6 ~ Ác mộng

Một ngày nọ...

Draco thấy mình đứng trong khoảng không đen kịt. Hắn ngó nghiêng, xung quanh không có lấy một tia sáng.

"Đây là đâu?" Draco tự hỏi trong tiềm thức mù mờ của mình.

Hắn thử cử động tay chân. Chúng nhẹ bẫng, mờ ảo như sắp hòa tan vào không khí. Ngay cả một tí thân nhiệt hắn cũng không cảm nhận được.

Điều duy nhất thu hút sự chú ý của Draco là thứ trong lồng ngực hắn, đau buốt và nặng nề. Tim hắn như đeo gồng xiềng, như một quả bom hẹn giờ mà đập chậm rãi từng tiếng một.

Đây chỉ là một giấc mơ, là Draco tự nhủ như thế.

Bên khóe mắt, những vầng sáng mờ nhạt bỗng hiện lên. Đêm tối dần rời đi, để lộ ra một quang cảnh khác. Cảnh tượng trước mắt hiện ra khiến Draco nghẹt thở, không khác gì làm một phép Độn thổ.

Độn thổ ngay cả trong mơ, thật là kì quái làm sao.

Tầm nhìn trở lại với Draco sau ít phút. Mọi thứ vẫn nhòe nhoẹt như cũ, nhưng lần này rõ ràng hơn một chút, thính giác hắn bắt đầu hoạt động.

"Ta đã tưởng nó sẽ đến... Ta đã chờ nó đến..." Một âm thanh khàn đục, rền rĩ và thiếu kiên nhẫn vang vọng khắp không gian.

Draco biết chủ nhân của giọng nói này. Là kẻ mà cha hắn sợ hãi nhất, nguyện cúi rạp dưới chân gã để bảo tồn mạng sống: Chúa tể Hắc ám Voldermort.

Xung quanh là một cánh rừng xanh u tối, mập mờ một vài đốm sáng của ánh trăng bạc, thấp thoáng lay động qua tán cây rừng. Những bóng đen lúc nhúc bốn bề mà theo Draco, là bè lũ Tử thần Thực tử dưới trướng tên chúa tể. Gã đứng đó, giữa mảnh đất trụi trơ không có lấy một bụi cây, tấm áo chùng luộm thuộm rách nát hòa vào bóng đêm, để lộ cái đầu trắng xanh không mũi, dị hợm và méo mó.

"Cậu Bé Sống Sót..."

Voldermort cười. Draco nghe tiếng gã cười điên dại. Nụ cười như xoáy sâu vào ngực hắn một lỗ đen sâu hoắm, khi hắn biết nụ cười ấy dành cho ai. Hắn cố điều khiến cơ thể mình quay về phía tên đầu trọc nhìn, nửa mong đợi lại vừa sợ hãi.

Là Harry...

Tim Draco như ngừng đập. Không khí như đọng lại trong buồng thở hắn. Draco nheo mắt lại, hắn cảm nhận đôi mày của mình gắn chặt vào nhau. Đúng là Harry rồi. Đôi mắt màu xanh sau mắt kính dày cộp, vết sẹo hình tia chớp thấp thoáng sau lớp tóc đen rối bù. Người đó đúng là Harry của hắn rồi.

Niềm vui xen lẫn sự kinh sợ thôi thúc Draco chạy đến bên Harry. Nhưng tại sao ? Tại sao chỉ riêng lần này, đôi chân tuyệt đối không nhận lệnh từ não bộ ? Cả cơ thể đều ngừng trệ và bất động như bị Tấm lưới Sa Tăng gô chặt. Sự bất lực túm lấy thân thể của hắn rồi vật xuống nền đất lạnh lẽo, hạ hắn đo ván không thương tiếc.

Draco tuyệt vọng, hắn biết điều gì đang dang tay chào đón Harry. Vùng vẫy cũng vô dụng, hắn không có cách nào thoát ra khỏi tình trạng này. Tiếng gọi Harry ứ đọng nơi cổ họng, tiếng kêu gào thảm thiết bị bóng tối đen kịt nuốt chửng. Draco không muốn mất người con trai ấy.

Người hắn yêu thương nhất trên đời...

"Làm ơn, Harry. Đừng làm thế!"

Hãy để tôi chết thay em. Có Merlin làm chứng, điều đó vạn lần dễ dàng hơn nhìn thấy em chết...

Sâu trong bóng tối, đôi mắt quỷ lóe sáng, đỏ ngầu dữ tợn. Rồi một cây đũa giơ lên, đặt dấu chấm hết cho cuộc đời chàng trai tóc đen.

"AKADA KEDAVRA!"

Ánh sáng xanh lè bắn thẳng một đường đến lồng ngực em. Trái tim tôi cũng từng bước vỡ vụn theo...

"Harry!"

Tiếng cười của tên Chúa tể vang vọng, nụ cười của em từng bước bị đêm tối nhuốm bẩn. Harry... đã không còn sống nữa...

Rồi mọi thứ tối đen.

Hết rồi...

"Draco!"

Là em gọi tên tôi...

"Draco... tỉnh lại đi..."

Nếu em không sống lại thì tôi tỉnh dậy có ích gì?

Harry, đừng bỏ rơi tôi. Đừng bỏ tôi lại một mình...

"Draco!"

"Ha... Harry... Harry!"

Draco choàng tỉnh, đôi mắt màu xám bật mở. Ngực hắn dâng lên và nín thở. Ánh sáng mờ nhạt lọt vào tầm nhìn của hắn. Mọi thừ đều thật mờ nhạt. Hắn mơ hồ cảm nhận nỗi đau ở tay khi hắn siết chặt tấm chăn bông, còn cả người thì nóng bừng bừng.

Trước mặt hắn dần hiện ra mái đầu đen bù xù quen thuộc và hắn từ từ hít thở trở lại. Từng hơi thở đứt quãng, khó khăn thoát ra khỏi bờ môi khô nứt.

"Draco?" Giọng nói trầm ấm rót vào tai hắn, như một liều thuốc an thần vỗ về cơn ác mộng.

Hai bên má thật là ấm... và ẩm. Harry đang áp lòng bàn tay lên má hắn, lau đi những giọng mồ hôi trong suốt còn đọng lại trên gò má xám. Draco cựa mình ngồi dậy, cảm thấy chân tay bủn rủn rã rời.

Những đầu ngón tay hơi múp luồn vào mái tóc bạch kim, xoa xoa làm nó rối xù lên. Draco bưng trán. Đầu hắn đau như búa bổ, nhức nhối khi ánh sáng xanh lè đó lóe lên, bao trùm và khoét sâu vào đôi mắt hắn. Rồi sau đó... Draco không còn nghe thấy gì nữa cả. Đó là lúc...

Harry đã chết.

"Harry!" Draco quay phắt về phía Harry, đôi vai cậu nảy lên vì giật mình. Harry càng bối rối hơn khi Draco lao vào người cậu, dính chặt như sam. Vòng tay gầy siết chặt lại, như không bao giờ muốn để Harry đi mất.

"Dra... Draco? Đau quá..." Harry hoang mang tột độ, cậu bị ghì chặt đến mức không xoay sở nổi để đáp lại cái ôm của người trước mặt. Tiếng gầm gừ trộn lẫn với hơi thở hồng hộc lấn át đi câu nói yếu ớt của cậu.

Cây đũa phép nhựa ruồi văng ra tít cuối nệm, một vài cọng tóc bạch kim cọ lên mũi Harry dưới ánh sáng từ đầu đũa phép.

"Harry... Harry... Tạ ơn Merlin..." Có thứ gì đó như vỡ ra trong giọng Draco, một nỗi sợ vô hình chặn ngang thanh quản của hắn. Từng câu chữ đứt gãy, không rõ mạch đầu đuôi thoát ra khỏi bờ môi run rẩy. Harry cảm nhận sự kinh hãi của hắn khi ngực hắn phập phồng gấp rút phía trên người cậu.

Đôi vai rộng lớn của Draco rung lên từng đợt và Harry nghe thấy tiếng nức nở nơi hõm cổ mình. Hơi thở nóng hổi phà vào làm nơi đấy của Harry trở nên ẩm ướt.

"Draco... Có chuyện gì vậy?" Harry đành ngồi yên như tượng, cố quên đi cơn đau ở hai cánh tay và tình nguyện làm gối ôm cho hắn ghì chặt.

"Harry, anh tưởng mình đã mất em rồi..." Draco vùi mặt mình vào hõm cổ Harry, bám víu lấy thân thể thấp bé và hít lấy hít để mùi quả mọng quen thuộc của người thương. Trông hắn như người sắp chết đuối trên biển, cố bám lấy hy vọng duy nhất của mình là cái phao cứu sinh bập bềnh trên mặt nước lạnh.

"Draco... em vẫn ở đây. Em ở bên cạnh anh." Vì cả người bị ôm cứng nên Harry chỉ có thể nghiêng đầu, tựa lên mái tóc vàng của hắn. Một vài lọn tóc đan xen vào nhau như tìm kiếm sự an ủi dịu dàng vững chắc. Harry dụi nhẹ, phát ra tiếng sột soạt khe khẽ như con mèo lười biếng, "Thân ái..."

"Harry..." Tiếng sụt sịt phát ra, và hai người giữ nguyên tư thế cho đến khi cột sống Harry mỏi nhừ.

"Draco, nhìn em này..."

Draco không đáp, hắn cứ ôm khư khư Harry, có điều còn siết cậu chặt hơn hồi nãy. Harry lại cất tiếng gọi lần nữa.

"Dray, nghe em nói đi..."

Lần này thì hắn ngước lên, Harry có cơ hội quan sát gương mặt của hắn. Hốc hác vì thiếu ăn, bọng mắt thâm di vì thiếu ngủ. Cả mái đầu vốn được chăm chút kĩ càng, giờ lại xơ xác vô cùng. Trông Draco càng tiều tụy hơn với nỗi sợ hãi đọng lại sâu trong đôi mắt hắn.

"Dray, anh vừa gặp ác mộng sao? Về em?"

Draco gật đầu. Màu xám không còn dại đi nữa, mà trở nên ôn hòa hơn khi Harry đặt một nụ hơn phớt lên vầng trán cao. Hắn lại tựa mình vào bờ ngực săn chắc của Harry, nhưng vòng tay đã có phần thả lỏng, tạo điều kiện cho Harry cử động thoải mái hơn.

"Anh biết rằng chúng ta sẽ không sao mà. Em sẽ ở bên anh, chúng ta sẽ chiến đấu cùng nhau cho đến khi trận chiến kết thúc." Harry ngừng lại một chút sau khi ôm lấy bờ vai của người kia, "Rồi chúng ta sẽ về chung một nhà và sống bên nhau mãi mãi."

Draco vẫn bất động, mặc cho Harry tùy ý nghịch ngợm mái tóc bạch kim của hắn.

"Anh tin em không, Dray?"

"Hứa với anh..." Hắn nuốt khan một ngụm, "Harry, hứa với anh, đừng làm thêm bất kì trò ngu ngốc nào nữa, được chứ?"

Harry gật đầu, mắt xanh nhìn thẳng vào mắt xám, như một sự khẳn định chắc chắn.

"Em luôn ở bên anh, em hứa đó..." Và đôi môi họ quấn lấy nhau, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Họ bám víu lấy nhau giữa những niềm hy vọng nhỏ bé về một tương lai chiến thắng, quyến luyến không buông.

"Ngủ ngon, Dray..." Harry mỉm cười, hôn lên mái tóc rối bù của Draco, thích thú hưởng thụ những lọn tóc mềm mại cọ vào má mình. Yên tâm nhìn ngắm người đàn ông say giấc trong lòng rồi cậu đưa mắt nhìn lên những vì sao bên ngoài cửa sổ, bình tĩnh trước lời mời gọi của Tử Thần.

"Em sẽ quay lại bên anh, sau khi em tự tay kết liễu mảnh linh hồn bóng tối bên trong em..."

_____

Xin chào mọi người, phần số 6 đã ra lò rồi đây ạ. Dù hôm qua đã đăng phần 5 lên rồi nhưng sao hôm nay tui lại ngứa tay muốn đăng tiếp quá, thế là chúng ta có phần 6 ở đây :")

Bảo là ra lò chứ thật ra tui đã diếm hàng trong máy tính tận 2 năm rồi ha ha... ;-;

Còn hai mẩu truyện nhỏ nữa là hết file tui trữ trong máy rồi. Dù thời gian và sức khỏe có hạn nhưng tui sẽ cố gắng đăng hết, mỗi tuần một mẩu thì hợp lí nhỉ. Từ đây đến lúc đó mong mọi người vẫn đón đọc truyện của tui ạ.

Chúc mọi người một ngày tốt lành. Iu thưn.

Lá Trà ~ 28.05.2023

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top