21 - QUIDDITCH

Vài tuần trôi qua trong yên bình tương đối, cho đến khi mùa giải Quidditch chính thức bắt đầu. Hogwarts nhanh chóng sôi động với những tiếng hò reo, cờ xí tung bay khắp khán đài. Trận đấu được mong chờ nhất chính là cuộc đối đầu giữa Gryffindor và Slytherin—hai đội đều bất bại, và chiến thắng này sẽ quyết định chủ nhân của chiếc cúp Quidditch danh giá.

Từ sáng sớm, sân vận động đã chật kín. Trên không trung, Harry Potter lơ lửng trên cây Firebolt, ánh mắt sắc như diều hâu tìm kiếm Snitch. Ở phía đối diện, Draco Malfoy cưỡi Nimbus 2001, khoanh tay đầy ngạo mạn.

"Potter!" Draco cất giọng, kéo dài từng âm tiết đầy mỉa mai. "Đừng để mất kính giữa trận nhé! Tao không muốn phải ngừng trận đấu để nhặt kính cho mày đâu."

Harry chỉ mím môi, tay siết chặt cán chổi. Cậu không để bị cuốn vào trò khiêu khích quen thuộc của Draco.

Còi của Madam Hooch vang lên. Trận đấu bắt đầu!

Gryffindor nhanh chóng chiếm ưu thế. Katie Bell cướp Quaffle, lướt qua hàng phòng ngự của Slytherin. Một cú ném chuẩn xác—bàn thắng!

"Gryffindor mở tỷ số!" Lee Jordan hét lên từ chòi bình luận, mặc kệ tiếng ho của Giáo sư McGonagall bên cạnh.

Nhưng Slytherin đáp trả ngay lập tức. Adrian Pucey đoạt Quaffle, chuyền nhanh cho Flint, người bất ngờ đảo chổi, lừa thủ môn Gryffindor rồi ghi bàn. Tỷ số san bằng 10-10.

Trên cao, Harry lướt qua sân, mắt không ngừng tìm kiếm Snitch. Nhưng Draco luôn bám sát phía sau, như một cái bóng phiền toái.

"Mày nhìn gì thế, Potter?" Draco cười khẩy. "Với cặp kính đó, chắc khó mà thấy được Snitch nhỉ?"

Harry phớt lờ, tăng tốc, nhưng Draco cũng lập tức theo kịp. Hai người kèn cựa từng centimet trên không trung.

Dưới sân, trận đấu trở nên gay gắt. Fred và George Weasley không nể nang, vung gậy mạnh mẽ, đập Bludger về phía Flint, khiến cậu ta lảo đảo trên chổi. Tỷ số bám đuổi sít sao—50-60 nghiêng về Slytherin.

Rồi tai họa ập đến.

Một trái Bludger bất ngờ đổi hướng, lao thẳng về phía khán đài Gryffindor. Hagrid hốt hoảng lao tới che chắn, nhưng bóng đi quá nhanh. Trong khoảnh khắc, George vụt mạnh gậy, đánh bật nó trước khi có ai bị thương.

"Khoan đã!" Lee Jordan kêu lên. "Dường như có gì đó không ổn với Bludger này! Nó đang mất kiểm soát!"

Dưới sân, các cầu thủ bắt đầu nhận ra điều kỳ lạ—Bludger không còn bay ngẫu nhiên nữa, mà nhắm thẳng vào một người.

Ginny Weasley.

"Ginny, coi chừng!" Harry hét lên, lao xuống chắn cho cô.

Cú va chạm xảy ra trong chớp mắt. Bludger đập mạnh vào đuôi chổi Firebolt, khiến Harry loạng choạng trên không.

Draco, quan sát tình huống, bật cười. "Potter, có cần tao giữ chổi giúp không? Trông mày sắp rơi rồi đấy."

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Harry nhìn thấy nó—Snitch vàng lấp lánh gần khung thành Slytherin.

Không còn thời gian nghĩ ngợi, cậu lao xuống. Draco lập tức tăng tốc theo. Cả hai cùng vươn tay, chỉ còn vài centimet nữa.

Bludger mất kiểm soát lại lao tới, lần này nhắm thẳng vào họ.

Draco đột ngột nghiêng chổi, né sang một bên, để Harry và quả Bludger đối mặt trực diện.

Nhưng thay vì né tránh, Harry lao thẳng tới. Trong một pha xoay người đầy táo bạo, cậu chộp lấy Snitch ngay khi Bludger chỉ sượt qua vai mình.

"Potter bắt được Snitch! Gryffindor chiến thắng!"

Tiếng reo hò từ khán đài Gryffindor bùng nổ như sấm rền. Nhưng Harry chỉ lơ lửng trên không, một tay siết chặt Snitch, tay kia ôm vai bị thương, máu rỉ xuống áo.

Draco đáp xuống sân, nhìn chằm chằm vào Harry. Nhưng thay vì chế nhạo, ánh mắt cậu lóe lên một thứ gì đó khác lạ—thán phục, dù chỉ thoáng qua.

"Đừng nghĩ lần sau cậu cũng may mắn như vậy, Potter," Draco lầm bầm, giọng thấp chỉ đủ để Harry nghe thấy.

Harry nhếch mép, dù vẫn đau điếng. "Không phải may mắn. Chỉ là tao giỏi hơn mày thôi."

Draco khịt mũi, quay bước, để lại phía sau tiếng hò reo vang dội từ Gryffindor.

"Sao mụ ta dám làm thế? Mình chắc chắn là mụ Umbridge đã ểm bùa gì đó lên trái Bludger để nó tấn công đội ta đây mà!" Ron rít lên, khuôn mặt đỏ bừng vì vừa phẫn nộ vừa phấn khích sau chiến thắng. Tay cậu bóp nát chiếc bánh nướng bí ngô mà không nhận ra.

"Ron, bình tĩnh đi, chúng ta chưa có bằng chứng mà," Hermione lên tiếng, nhưng giọng cô đầy căng thẳng, rõ ràng cũng đang nghi ngờ điều tương tự. "Dù sao, trái Bludger đó đúng là bất thường. Nó gần như chỉ nhắm vào Harry và Ginny."

"Không phải bình tĩnh gì hết! Mụ ta muốn đội Slytherin thắng, rõ ràng là thế!" Ron giậm chân

"Mụ ta lúc nào chẳng vậy," Harry nói, giọng lạnh tanh, tay nhấc chiếc cốc bia bơ mà Fred và George lén mang vào. Cậu vẫn còn cảm thấy cơn đau nhức âm ỉ ở vai, nơi Bludger sượt qua, nhưng chiến thắng ngọt ngào đã làm dịu đi phần nào. "Dù sao, chúng ta vẫn thắng. Điều đó chắc khiến mụ ta phát điên."

"Mấy bồ có nghĩ Slytherin thắng trước đó là do mụ ta luôn không?" Ron ngờ vực.

"Ron, bồ có thể nghi ngờ mụ ta chơi bẩn, nhưng bồ không thể phủ nhận Malfoy chơi rất tốt. Cậu ta hầu như vượt xa Cho." Hermione nhăn mày khẽ.

"Dù sao thì," Ginny chen vào, tay giơ cao chiếc cốc như muốn cụng với Harry. "Chúng ta đã đánh bại Slytherin dù họ chơi bẩn. Và Harry, pha bắt Snitch của anh... đúng là tuyệt đỉnh!"

Harry mỉm cười với Ginny, nhưng Ron, vẫn chưa nguôi giận, hạ giọng thì thầm: "Hermione, không phải bồ có ý tưởng gì để kiểm tra trái Bludger đó chứ? Bồ là người duy nhất có thể tìm ra chứng cứ mụ Umbridge giở trò!"

Hermione nhíu mày suy nghĩ, nhưng trước khi cô kịp trả lời, Fred và George đã nhào vào với một chiếc hộp trên tay.

"Ron, bình tĩnh đi, em nên mừng vì chúng ta còn nguyên vẹn mà," Fred nói, mở nắp hộp.

"Và để ăn mừng chiến thắng," George tiếp lời, "tụi anh đã chuẩn bị một thứ đặc biệt!"

Từ chiếc hộp bốc lên một làn khói đủ màu, và chỉ trong vài giây, cả phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor tràn ngập tiếng nổ lách tách cùng pháo hoa hình sư tử nhảy múa trên không.

"Fred! George!" Hermione hét lên, nhưng không ngăn được nụ cười khẽ trên môi khi cả phòng reo hò phấn khích.

Harry, Ginny, và Ron cũng cười rạng rỡ, tạm gác lại nghi ngờ về mụ Umbridge. Nhưng trong lòng Hermione, có điều gì khúc mắc trong lòng cô, ai đã nhắm vào họ? Cô không chắc đó là Umbridge, nhưng cũng có thể lắm.

Buổi tiệc kéo dài đến tối, Hermione phải chật vật lắm mới tìm được cách lẻn ra được khỏi buổi tiệc. Cô đi thẳng đến Phòng Cần Thiết, nhưng Draco không xuất hiện. Vì vậy, cô quyết định đi đến sân Quidditch để kiểm tra.

Ánh trăng chiếu xuống sân Quidditch, nơi Draco đang ngồi trên bậc thềm khán đài, cây chổi gác ngang đầu gối. Hermione bước đến, khoanh tay nhìn cậu từ phía xa.

"Malfoy," cô gọi, giọng pha chút trách móc, "cậu định để tôi chờ cả tiếng đồng hồ ở Phòng Cần Thiết chỉ để ngồi đây ủ rũ à?"

Draco giật mình ngẩng lên, nhíu mày khi thấy cô. "Granger? Sao cô lại ở đây?"

Hermione bước tới, nhún vai. "Thì rõ ràng là vì cậu không đến chỗ hẹn. Tôi phải tự đoán xem cậu chạy đi đâu chứ sao."

Draco nhếch môi, cười khẽ nhưng vẫn mang chút mệt mỏi. "Vậy mà cô cũng đoán được tôi ở đây. Thật đáng ngạc nhiên."

"Có gì đâu mà khó đoán," Hermione đáp, kéo áo khoác sát người khi gió lạnh thổi qua. "Cậu chỉ có hai nơi để trốn, một là ở đây, hai là thư viện, mà tôi chắc chắn là cậu không phải kiểu người yêu thích sách vở."

Draco cười nhạt, gõ nhẹ cây chổi xuống mặt đất. "Tôi chỉ muốn một mình. Đừng nói với tôi cô đến đây để kiểm tra xem tôi có khóc lóc vì trận thua chiều nay không đấy."

Hermione nhướn mày, môi cong lên trêu chọc. "Thật ra, ý nghĩ đó cũng lướt qua đầu tôi. Nhưng nhìn cậu ngồi đây một cách thảm hại như thế này thì tôi nghĩ tôi đúng rồi."

Draco nhếch mày, nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ tự ái. "Tôi không 'thảm hại'. Chỉ là... bực mình thôi. Thua trước Potter—đúng là không dễ chịu chút nào."

Hermione ngồi xuống cạnh cậu, đôi mắt sáng lên vì thích thú. "Ồ, nên cậu quyết định ra đây để ngắm sân Quidditch và ủ ê một mình, thay vì lên kế hoạch đánh bại cậu ấy lần sau? Thú vị thật đấy."

Draco quay sang nhìn cô, nheo mắt. "Granger, cô có định an ủi gì tôi không, hay chỉ đến đây để chế nhạo thôi?"

Hermione bật cười, chống tay lên cằm, nhìn cậu đầy trêu chọc. "Tôi nghĩ cả hai. Nhưng mà này, phải công nhận là cậu có tinh thần cạnh tranh đáng nể thật đấy. Tôi chưa từng thấy ai... để tâm đến Harry đến thế."

Draco hừ một tiếng, ngả người ra sau. "Tôi không 'để tâm'. Chỉ là... cậu ta luôn là cái gai trong mắt tôi. Từ ngày đầu tiên cậu ta bước chân vào Hogwarts, mọi thứ đều xoay quanh Potter. Ai mà chẳng muốn vượt qua một người như thế?"

Hermione nheo mắt, ánh nhìn đầy ý tứ. "Ồ, vậy cậu chắc chắn là không 'để tâm'? Vì tôi nhớ hồi năm hai, Dobby biết về Harry nhiều lắm. Tôi luôn tự hỏi làm thế nào mà gia tinh nhà cậu lại biết hết chuyện đó?"

Draco cứng người lại, liếc cô một cái sắc bén. "Granger, cô đang cố gây sự à?"

"Có đâu," Hermione nói, giọng nhẹ bẫng, nhưng đôi mắt sáng lấp lánh niềm vui khi thấy cậu bối rối. "Tôi chỉ đang cố hiểu thôi. Có vẻ như Harry là chủ đề yêu thích của cậu mỗi khi về nhà."

Draco thở hắt ra, xua tay. "Được rồi, cô muốn nghĩ gì thì nghĩ. Tôi sẽ không ngồi đây đôi co với cô nữa."

Hermione bật cười, đứng dậy phủi bụi khỏi áo. "Thôi nào, Malfoy. Đừng làm mặt như bị ai cướp mất Snitch nữa. Cậu sẽ có cơ hội đánh bại Harry, chỉ cần cố gắng hơn thôi."

Draco nhìn cô, nhướn một bên mày. "Cô nói cứ như cô là huấn luyện viên của tôi không bằng."

"Có thể tôi sẽ làm tốt hơn huấn luyện viên của cậu hiện tại đấy," Hermione đáp, nháy mắt. "Thôi, tôi về đây. Cậu ngồi đây bao lâu thì tùy, nhưng nhớ đừng để cảm giác thua cuộc này đánh bại cậu. Chẳng phải cậu là Malfoy sao?"

Nhưng khi Hermione quay lưng định bước đi, Draco bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, khiến cô khựng lại.

"Granger, định chạy trốn nhanh vậy sao?" Draco nhếch môi, ánh mắt lấp lửng vẻ trêu chọc quen thuộc.

Hermione quay lại, nhướng mày. "Trốn? Tôi chỉ đang giúp cậu có thời gian suy ngẫm về trận đấu chiều nay thôi."

Draco cười nhạt, tay chỉ về cây chổi đang dựng gần đó. "Nếu cô thật sự muốn giúp, thì đừng rời đi sớm thế. Tôi nghĩ chúng ta nên bay một vòng... làm lại như lần trước."

Hermione khẽ nheo mắt. "Lần trước cậu bế tôi lên chổi như bắt cóc ấy. Đừng nói là cậu định tái hiện màn đó nhé."

"Không cần phải bế. Cô biết trèo chổi rồi mà, đúng không?" Draco nghiêng đầu, vẻ mặt đầy thách thức. "Tôi chỉ nghĩ là... lần này cô sẽ tự nguyện hơn thôi."

Hermione khoanh tay, giả vờ cân nhắc. "Tự nguyện? Cậu chắc là mình không định lạng lách như một kẻ điên để hù tôi chứ?"

Draco cười khẽ, bước tới nhặt cây chổi lên. "Lần trước cô bám chặt tôi đến mức tôi chẳng lạng được mấy đâu, nhớ không? Lần này cô nên thử tận hưởng nhiều hơn đi."

Hermione khẽ thở dài, nhưng nụ cười thoáng hiện trên môi. "Được thôi, nhưng tôi chỉ đồng ý vì để cổ vũ tinh thần cậu thôi."

Draco khựng lại một giây, rồi nhếch môi cười. "'Cổ vũ'? Granger, tôi có nghe nhầm không? Hermione Granger cổ vũ tinh thân tôi để đè bẹp bạn thân của cô ấy – Harry Potter ấy hả?"

Hermione nhún vai, đôi mắt ánh lên vẻ thách thức. "Thì sao nào? Nếu cậu thua, tôi sẽ không có cơ hội trêu chọc cậu về việc bị Harry đánh bại. Nhưng nếu cậu thắng... tôi lại có cơ hội trêu Harry. Tóm lại, tôi thắng cả hai đường."

Draco khẽ bật cười, sự thú vị lấp lánh trong ánh mắt xám. "Cô lúc nào cũng tính toán kỹ càng như thế à? Nhưng tôi không cần cô nhắc về thất bại hôm nay."

Hermione bước tới gần hơn, ánh mắt nghiêm túc hơn một chút. "Tôi không nhắc để chọc cậu, Draco. Tôi muốn cậu nhớ rằng dù cậu có thất bại hay thành công, vẫn còn nhiều cơ hội khác. Chỉ cần cậu đừng từ bỏ."

Draco nhướn mày, một tia bất ngờ lướt qua gương mặt. "Granger, cô đang cố làm tôi cảm thấy khá hơn thật à? Tôi nên thấy vinh dự hay lo lắng đây?"

"Chọn vinh dự đi," Hermione nói, nụ cười mỉm thoáng hiện. "Tôi không thường xuyên làm thế này đâu. Và đừng để tôi phải nhắc lại rằng nếu cậu để mình chìm trong thất bại, cậu chẳng còn là đối thủ xứng tầm với Harry nữa."

Draco khựng lại, rồi nhếch môi cười nhạt. "Cô đúng là không biết giữ lời tử tế lâu mà. Thôi được, lên chổi đi. Nếu cô đã lãng phí thời gian để động viên tôi, thì ít nhất tôi cũng sẽ cho cô thấy tôi không phải kẻ dễ bỏ cuộc."

Hermione khẽ thở dài, trèo lên chổi. "Chỉ lần này thôi đấy. Và tôi sẽ bám thật chặt – không phải vì tôi tin cậu, mà vì tôi không muốn ngã khi cậu lại lạng lách bất ngờ."

Cô bước lên chổi, ngồi phía sau Draco. Khi cậu nhẹ nhàng đẩy chổi bay lên, Hermione cảm nhận làn gió lạnh mơn man trên mặt. Ban đầu, mọi thứ vẫn yên ả, nhưng không lâu sau, Draco nghiêng nhẹ tay cầm, khiến cả chổi lượn một vòng rộng.

"Malfoy!" Hermione hét lên, tay bám chặt vào áo cậu. "Cậu gọi đây là bay mượt à?"

Draco bật cười, tiếng cười đầy thích thú. "Granger, đây mới chỉ là khởi động thôi. Hãy thử tận hưởng đi, cô đâu phải kiểu người sợ độ cao, đúng không?"

Tiếng cười vang lên đầy nhẹ nhõm, như thể trong giây phút ngắn ngủi ấy, mọi áp lực và thất vọng từ trận đấu đều bị gió cuốn đi.


CHO SỐP XIN 1 VOTE NHA

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top