20.3 - QUÂN ĐOÀN ÁNH SÁNG

Hermione ngồi trong thư viện, đôi mắt lướt qua từng dòng chữ trong cuốn sách về bùa chú bảo vệ. Không khí tĩnh lặng của thư viện giúp cô tập trung, nhưng tâm trí vẫn lơ đãng khi nghĩ về Quân đoàn Ánh sáng và những kế hoạch tiếp theo.

Bỗng một cái bóng lớn đổ xuống trang sách. Hermione ngẩng lên và thấy Draco Malfoy đứng trước mặt, khoanh tay, vẻ mặt pha lẫn sự tự mãn và tò mò.

"Malfoy?" Hermione nói, giọng không giấu được sự ngạc nhiên.

"Granger," Draco đáp, kéo ghế ngồi xuống đối diện. "Vẫn cần mẫn, hăng say như mọi khi nhỉ?"

Hermione nhíu mày, không chắc cậu ta đến đây để làm gì. "Nếu cậu chỉ đến để quấy rầy, thì tôi không có thời gian đâu."

"Ôi, đừng nghiêm trọng thế." Draco cười nhạt, tay gõ nhẹ lên mặt bàn. "Tôi chỉ muốn thông báo một tin nho nhỏ thôi."

Hermione đặt sách xuống, khoanh tay trước ngực. "Tin gì?"

Draco nghiêng đầu, nụ cười vẫn giữ nguyên. "Tôi vừa quyết định sẽ tiếp tục tham gia vào Tổ Thẩm Tra."

Hermione nheo mắt, cảm giác như ai đó vừa tạt nước lạnh vào người cô. "Cái gì? Cậu nghiêm túc đấy à? Tôi tưởng...tôi tưởng cậu sẽ gia nhập nhóm của chúng tôi."

Draco bật cười khẽ, nụ cười có chút chế giễu. "Nhóm của cô? Ôi Granger, đừng nói là cô thực sự nghĩ tôi sẽ tham gia vào cái 'Quân đoàn Ánh sáng' đầy Gryffindor đó nhé. Đám bạn của cô sẽ ném tôi ra khỏi cửa trước khi tôi kịp nói câu đầu tiên."

Hermione chớp mắt vài giây, rồi bật cười nhẹ. "Thật sao? Vậy là cậu chỉ muốn quay lại làm tay sai cho Umbridge?"

"Ôi, đau lòng quá," Draco nói, tay đặt lên ngực như thể bị tổn thương. "Cô đánh giá thấp về tôi vậy sao, Granger? Nghe này, tôi có lý do của mình. Tổ Thẩm Tra là vỏ bọc hoàn hảo để tôi... giúp cô."

"Giúp tôi?" Hermione nhìn cậu ta như thể cậu vừa nói điều gì đó điên rồ.

Draco gật đầu, đôi mắt lóe lên tia nghịch ngợm. "Phải. Làm gián điệp, Granger. Tôi có thể cung cấp cho cô thông tin từ bên trong Tổ Thẩm Tra. Cô có thấy ai khác đủ thông minh để đảm nhận vai trò đó không? Nhưng tất nhiên, tôi không làm việc miễn phí."

Hermione nghiêng đầu, cố nén một nụ cười. "Ồ, vậy là cậu nghĩ tôi sẽ tin tưởng một tên Malfoy, người vừa tuyên bố muốn làm việc cho Umbridge?"

"Đừng giả vờ ngây thơ thế, Granger," Draco đáp, đôi mắt sáng lên vẻ láu lỉnh. "Cô biết đây là một ý tưởng tuyệt vời. Tôi ở trong Tổ Thẩm Tra, thu thập thông tin và đảm bảo nhóm của cô không bị phát hiện. Đổi lại, tôi chỉ cần một điều kiện nhỏ."

Hermione tựa lưng vào ghế, tay chống cằm, ánh mắt đầy hứng thú. "Điều kiện gì?"

Draco mỉm cười, nghiêng người về phía trước. "Tôi cần một người thực hành phép thuật với tôi vào buổi tối. Không phải ai cũng đủ giỏi để làm điều đó, nhưng cô thì khác. Ai mà ngờ được, đúng không? Granger nhà Gryffindor lại là đồng đội tập luyện của Malfoy."

Hermione bật cười, một nụ cười thực sự thích thú. "Để tôi xem... cậu muốn tôi, Hermione Granger, giúp cậu trở nên giỏi hơn? Cậu đang nghiêm túc đấy à?"

Draco nhún vai, nụ cười nhếch mép không đổi. "Tất nhiên. Ai khác ngoài cô có thể đảm nhận vai trò đó? Trừ khi cô sợ tôi sẽ vượt mặt cô trong vài tuần tới."

Nụ cười của cậu ta càng rộng hơn, pha chút trêu ghẹo. "Cô biết đấy, tôi cần cải thiện kỹ năng của mình. Nếu không, làm sao đủ sức sống sót giữa mớ hỗn loạn mà cô và Potter sẽ gây ra?"

Hermione nghiêng đầu, mắt sáng lên vẻ thách thức. "Thật đáng tiếc, nhưng tôi không nghĩ điều đó sẽ xảy ra. Và cậu biết không, đây có lẽ là một ý tưởng không tệ."

Draco hơi bất ngờ trước sự đồng thuận nhanh chóng của cô, nhưng cậu che giấu bằng một nụ cười tự mãn. "Tôi biết cô sẽ đồng ý mà. Cô đâu phải kiểu người bỏ lỡ cơ hội hợp tác với một thiên tài như tôi."

Hermione bật cười, lần này có chút châm chọc. "Thiên tài? Cậu chắc chắn không phải là từ điển sống cho cụm từ đó. Nhưng được thôi, Malfoy. Nếu cậu đã tự tin như vậy, thì tôi rất mong chờ xem cậu sẽ làm được gì."

Draco đứng dậy, nụ cười pha chút thách thức. "Cô sẽ không thất vọng đâu, Granger. Và nhớ lời tôi, đừng để thua tôi quá nhanh. Tôi không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của cô."

"Ồ, tôi sẽ giữ lời cậu trong đầu," Hermione đáp, giọng ngọt ngào không kém. "Và cậu cũng nên cẩn thận, Malfoy. Tôi không đảm bảo sẽ dễ dàng với cậu đâu."

Draco nháy mắt một cái rồi quay lưng bước đi, để lại Hermione với một nụ cười nửa miệng. Ý tưởng này có thể nguy hiểm, nhưng cũng đầy thú vị – và cô không thể chờ để xem Malfoy sẽ thể hiện ra sao.

Draco giữ đúng lời hứa, cậu cung cấp rất nhiều tin tức quan trọng cho Hermione, nhờ vậy các buổi học của nhóm diễn ra khá trót lọt. Buổi tối, Hermione và Draco tập riêng cùng nhau ở Phòng Cần Thiết.

Căn phòng tự động điều chỉnh để phù hợp với mục đích của họ, với không gian rộng rãi, thảm lót mềm để giảm chấn thương, và những hình nộm phép thuật để thực hành.

Draco liếc nhìn Hermione, nụ cười nhếch mép quen thuộc hiện trên môi. "Tôi không biết cô có để ý không, nhưng dạo này các buổi học của cô suôn sẻ hơn hẳn. Ai ngờ được Malfoy lại có ích cho cô đến vậy?"

Hermione nhướng mày, cầm chắc đũa phép trong tay. "Tôi thừa nhận thông tin của cậu khá chính xác. Nhưng cũng đừng tự mãn quá. Cậu vẫn còn nhiều điều cần học."

"Ồ, tất nhiên rồi," Draco nói, giọng mỉa mai. "Tôi ở đây để học hỏi từ thiên tài Hermione Granger mà."

Hermione không trả lời, chỉ nhắm đũa phép vào Draco. "Bắt đầu đi, Malfoy. Đừng để tôi thất vọng."

Draco nhấc đũa phép, một tia sáng lóe lên từ đầu đũa. "Tôi sẽ cố, Granger. Nhưng đừng khóc nếu cô thua, nhé."

Phép thuật bay ngang qua phòng khi cả hai bắt đầu tập luyện, mỗi người đều tung ra những câu thần chú tấn công và phòng thủ nhanh nhẹn, sắc bén. Hermione di chuyển uyển chuyển, né tránh một tia sáng đỏ từ Draco, rồi phản công bằng một phép "Expelliarmus" chính xác khiến Draco phải lùi bước.

Draco cười, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm. "Cũng không tệ, Granger. Nhưng tôi vẫn còn nhiều chiêu."

Cậu tung ra một câu thần chú "Stupefy," buộc Hermione phải cúi người tránh. Tiếng cười khẽ của Draco vang lên khi cậu nhìn thấy Hermione hơi thở dốc.

"Cậu nói gì nhỉ? Tôi thua á?" Hermione nói, đôi mắt sáng lên vẻ thách thức. "Có lẽ cậu nên lo cho bản thân thì hơn."

Cuộc đấu tập kéo dài gần một giờ, cả hai đều mệt nhưng không ai chịu nhường bước.

Khi cả hai ngồi nghỉ ngơi, Hermione với tay lấy một ly nước, nhấp một ngụm rồi đột nhiên cười khúc khích. Draco nhướng mày nhìn cô, vẻ mặt thắc mắc.

"Cái gì khiến cô vui vậy, Granger?" cậu hỏi, ngả người dựa vào ghế, tay xoay xoay cây đũa phép.

Hermione cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh sự tinh nghịch. "Chỉ là... tôi vừa nhớ ra một điều. Cậu có để ý không, Harry hầu như chỉ dùng hai câu thần chú trong mọi trận đấu. 'Stupefy''Expelliarmus'. Thật ra, nếu Voldemort đứng trước mặt, cậu ấy cũng chỉ giơ đũa phép lên và dùng đúng hai câu đó thôi."

Draco, đang uống nước, suýt nữa sặc khi nghe đến đó. Cậu ho khan, đặt ly nước xuống, nhìn Hermione với ánh mắt không thể tin được. "Cái gì cơ? Potter đối đầu với Chúa tể Hắc ám và chỉ dùng Expelliarmus? Cô đang đùa tôi đấy à?"

Hermione nhún vai, cố nhịn cười. "Thật đấy. Cậu ấy luôn làm vậy. Cách tiếp cận đơn giản nhưng hiệu quả... theo cách nào đó."

Draco lắc đầu, nửa như ngỡ ngàng, nửa như chế giễu. "Tôi không biết phải nói gì. Làm sao mà một người như thế lại sống sót đến giờ? À đúng rồi, nhờ may mắn! Nhưng cô có vẻ quên một điều, Granger. Potter không phải lúc nào cũng chỉ biết mấy câu thần chú hiền lành đó đâu."

Hermione nhướng mày, hơi nghiêng đầu. "Ý cậu là gì?"

Draco khoanh tay, gương mặt pha lẫn khó chịu và giễu cợt. "Cô không nhớ à? Năm thứ sáu, Potter đã dùng Sectumsempra lên tôi. Trong phòng vệ sinh, nhớ không? Đến giờ, tôi vẫn còn thấy ám ảnh về cái ngày đó."

Hermione im lặng trong một giây, rồi che miệng, cố nhịn cười. "Ôi trời... đúng là vậy. Nhưng... cậu phải thừa nhận, cậu cũng không hoàn toàn vô tội trong tình huống đó. Tôi nhớ cậu định dùng Cruciatus trước mà."

Draco trừng mắt, nhưng không nói gì. Cuối cùng, cậu thở dài, ngả người tựa vào ghế, vẻ mặt pha lẫn khó chịu và cam chịu. "Được rồi, tôi thừa nhận, tôi không phải thiên thần gì. Nhưng điều đó không thay đổi việc Potter đã suýt cắt tôi ra từng mảnh."

Hermione không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng. "Cậu biết không, nếu Harry ở đây, tôi chắc cậu ấy sẽ xin lỗi lần nữa."

Draco nhếch môi, nụ cười nhàn nhạt nhưng không hẳn ác ý. "Đừng làm phiền cậu ta. Tôi không cần lời xin lỗi. Nhưng nếu cậu ấy có định dùng Expelliarmus để đấu với ai đó, thì nhớ nhắn cậu ta là tôi rất mong chờ ngày đó. Sẽ là một trận cười ra trò."

Hermione bật cười, lắc đầu. "Tôi sẽ nói cậu ấy, Malfoy. Nhưng đừng quên, Harry đã sống sót, trong khi rất nhiều kẻ khác thì không. Đừng coi thường cậu ấy."

Draco gật đầu, ánh mắt thoáng vẻ suy tư trước khi đứng dậy, cầm lấy đũa phép. "Tôi không coi thường cậu ta. Tôi chỉ...thấy buồn cười thôi. Còn giờ, Granger, cô đã sẵn sàng để tôi 'Expelliarmus' cô chưa?"

Hermione bật cười lần nữa, đứng dậy, giơ đũa phép lên. "Tôi sẵn sàng, Malfoy. Nhưng đừng mong tôi sẽ để cậu thắng."


CHO SỐP XIN 1 VOTE NHA

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top