OneShot


"Tối nay cậu im lặng quá, Hermione" Harry nói, ngồi vào chiếc ghế cạnh cô. Cậu ấy đang nắm chặt một nửa lít chai đựng thứ gì đó, rõ ràng là cậu đang có một khoảng thời gian vui vẻ. Rốt cuộc thì đó là bữa tiệc kết thúc sự độc thân của cậu ấy. Đôi mắt cậu đang tập trung vào thứ gì đó trong phòng, Hermione nhìn theo ánh mắt cậu và dừng lại trên người Ginny.

"Mình chỉ mệt thôi" cô trả lời, nhấp một ngụm nước trái cây mà ai đó đã đưa vào tay cô. "Không phải ngày nào cậu cũng có thể tổ chức một bữa tiệc như thế này đâu."

"Mình hy vọng nó không quá khủng khiếp, mình có nên lên kế hoạch cho một bữa tiệc kết hợp?" Harry hỏi, hơi mất tự nhiên, cậu ấy vẫn đang quan sát vợ chưa cưới của mình.

"Không, Harry, không hề." Hermione mỉm cười, thích thú khi thấy Harry hoàn toàn không biết gì về những thứ khác mà  không phải Ginny. "Tất nhiên là Ron sắp xếp tất cả đồ ăn còn Arthur và Kingsley lo việc an ninh. Mình thực sự chỉ cần đảm bảo rằng những bức thư mời đã được gửi đến đúng người."

Đó là một bữa tiệc dễ dàng để lên kế hoạch nhưng sự quyến rũ trên thiệp mời phức tạp hơn một chút so với dự đoán ban đầu của Hermione – việc loại bỏ những vị khách không mong muốn khỏi bữa tiệc của năm là ưu tiên hàng đầu. Bộ đã cho phép họ đặt một ranh giới phép thuật xung quanh bên ngoài Rồng Xanh để giữ cho báo chí tránh xa lối vào phía trước, những bức thư mời là chìa khóa để vượt qua ranh giới vàng mỏng manh (giống như đường tuổi của cụ Dumbledore từ năm thứ tư của cụ). Khi Harry đưa danh sách khách mời, Hermione đã rên rỉ. Bảy mươi lăm thư mời đã được gửi đi và mỗi thư mời đều phải có sự đặc trưng quyến rũ riêng.

"Cảm ơn vì điều này" Harry lẩm bẩm sau một phút, cuối cùng rời mắt khỏi Ginny. Cậu mỉm cười, siết chặt khuỷu tay cô và rời khỏi ghế. "Cậu sẽ hát karaoke ở tiết mục sau chứ?"

Cô nói đùa: "Cậu không thể trả đủ tiền để mình lên đó nhưng cậu sẽ vẫn phải hát bằng cả trái tim mình". Hát karaoke là yêu cầu của Ginny và Hermione chỉ hy vọng rằng mình sẽ uống nhiều rượu trước khi chiếc micro bị phù phép xuất hiện.

"Này, cậu đã đến rồi!" Giọng nói của Harry truyền vào tai cô, cô quay lại chỗ ngồi của mình để xem ai vừa đến. Tim cô thót lại khi nhìn thấy mái tóc vàng trắng và nét mặt nhọn, đi cùng với một cô gái tóc nâu cao gầy.

"Xin lỗi chúng tôi đến muộn" Draco nói, vỗ lưng Harry. "Cậu nhớ Astoria phải không?"

6 tháng trước

"Tôi không thể" Hermione chế giễu. Chia sẻ một văn phòng? Với anh ta ? Tibbens hẳn là điên rồi. 

"Chắc chắn cô không phản đối vì lý lịch của anh ấy chứ?" sếp cô hỏi. "Draco Malfoy đã được xóa bỏ mọi cáo buộc và cậu ấy đang làm việc rất tốt, làm việc ở Bộ giống như cô đã làm, cô Granger."

"Ồ, đó hoàn toàn không phải là lịch sử của anh ta" cô trả lời. "Đó là lịch sử của chúng tôi. Tôi không thể chịu đựng được anh ta. Một người trong chúng ta sẽ chết - hoặc tệ hơn, bị sa thải -  trong vòng một tuần." Tuần trước có tin rằng Malfoy là người liên lạc mới giữa Văn phòng Thần sáng và MLE nhưng cô đã hy vọng họ sẽ không hợp tác quá chặt chẽ với nhau. Cô biết rằng Harry đã làm lành với người bạn học cũ của họ, đã làm việc với anh ta trong vài tuần để cập nhật cơ sở dữ liệu thông tin của Thần sáng về Tử thần Thực tử. Malfoy là đối tác không thể thiếu đối với Harry. Cho dù Harry có nói với cô rằng anh đã thay đổi bao nhiêu đi chăng nữa, cô cũng sẽ không bao giờ có thể chịu đựng được lời chế nhạo đó mỗi ngày.

"Chúng tôi không có nơi nào khác để đặt anh ấy và cô sẽ làm tốt công việc hơn nếu hợp tác với anh ấy" Tibbens nói, ngón tay anh ấy chỉ vào cô đầy đe dọa như thể muốn thêm "hoặc cách khác."

Cô khoanh tay trước ngực và ngồi xuống ghế khi người đàn ông rời khỏi văn phòng của cô, thay thế gần như ngay lập tức bằng một cựu Slytherin và Tử thần Thực tử.  

Cựu Tử Thần Thực Tử, cô tự nhắc nhở mình.

"Granger" anh nói, trượt ra sau chiếc bàn đối diện.

"Malfoy" cô đáp lại. Anh nhướng mày nhưng không trả đũa.

Hermione quay ra khỏi cửa khi Ginny lướt qua cô để chào đón những vị khách mới. Hermione vẫn ngạc nhiên khi thấy Draco nhanh chóng được chào đón vào nhóm bạn của họ, một khi họ đã vượt qua được những nghi ngờ ban đầu về anh ấy thì mọi việc thật dễ dàng. Hermione ước gì mọi chuyện vẫn dễ dàng với cô nhưng họ đã đốt cây cầu đó ở Paris rồi.

Cô kiên quyết nhìn chằm chằm vào đồ uống của mình khi anh đi ngang qua chỗ ngồi của cô, không tin rằng khuôn mặt cô sẽ không quan tâm. Nhấp một ngụm nữa, cô để vị rượu thoang thoảng đọng lại trên đầu lưỡi. Nó gần như không đủ mạnh nếu cô phải chịu đựng sự hiện diện của anh suốt cả buổi tối.

"Hermione, hãy đến và tham gia bữa tiệc nào!" Ginny gọi từ quán bar. Những bức ảnh đầy màu sắc đang được rót vào nhiều chiếc ly, cô có thể thấy một đám đông nhỏ đang tụ tập xung quanh, sẵn sàng ném lại bất cứ thứ gì mà Ginny đã yêu cầu.

Hermione đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi tới, những ngón tay dài nhét một chiếc cốc nhựa nhỏ vào tay cô. Cô bắt gặp đôi mắt xám lạnh lùng, không khỏi chớp mắt thật nhanh. Đáng lẽ nó không khó đến thế này, Hermione nghĩ. Chúng tôi đã làm việc cùng nhau mà không gặp vấn đề gì trong sáu tuần. Rõ ràng các tình huống xã hội khác với việc ngồi đối diện nhau trong một văn phòng ngột ngạt.

Cô quan sát khi Draco vòng tay qua hông người phụ nữ kia. Astoria Greengrass. Thuần chủng. Giàu có. Mọi điều bố mẹ mong muốn dành cho Draco yêu dấu của họ. Hermione cố gắng không chế nhạo, thay vào đó chọn cách mím môi thành một đường mỏng. Draco mỉm cười với Astoria với vẻ mặt nhẹ nhàng khiến Hermione giật mình nhận ra. Anh ấy... hạnh phúc?

6 tuần trước, Paris

Việc Hermione đã làm việc với Draco mà không bóp cổ anh ta khiến cô ngạc nhiên, vì vậy khi cô nhận ra bốn tháng rưỡi đã trôi qua mà không có gì khác ngoài những cuộc tranh cãi nảy lửa thỉnh thoảng xảy ra, cô chết lặng. Họ làm việc ăn ý với nhau, trao đổi ý tưởng với nhau và tăng năng suất đến mức cả hai đều có cơ hội được thăng chức. Khi Tibbens phân công cả hai người đại diện cho bộ phận của họ tại một hội nghị ở Paris, Hermione thấy mình rất mong chờ chuyến đi. Rốt cuộc thì đó là Paris.

Sử dụng Portkey quốc tế, họ đến khách sạn chỉ còn đủ thời gian để cất hành lý và lao xuống tầng dưới.

"Vậy, Granger" Draco hỏi khi cuối cùng họ cũng có một phút để thở, "Weaselbee cảm thấy thế nào khi cô chạy đến Paris cùng với những người như tôi?"

Hermione đảo mắt nhưng không thể ngăn được nụ cười toe toét trên khuôn mặt. "Chúng ta đến đây để làm việc, nhớ chứ?" cô ấy bắn trả. "Ron không có gì phải lo lắng cả, cậu ấy biết điều đó mà." Sự thật mà nói, Ron đã bày tỏ mối quan ngại của mình vào sáng hôm đó nhưng Hermione không muốn làm cho Draco hài lòng.

Khuôn mặt của Draco rạng rỡ theo đúng nghĩa đen với một nụ cười, anh nghiêng người về phía cô. Cô bị sốc trước vẻ mặt của anh - anh dường như  trẻ hơn rất nhiều, như thể anh không có sự chăm sóc nào trên đời - đến nỗi cô gần như bỏ lỡ những lời anh chỉ thì thầm, "Vẫn là Paris, Granger. Tôi muốn nói rằng anh ấy có khá nhiều điều phải lo lắng."

Cô cố gắng xoa dịu cảm giác trong bụng, nhưng giữa cách cư xử bình thường đó, Draco nắm lấy khuỷu tay cô để dẫn cô đi qua đám đông dường như khiến đầu cô như sương mù.

Cô quan sát họ qua mép cốc suốt buổi tối. Cách dễ dàng mà họ có vẻ hòa hợp với nhau thật đáng bối rối. Hãy thoát khỏi chuyện đó đi Hermione , cô tự trừng phạt mình. Anh ấy không muốn cô.

Những ngón tay của Draco vòng quanh gáy Astoria và cô dựa vào anh.

Người nói cực kỳ buồn tẻ. Ngay cả Hermione, người luôn sẵn sàng lắng nghe, học hỏi và tiếp thu thông tin, cũng có thể thừa nhận điều đó. Rượu từ bữa tối chẳng giúp ích được gì - người Pháp rõ ràng quan tâm đến rượu của họ hơn cô nhớ. Cô tựa cằm vào tay, lơ đãng kéo chiếc nĩa quanh bàn bằng ngón trỏ còn lại.

Ít nhất bạn có thể hành động như thể quan tâm.

Mảnh giấy da lọt vào tầm nhìn của Hermione, dòng chữ góc cạnh của Draco được viết nguệch ngoạc trên đó.

Đó không phải lỗi của tôi khi anh ấy muốn xem liệu anh ấy có thể tái tạo tác dụng của Bản thảo Tử thần bằng bài phát biểu của mình hay không. Cô đẩy mẩu tin nhắn lại, nhìn Draco cười khúc khích khi đọc câu trả lời của cô. Cô lấy tay che miệng. Cô ấy luôn là một người say rượu cười khúc khích.

Chúng tôi luôn có thể rời đi,  có văn bản trả lời. Cô khinh thường nhìn anh, như thể anh đang yêu cầu cô bỏ kỳ thi.

Không, chúng tôi không thể. Cô trượt tờ giấy da lại, cam chịu một buổi tối với bài giảng khô khan nhất mà cô từng nghe.

Sức ép của những ngón tay thon thả sau gáy cô gần như khiến cô suýt nhảy ra khỏi ghế. Bắt gặp ánh mắt của Draco, cô nhìn thấy đôi má nhợt nhạt của anh ửng hồng vì say. Đôi mắt anh lấp lánh sự tinh nghịch, Hermione thấy mình bị tò mò.  Chỉ là do rượu thôi,  cô tự nhắc nhở mình.

Draco nghiêng đầu về phía cửa trước khi nghiêng người lại gần cô và thì thầm vào tai cô. "Gặp tôi ở hành lang trong năm phút nữa." Bàn tay anh vẫn đặt sau gáy cô, Hermione cảm thấy mình đang tựa vào đó. Anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tay anh vuốt ve làn da cô thêm một lúc trước khi bước ra khỏi phòng họp lớn.

Hermione cắn môi.

Hermione gần như đã ném mình vào quầy bar khi lượt bắn tiếp theo được thực hiện. Cô không cần điều này – không phải tối nay. Tối nay là về những người bạn thân nhất của cô có khoảng thời gian vui vẻ trước đám cưới của họ chứ không phải về sự mê đắm của cô với Draco Malfoy chết tiệt.

Cô đã không nhận ra cho đến khi ngụm rượu đi xuống đến nửa cổ họng, cô rằng đó chính là fire whisky. Cô ho, vết bỏng chạy xuống cổ họng.

"Chị không sao chứ?" Ginny hỏi, ngập ngừng đặt tay lên cánh tay Hermione. "Bình thường chị không uống như thế này đâu."

Hắng giọng, Hermione gật đầu. "Chị chỉ căng thẳng thôi. Chị chỉ cần thả lỏng một chút."

"Anh Ron sẽ đưa chị về, chị biết đấy," Ginny thì thầm sau một lúc im lặng.

"Anh ấy xứng đáng nhận điều tốt hơn khi không có quan hệ với chị, Gin." Ánh mắt của Hermione hướng về phía Ron, người đang đứng ở nửa căn phòng với Dean và Seamus. "Bọn chị không thể quay lại được nữa."

Vừa đi qua ba chàng trai, cô nhìn Draco nghiêng người về phía Astoria và thì thầm điều gì đó vào tai cô ấy. Cô nhận thấy má Astoria đỏ bừng khi cô ấy cắn môi dưới bằng hai hàm răng.

"Cô đã nhìn đủ lâu rồi."

Hermione giật mình khi nghe thấy giọng nói của Draco khi cô bước qua cửa. Anh ta đang thản nhiên dựa vào một cây cột ở tiền sảnh, tay cầm chai Ogden.

"Đặt biệt danh cho cái này" anh giải thích khi cô nhướng mày. "Có gì sai ở đây sao?"

"Chúng ta thực sự nên quay vào trong" Hermione trả lời, tay cô ấy di chuyển lên hông. "Khi Tibbens phát hiện ra..."

"Ồ, bỏ cây gậy ra khỏi hông và sống thật một chút đi, Granger."

"Tôi không-"

Draco cười khúc khích, mở chai firewhiskey và uống nhanh. Bàn tay còn lại của anh đưa ra và vòng quanh cổ tay cô, kéo cô về phía anh. Ngạc nhiên và say sưa, cô hơi vấp ngã. Tay cô đặt lên ngực anh, anh ghé miệng mình vào tai cô. "Tôi có thể tháo nó ra cho cô, nếu cô thích" anh thì thầm.

Hermione cảm thấy mặt mình nóng bừng và một sức nặng đè lên bụng cô. Một tiếng cười khúc khích lo lắng thoát ra khỏi môi cô.

Bây giờ Hermione đang nhìn chằm chằm anh không xấu hổ. Cô đã từ bỏ việc cố gắng tránh nhìn vào cặp đôi này. Cô biết đó là một ý tưởng tồi tệ - cô chỉ đang tự trừng phạt mình mà thôi. Cô nắm chặt chiếc ly trong tay, lơ đãng tự hỏi liệu mình có nên từ chối Bùa rót nước tự động mà người pha chế đã đặt lên nó trước đó hay không. Sẽ có rất nhiều thứ phải trả giá vào buổi sáng hôm sau nhưng hiện tại, Hermione không thể quan tâm được nữa.

"Có chuyện gì làm phiền cậu vậy, Hermione?" Đôi mắt xanh mở to của Luna hiện ra, Hermione mất dấu mái tóc vàng bạch kim trong giây lát.

"Tại sao cậu nói thế?" Cô cố gắng mỉm cười nhưng cô nhận ra rằng nó trông giống một cái nhăn mặt hơn.

"Mình không nghĩ chiếc kính đó đã làm gì cậu nhưng có vẻ như cậu đang muốn trừng phạt nó vì điều gì đó. Cậu chưa mắc bệnh cúm Megardily phải không?

"Cái gì – ồ, đừng bận tâm." Hermione co duỗi các ngón tay, để chiếc ly nằm trên mặt quầy bar. "Mình cho là mình hơi căng thẳng vì công việc" cô giải thích nhanh.

"Mình tưởng cậu đang làm việc tốt với Draco."

"Cái gì?" Ánh mắt của Hermione không khỏi lướt qua vai Luna và bắt gặp cảnh Draco đang nghiêng người về phía Astoria, đặt tay lên má cô ấy và hôn cô ấy thật say đắm. "Không có chuyện đó đâu, Luna" cô cố gắng nghiến răng. "Chỉ là – những điều nhỏ nhặt."

Bản dịch thuộc về tôi, chỉ đăng trên wattpad, vui lòng không mang bản dịch này đi dưới mọi hình thức.

Cô thực sự không biết tại sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này. Một phút trước cô đang ở trong hành lang của khách sạn với Draco Malfoy thì thầm vào tai cô những điều có thể khiến Cây viết báo giá nhanh của Rita bị đột quỵ, phút tiếp theo cô đã ép anh ta vào bên trong cánh cửa khách sạn phòng cô, tay cô luồn vào trong áo khoác của anh trong khi lưỡi cô lần theo mạch đập ngay dưới tai phải của anh.

Một cách kỳ diệu nào đó, chai rượu firewhisky vẫn còn trong tay anh, cô rời môi khỏi cổ Draco để nhấp nó một ngụm. Đôi mắt anh lấp lánh.

"Mọi thứ có vẻ gì đó sai rồi" cô thở ra.

"Cô nghĩ quá nhiều."

"Đó là việc tôi."

"Tôi có thể khiến nó dừng lại, nếu cô muốn."

Hermione cười khúc khích và đảo mắt. "Tôi cá là anh không thể."

"Đó có phải là một thử thách không, Granger?"

Cô cau mày, mím môi, đưa mắt nhìn giữa chai rượu firewhisky và miệng Draco. Cô rất muốn ngừng suy nghĩ, hành động bốc đồng, không quan tâm đến hậu quả và sống một chút. Họ đã trưởng thành quá nhanh.

"Ừ, tôi nghĩ là vậy."

Cô ngạc nhiên khi sự kết hợp giữa bàn tay của Draco trên má cô và môi anh trên môi cô khiến âm thanh đó im bặt trong đầu cô. Cô tan chảy trong anh.

"Gửi tới người bạn thân nhất của tôi, Harry Potter, mình chúc cậu mọi điều may mắn trên thế giới – Phụ nữ nhà Weasley rất hiếm và họ cũng bốc lửa như mái tóc của họ gợi ý vậy." Tiếng cười theo sau câu nói của Ron. "Gửi em gái bé bỏng của anh -- hãy nhẹ tay với anh chàng tội nghiệp này nhé?"

Anh nâng ly và đám đông cũng làm theo, nâng cốc chúc mừng cặp đôi hạnh phúc. Hermione mỉm cười với những người còn lại. Ginny và Harry đã chia sẻ một nụ hôn, nụ hôn trở nên nóng bỏng hơn khi Harry dìu Ginny lại trước mặt các vị khách. Catcalls nổ ra. Hermione quét qua đám đông, đôi mắt cô theo bản năng hướng về phía Draco.

Cánh tay anh vòng quanh eo Astoria, bàn tay anh đặt lỏng lẻo trên hông cô. Cô quan sát những ngón tay của anh, làn da nhợt nhạt của anh tương phản với chiếc váy lụa xanh đậm của Astoria. Một tiếng hét "karaoke!" vang vọng khắp quầy bar và Hermione nhìn anh ôm chặt lấy hông Astoria.

Draco đã để cô dẫn đầu, thì thầm động viên khi cần thiết. Quần áo dễ dàng bị trút bỏ, vương vãi từ cửa tới giường. Chiếc chăn bông bị ném bừa bãi xuống sàn. Anh tựa người vào đầu giường, đôi mắt tối sầm và u ám. Hỗn hợp rượu và nhu cầu xác thịt đã dâng lên trong cô đủ để khiến cô không cảm thấy xấu hổ trước cách anh dễ dàng nhìn chằm chằm vào cơ thể cô.

Cô di chuyển phía trên anh, một tay tựa vào đầu giường và tay kia tựa vào ngực anh. Cô cảm thấy như mình đang bốc cháy. Chỉ có cảm giác là quan trọng -- mùi mồ hôi, mùi rượu whisky và thứ gì đó bị cấm, hương vị còn sót lại của làn da Draco trên lưỡi cô, cảm giác căng ra thơm ngon giữa hai đùi cô. Cô bước chậm lại, nhu cầu rút ra kinh nghiệm đang tràn ngập cô.

Draco gầm gừ bên dưới cô, ngón tay anh bấu chặt vào hông cô. "Đùa đủ rồi, Granger. Đến lượt tôi."

Chỉ bằng một cử động duy nhất, anh đã kéo cô về phía mình và lật họ lại. Hermione chống tay lên đầu để tránh va vào đầu giường khi Draco đổi góc và đập không ngừng vào cô.

Tâm trí cô im lặng một cách tuyệt vời khi cô tách ra, một lúc sau Draco theo sau.

"Ồ, thôi nào anh bạn, hãy ở lại đây" Harry nói, cánh tay anh quàng qua vai Draco. "Chỉ vì Astoria chơi một trò chơi hư hỏng không có nghĩa là cậu phải như vậy."

Draco cười lớn, nhìn bạn gái mình biến mất vào Điểm Hiện Hình. "Tôi cho rằng tôi có thể ở lại thêm một thời gian nữa nhưng đừng bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ bắt tôi hát bất cứ thể loại nào nhé."

Micro karaoke đang đi xuyên qua đám đông. Ginny và Luna đã trình diễn khá ấn tượng bài "Can You Dance the Hippogriff?", nhưng những người khác cho đến nay đều đã từ chối. Hermione tựa người vào quầy bar, tay vẫn nắm chặt đồ uống. Một tấm bùa tỉnh táo nhỏ đã giúp cô điều chỉnh tốc độ để không bị ngã khắp nơi, nhưng cô vẫn có tiếng vang khá lớn. Chiếc micro xuất hiện trước mặt cô, cô nhăn mặt.

"Hoàn toàn không, Ginny" cô nói.

"Ồ, thôi nào, Hermione, vui lắm!"

"Nó hoàn toàn trái ngược với niềm vui và nó sẽ là cực hình đối với những người khác trong phòng."

Ginny ngồi lên chiếc ghế quầy bar cạnh cô và cười lớn. "Em đoán chị đúng."

"Tại sao em không hỏi Fleur? Chắc chắn dòng máu Veela đi kèm với giọng hát" Hermione gợi ý.

Ginny vội vã đi tìm chị dâu và trong vòng vài phút, một bài hát quen thuộc đáng sợ vang lên từ chiếc loa bị phù phép.

"On me dit que nos vies ne valent pas grand-chose... " Fleur quả thực có một giọng hát rất hay, nhưng lời nói đó đã khiến tim Hermione ngừng đập. Đôi mắt cô di chuyển khắp quầy bar, dừng lại ở hình dáng của Draco, cô kinh hãi khi nhận ra rằng anh cũng đang hướng sự chú ý của mình vào cô.

"Elles pass en un instant comme fanent les rose... " Hermione không thể thở được. Cô đông cứng trên quầy bar, đôi mắt của Draco dán chặt cô tại chỗ. Bữa tiệc không còn tồn tại xung quanh họ – điều duy nhất quan trọng là sức nóng trong cái nhìn của Draco và cảm giác bồn chồn lo lắng bùng nổ trong bụng Hermione.

"On me dit que le temps qui glisse est un salaud, que do nos chagrins il s'en fait des manteaux, pourtant quelqu'un m'a dit... " Cô chớp mắt, lắc đầu và hiệu ứng bị gián đoạn. Đồ uống của cô ấy rơi bừa bãi xuống quầy bar khi cô ấy lao ra cửa. Cô cần không khí.

Dàn đồng ca vang ra khỏi tòa nhà theo sau cô, cô ước gì Draco không nói cho cô biết nó nghĩa là gì.

"Que tu m'aimais encore, c'est quelqu'un qui m'a dit que tu m'aimais encore. Serait-ce?"

Đêm cuối cùng của hội nghị đã đến quá sớm và Hermione rất sợ phải quay lại London. Sẽ dễ dàng hơn để tưởng tượng cuộc sống không có nghĩa vụ của cô khi cô ở Paris. Cô kéo tay áo váy của mình.

"Muốn nhảy không, Granger?" Draco hỏi. Ban nhạc đã bắt đầu một bài hát mới với tiết tấu thoải mái, Hermione thấy mình đang lắc lư theo giai điệu. Cô cắn môi, không chắc chắn nhưng vẫn gật đầu.

Tay của Draco siết chặt lấy tay cô khi tay còn lại vòng quanh eo cô, họ dễ dàng lướt qua sàn nhảy.

"Tôi nghĩ tôi thích bài hát này."

"Cô có biết nó nói gì không?" Draco hỏi, giảm tốc độ khi họ nhảy.

"Thật không may, tiếng Pháp của tôi vẫn còn thô sơ. Còn anh?"

Draco gật đầu, nghiêng người lại gần hơn và thì thầm, "Nó hơi sến một chút, nhưng mà, mọi thứ về người Pháp thường là như vậy. Về cơ bản, cô nàng trong lời bài hát đang nguyền rủa thời gian và số phận vì đã quá tàn nhẫn với mối tình của cô ấy. Đoạn điệp khúc nói ' Vậy mà có người đã nói với anh rằng em vẫn yêu anh. Vậy có được không?"

Hermione mỉm cười, dựa sâu hơn vào vòng tay anh. "Nó thật đẹp."

Không khí ban đêm mát lạnh áp vào da cô, cô vòng tay ôm lấy mình rồi hít thở sâu ba hơi liên tiếp. Cuộc sống của cô ấy (cá nhân, không chuyên nghiệp) nhanh chóng tan rã xung quanh cô ấy. Khi cô từ Paris trở về, cô đã cố gắng làm lành với Ron lần nữa nhưng cảm giác tội lỗi đã quá sức chịu đựng. Vào thời điểm cô hủy bỏ mối quan hệ với Draco, Draco đã nói rõ ràng rằng những gì đã xảy ra ở Paris chỉ là chuyện xảy ra một lần.

Tiếng cửa mở phía sau làm cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, cô quay lại, tưởng Ginny hoặc Luna. "Tôi chỉ cần một ít đồ tươi –"

Những lời nói mắc kẹt trong cổ họng cô. Draco đứng đằng sau cô, điếu thuốc Muggle giữa môi. Anh ta đốt nó bằng đầu đũa phép của mình, Hermione nhìn làn khói bốc ra từ môi anh ta. Không hiểu sao, cơn tức giận dâng lên trong lồng ngực cô. Làm sao anh ta dám theo cô ra đây, sau khi khoe Astoria trên tay anh ta như thể cô là một phần thưởng nào đó. Sao  anh ta dám  tiếp cận cô  lúc này, sau khi cô đã uống quá nhiều và tất cả những gì cô muốn làm là nguyền rủa điều gì đó. Sau này cô nhận ra rằng sự tức giận của mình hoàn toàn vô căn cứ, nhưng hiện tại, Hermione đang sôi sục. 

Cô mím môi và siết chặt vòng tay. "Vậy, Astoria thế nào?"

"Ồ, đừng bắt đầu, Granger" Draco gắt lên, rít một hơi thuốc dài.

"Không, thật đấy, Malfoy, tôi mừng cho cậu." Giọng điệu của cô ấy có thể cắt kính.

Anh tiến về phía cô, một tia sáng lóe lên trong mắt anh. "Đừng làm điều này. Cô sẽ chỉ biến mình thành một kẻ ngốc mà thôi. Astoria muốn ở bên tôi và tôi muốn ở bên cô ấy. Chuyện này không  liên quan gì đến cô."

Say rượu, Hermione xâm chiếm không gian cá nhân của Draco. "Vậy thì tôi rất vui vì nó là của nhau ."

"Điều đó có nghĩa là cái quái gì vậy?"

Đầu Hermione quay cuồng và cô cắn chặt lưỡi. Bây giờ không phải là lúc để trút hết trái tim mình lên bê tông. Không phải tối nay. Cô nhìn xuống, sự thôi thúc Độn thổ đi ngày càng trở nên hấp dẫn. Cô không muốn giải quyết chuyện này.

Draco đánh rơi điếu thuốc, dùng mũi giày dẫm nát nó xuống vỉa hè. Anh dựa vào cô, mùi khói bao bọc lấy cô.

"Đừng đổ lỗi cho tôi về những gì đã xảy ra, Granger. Cô đã nói rõ điều đó khi chúng ta quay về."

Miệng Hermione há hốc định đáp lại nhưng Draco đặt một ngón tay lên môi cô để khiến cô im lặng.

"Cô đã chọn anh ta (Ron) trước" anh rít lên. "Merlin, tôi không hiểu tại sao cô lại chạy về với anh ta nhanh như vậy nhưng tôi sẽ không ngồi yên và thông cảm cho cô trong khi cô bắt đầu một gia đình hoàn hảo với Weasley. Vậy nên đừng trách tôi vì đã bước tiếp. Đó là một đêm ở Paris, vậy nên đừng biến nó thành chuyện gì lớn lao hơn nhé."

Bàn tay của Hermione chạm vào má Draco và kết quả là một cái tát!  Khoảnh khắc tiếp theo cô bị ép vào bên hông tòa nhà, viên gạch thô ráp cắm vào lưng cô và thân hình gầy gò của Draco ấn vào ngực cô.

"Thử lần nữa đi –" Draco gầm gừ. Anh ghim cô vào tường, cổ tay cô bị giữ sát vào vai một cách đau đớn. Cô nhìn thấy thứ gì đó lóe lên sau mắt anh trước khi anh cười khẩy. "Ghen tuông không hợp với cô đâu, Granger."

Anh đẩy cô ra, đi về phía cửa. Hermione hít một hơi thật sâu, cố kìm lại những giọt nước mắt giận dữ sắp rơi xuống.

"Hermione, cậu ổn chứ?" Đầu Harry thò ra khỏi cửa khi Draco biến mất qua đó. Hermione mỉm cười tươi nhất có thể, gật đầu và nắm lấy cánh tay đề nghị của Ron.

"Vâng, mình ổn." Mình luôn ổn.

P/S: bài trên là bài hát "Quelqu'un M'a Dit" của Calra Bruni

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top