15.2 - VŨ HỘI GIÁNG SINH

Khi Hermione bước về phía bàn đồ ăn, cô đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với Harry và Ron. Vẻ mặt của cả hai lúc này đều không thể nào tệ hơn. Harry khoanh tay, ánh mắt tràn đầy thắc mắc lẫn thất vọng, trong khi Ron thì đỏ bừng mặt, hai tay siết chặt như thể đang cố kiềm chế không ném thẳng một cái đĩa vào tường.

"Hermione, bồ nghĩ mình đang làm gì thế?" Ron hỏi ngay khi cô đến gần, giọng hạ thấp nhưng không giấu được sự căng thẳng.

Hermione nhướn mày, cố gắng giữ bình tĩnh. "Mình làm gì là chuyện của mình, Ron. Mình không nghĩ cần phải báo cáo với bồ."

Ron siết chặt nắm đấm. "Với Malfoy sao? Bồ nhảy với hắn ngay trước mặt mọi người! Bồ có biết họ đang nhìn bồ và bàn tán gì không? Chuyện này không giống bồ chút nào, Hermione!"

Hermione hít sâu, cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không giấu được tia giận dữ trong mắt. "Không giống mình? Vậy mình phải giống ai, Ron? Một cô gái chỉ biết đứng bên cạnh hai cậu, gật đầu đồng ý mọi thứ sao? Hay một người không bao giờ được tự quyết định điều gì?"

Ron lúng túng, không ngờ Hermione lại phản ứng mạnh như vậy. Harry thì điềm tĩnh hơn, nhưng ánh mắt cậu vẫn ánh lên sự thất vọng. "Bọn mình không bảo bồ không được làm gì cả, nhưng Malfoy? Bồ biết hắn là ai mà."

Hermione khoanh tay, giọng sắc lạnh. "Mình biết cậu ta là ai, Harry. Nhưng bồ thì sao? Bồ nghĩ bồ có quyền phán xét mọi lựa chọn của mình chỉ vì nó không hợp với suy nghĩ của bồ?"

Ron chen vào, gay gắt. "Bồ không hiểu vấn đề ở đây sao, Hermione? Hắn và gia đình hắn đã làm gì, bồ quên rồi à? Hắn luôn đứng về phe đối lập với bọn mình, và bồ thì—"

"Đủ rồi!" Hermione cắt ngang, giọng cô cao hơn một chút, đủ để Ron sững lại. "Mình biết rất rõ Malfoy đã làm gì. Nhưng điều đó không có nghĩa là mấy bồ có quyền quyết định cách mình sống. Mình không cần mấy bồ bảo mình phải làm gì, hay phải trông ra sao để vừa lòng ai khác."

Harry mở miệng định nói gì đó, nhưng Hermione tiếp tục trước khi cậu kịp lên tiếng. "Mình đã dành cả tuổi trẻ của mình để làm mọi thứ vì mấy bồ, vì cuộc chiến này, vì tất cả những gì mình tin là đúng. Và mấy bồ biết không? Đôi khi, mình chỉ muốn tự mình quyết định mà không bị phán xét. Nếu mấy bồ không thể hiểu điều đó, thì có lẽ mấy bồ chưa bao giờ thật sự hiểu mình."

Không khí trở nên nặng nề, gần như nghẹt thở. Ron và Harry im lặng, không biết phải nói gì. Hermione nhìn họ một lúc, ánh mắt thoáng chút thất vọng pha lẫn mệt mỏi.

"Mình đi đây," cô nói, giọng dịu lại nhưng vẫn cương quyết. "Chúc mấy bồ tận hưởng buổi tối."

Cô quay lưng bước đi, để lại Harry và Ron đứng đó, cả hai đều chìm trong những suy nghĩ rối bời.

Bên chỗ Draco cũng không khá hơn là bao.

Cậu vừa rời khỏi sàn nhảy chưa lâu thì bị một nhóm Slytherin chặn lại. Blaise Zabini khoanh tay tựa vào bàn tiệc, nhìn Draco với vẻ thích thú xen lẫn dò xét. Pansy Parkinson thì không hề che giấu sự khó chịu trên mặt, đôi mắt cô ta ánh lên vẻ giận dữ.

"Không ngờ đấy, Draco," Blaise nói, nhướng mày. "Mày khi nào lại trở thành người của công chúng vậy? Nhảy cùng Hermione Granger ngay giữa Đại Sảnh Đường? Mày có chắc là mình vẫn ổn không?"

Draco thở dài, rót cho mình một ly rượu táo rồi nhấp một ngụm, như thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng. "Tao nhảy với ai là chuyện của tao, Zabini."

Pansy khoanh tay, bực tức. "Chuyện của anh à? Anh có biết mình vừa làm gì không? Cả trường đang bàn tán về chuyện này đấy! Merlin ơi, Draco, Granger sao? Bộ anh phát điên rồi à?"

Draco đặt ly xuống, nheo mắt nhìn Pansy. "Tại sao? Vì cô ấy là dân Muggle? Hay vì cô ấy không phải một con búp bê rập khuôn theo ý tụi bây?"

Pansy trợn mắt. "Vì cô ta là Granger! Kẻ luôn chống lại chúng ta! Anh không thấy buồn cười à? Draco Malfoy—người từng khinh bỉ cô ta hơn ai hết—giờ lại nhảy với cô ta như thể cả hai thân nhau lắm ấy?"

Blaise cười nhạt. "Tao phải thừa nhận, cảnh tượng đó khá thú vị. Nhưng cũng khá mạo hiểm đấy, Draco. Định làm trò gì vậy?"

Draco đảo mắt, cảm thấy khó chịu. "Chẳng định làm gì cả. Chỉ là một điệu nhảy."

Pansy hừ một tiếng. "Chỉ là một điệu nhảy? Anh nói chuyện như thể tôi là đồ ngốc vậy. Mà có khi tôi đúng là đồ ngốc thật, vì đã nghĩ rằng anh vẫn là Draco Malfoy mà tôi từng biết."

Draco cười nhạt. "Pansy, nếu cô nghĩ tôi vẫn là thằng nhóc Malfoy của bốn năm trước, thì đúng là cô ngốc thật."

Pansy sững người, khuôn mặt biến sắc. Blaise huýt sáo khe khẽ, rõ ràng đang thích thú với cuộc đối thoại này hơn mức cần thiết.

"Vậy sao?" Pansy lạnh lùng nói. "Vậy thì chúc anh vui vẻ với cái mới của mình, Malfoy."

Nói rồi, cô ta quay ngoắt đi, đôi giày cao gót nện mạnh xuống sàn đá. Blaise nhìn theo, rồi nhún vai quay lại phía Draco.

"Mày biết không," cậu ta nói, giọng thoải mái, "tao không quan tâm mày nhảy với ai, nhưng nhìn mày với Granger... cũng khá thú vị đấy. Gần như là hợp lý."

Draco liếc nhìn cậu ta, mặt không biểu cảm. "Mày nói nhảm gì vậy, Zabini?"

Blaise chỉ cười, nâng ly rượu của mình lên. "Không có gì. Nhưng tao cá là đây chưa phải lần cuối."

Draco không đáp. Cậu chỉ cầm ly rượu lên, nhưng lần này, hương vị ngọt ngào của nó không còn khiến cậu cảm thấy dễ chịu như trước nữa.

Hermione bước ra khỏi Đại Sảnh Đường, để lại phía sau những tiếng cười nói ồn ào và ánh sáng lấp lánh từ ngàn ngọn nến. Gió lạnh từ sân trường Hogwarts ùa vào, làm cô khẽ rùng mình. Tuyết rơi nhẹ nhàng, những bông tuyết nhỏ tan dần trên mái tóc nâu uốn lượn của cô.

Cô kéo chặt chiếc áo choàng quanh mình, bước đi chậm rãi giữa sân trường vắng lặng. Tiếng giày khẽ kêu trên nền tuyết, hòa cùng tiếng thở dài nặng trĩu. Hermione không biết mình buồn nhiều hơn hay giận nhiều hơn—giận vì Harry và Ron không hiểu cô, hay buồn vì khoảng cách giữa họ ngày càng lớn.

"Granger!" Một giọng nói vang lên từ phía sau, làm Hermione khựng lại.

Cô quay người, thấy Draco Malfoy đang tiến lại gần. Dáng đi của cậu ung dung nhưng ánh mắt có gì đó không giống thường ngày. Có lẽ là sự chân thành? Hermione không chắc.

"Cậu muốn gì, Malfoy?"

Draco dừng lại cách cô vài bước, đôi mắt xám nhạt quan sát cô dưới ánh trăng. "Cô rời đi nhanh vậy. Không muốn ở lại tận hưởng bữa tiệc à?"

"Không phải chuyện của cậu," Hermione đáp, quay người bước tiếp. Nhưng chưa đi được mấy bước, cậu đã bước đến, đứng chắn trước mặt cô.

"Chờ đã." Giọng Draco nhẹ hơn, không còn sự mỉa mai thường thấy. "Tôi thấy cô không ổn."

Hermione bật cười ngắn, tiếng cười không có chút vui vẻ. "Thật sao? Đến cả cậu cũng nhận ra điều đó à?"

Draco im lặng một lúc, đôi mắt như cố tìm hiểu điều gì qua gương mặt của cô. Cuối cùng, cậu nói, giọng trầm và nghiêm túc: "Cô không nên để bọn họ làm cô buồn. Họ không hiểu cô... nhưng tôi thì có."

Hermione cau mày, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ. "Cậu nghĩ cậu hiểu tôi?"

Draco nhún vai, ánh mắt thoáng chút giễu cợt nhưng không còn ác ý. "Có lẽ không hoàn toàn. Nhưng ít nhất, tôi biết cô xứng đáng hơn những lời phán xét ấy."

Hermione ngập ngừng. Cô không biết phải trả lời thế nào. Cảm xúc trong lòng cô đang rối như một mớ tơ vò.

Draco hít một hơi, như thể đang lấy hết can đảm, rồi vươn tay ra. "Khiêu vũ với tôi."

Hermione nhìn cậu, ngỡ ngàng. "Ở đây sao? Cậu đùa à?"

Draco lắc đầu. "Không. Dưới tuyết, không ai xung quanh. Không phán xét. Chỉ có chúng ta. Cô có thể xem đó là cách để xoa dịu bản thân, nếu muốn."

Hermione chần chừ, ánh mắt dò xét đôi mắt xám của Draco, cố tìm ra ý đồ gì đó. Nhưng tất cả những gì cô thấy là sự chân thành bất ngờ. Sau một thoáng lưỡng lự, cô đặt tay mình lên tay cậu.

Draco mỉm cười, tay cậu nắm lấy tay cô, dẫn dắt cô bước vào một không gian chỉ có hai người. Cậu đặt tay còn lại nhẹ nhàng lên eo cô, giữ một khoảng cách vừa đủ. Hermione hơi bối rối nhưng không rút lui.

Họ di chuyển chậm rãi dưới ánh trăng, đôi chân gần như tự động hòa vào nhịp điệu im lặng của tuyết rơi. Không có âm nhạc, chỉ có tiếng gió và tiếng tuyết kêu khẽ dưới chân. Nhưng bằng cách nào đó, Hermione cảm thấy mọi thứ đều hoàn hảo.

Hai người xoay mình trong điệu nhảy chậm rãi, hơi thở hòa quyện cùng làn khói mỏng tỏa ra dưới trời tuyết. Không ai lên tiếng, nhưng sự im lặng ấy không hề ngượng ngập. Hermione cảm thấy như mọi âm thanh đã bị tuyết nuốt chửng, chỉ còn tiếng trái tim đập đều đặn bên dưới lớp áo dạ hội mỏng manh.

Draco dẫn dắt những bước nhảy, ánh mắt cậu vẫn giữ lấy Hermione, nhưng không nói một lời nào thừa thãi. Cậu nhìn cô như thể đang cố gắng giải mã điều gì đó, như thể chính cậu cũng không chắc mình muốn tìm câu trả lời hay không.

"Tại sao cậu lại ở đây?" Hermione cuối cùng phá vỡ sự im lặng.

Draco hơi nhếch môi, nhưng nụ cười đó không mang vẻ chế nhạo thường ngày. "Câu hỏi hay, nhưng không phải tôi nên hỏi cô trước sao?"

Hermione khẽ cau mày, nhưng cậu không để cô trả lời.

"Có lẽ tôi chỉ muốn kiểm tra," Draco tiếp lời, giọng cậu thấp hơn một chút, như thể câu nói chỉ dành cho cô nghe. "Xem liệu Granger nổi tiếng với lý trí thép có thể giữ vững mọi thứ trong một đêm như thế này."

Hermione bật cười khẽ, hơi thở hòa vào không khí lạnh. "Và cậu nghĩ mình có thể khiến tôi mất kiểm soát chỉ bằng cách này sao?"

Draco nhún vai nhẹ, đôi mắt ánh lên sự khiêu khích đầy ngầm ẩn. "Có lẽ tôi không cần làm gì cả. Có lẽ cô tự để mình bị ảnh hưởng."

Hermione không đáp, nhưng ánh nhìn cô giữ lấy ánh mắt cậu. Tuyết tiếp tục rơi, phủ lên mái tóc nâu của cô, khiến nó ánh lên một vẻ dịu dàng khó tả.

"Draco," Hermione lên tiếng, lần hiếm hoi khi cô gọi cậu bằng tên. Giọng cô không chắc chắn, nhưng có điều gì đó trong cách cô nói khiến không gian như lắng đọng lại.

Cậu thoáng khựng, nhưng ngay lập tức che giấu sự bối rối bằng một nụ cười nửa miệng. "Gì vậy, Granger?"

Hermione nhìn cậu thêm một lúc, đôi môi khẽ mím lại, như thể cân nhắc từng từ trước khi nói ra. Nhưng cuối cùng, cô chỉ thở dài, lắc đầu. "Không có gì."

Draco hơi nghiêng đầu, đôi mắt xám lóe lên sự tò mò. Cậu không ép cô tiếp tục, chỉ nhẹ nhàng dẫn cô qua thêm một vòng xoay, để những bước chân của họ hòa quyện vào nền tuyết trắng.

Trong vòng tay của Draco, cô không còn cảm thấy áp lực hay sự phán xét nào. Cô để mình thả lỏng, đôi mắt khép hờ khi từng vòng xoay nhẹ nhàng đưa cô quên đi mọi nỗi buồn.

Khi điệu nhảy kết thúc, Hermione chậm rãi buông tay cậu, khoảng cách giữa họ dường như trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Nhưng thay vì bước đi, cô đứng yên, mắt vẫn nhìn Draco.

"Thấy chưa? Không tệ chút nào," Draco thì thầm, giọng cậu thấp nhưng vang trong đêm tĩnh lặng.

Hermione khẽ cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng thật lòng. "Cảm ơn cậu, Malfoy."

Draco khẽ cúi đầu, đôi mắt ánh lên tia nhìn không thể giải thích. "Gọi tôi là Draco."

Hermione ngước nhìn cậu, định nói gì đó, nhưng rồi cô chỉ gật đầu, để nụ cười của mình nói lên tất cả.

"Draco."


CHO SỐP XIN 1 VOTE NHA!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top