
Trước sự nhẹ nhõm của Draco, Granger không hề rời xa anh. "Malfoy đến Paris cùng mình với tư cách là người bảo vệ mình cho hội nghị. Anh ấy đã thiết lập các kết giới để chỉ có bọn mình vào được thôi."
Trong khi anh trai cô thốt ra những lời phàn nàn, cô út Weasley đứng sang một bên và kiểm tra họ với vẻ mặt tò mò. Draco quan sát khi cô ấy nhìn chằm chằm vào chiếc váy của Granger, sau đó là cúc áo của Draco—áo khoác ngoài của anh đã được cởi ra từ lâu—và cuối cùng là tình trạng căn phòng khách sạn mà họ đang ở.
Weasley bắt đầu với lấy cây đũa phép của mình, nhưng trước khi anh ta kịp làm vậy, Draco đã giơ cây đũa phép lên cao hơn một chút, thách thức anh ta.
"Lấy đũa phép của mày ra và tao sẽ ếm bùa mày cho tới tận đời con cháu mày cũng cảm nhận được luôn," Draco đe dọa. Rốt cuộc, Granger nói rằng cô không có khách đến thăm. Bất cứ ai cũng có thể cải trang thành Weasley.
"Thử đi, tao thách mày luôn. Tao sẽ..." Weasley quên mất và lại tiến về phía trước, va vào kết giới một lần nữa.
"Nó nhìn giống như một con ruồi đập vào bóng đèn vậy," Draco dài giọng. "Có lẽ nó thực sự là Weasley."
Granger thúc cùi chỏ vào lồng ngực của Draco. "Tử tế chút đi."
"Không, cho đến khi em đặt câu hỏi."
"Ginny, chúng ta đã vào phòng Ron vào ngày Giáng sinh năm ngoái. Chúng ta đã làm gì ở đó?" Granger hỏi, vặn xoắn sợi dây chuyền giữa các ngón tay.
Trước khi trả lời, Weaselette đánh rơi chiếc túi ngủ xuống đất và nhăn mặt lo lắng. "Mối đe dọa này nghiêm trọng đến mức nào vậy Hermione? Chúng ta đã không làm điều này kể từ sau chiến tranh."
"Thật ra không có gì đâu. Chỉ là một biện pháp phòng ngừa thôi. Đi mà, chỉ cần trả lời câu hỏi thôi," Granger cầu xin với giọng có chút tuyệt vọng.
"Tụi mình đã thay tấm áp phích Chudley Cannons của anh ấy bằng tấm áp phích từ mùa giải đội Holyhead Harpies của em."
Draco gần như không thể ngăn được việc trợn mắt. Ai lại đi cổ vũ cho Chudley Cannons?
"Chính xác!" Vai Granger chìm xuống nhẹ nhõm và cô quay sang Weasley. "Còn Ron, sau đó bồ đã làm gì với nó?"
Weasley quá bận trừng trừng mắt vào Draco để nhìn Granger trả lời. "Ếm bùa mọc sừng quỷ lên bức ảnh của Ginny."
"Đúng là họ rồi," Granger thì thầm, nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay của Draco, hạ thấp nó xuống.
Từ ánh mắt của Granger, anh biết cô đang âm thầm cầu xin anh hãy cư xử tốt nhất với những vị khách của họ. Dù rất đau lòng khi phải làm vậy, Draco vẫn hạ kết giới xuống và để cả hai vượt qua ngưỡng cửa dẫn vào phòng.
Granger lao tới giúp họ thu dọn hành lý và chào đón họ vào phòng trong khi Draco đứng sang một bên.
"Mình không thể tin được là hai người đã đến tận Paris để nghe mình thuyết trình. Bồ đã nghe mấy lời huyên thuyên của mình về nghiên cứu này nhiều năm rồi, mình tưởng bồ đã chán nó rồi chứ." Granger bật ra một tiếng cười ngượng nghịu, sự khó chịu của cô hiện rõ.
"Ý của Ginny đó; em ấy nghĩ bồ sẽ cần sự hỗ trợ khi phát biểu trước đám đông, và anh em mình đã đến văn phòng của bồ để lấy thông tin từ người quản lý của bồ," Weasley nghiến răng nói. "Bọn mình đã phải vất vả lắm mới tìm được bồ giữa bút danh và căn phòng mới."
"Phòng mới à?" Granger lặp lại, ngạc nhiên. Cô nhìn Draco để tìm câu trả lời.
Chết tiệt.
Draco xoa xoa cổ và lầm bầm, "Không có gì đâu. Tôi nghĩ cô sẽ không thoải mái khi ở chung phòng khách sạn hai giường với tôi nên tôi đã chọn nâng cấp một chút."
Miệng cô há hốc và mắt cô đảo quanh dãy phòng khách sạn lớn. "Nâng cấp một chút? Đây là phòng tốt nhất trong khách sạn. Malfoy, việc này chắc hẳn phải tốn cả đống tiền! Tôi không biết anh đã làm điều này."
Weasley khịt mũi một cách khiếm nhã. "Sao bồ có thể không biết được? Rõ ràng nó quá được nuông chiều. Tại sao nó lại hạ mình sống như nông dân được kia chớ?"
Lời nhận xét làm Draco khó chịu.
"Ồ! Hai người có muốn uống trà không?" Granger xen vào, cố gắng tạo ra sự vui vẻ để lấp đầy sự căng thẳng trong phòng.
"Nghe có vẻ ngon đấy, Hermione. Ron và em muốn uống chút trà," Weaselette thay mặt anh trai cô trả lời nhanh chóng.
Granger vội vã vào bếp, chuẩn bị bốn tách trà, hai tách màu hồng, hai tách màu xám.
Sức nặng từ ánh mắt của cô Weasley khiến Draco khó chịu. Cô ấy có vẻ tinh ý hơn anh trai mình, và Draco thậm chí còn bắt gặp cô ấy đang nhìn chằm chằm vào cái chăn còn sót lại và ly rượu trên hiên ngoài trời với nụ cười trên môi.
"Hermione, đây là của bồ phải không?" Weasley đã đi lang thang vào bếp để xem cô làm việc và nhận thấy con rồng xanh đang ngồi trên ghế ở bàn. "Nó có khuôn mặt trông thật ngốc nghếch."
"Chó mà cũng đòi chê mèo lắm lông. Và tên nó là Waffles," Draco nói, có vẻ bị xúc phạm. "Nó to lớn hơn nhiều so với vẻ ngoài. Granger đã thu nhỏ nó lại rồi."
Weasley cười và ném nó trở lại bàn. "Chắc là thế."
"Đương nhiên," Draco nhấn mạnh, sự khó chịu của anh ngày càng tăng.
"Chuyện đó thì có gì quan trọng?" Granger hỏi trong khi bưng hai tách trà đầu tiên đến bàn.
"Bởi vì, tôi không lấy cho em một món quà cỡ thảm hại," anh càu nhàu, giận dữ nhận tách trà hồng từ cô.
Granger và Weaselette nhìn nhau bằng ánh mắt mà anh không thể giải mã được.
"Em nghĩ đó là một cái tên dễ thương..."
"Em cũng đặt tên cho con chim của mình là Pigwidgeon, Gin. Nghe là biết em không có thẩm mỹ rồi," Weasley vặn lại, ngắt lời em gái mình.
"Bồ không cần phải tỏ ra hiếu chiến như vậy, Ronald," Granger nói, nhéo sống mũi cô. "Bồ không chết khi thể hiện lòng tự trọng đâu."
Weasley quay lại đối mặt với cô và chỉ vào Draco với vẻ buộc tội. "Đi nói điều đó với Malfoy á! Chính hắn là người đã đe dọa và chĩa đũa phép vào anh em mình. Đó không hẳn là một sự chào đón nồng nhiệt."
Với một tiếng thở dài, Granger đẩy tách trà Earl Grey vào tay Weasley và anh ta ngồi xuống bàn bếp. "Anh ấy sẽ xin lỗi về chuyện đó, phải không Malfoy?"
Anh chắc chắn là không làm vậy.
Draco cắn vào bên trong má và gật đầu một cái.
"Thấy chưa? Tất cả đều được tha thứ."
__________
Màn đêm buông xuống, và nếu anh có cái Xoay thời gian, Draco sẽ không bao giờ ra mở cửa. Thay vì dành những giờ còn lại ở Paris với Granger và uống một ly rượu dưới bầu trời đầy sao, anh lại lắng nghe cô tóm tắt mọi chuyện cả tuần với những vị khách bất ngờ – bao gồm cả mọi bài giảng.
Draco uống xong tách trà và xin phép đi về phía cuối bếp để dọn đĩa và đi nghỉ một lát. Một phần trong anh muốn về phòng nghỉ, nhưng phần lớn hơn không muốn rời xa cô khi họ chỉ còn rất ít thời gian trước khi về nhà.
"...Và bồ bị mắc kẹt với Malfoy," Weasley thì thầm, nhưng giọng anh ta đủ lớn để nghe thấy.
"Đừng thô lỗ thế, mình thực sự đã có một tuần vui vẻ. Paris ở đây rất đẹp và bọn mình đã đi tham quan gần như mỗi đêm trong tuần này."
Draco đứng im với tay trong bồn rửa, giả vờ như không nghe thấy.
Weasley khịt mũi. "Bồ luôn quá lịch sự vì lợi ích của mình."
"Không, thiệt đó. Anh ấy thực sự khá thành công trong lĩnh vực của mình. Anh ấy và Zabini có công ty riêng và cho đến nay anh ấy đã làm rất tốt. Mình cảm thấy an toàn khi ở bên anh ấy." Draco có thể nghe thấy nụ cười trong giọng nói của Granger và nó khiến lồng ngực anh cảm thấy ấm áp và lâng lâng.
"Thôi nào, bồ thực sự tin chuyện đó hả?" Weasley hỏi, lời nói tràn ngập sự hoài nghi. "Thật dễ dàng để điều hành một doanh nghiệp khi bồ sống nhờ vào kho tiền của ba. Ai biết liệu tụi nó có kiếm được tiền hay chỉ dùng tiền của gia đình để chơi trò giả vờ? Chắc hẳn sẽ rất thú vị khi được làm việc khi bồ chẳng có gì đáng lo ngại."
Cốc và đĩa rơi xuống bồn rửa kêu cạch cạch và Draco quay người lại đối mặt với họ. "Mày biết gì về gia đình tao mà nói."
Weasley khoanh tay và cong môi. "Sao mà không biết được? Mày đã quên bọn tao đã phải đối phó với mày rất nhiều năm rồi sao? Người cha yêu quý của mày là lý do khiến Ginny bị Trường sinh linh giá chiếm hữu."
Trước khi kịp lấy lại bình tĩnh, Draco xông tới chỗ Weasley cho đến khi họ mặt đối mặt.
"Ron, anh không thể đổ lỗi cho ba anh ấy được," cô nàng Weasley tuyên bố.
Sự bảo vệ của cô ấy đối với Draco làm anh ta sửng sốt. "Anh không thể hả? Tại sao nó lại là người được giao nhiệm vụ bảo vệ Hermione khi tất cả chúng ta đều biết nó đứng về phe nào trong cuộc chiến? Cha nó bây giờ không thể giúp nó, không phải từ Azkaban. Sau những gì nó đã làm, nó thật may mắn vì không bị đưa vào đó."
"Ronald!" Granger thở hổn hển kinh hãi, ôm một tay vào ngực.
"Phải rồi!" Weasley cúi người xuống, nheo mắt nhìn Draco. "Chúng ta không cần uống trà và giả vờ như chúng ta là bạn cũ đang bắt chuyện."
"Chúng ta không còn đi học nữa. Đừng đánh nhau như trẻ con." Để tách họ ra, Granger cố gắng chen mình vào giữa họ.
Weasley quàng tay qua vai Granger và kéo cô về phía mình. "Thực ra, tao không biết tại sao mày vẫn còn ở đây. Tao sẽ lo liệu từ đây. Dù sao thì cô ấy cũng sẽ ở trong tay tao tốt hơn."
Những đốm đen bắt đầu hình thành ở khóe mắt của Draco. "Mày thích vậy hả? Tao từ chối rời xa cô ấy khi cô ấy cần tao. Không phải lỗi của tao khi mày đánh mất cô ấy và mày sẽ phải sống với điều đó đến hết cuộc đời." Anh đưa tay về phía trước và thọc mạnh vào ngực Weasley.
"Nghe mấy lời lẽ nặng nề từ một Tử thần Thực tử kìa," Weasley nhổ ra.
Không khí biến mất khỏi phòng.
Draco đếm đến ba trong đầu trước khi giật mình và thực sự bị đưa vào phòng giam cạnh cha mình. Mạch đập của anh vang lên trong tai anh khi anh quay người bước đi. Điều cuối cùng anh muốn là chứng minh họ đúng về việc họ nghĩ anh là ai.
Một bàn tay nhỏ nắm lấy cánh tay anh ngay khi anh vừa bước vào phòng ngủ. Anh ngước lên và thấy Granger đang đứng ở ngưỡng cửa với vẻ mặt lo lắng.
"Hermione!" Weasley gọi, nhưng cô phớt lờ anh ta.
"Ron không có ý như vậy đâu. Bồ ấy chỉ đang bảo vệ em thôi." Môi dưới của Granger run lên và đôi mắt cô trông đờ đẫn.
Draco lắc đầu, tự hỏi liệu cô quá lạc quan hay quá ngây thơ. Gia đình họ đã ghét nhau từ trước khi một trong hai người được sinh ra. "Nó có ý đó. Tại sao em lại bảo vệ nó?"
"Em không bảo vệ bồ ấy, em chỉ muốn nói rằng bồ ấy thường không như thế đâu," cô bất lực nói, siết chặt hai tay vào nhau.
"Anh thấy điều đó thật khó tin," Draco chế giễu, tránh bị cám dỗ nhìn qua đỉnh đầu cô để nhìn những vị khách của họ, những người rất có thể đang theo dõi cuộc trò chuyện.
Cánh tay của Granger vòng quanh thân mình và cô thu mình lại. "Chỉ là anh làm cho bồ ấy như vậy thôi. Hai người thực sự không thân thiết với nhau ở trường, và bồ ấy đã không gặp anh kể từ sau chiến tranh..."
"Em cũng không gặp lại anh kể từ đó, nhưng em không đối xử với anh như vậy." Draco bướng bỉnh, và anh biết điều đó, nhưng thời gian của anh với Granger đã bị tước đoạt khỏi anh và mọi thứ đều đau đớn.
Đôi mắt nâu của cô dịu lại. "Nhưng em biết anh theo cách mà bồ ấy chưa bao giờ biết, và với bồ ấy, việc hiểu anh không còn như trước rất khó. Năm thứ sáu thực sự là địa ngục đối với em và em đã bảo vệ anh, anh biết không? Ngay cả sau khi anh làm tan nát trái tim em thành hàng triệu mảnh, em vẫn bảo vệ anh cho đến khi mặt em tái xanh. Harry có tất cả những giả thuyết về việc anh đang làm và em đã nói với bồ ấy và Ron rằng anh không làm vậy... rằng anh sẽ không bao giờ làm vậy." Cô hít một hơi run rẩy, trấn tĩnh lại.
Một cảm giác buồn nôn bao trùm lấy anh khi anh nhận ra điều cô đang ám chỉ. Trong tất cả những lần có cuộc trò chuyện này, nó phải diễn ra ngay bây giờ.
Dù có làm gì đi chăng nữa, anh cũng không thể thoát khỏi quá khứ. Thế giới sẽ luôn coi Draco như một con quái vật, một kẻ phản diện. Thật ngu ngốc khi tin rằng điều đó sẽ thay đổi.
Anh chỉ nghĩ cô biết anh, con người thật của anh.
"Ừ, bây giờ chuyện đó không còn quan trọng nữa phải không?" Draco rít lên. Anh thở gấp khi anh cởi khuy măng sét bên trái và bắt đầu xắn tay áo lên. Đôi mắt mở to của cô dõi theo chuyển động. "Tôi chẳng là gì ngoài một người thừa kế nuông chiều, sống nhờ vào kho tiền của cha tôi...phải không?" Anh không thể ngăn được những ngón tay run rẩy hay giọng nói của mình khi kéo tay áo lên, để lộ Dấu hiệu đã phai màu trên cẳng tay. "Tôi chẳng là gì ngoài cái danh Tử thần Thực tử chết tiệt."
Khi nhìn thấy vết mực đen khắc nghiệt, Granger nao núng như thể vừa bị tát và ngay lập tức lùi lại.
Đó là tất cả những gì anh từng lo sợ khi nhìn vào mình. Cô sẽ không bao giờ yêu một con quái vật như anh. Anh cúi đầu và nếm thấy vị đắng dâng lên trong cổ họng.
"Draco, ý em không phải là..." Cô cố gắng bước tới nhưng anh ngăn cô lại bằng cách giơ tay lên, mắt dán chặt xuống đất.
"Bỏ đi, Granger. Quên đi. Một ngày nữa thôi và chúng ta sẽ không bao giờ phải gặp nhau nữa, tôi hứa," anh khàn giọng, không thể ngẩng đầu lên và đối mặt với sự ghê tởm của cô. Lòng bàn tay anh ấn vào gỗ khi anh đóng cánh cửa lại. Anh nhắm mắt lại, cố kìm lại những giọt nước mắt nóng hổi nơi khóe mắt, mong muốn được rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top