Chương 7: Rượu và Trà Hoa Anh Đào - Hiện Tại

Draco bắt chéo chân và nhìn qua ban công xuống thành phố bên dưới.

Dù còn sớm nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy sự hối hả và nhộn nhịp của dòng người bên dưới, sự kết hợp giữa khách du lịch và người dân địa phương. Anh nghe thấy một tiếng rít nhẹ của cánh cửa mở phía sau mình và anh cầm cái hộp màu trắng trên chiếc bàn nhỏ lên, nâng nó lên không trung như một lễ vật.

Anh không thể không mỉm cười trước tiếng thở hổn hển đầy phấn khích của Granger.

"Beignet!" cô kêu lên, xuất hiện bên cạnh anh để lấy một miếng bánh từ trong hộp. "Anh mua beignet lúc nào vậy?"

"Lúc tôi ra ngoài uống cà phê," anh trả lời, làm ra vẻ nhấp một ngụm từ cốc của mình.

Cô cầm miếng bánh beignet lớn nhất trong tay, tay còn lại đặt bên dưới để hứng những mảnh vụn rơi. "Ủa, anh uống cà phê lúc nào?"

"Lúc tôi ra ngoài mua beignet."

Lắc đầu, cô ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh anh. "Đáng lẽ tôi phải biết anh sẽ trả lời như vậy. Tôi ngạc nhiên vì anh lại mua cà phê khi chúng ta có trà ở đây. Nhân dịp gì vậy?"

"À... không có lý do cụ thể nào cả," anh nói dối, đặt cái hộp xuống. Chỉ là đạt được cơn cực khoái mạnh mẽ nhất trong đời khi nhìn thấy em đêm qua và bây giờ tôi gần như không thể nhìn thẳng vào mắt em vì tôi cảm thấy quá tội lỗi.

Chưa kể rằng anh đã không ngủ ngon trong suốt chuyến đi này và việc tăng cường thêm caffeine là vô cùng cần thiết.

Cô cắn một miếng bánh, đường và bột rơi ra khắp nơi, nhưng nhìn cô, cô không quan tâm gì. Đôi vai cô rung lên trong hạnh phúc sau mỗi miếng cắn. Cô mở miệng định cắn thêm một miếng nữa, nhưng nó nhanh chóng chuyển thành một cái ngáp dài mà cô cố gắng kìm nén.

"Tôi làm cô chán à?" anh trêu chọc. Phản ứng của cô khiến anh cũng muốn thử một lần. Anh chọn cho mình một miếng bánh và cắn thử. Nó gần như quá ngọt cho buổi sáng, nhưng nó giúp bù đắp vị đắng trong ly cà phê đen của anh.

"Không, xin lỗi! Tối qua tôi thức khuya và bây giờ tôi hơi mệt."

Ký ức về cái ấy hồng hào và cặp đùi run rẩy của cô khiến anh ngạc nhiên và anh nghẹn ngào khi hít vào.

"Anh có ổn không?" cô hỏi, lông mày nhíu lại lo lắng.

Anh ho liên tục, vỗ nhẹ vào ngực trong khi cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh. "Đường," anh thở khò khè, chỉ vào miếng bánh beignet trên tay. "Chỉ vì đường thôi."

"Ồ. Anh nên cẩn thận hơn. Tôi không muốn anh chết trước khi có thể anh dũng cứu mạng tôi khỏi một mối đe dọa vô hình," cô châm biếm.

Sau khi đã có thể bình tĩnh lại, anh đùa. "Tôi hầu như không sợ Demiguise(*); chúng là động vật ăn cỏ."
【(*) sinh vật huyền bí có khả năng vô hình và nhìn thấy trước tương lai.

"Tôi không nghĩ nó sẽ ăn thịt tôi!"

"Tôi không biết, cơ thể cô toàn là đường. Cô sẽ là một bữa ăn hấp dẫn đối với bất kỳ ai," anh nói thái độ chắc chắn, chỉ về phía cô.

Đừng dừng lại.

Xin anh.

Malfoy.

Draco đã thua trong cuộc chiến chống lại cơ thể của chính mình để ngăn chặn dòng máu hiện đang hướng thẳng đến cậu nhỏ, và điều này chắc chắn không giúp ích được gì.

"Cái đó dành cho tôi phải không?" Granger bẽn lẽn hỏi, mắt cô dán chặt vào cốc cà phê thứ hai trên bàn giữa họ.

"Đúng, nhưng tôi không chắc cô thích uống gì nên tôi đoán mò." Anh hơi dịch chuyển mắt cá chân của mình để che kín chỗ nào đó cần che.

Cô nghiêng người về phía trước và giật lấy cái cốc với nụ cười toe toét. "Cảm ơn, Malfoy."

Anh không nghĩ mình sẽ lại nghe thấy tên mình như vậy lần nữa.

__________

"Cảm giác gần giống như đi học trở lại, anh có nghĩ vậy không?" Granger hỏi, thu thập những ghi chú của buổi hội thảo trước. "Chỉ khác là thay vì Giáo sư Binns nói mãi, chúng ta được lắng nghe các chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực của họ trình bày các kết quả nghiên cứu."

"Ừ, chỉ có điều tôi không phải giúp mấy đứa bạn hoàn thành bài tập của tụi nó nữa."

Cô quàng túi qua vai và cả hai đi theo sau đám đông đến lối ra. "Crabbe với Goyle à?"

"Không, tụi nó không quan tâm đến điểm số. Dù sao thì một nửa công việc của tụi nó đã được mấy đứa năm nhất sợ hãi hoàn thành giùm rồi. Nhưng mà, tôi đã dành vô số đêm làm bài với Theo," anh nói, nghĩ lại những đêm khuya của họ để học môn Độc dược và Thiên văn trong phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin.

"Thật tuyệt khi có thể học bất cứ thứ gì chúng ta muốn khi mà ta không còn ở trường nữa thay vì một chương trình giảng dạy được xác định trước."

Một nụ cười kéo trên môi anh. "Tôi nhớ cô ghét môn Tiên tri đến mức nào."

Cô không phủ nhận điều đó.

"Cô biết không, tôi đã cân nhắc học Thạc sĩ Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám ngay khi vừa rời trường," anh nói thêm, hạ giọng bất chấp tiếng ồn ào của tiếng trò chuyện xung quanh họ. Anh không thể không để mắt tới bất kỳ nhân vật khả nghi nào khi họ bước đi.

Granger trông có vẻ thích thú với điều đó và ngay lập tức rạng rỡ. "Có thật không? Sao anh lại không học?"

Anh nhớ lại những chồng thư từ chối lần lượt được gửi đến, tạo thành một chồng không vững chắc như tâm trạng anh ngày ấy. Đó là lần đầu tiên trong đời anh nhìn tên mình với vẻ khinh thường, không thể trách sao người ta lại làm vậy.

"Tới giờ rồi," anh nói, kết thúc cuộc trò chuyện. "Mà tôi chưa đọc lịch trình. Lịch trình tối nay là gì?"

Cô cười. "Anh được chọn. Tối qua tôi chọn rồi, tối nay anh có thể chọn."

Chỉ mất một lúc, anh đã nghĩ ra trong đầu. "Tôi chỉ biết được một chỗ này thôi."

____________

"Ừm, Malfoy, chúng ta đang ở đâu vậy?" Granger hỏi, mắt cô hướng lên trên và dọc theo hàng dây leo mọc trên giàn lớn phía trên chúng. Vẻ mặt cô chuyển từ ngạc nhiên sang vui mừng khi cô nhìn vào tòa nhà gạch cổ kính và những bông hoa được cắt tỉa hoàn hảo ở lối vào.

Draco không hề ngừng bước. "Đây là một trong những vườn nho lâu đời nhất ở Pháp. Tối nay chúng ta sẽ tham gia buổi thử rượu."

"Trông đắt đỏ quá..." Giọng cô lạc đi vẻ lo âu.

"Tôi bao hết rồi," anh nhanh chóng nói thêm. Điều cuối cùng anh muốn là làm cô ấy phiền lòng về tài chính của mình. Anh không chắc chắn về mức lương hàng năm của một nhà độc dược, nhưng anh tin chắc rằng cô phải được trả lương rất thấp cho tài năng của mình. "Chỉ là một trải nghiệm mà tôi muốn làm khi chúng ta ở đây thôi."

Môi cô mím lại thành một đường mỏng và cô theo anh đi lên con đường lát đá cuội. "Anh biết đấy, anh không cần phải tiếp tục đãi tôi những bữa tối và hoạt động. Tôi nghĩ John đã sắp xếp một khoản trợ cấp ăn uống hào phóng như vậy."

"Tất nhiên là thế."

Thực ra là không, nhưng Draco không muốn cô nghĩ rằng cô nợ anh bất cứ điều gì.

Draco dẫn cô qua lối vào chính và vòng qua góc sân để đến sân ngoài trời. Có một quầy bar đầy đủ dịch vụ trên sân với một số khách quen đang thưởng thức đồ uống tại đó. Bà chủ mời họ ngồi vào một chiếc bàn tròn nhỏ nhìn ra vùng nông thôn nước Pháp. Các cặp đôi và nhóm khác đang thư giãn thưởng thức rượu của họ và nói chuyện với nhau.

"Cái đó để làm gì vậy?" Granger thì thầm, mắt cô dán chặt vào cái xô bạc ở giữa bàn.

"Đây có phải là lần thử rượu đầu tiên của cô không?" anh hỏi với giọng thích thú rõ ràng. "Cô sẽ nhổ rượu vào cái xô đó sau khi nếm thử."

Tiếng thở hổn hển của cô sắc bén đến mức thu hút sự chú ý từ những bàn gần đó. "Tôi cảm thấy bị xúc phạm về mặt đạo đức khi có ai đó chi số tiền mà tôi chỉ có thể giả định là hàng trăm bảng Anh cho loại rượu này chỉ để nhổ nó ra thay vì uống nó một cách đàng hoàng."

"Là vì..."

Cô ngắt lời anh bằng một cái giơ tay. "Tôi không cần biết lý lẽ của giới thượng lưu giàu có kiêu ngạo. Tôi sẽ uống rượu của mình một cách vui vẻ và thế thôi."

"Tôi biết tốt hơn là không nên tranh cãi với cô," anh trầm ngâm. "Tôi đang hạn chế uống rượu vì những lý do hiển nhiên nhưng cô có thể uống bao nhiêu cũng được."

"Tôi không cần anh cho phép." Cô mỉm cười thật ngọt ngào.

Bà chủ quay lại với hai ly và một chai rượu trắng khô. "Cái này đã giành được nhiều giải thưởng," bà chủ vừa giải thích vừa chia rượu ra. "Nó là sự pha trộn tuyệt vời giữa Sauvignon Blanc và Sémillon, mang lại hương vị đậm đà. Điểm nổi bật của rượu là hương cam tươi và quả xuân đào, cùng một chút mật ong rừng."

Draco nâng ly lên và kiểm tra màu sắc, lắc nó một lần trước khi hít một hơi và nhấp một ngụm. "Nó có vị dừa phải không?"

"Oui, monsieur. Anh có khẩu vị của một người sành rượu đấy," bà ấy thì thầm, mắt bà dán chặt vào anh. "Anh có phải là nhà sưu tập không?"

Ngay lập tức, vai Granger căng ra và môi cô mím lại; sự thay đổi ngôn ngữ cơ thể của cô nhanh đến mức nếu anh không quan sát cô thì anh đã bỏ lỡ.

"Vâng, đúng vậy. Đây không phải là lần thử rượu đầu tiên của chúng tôi và chúng tôi không cần phải diễn kịch. Cô vui lòng mang các mẫu ra đây và chúng tôi sẽ cho cô biết chúng tôi muốn đặt gì mang về?" Draco hỏi, sử dụng giọng điệu mà anh đã nghe cha mình sử dụng hàng nghìn lần trước đây.

"Tất nhiên rồi, thưa anh." Bà chủ gật đầu rồi vội vã rời đi.

Granger thấy thoải mái ngay khi người phụ nữ rời đi. "Anh không cần phải đuổi cô ấy đi."

"Tôi muốn thưởng thức rượu vang và nói chuyện thôi," anh nói, hít một hơi thật mạnh vào ly rượu của mình. "Tôi không cần ai đó cứ quanh quẩn bên tôi suốt để cố gắng bán rượu. Sẽ là một đêm dài, tin tôi đi. Họ thường bắt đầu với những mẫu rượu trắng và chuyển sang rượu đỏ khô trước khi kết thúc bằng món rượu vang tráng miệng."

Bà chủ quay lại với một loạt các loại rượu vang và đặt chúng lên bàn cùng với những lát bánh mì baguette rồi rời đi. "Hãy tận hưởng nhé."

"Bánh mì là để làm sạch khẩu bị giữa các loại rượu," anh giải thích, giọng như lời thì thầm.

"Tôi biết," cô trả lời một cách ngạo mạn, hếch mũi lên. "Ít nhất tôi cũng biết những điều cơ bản về nếm rượu. Có năm chữ S: nhìn, xoay tròn, ngửi, nhấp và thưởng thức." (see, swirl, sniff, sip, and savour)

Loại rượu thứ hai và thứ ba đặc biệt ngon, loại rượu mà Draco sẵn lòng mua để mang về Anh để sau này thưởng thức. Loại rượu thứ tư có màu đỏ đậm, có vị mận.

Môi Granger cong lên khi rượu chạm vào, kiềm lại phản ứng mạnh mẽ hơn.

"Không thích thì không cần phải uống hết," anh cười vào ly của mình.

"Đó là nguyên tắc của vấn đề. Nếu ba mẹ tôi phát hiện ra tôi lãng phí rượu vang đã ủ rất lâu, tôi sẽ bị từ mặt đó."

Thay vì trả lời, anh chỉ đơn giản đẩy một miếng bánh mì cho cô.

"Cảm ơn anh," cô nói với miệng đầy một nửa.

Bà chủ quay lại với một cặp ly thủy tinh nhỏ nhắn và dọn dẹp những ly rượu đã qua sử dụng. Ở phía sau, một nhóm đàn ông đang cười đùa vui vẻ với những ly bia.

Draco quan sát cách Granger lắc lư nhẹ trên ghế khi cô nhấp một ngụm nhỏ rượu porto. "Cái này ngọt quá!" Cô kêu lên, đôi má ửng hồng vì rượu.

"Tôi có thể mua một chai nếu cô muốn mang về khách sạn," anh đề nghị. Anh cũng thử một ít rồi đặt nó vào cái xô ở giữa.

"Thật thú vị! Anh có thường uống rượu không? Vì anh có khẩu vị của một người sành rượu," cô châm biếm, lặp lại lời của bà chủ với giọng điệu mỉa mai.

Anh nhún vai, nghĩ về hầm rượu đầy ắp ở nhà mình. "Đôi khi tôi uống rượu trong bữa tối vì đó là điều ba mẹ tôi hay làm. Blaise và tôi thỉnh thoảng cũng uống rượu đế lửa cao cấp cho khách hàng tại văn phòng."

"Ba mẹ anh chắc hẳn đã uống loại rượu vang ba trăm năm tuổi của gia đình Malfoy cho những bữa tối bình thường. Tôi không thể tưởng tượng được loại rượu rẻ tiền đó sẽ có vị như thế nào đối với anh sau khi lớn lên với loại rượu đó."

"Ừ, nhưng điều đó không có nghĩa là nó ngon đối với tôi khi còn nhỏ. Một trong những kỷ niệm đầu tiên của tôi là tham dự một bữa tiệc xã hội gì đó của dòng máu thuần chủng và được phục vụ loại rượu có vị đặc biệt khó chịu." Anh cười thầm với chính mình khi nhớ lại. "Mẹ tôi thường mắng tôi là bất lịch sự và không thể kiểm soát được nét mặt của tôi vì vị đắng, nhưng bà vẫn biến đồ uống thành thứ gì đó ngon miệng khi ba không để ý."

"Lần đầu tiên của tôi là rượu sâm panh vào dịp Giáng sinh. Tôi thích bọt ga," cô chia sẻ bằng giọng thì thầm, dường như quá say để kiểm soát âm lượng giọng nói của mình. "Ban đầu tôi không thích nó lắm nhưng nó càng làm tôi thích thú sau ly đầu tiên." Cô cười khúc khích và nâng ly rượu đỏ lên, rượu đung đưa theo chuyển động của cô. "Tôi cho là có chút giống cái này!"

"Tôi không ngạc nhiên khi cô là con gái mà uống sâm panh trong lễ Giáng sinh," anh trêu chọc.

"Này, tôi nói cho anh biết là tôi đã uống gần nửa chai rượu đế lửa ở Tháp Gryffindor trong năm thứ sáu đó," cô thông báo với anh một cách rất thẳng thắn.

Draco ngả người ra sau với vẻ sốc giả trân. "Đúng là một xì-căng-đan!"

"Ồ thôi đi, tôi đã nghe hết tin đồn về bữa tiệc của Slytherin. Anh không thể nào ngây thơ đến thế được."

"Cô hiểu lầm rồi. Tôi không ngạc nhiên về bữa tiệc, tôi chỉ ngạc nhiên vì cô tham gia," anh sửa lại với nụ cười ranh mãnh.

Cô lắc lắc một ngón tay trước mặt. "Đó chỉ là một bữa tiệc."

"Nhân dịp gì vậy?" Khuôn mặt cô xụ xuống và các mảnh vỡ rơi vào đúng vị trí. Năm thứ sáu. Không khí rời khỏi phổi anh một cách đột ngột. "Ồ."

Họ đã vui vẻ đến mức anh gần như quên mất.

"Tôi không bao giờ hiểu tại sao... tại sao sau ngần ấy thời gian anh..." cô hít một hơi thật sâu "...bỏ đi. Tất cả đều là quá khứ. Sẽ dễ dàng hơn cho cả hai chúng ta nếu giả vờ rằng tôi không còn..." Cô nấc lên và đưa tay che miệng. "Tôi không định nói to phần đó ra."

"Cô say rồi, Granger. Tôi đã cố cảnh báo cô đừng uống hết rượu rồi mà," anh nói, giọng nhẹ nhàng.

"Ôi chết tiệt, tôi không phải trẻ con! Tôi có thể chịu được rượu của mình," cô gầm gừ, mắt cô mất tập trung vào anh. "Tôi chắc chắn xứng đáng được uống đồ uống sau khi bị choáng ngợp với một tuần đầy...với..." Cô mất thăng bằng và loạng choạng đứng lên.

Draco lao về phía trước để giúp cô giữ thăng bằng và đứng dậy nhưng cô đẩy tay anh ra.

"Tôi cần chút không khí."

"Chúng ta đang ở ngoài trời rồi."

Cô trừng mắt nhìn anh như dao găm. "Tôi sẽ đi vệ sinh một mình."

"Granger."

"Anh không được phép đi vệ sinh với tôi," cô gắt gỏng, gạt những lọn tóc xoăn xõa ra khỏi cổ. "Chúng ta đã thiết lập đó là quy tắc." Cô lao đi và biến mất vào tòa nhà.

Màn đêm trôi qua nhanh đến nỗi đầu Draco quay cuồng để cố theo kịp.

Vài phút sau, anh uống xong ly rượu của mình – không buồn nhổ ra bất kỳ đồ uống nào – và nhìn lên đúng lúc thấy Granger đang cười lớn với một người đàn ông tóc đen ở quầy bar. Cô chạm vào cánh tay anh ta và chớp chớp hàng mi về phía anh ta. Người đàn ông đưa cho Granger một loại đồ uống có mùi trái cây và cô mỉm cười nhận lấy.

Draco đã đi được nửa đường tới quầy bar trước khi kịp chớp mắt.

"Granger," anh rít lên. "Cô nghĩ mình đang làm gì vậy?"

Thậm chí không thèm nhìn anh, cô dùng ngón tay xoay chiếc ống hút nhỏ và nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó.

Có thứ gì đó dữ dội gầm lên trong lồng ngực anh khi ánh mắt thèm khát của người đàn ông hướng về Granger. Draco giật lấy đồ uống từ tay cô và đặt nó lên cái bàn trống phía sau anh.

Cô quay người lại đối mặt với anh, nụ cười cứng đờ biến mất trên khuôn mặt cô. "Rốt cuộc anh mới là người đang làm gì vậy?"

"Chắc chắn có độc!" anh tuyên bố, cố gắng kìm lại mong muốn ếm bùa người đàn ông đứng cách đó hai bước chân. "Cô có muốn chết không?"

"Độc á?" Người đàn ông hoảng sợ kêu lên nhưng cả hai đều phớt lờ anh ta. "Nó không thể..."

"Bây giờ, anh chỉ là một tên khốn! Nếu anh không quên thì tôi còn độc thân và có thể làm những gì mình muốn." Granger chuyển sự chú ý của mình trở lại người đàn ông đó. "Tôi cá là Tomas sẽ không mất đến năm phút để đưa ra lời khen về cơ thể của tôi."

Tomas chớp mắt và nhìn từ Granger sang Draco rồi nhìn lại cô. "Đây có phải là một cái bẫy không?"

"Không, và bất cứ lời khen nào cũng được."

"Mông của em đẹp tuyệt trần," Tomas thì thầm trầm thấp, đưa tay ra trước mặt. "Các nghệ sĩ sẽ tranh nhau vẽ nó."

"Đúng thế, phải không?" Granger tuyên bố một cách tự mãn. "Thấy chưa? Tôi không nghĩ việc đó khó đến thế."

Hàm của Draco nghiến chặt đến mức răng anh có nguy cơ bị nứt.

"Hai người có đi chung không?" Tomas hỏi, chỉ vào hai người họ. "Đây có phải là kiểu muốn trao đổi đôi không?"

"Không, chúng tôi không đi cùng nhau," Granger trả lời, nhanh chóng đuổi anh đi.

Draco tiến lên một bước và tuyên bố: "Tôi sẽ không rời đi. Cô không biết ý định của anh ta là gì."

"Ồ, vậy anh nghĩ lần duy nhất một người đàn ông quan tâm đến tôi là khi anh ta muốn giết tôi á?"

"Giết em?" Tomas ré lên bên cạnh họ.

"Anh quả là biết cách nịnh nọt một phù thủy," cô nói với vẻ mỉa mai thuần túy. "Thật ngạc nhiên về những gì tôi từng thấy ở anh."

"Granger, đó không phải là ý tôi và cô biết điều đó. Tại sao cô lại làm thế? Anh ta thậm chí không phải là mẫu người của cô."

Cuối cùng cô cũng quay lại đối mặt với Draco. Giọng cô nhỏ dần vì cáu kỉnh khi cô hỏi, "Vậy mẫu người của tôi là gì?"

Draco nhún vai một cách lạnh lùng, bối rối. "Tôi không biết."

"Vậy làm sao anh biết anh ấy không phải mẫu người của tôi?"

Tomas lo lắng lùi lại một bước. "Có lẽ tôi nên đi?"

"Tôi chỉ biết thế thôi!" Draco kêu lên, thu hút sự chú ý cả người phục vụ quầy bar.

"Thế mắc mớ gì anh lại quan tâm?" Trong giọng nói của cô có chút đau đớn.

"Tôi không, tôi chỉ..."

"Tất nhiên là anh không quan tâm rồi!" cô hét lên, nửa cuồng loạn. "Anh không hề biết năm đó tôi đã trải qua mọi chuyện như thế nào ư. Tôi không thể tiếp tục như thế này nữa." Không nói thêm lời nào với anh hay Tomas, cô bước ra từ giữa họ và chạy ra ngoài sân.

Draco lao theo cô, may là anh đã trả tiền trước đó rồi. Mặc dù anh chỉ đi sau cô một lúc, nhưng khi anh bước ra vỉa hè, cô đã ngã gục xuống đất cạnh bãi đậu xe.

Cô lấy tay ôm mặt và anh tiến lại gần cô một cách chậm rãi, giống như anh tiếp cận một con thú bị thương. "Granger, cô ổn không?" Anh nhẹ nhàng hỏi, kiểm tra cô xem có dấu hiệu bị thương không.

Cô ngẩng đầu lên và nhìn anh một cách đau khổ. "Tôi ổn."

"Trông cô không ổn chút nào," anh phản đối, liếc nhìn mắt cá chân vốn đã sưng lên của cô.

Chắc hẳn cô đã bị trật cổ chân trong lúc vội vã chạy thoát mà quên mất rằng mình đã mất thăng bằng vì rượu.

Anh ngồi xuống lề đường cạnh cô. "Tôi có thể xem qua được không?"

"Không."

"Granger..." anh thở dài. "Tôi hứa tôi sẽ không làm cô đau."

"Đừng hứa những điều mà anh không thể giữ được, Malfoy," cô quát, giọng gay gắt và cay nghiệt.

Anh nhăn mặt, cảm nhận được con dao đang xoáy vào bụng mình.

Granger nhìn xuống mắt cá chân của mình, bắt đầu bầm tím. "Được thôi."

Không cho cô cơ hội suy đoán lại quyết định của mình, anh nhanh chóng ếm bùa để đẩy lùi sự chú ý của bất kỳ Muggle nào ở gần và sau đó bắt đầu thao tác trên mắt cá chân của cô một cách nhẹ nhàng nhất có thể.

Đầu tiên, anh sử dụng một câu thần chú chẩn đoán để đảm bảo rằng cô không bị gãy xương, tiếp theo anh chữa lành vết bong gân bằng một bùa tiện lợi mà anh đã học được vào năm thứ bảy, và cuối cùng bôi một chút Kem chống bầm tím mà anh giữ trong túi có thể mở rộng của mình.

Khi bôi kem, anh nhìn lên và thấy nước mắt đang trào ra trong mắt cô.

"Tôi có một ít thuốc giảm đau nếu cô cần," anh lặng lẽ đề nghị.

Cô lau nước mắt và lắc đầu. "Không còn đau nữa. Tôi hầu như không cảm nhận được gì."

"Vậy thì tốt."

"Anh chưa bao giờ nói cho tôi biết tại sao anh biết làm mấy chuyện này," cô lẩm bẩm trong hơi thở.

Anh tiếp tục xoa làn da của cô bằng những vòng tròn chậm rãi bằng ngón tay cái, dù việc bôi kem đã xong. "Mẹ tôi bị bệnh nhiều năm trước khi qua đời. Tôi muốn giúp đỡ chăm sóc bà nên tôi học cách chữa bệnh như một thú vui thôi."

"Tôi không biết chuyện đó," cô thì thầm, nhìn anh với đôi mắt mở to.

"Tôi cảm thấy rất bất lực. Tôi không bao giờ muốn cảm thấy bất lực như vậy nữa."

Biểu cảm của cô dịu lại. "Tôi xin lỗi. Tôi cho rằng đó cũng là khoảng thời gian khó khăn với anh."

Đó là những năm tháng đen tối nhất trong cuộc đời anh, khi mất đi hai người quan trọng nhất đối với anh trên đời.

"Cô có muốn đi tạm biệt người bạn mới của mình không?" Draco hỏi, không thể ngăn được sự cay đắng thấm vào câu hỏi của mình.

Mặt cô nhăn lại. "Không, cảm ơn. Hơi thở của anh ta có mùi hành và tôi không thích cách anh ta nhìn tôi."

Sự nhẹ nhõm tràn qua anh. "Chúng ta có nên quay lại khách sạn không?"

Cô gật đầu. "Ngày mai tôi có thể cần một bữa sáng chiên đầy đủ kiểu Anh để giúp chữa khỏi chứng bệnh mà tôi chỉ có thể cho rằng sẽ là một cơn say nặng nề."

"Tôi có một liều thuốc cho việc đó," anh nói thêm.

"Cảm ơn, y tá Malfoy," cô nói đùa.

"Cô nói là món chiên kiểu Anh à? Cái đó có thực sự hiệu quả không?"

Cô nghiêng đầu sang một bên. "Có các kết quả khác nhau. Đôi khi tất cả thức ăn chỉ khiến người ta nôn mửa, điều này lại giúp giảm cơn buồn nôn."

"Muggle thiệt kỳ quặc." Anh đứng dậy và đưa tay cho cô.

Cô mỉm cười yếu ớt và cầm lấy, để anh giúp cô đứng lên. "Giống như phù thủy thôi, những người giỏi nhất luôn thế mà."

_________

Một tiếng hét xé ruột vang vọng khắp hành lang của Phủ Malfoy, khiến Draco dừng bước.

Anh từ trường trở về nhà vào mùa hè và anh hầu như không nhận ra được ngôi nhà của mình nữa. Ngay khi anh bước xuống tàu, mẹ anh kéo anh sang một bên ở Ngã Tư Vua và cảnh báo anh về hắc ám đã bao trùm ngôi nhà của họ. Biệt Phủ đã được trang trí lại để phù hợp với sở thích độc đáo của những vị khách thích đi lại và lạm dụng gia tinh như thể là của riêng bọn họ.

"Đó không phải là cháu trai yêu quý nhất của ta sao," Bellatrix ngâm nga, xuất hiện ở ngưỡng cửa văn phòng của cha anh. "Chạy đến cứu thú cưng nhỏ của con à?"

"Bà đang nói về cái gì vậy?" Anh hỏi, cảm thấy tim mình như chìm xuống như một hòn đá xuyên qua nước.

"Nào nào, đó có phải là cách xưng hô với dì Bella của con không?" mụ ta nói và vung chiếc váy đen dài của mình trong tay.

"Cứu!" Lần này tiếng rên rỉ to hơn và anh cảm thấy máu mình lạnh buốt.

Granger.

Tiếng cười khúc khích điên cuồng của Bellatrix mờ dần sau lưng anh khi anh bắt đầu chạy, đẩy cơ thể đến giới hạn và không chịu dừng lại cho đến khi anh đến được lối vào phòng ăn. Ngay bên trái, anh có thể nhìn thấy Chúa tể Hắc ám với cây đũa phép hướng lên phía giữa căn phòng. Cơ thể của Granger treo lủng lẳng trên chiếc bàn dài, dựng đứng như thể bị buộc vào những sợi dây vô hình.

"Tôi không biết gì hết! Làm ơn dừng lại đi!" Cô cầu xin, giọng cô khàn khàn và rời rạc. "Cứu!"

Một vết cắt lởm chởm chạy từ trán tới má cô, làm máu rỉ ra chiếc bàn bên dưới.

Nhỏ giọt.

Nhỏ giọt.

Nhỏ giọt.

Mùi của máu lan tỏa trong không khí, đốt cháy những sợi lông trong mũi anh và khiến dạ dày anh quặn thắt. Nagini trườn lên trên bàn, nhìn Granger bằng ánh mắt săn mồi. Tiếng thở hổn hển của cô chuyển thành tiếng thở khò khè khi những mối liên kết vô hình thắt chặt lại, bóp nát đường thở của cô.

Đôi mắt nâu điên cuồng của cô tìm thấy anh, mở to nhận ra. "Malfoy," cô buột miệng, không nói nên lời.

"Đây là điều sẽ xảy ra với những kẻ Máu bùn bẩn thỉu và người yêu Máu bùn," cha anh gầm gừ vào tai anh khi đứng ngay cạnh anh. "Đây là lỗi của con."

Anh thậm chí còn khó có thể nghe thấy tiếng cha mình; tất cả những gì anh có thể nghĩ là những lời cuối cùng của cô sẽ là tên anh được nói ra trong tuyệt vọng như thế nào. Mặc dù từng thớ thịt trong cơ thể anh đang gào thét yêu cầu anh phải làm điều gì đó, bất cứ điều gì, anh vẫn hoàn toàn bất động trước nỗi kinh hoàng tột độ.

Một ánh sáng xanh ngọc lục bảo làm anh chói mắt, mở rộng cho đến khi đó là tất cả những gì anh có thể nhìn thấy.

"Granger!"

Bàn tay của cha anh đặt lên vai anh, đẩy anh tới lui. "Dậy đi, Malfoy!"

"Ba đang làm gì thế?" Draco đẩy cánh tay của cha mình, nhưng dù anh có dùng bao nhiêu lực thì nó vẫn không chịu khuất phục. "Buông con ra! Granger!"

"Malfoy!"

Đôi mắt của Draco mở to và anh bị chói mắt bởi ánh sáng trước mặt, tương phản với bóng tối trong phòng ngủ của anh. Theo bản năng, anh chống lại cái bóng đang lơ lửng trên mình, vùng vẫy dữ dội nhằm thoát khỏi vòng tay của họ. Ánh sáng tạo thành những cái bóng quái dị trên tường và trần nhà xung quanh họ khi họ di chuyển.

"Malfoy, là tôi đây!" bóng người tuyệt vọng nói, cố gắng kiềm chế anh.

Khi tầm nhìn của anh đã quen với bóng tối, anh nhìn thấy Granger đang đứng phía trên anh, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi.

"Granger." Tên cô vang lên như một tiếng nức nở nghẹn ngào.

"Tôi đây," cô đảm bảo với anh, giọng cô run run. Ánh sáng chập chờn khi cây đũa phép của cô rơi xuống sàn kêu lạch cạch. "Tôi ở đây."

Trước khi anh có thể ngăn mình lại, anh đã kéo cô vào lòng. Cô cảm thấy cứng cáp và hữu hình dưới cái chạm của anh. Hình ảnh tươi mới của máu cô đang chảy bên dưới cơ thể cô đang chờ đợi anh mỗi khi anh nhắm mắt lại.

"Anh an toàn rồi," cô thì thầm vào ngực anh. "Đó chỉ là giấc mơ thôi."

Anh nhìn xuống cô và hơi thở của anh bị cướp mất khỏi phổi.

Cô đã bị ếm lời nguyền.

Cô sắp chết.

Có một đường lởm chởm chia đôi ngực cô và biến mất bên dưới áo cô. Anh đã nhìn thấy dấu vết đó trên nửa tá xác chết trong Trận chiến ở Hogwarts, do Antonin Dolohov gây ra. Nếu anh không rút ma thuật hắc ám ra khỏi vết thương trước khi nó thấm vào máu thì nó sẽ đốt cháy cô từ trong ra ngoài.

Anh sẽ xé xác Dolohov ra từng mảnh trong khi hắn cầu xin lòng thương xót.

Nhưng trước tiên anh phải cứu cô.

Anh định ra khỏi giường nhưng Granger đã giữ anh lại.

"Bỏ ra, Granger, cô bị nguyền! Tôi cần túi của mình! Túi của tôi đâu? Cây đũa phép của tôi đâu?" Lồng ngực anh như bị bóp nghẹt, đầu anh choáng váng vì kinh hãi tột độ.

Cơn ác mộng và hiện thực đan xen nhau cho đến khi tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là cách ánh sáng từ mắt cô mờ dần thành hư vô.

"Malfoy, anh đang mất kiểm soát. Anh phải dừng lại trước khi tự làm mình bị thương!" cô cầu xin, níu lấy vạt áo anh để cố giữ anh không rời đi. "Chỉ là một lời nguyền cũ thôi; tôi hứa tôi sẽ không chết đâu!"

Anh ngập ngừng, quay lại để nhìn chằm chằm vào dấu vết kỹ hơn. Cô nói đúng. Màu đỏ sẫm đặc trưng đã nhạt dần thành màu hồng nhạt hòa vào làn da của cô. Bàn tay anh lơ lửng trên đó, nhưng những ngón tay anh run rẩy dữ dội đến mức cô nắm lấy tay anh và dẫn anh trở lại ngồi trên giường.

"Anh thấy gì vậy?" cô hỏi, nhìn anh chăm chú.

"Cái gì?" Anh bối rối trước câu hỏi.

"Anh thấy gì? Đó là một phương pháp mà tôi đã sử dụng cho các cơn hoảng loạn của Harry."

Đôi mắt anh lướt qua mắt cô rồi trả lời, "Tàn nhang."

"Và?"

"Đôi mắt nâu vàng như mùa hè."

Có một nụ cười nhẹ trong giọng nói của cô, "Anh ngửi thấy mùi gì?"

Anh hít một hơi thật sâu và thở ra. "Hương hoa nhài và vani ấm áp. Một loại chất tẩy rửa khách sạn nữa."

"Anh cảm thấy như nào?"

"Áo sơ mi của tôi. Vết lõm trên nệm.." anh nuốt khan trước khi tiếp tục "...sự mềm mại của bàn tay cô."

"Giờ thì hãy hít một hơi thật sâu," cô hướng dẫn anh, anh bắt chước bằng cách hít một hơi của chính mình.

Khi thở ra, anh nới lỏng tay cô và cảm thấy mình thả lỏng. Phải dùng hết ý chí của anh mới thuyết phục được bản thân để cô đi. Hơi thở của anh chậm lại và anh nhắm mắt lại, đếm đến năm trước khi thả tay cô ra.

"Tôi xin lỗi," anh nghẹn ngào, giọng nghẹn ngào.

Khi anh mở mắt ra, đôi mắt của Granger tỏa sáng trong ánh sáng mờ ảo do cây đũa phép vứt trên sàn của cô chiếu vào. "Này, không sao, không sao đâu, Malfoy," cô cứ lặp đi lặp lại, vẫn ngồi cạnh anh trên giường. "Tôi tưởng..." Cô thở ra một hơi run rẩy. "Anh có muốn tôi làm cho anh một tách trà không?"

Anh gật đầu, vẫn chưa thể nói thành lời.

Draco cảm thấy tê dại khi theo Granger vào bếp. Cô kiễng chân lên và lục lọi tủ cho đến khi quay lại với hai cái cốc lớn, một hộp đựng trà hoa anh đào muối và một chiếc thìa.

Bàn tay cô run nhẹ khi cô đo những bông hoa anh đào khô; chiếc thìa va vào thành hũ thủy tinh và làm đổ hoa ra bàn. Cô thả chiếc thìa trở lại hộp đựng và nắm chặt tay lại. "Tôi xin lỗi..."

Trước khi cô kịp nói gì khác, Draco đã cầm lấy và nhanh chóng chia trà và nước nóng ra.

"Cảm ơn anh." Cô nở một nụ cười nửa miệng đầy cảm kích khi nhận lấy cốc.

Họ ngồi đối diện nhau ở bàn, cả hai đều cầm tách trà của mình.

"Tôi xin lỗi," anh buột miệng, vẫn cảm thấy xấu hổ vì cô là khán giả cho lỗi lầm ban đêm của anh. "Tôi đã không như vậy trong nhiều năm rồi."

"Anh không cần phải xin lỗi. Harry cũng vậy hàng đêm trong nhiều tháng sau Trận chiến ở Hogwarts. Tôi cũng vậy. Chẳng có gì phải xin lỗi cả," cô nhấn mạnh, nhưng màu sắc vẫn chưa trở lại với làn da của cô.

Anh nhăn mặt khi nhắc đến chiến tranh.

Có một cơn đau ma quái ở cẳng tay anh trên Dấu hiệu, một lời nhắc nhở khắc nghiệt về những lựa chọn của anh. Bụng anh thắt lại khi nhìn thấy nó được trưng bày cho cô xem, lần đầu tiên được nhìn thấy trong tuần này với chiếc áo ngắn tay của anh. Kế hoạch của anh là giấu nó bằng áo dài tay và áo khoác vest suốt cả tuần.

Anh đặt hai tay vào lòng với Dấu hiệu của anh quay lại ra xa cô.

"Vết sẹo đó là từ một trận chiến vào cuối năm thứ năm," cô thì thầm, dùng đầu ngón trỏ lần theo mép cốc. "Ở Sở Bảo Mật."

Bụng anh quặn lên, nhớ lại những Tử thần Thực tử kể lại câu chuyện khi anh về nhà nghỉ hè. "Ba tôi..."

"Không phải do ông ấy đâu."

"Tại sao cô không nói với tôi?" anh hỏi. Anh nhấp một ngụm trà, hương vị quen thuộc làm anh dễ chịu.

Lông mày cô nhíu lên xuống và cô cắn môi dưới, như thể đang cố gắng quyết định nên trả lời như thế nào. "Tôi không muốn anh lo lắng."

Draco đặt cốc xuống và nhìn cô. "Đó là một lý do kinh khủng."

"Tôi không thể đặt anh vào tình thế mà anh phải lựa chọn giữa tôi và gia đình anh," cuối cùng cô thừa nhận.

"Đó không bao giờ là một sự lựa chọn," anh nói chắc nịch. Đó luôn là em.

"Tôi biết điều đó," cô thì thầm, giọng cô đau đớn. "Cuối cùng thì tôi cũng định nói cho anh biết nhưng rồi...chà..."

Anh chưa bao giờ cho cô cơ hội.

"Anh đã không ở đó vì tôi mà lẽ ra anh nên làm như vậy." Ý nghĩ đó khiến tâm hồn anh đau nhói.

Cảm giác tội lỗi nghẹt thở. Anh đã phạm rất nhiều sai lầm.

"Anh có đến gặp chuyên gia nào để xử lý ác mộng không?" Cô hỏi, đôi mắt nheo lại đầy lo lắng.

"Ban đầu thì không... nhưng Theo đã kéo tôi ra khỏi trạng thái mê mẩn kéo dài một tháng với rượu đế lửa và độc dược và gửi tôi đến gặp lương y tâm lý của cậu ấy. Anh ấy là á phù thuỷ hoạt động như một nhà trị liệu Muggle ở London."

Granger nhìn xuống hơi nước bốc lên từ tách trà của mình như thể đang cố lấy hết can đảm để nói. "Anh mơ thấy gì vậy?"

"Không có gì cả."

"Anh gọi tên tôi." Giọng cô bây giờ đã mạnh mẽ hơn một chút.

"Tôi đã nói là không có gì mà." Anh nuốt cục nghẹn trong cổ họng và siết chặt hai tay đặt trên đùi. "Tôi đã bắt đầu dùng thuốc ngủ không mơ từ hồi còn đi học và tôi không thể dùng nó khi làm nhiệm vụ cả tuần nên tôi mới gặp phải nó trong tuần này – đó không phải là điều mà tôi chưa từng trải qua."

Miệng cô há hốc. "Malfoy, thuốc đó có khả năng gây nghiện đó. Anh không thể uống liên tục..."

Anh ngăn cô lại trước khi cô có thể tiếp tục. "Tôi biết những tác dụng phụ tiềm ẩn. Tôi đã cân nhắc những rủi ro và thấy nó tốt hơn giải pháp thay thế."

"Tốt hơn giải pháp thay thế," cô lặp lại, nghe có vẻ choáng váng. "Chân tôi chạm sàn trước khi tôi hoàn toàn tỉnh táo. Anh nghe có vẻ..."

"Granger?"

Cô ngước lên nhìn anh. "Hửm?"

"Cảm ơn vì đã đến bên tôi," anh nhẹ nhàng nói.

"Và cảm ơn vì trà." Cô mỉm cười buồn bã nhìn cái cốc, trông xa xăm.

Những giây tích tắc trôi qua trên đồng hồ.

"Tôi..." Draco run rẩy hít một hơi và cố xua đuổi hình ảnh từ Biệt Phủ đi khỏi. "Tôi chưa muốn quay lại giường."

Granger gật đầu, mím môi thành một đường mỏng. "Tôi sẽ ở lại với anh miễn là anh cần."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top