Phá Hủy Mề Đay
Phần lớn ngôi nhà vẫn còn đứng vững mặc dù bị dây trường xuân và tuyết trùm lấp hoàn toàn, nhưng phần bên phải của tầng trên cùng đã bị nổ banh, Harry tin chắc đó là nơi lời nguyền đã phản phé. Ba đứa đứng bên cổng, ngó chằm chằm đống hoang tàn của cái ắt đã một thời từng là một ngôi nhà giống như những ngôi nhà bên cạnh.
- Mình thắc mắc tại sao không ai xây lại ngôi nhà? - Hermione thì thầm.
- Có thể người ta không xây nó lại được? - Harry đáp.
- Hay có thể nó giống như thương tích do Nghệ thuật Hắc ám, không thể sửa lại được thiệt hại? - Y/n hơi nghiêng nhẹ đầu để nhìn khung cảnh xung quanh.
Harry thò một bàn tay ra khỏi Áo khoác Tàng hình, nắm lấy cánh cổng rỉ sét và đầy tuyết, không hề muốn mở nó ra, mà chỉ để cầm nắm một cái gì đó của ngôi nhà.
- Bồ không đi vô bên trong đấy chứ? Coi không được an toàn lắm đâu, có thể… ôi, Harry, nhìn kìa!
Cái chạm tay của nó vào cánh cổng dường như đã khiến điều đó xảy ra, một tấm bảng nhô lên khỏi mặt đất ngay trước mặt tụi nó, xuyên qua đám chằng chịt những cây tầm ma và cỏ dại, giống như một đóa hoa kỳ quái lớn rất nhanh, những chữ vàng trên mặt gỗ ghi rằng.
Tại đây, vào đêm 31 tháng 10 năm 1981,
Lily và James Potter đã thiệt mạng.
Con trai họ, Harry, hiện là phù thủy duy nhất sống sót dưới Lời nguyền Giết chóc.
Căn nhà này, vô hình đối với dân Muggle, được giữ y nguyên tình trạng đổ nát để tưởng nhớ gia đình Potter và để nhắc nhở sự bạo tàn đã làm tan nát gia đình họ.
Chung quanh những dòng chữ sắc gọn này là những chữ nguệch ngoạc của các phù thủy và pháp sư đến tham quan địa điểm Kẻ Sống Sót đã thoát chết. Một số chỉ đơn giản ký tên mình.
Những thông điệp mới nhất trong số đó, tỏa sáng rực rỡ trên những bức grafito pháp thuật trải dài qua mười sáu năm, đều có nội dung tương tự.
“Harry, chúc may mắn, dù bạn đang ở đâu.”
“Harry, nếu anh đọc được dòng chữ này, tất cả chúng tôi ở bên anh.”
“Harry Potter muôn năm!”
- Lẽ ra họ không nên viết bậy lên tấm bảng! - Hermione phẫn nộ nói.
Nhưng Harry cười toe với cô bé. - Vui chớ! Mình khoái họ viết như vậy. Mình…
Nó nín ngang. Một bóng người mặc đồ ấm dày kín mít đang khập khiễng lê bước trên con đường nhỏ tiến về phía tụi nó, nổi bật lên nhờ ánh đèn sáng ở quảng trường xa xa. Mặc dù rất khó phán đoán, nhưng Harry nghĩ hình bóng đó là một người đàn bà.
Có thể nào bà đã chờ đợi tụi nó suốt mấy tháng trời? Có thể nào cụ Dumbledore đã dặn bà đợi, và Harry cuối cùng sẽ đến? Không phải chính bà là cái kẻ đã lẩn khuất trong bóng tối nghĩa trang và đi theo tụi nó tới chỗ này chứ? Ngay cả khả năng nhận ra tụi nó của bà cũng gợi tới thứ quyền lực gì đó mang hơi hướng cụ Dumbledore mà trước đây Harry chưa từng gặp.
Cuối cùng Harry nói, khiến Hermione giật bắn người và há hốc miệng thở. - Bà là bà Bathilda?
Cái bóng người lếch thếch đó gật đầu và lại ngoắc tay nữa.
Dưới tấm Áo khoác Tàng hình, cả ba nhìn nhau. Harry nhướn chân mày, Hermione sợ sệt gật nhẹ đầu.
Tụi nó bước về phía người đàn bà, và ngay lập tức, bà quay lưng lại và khập khiễng lê bước ngược trở lại con đường mà tụi nó vừa đi. Dẫn hai đứa đi qua nhiều ngôi nhà, bà quẹo vào một cái cổng.
- Bà Bathilda? - Harry lại hỏi.
Bà gật đầu lần nữa. Harry bắt đầu nhận thấy cái mặt dây chuyền đang áp trên da nó, có cái gì bên trong đó thỉnh thoảng vẫn kêu tích tắc hay đập nhè nhẹ giờ đây đã thức dậy, Harry có thể cảm được nhịp đập của cái đó qua lớp vàng lạnh ngắt
- Lại đây! - Bà Bathilda gọi từ phòng bên cạnh.
Hermione giật mình níu lấy cánh tay bạn.
- Không sao đâu. - Harry nói giọng vỗ về, rồi nó dẫn đường đi vô phòng khách.
Harry ngoái lại nhìn Hermione mỉm cười trấn an, nhưng nó không chắc Hermione nhìn thấy, cô bé đang đứng co ro khoanh hai tay ôm lấy bạn giữa đám bụi được chiếu sáng bằng ánh nến, ngước nhìn lên kệ sách.
Khi ra khỏi phòng, nhân lúc Hermione và bà Bathilda không nhìn thấy, Harry tuồn tấm hình có cái khung bạc của tên trộm bí ẩn vô bên trong áo vét của nó.
Cầu thang dốc và hẹp, Harry suýt đưa tay nó ra đặt lên cái lưng bè bè của bà Bathilda để yên chí bà không té bật ngửa ra sau đè lên nó, mà chuyện đó coi bộ dễ xảy ra lắm.
Chậm chạp, thở khò khè, bà trèo lên tới đầu cầu thang, quẹo ngay qua bên phải, và dẫn nó vào một phòng ngủ trần thấp.
- Thắp sáng. - Harry nói, và cây đũa phép của nó sáng lên. Nó giật mình, trong có mấy giây mà bà Bathilda đã đến sát bên nhưng nó lại không hề nghe tiếng bà đến gần.
- Mi là Potter? - Bà thì thầm.
- Dạ. Cháu đây.
Bà gật đầu, chậm rãi và trang trọng. Harry cảm thấy cái Trường Sinh Linh Giá đang đập rất nhanh, nhanh hơn chính nhịp tim của nó; một cảm giác thật khích động, khó chịu.
- Bà có đưa gì cho cháu không? - Harry hỏi, nhưng bà cụ dường như bị cây đũa phép đang chiếu sáng của nó làm cho hoảng hốt.
- Bà có đưa gì cho cháu không? - Nó lặp lại.
Thế rồi bà Bathilda nhắm mắt lại và nhiều việc xảy ra cùng một lúc, cái thẹo của Harry nhói lên đau đớn, cái Trường Sinh Linh Giá co giật mạnh đến nỗi ngực áo len của Harry động đậy thực sự, căn phòng hôi hám tối đen biến đi trong chốc lát. Nó thấy một niềm vui sướng dâng lên và cất giọng the thé lạnh lùng, bảo: "Giữ lấy nó!"
Harry lắc lư tại chỗ, căn phòng hôi hám tối tăm dường như thít chặt quanh nó một lần nữa, nó không biết điều gì vừa xảy ra.
- Bà có đưa gì cho cháu không? - Nó hỏi lần thứ ba, giọng to hơn hẳn.
- Lại đây. - Bà Bathilda thì thầm, chỉ vào một góc phòng. Harry giơ cây đũa phép lên cao và thấy đường nét lờ mờ của một cái bàn trang điểm bừa bộn bên dưới tấm màn cửa sổ. Lần này bà không dẫn đường Harry nữa. Nó lách đi giữa bà và cái giường xộc xệch, cây đũa phép giơ cao. Nó không muốn rời mắt khỏi bà.
- Cái gì hở bà? - Nó hỏi khi tới bên cái bàn trang điểm chất cao nghệu một đống những thứ bốc mùi và trông giống như áo quần chưa giặt.
- Ở đó. - Bà Bathilda nói, chỉ vào cái đống không hình thù.
Và ngay khi nó vừa rời mắt khỏi bà, đảo mắt rà tìm trong đống hỗn độn một chuôi gươm, một viên hồng ngọc, thì bà Bathilda chuyển động một cách kỳ lạ, nó nhìn thấy điều đó qua khóe mắt, nỗi kinh hoảng khiến nó quay phắt lại và nỗi sợ hãi khiến nó tê liệt khi thấy cơ thể già nua của bà sụm xuống và một con mãng xà vọt ra từ cái chỗ trước đó là cần cổ của bà.
Con rắn lao tới tấn công ngay khi Harry giơ cây đũa phép lên, cú mổ mạnh vào cánh tay nó khiến cây đũa phép văng lên trần nhà; ánh sáng phát từ cây đũa chờn vờn đến chóng mặt khắp phòng rồi tắt ngúm, sau đó cái đuôi rắn đập một cú cực mạnh vào giữa be sườn khiến Harry đứt hơi: nó ngã ngửa lên cái bàn trang điểm, té vô đống quần áo dơ hầy…
Nó lăn tròn qua một bên, né được trong đường tơ kẽ tóc cái đuôi con rắn đang quật xuống cái bàn chỗ nó vừa nằm một giây trước đó. Tấm kiếng lót mặt bàn bể vụn rớt như mưa rào xuống Harry khi nó chạm tới sàn. Nó nghe tiếng Hermione và Y/n gọi từ nhà dưới.
- Harry?
- Bồ sao rồi? - Y/n nói trong khi ôm lấy cánh tay Hermione.
Nó không sao lấy được đủ hơi vào phổi để gọi lại, thình lình một khối trơn nhẵn đè nó xuống sàn và nó cảm thấy cái khối đó trườn qua người nó, mạnh bạo, lực lưỡng…
- Không! - Nó bị kẹp chặt xuống sàn, há hốc, thở hổn hển.
- Có. - Một giọng thì thào. - Cóoo… giữ lấy mi… giữ lấy mi…
- Đũa phép lại đây…
Nhưng chẳng có gì xảy ra và nó phải dùng cả hai tay để gắng sức đẩy con rắn ra trong khi con rắn quấn quanh thân hình nó, vắt kiệt không khí khỏi người nó, ép mạnh cái Trường Sinh Linh Giá vào ngực nó, một vòng tròn băng giá phập phồng đầy sức sống, Harry đột ngột bừng tỉnh trong bóng tối bốc mùi chua loét, con rắn Nagini đã thả nó ra. Nó lồm cồm bò dậy và thấy hình thù con rắn nổi trên nền ánh sáng đầu cầu thang, con rắn lao tới và Hermione nhào qua một bên kèm theo một tiếng ré, lời nguyền không trúng mục tiêu của cô bé mà lại trúng vào khuôn cửa sổ có màn che khiến nó tan nát.
Không khí lạnh buốt tràn vào phòng khi Harry hụp xuống để tránh một trận mưa rào miểng kiếng nữa, và chân nó trượt trên cái gì giống như cây viết chì… cây đũa phép của nó…
Harry cúi xuống và chụp lấy cây đũa phép, nhưng giờ đây con rắn đã chiếm ngự căn phòng, đuôi nó quật đập, chẳng còn thấy Hermione đâu nữa và trong một thoáng Harry nghĩ đến điều tệ hại nhất, nhưng chợt vang lên một tiếng nổ đùng thật to, một ánh sáng đỏ nháng lên, và con rắn bay véo lên không trung.
- Hắn đang đến! Hermione, Y/n, hắn đang đến!
Trong lúc nó hét lên, con rắn rớt xuống, rít lên điên cuồng. Mọi thứ hỗn loạn, con rắn đè sập những kệ tủ gắn trên tường, đồ sứ bể vụn bay tán loạn và Harry nhảy lên giường chụp cái khối đen đen mà nó biết là Hermione…
Hermione ré lên đau đớn khi nó kéo cô bé băng ngang cái giường, con rắn lại chồm lên, nhưng Harry biết cái đáng sợ hơn cả con rắn đang đến, và có lẽ đã tới cổng rồi, đầu nó đang sắp tét ra vì cơn đau của cái thẹo…
Con rắn nhào theo khi Harry bật chạy, kéo theo Hermione, con vật lao đến tấn công, Y/n hét to, vẩy đũa phép vào nó.
- Nổ! - Và thần chú của vang khắp phòng, làm nổ tan tành tấm kiếng của tủ quần áo và nẩy bật lại về phía tụi nó, dội từ sàn lên tới trần nhà, Harry cảm nhận được sức nóng của vụ nổ đốt quéo mu bàn tay nó. Miểng kiếng cắt vào má nó khi nó xốc Hermione nhảy từ cái giường gãy qua cái bàn trang điểm cũng đã gãy để rồi nhảy qua cái cửa sổ bể tanh banh và rơi vào cõi không, tiếng gào của Hermione vang dội trong đêm khi tụi nó quay tít giữa không trung…
Và giờ đây hắn đứng bên khung cửa sổ tan hoang của nhà bà Bathilda, chìm đắm trong ký ức về thất bại lớn nhất của mình, và dưới chân hắn con mãng xà đang trườn qua những miểng kiếng và miểng sành sứ… hắn nhìn xuống và thấy cái gì đó… cái gì đó không thể nào tin được…Và rồi cả ba người nhanh chóng thoát khỏi ngôi nhà, độn thổ đến một khu rừng, Harry bỗng nhiên bất tỉnh, bạn với Hermione thay phiên nhau canh gác trong nỗi lo sợ.
- Không… - Sau vài giờ, Harry bỗng nói một cách mơ màng.
- Harry, yên rồi, bồ không sao hết! - Hermione lo lắng, nắm lấy tay Harry.
- Không… Mình làm rớt nó… mình làm rớt nó…
- Harry, yên rồi, tỉnh dậy đi, tỉnh dậy! - Yn lây người Harry, mong muốn cậu mau tỉnh dậy.
- Nó là Harry… Harry, không phải Voldemort… và cái đang lào xào không phải là một con rắn… - Mãi cậu mới mở mắt ra.
- Harry. - Hermione thì thầm. - Bồ cảm thấy… khỏe không?
- Khỏe. - Cậu nói dối. Nó đang nằm trong khu rừng, nằm trên cái gốc cây. Nó có thể thấy trời gần rạng sáng nhờ sự yên tĩnh và ánh sáng nhàn nhạt lạnh giá bên ngoài. Nó đã toát mồ hôi, nó cảm thấy mồ hôi nó thấm ướt cả áo.
- Tụi mình thoát rồi.
- Ừ. - Hermione nói. - Mình phải dùng thần chú Nhấc bổng mới đem bồ lên giường được. Bọn mình không khiêng nổi bồ. Bồ đã… Ừ, bồ không hoàn toàn…
- Bồ bệnh nặng lắm. - Hermione nói nốt. - Bệnh nặng lắm.
- Tụi mình ra khỏi chỗ đó bao lâu rồi?
- Mấy tiếng đồng hồ. Trời gần sáng rồi. Bồ nên nghỉ ngơi đi Harry à. - Y/n lo lắng nói, dựa lưng vào gốc cây bên cạnh.
- Và mình đã… sao, bất tỉnh hả?
- Không hẳn. - Hermione nói vẻ không thoải mái lắm. - Bồ gào thét, rên rỉ, và… đại khái vậy.
Nó đã làm gì? Quát thét nguyền rủa như Voldemort, hay kêu khóc như đứa nhỏ trong nôi?
- Mình không sao lấy được cái Trường Sinh Linh Giá ra khỏi bồ. - Hermione nói, và nó biết cô bé muốn thay đổi đề tài.
- Ừ nó bám chặt, dính vô ngực bồ. Bồ bị hằn một cái dấu, mình rất tiếc, mình phải dùng tới bùa Tùng Xẻo để lấy nó ra. Con rắn cũng cắn trúng bồ, nhưng bọn mình đã rửa sạch vết thương và đã bôi dầu bạch tiễn lên vết thương… - Bạn chỉ tay vô vết hằn trên áo của cậu.
Harry cởi cái áo thun nó đang mặc ra và ngó xuống. Có một hình bầu dục màu đỏ tươi bên trên trái tim, ngay chỗ cái mặt dây chuyền đã thiêu đốt nó. Nó cũng thấy những dấu răng đã lành một nửa trên cánh tay nó.
- Bồ để cái Trường Sinh Linh Giá ở đâu?
- Trong túi xách của mình. Mình nghĩ tụi mình nên tránh đeo nó một thời gian. - Harry ngả lưng xuống gối và nhìn gương mặt xám ngoét quầng thâm của Hermione.
- Lẽ ra tụi mình đừng đi tới Thung lũng Godric. Lỗi tại mình, lỗi tại mình hết, cho mình xin lỗi.
- Đâu phải lỗi ở bồ. Mình cũng muốn đi mà. Mình thiệt tình nghĩ là thầy Dumbledore có thể đã để thanh gươm ở đó cho bồ.
- Ừ, thôi… Tụi mình đã tính sai, há?
- Chuyện gì đã xảy ra vậy, Harry? Chuyện gì đã xảy ra khi bà ấy đưa bồ lên lầu vậy? Có phải con rắn đã núp ở đâu đó không? Có phải nó đã phóng ngay ra giết bà ấy và tấn công bồ không? - Y/n vừa nói vừa quan sát xung quanh.
- Không. - Harry nói. - Bà ấy là con rắn… hay con rắn là bà ấy… ngay từ đầu.
- Cái… cái gì? - Cả bạn và Hermione đều ngạc nhiên.
- Bà Bathilda ắt là đã chết ít lâu rồi. Con rắn đã… đã nhập vô bà ấy. Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó đã đặt con rắn ở Thung lũng Godric để đợi. Bồ đã đoán đúng. Hắn biết mình sẽ trở về đây.
- Con rắn nhập vô bà ấy sao? -
Harry lại mở mắt ra. Hermione tỏ vẻ tởm lợn, muốn ói.
- Thầy Lupin nói có những pháp thuật mà tụi mình không bao giờ hình dung được. - Harry nói. - Bà ấy đã không muốn nói chuyện trước mặt bồ, bởi vì đó là Xà ngữ, bà ấy toàn nói Xà ngữ, và mình đã không nhận ra, nhưng dĩ nhiên mình hiểu được. Khi mình và bà ấy đã lên lầu rồi, con mãng xà thông báo cho Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó, mình nghe chuyện đó trong đầu mình, mình cảm thấy hào hứng, mình bảo nó giữ lấy mình ở đó… và sau đó…
Nó nhớ con mãng xà vọt ra từ cổ bà Bathilda bà ấy biến đổi, biến đổi từ từ thành con rắn, và tấn công. Nó nhìn xuống vết rắn cắn.
- Nó không có nhiệm vụ giết mình, chỉ giữ mình ở đó cho đến khi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó tới.
Giá mà nó tìm cách giết được con rắn, đáng ra phải như vậy, tất cả chuyện đó… nặng chịch trong lòng, nó ngồi dậy, hất chăn mền ra.
- Không được, Harry. Mình chắc chắn là bồ cần nghỉ ngơi. - Hermione lo lắng.
- Bồ mới là người cần ngủ đó Hermione. Bồ đã canh thay mình nãy giờ rồi. - Bạn quay sang lo lắng cho Hermione.
- Mình cũng nghĩ vậy, bồ thê thảm lắm. Bọn mình khỏe. Mình sẽ giữ phiên gác một lát, bồ với Y/n nghỉ đi. Cây đũa phép của mình đâu rồi?
Hermione không trả lời, cô nhìn bạn rồi nhìn Harry.
- Cây đũa phép của mình đâu?
Cả hai nhìn nhau khó xử, rồi Hermione cũng lên tiếng.
- Harry à...
- Sao thế?
Hermione lật tấm chăn dưới lên, cầm đũa lên đưa cho Harry. Cây đũa phép làm bằng lông phượng hoàng và gỗ cây nhựa ruồi gần như gãy ra làm đôi. Một sợi lông phượng hoàng mong manh giữ cho hai đoạn dính toòng teng với nhau. Phần gỗ thì đã tét hoàn toàn.
Harry cầm cây đũa trong tay như thể cầm một sinh vật đang bị thương trầm trọng. Nó không thể nào nghĩ cho ra lẽ, mọi thứ nhòa đi trong hoảng hốt và sợ hãi. Rồi nó đưa cây đũa phép cho Hermione.
- Bồ làm ơn chữa cho nó lành lặn giùm.
- Harry à, mình không nghĩ là… một khi nó đã gãy như vầy…
- Làm ơn mà, Hermione, cứ thử đi! Ch… chữa lành. - Nhận lấy cái lắc đầu của Hermione, Harry tuyệt vọng quay sang bạn. - Bồ có thể sửa mà đúng không Y/n? Mình tin bồ làm được. - Nhưng nhận lại sự tin tưởng ấy cũng chỉ là cái lắc đầu.
Harry cầm đũa lên.
- Thắp sáng!
Cây đũa phép xẹt lửa yếu ớt, rồi tắt ngỏm. Harry chĩa vào Hermione.
- Giải giới!
Cây đũa phép của Hermione khẽ giật một cái, nhưng vẫn không rời khỏi tay cô bé. Nỗ lực pháp thuật yếu ớt đó vượt quá sức cây đũa phép của Harry, nên nó lại gãy lặc lìa làm đôi. Harry đăm đăm nhìn cây đũa phép, kinh hoàng, không thể nào tin được điều nó thấy… cây đũa phép đã tồn tại qua bao phen…
- Harry à. - Hermione thì thầm khẽ đến nỗi Harry khó mà nghe được.
- Mình rất, rất tiếc. Mình nghĩ đó là lỗi của mình. Bồ biết, khi tụi mình thoát ra, con mãng xà lao tới tụi mình, cho nên mình phát lời nguyền Nổ tung, và nó dội lại tứ phía, chắc là… chắc là nó đã trúng… - Y/n cúi đầu xin lỗi, vì cô đã ném bùa Nổ.
- Chuyện đó là tai nạn mà. - Harry nói một cách máy móc. Nó cảm thấy trống rỗng, thẫn thờ. - Tụi mình sẽ… tụi mình sẽ… tìm cách chữa lại nó.
- Harry à, mình không nghĩ tụi mình có thể làm được vậy đâu. - Hermione nói, nước mắt nhỏ giọt xuống má. - Nhớ… Nhớ Ron không? Hồi nó bị gãy cây đũa phép, hồi chiếc xe hơi rớt đó? Cây đũa chẳng bao giờ được như trước nữa, nó phải sắm cây đũa phép mới.
Harry nghĩ đến ông Ollivander đã bị Voldemort bắt cóc và giam cầm, nó nghĩ đến ông Gregorovitch, đã chết. Làm sao nó có thể tìm được cho mình một cây đũa phép mới đây?
- Thôi. - Cậu nói, bằng cái giọng đành-chấp-nhận-thực-tế không được thật thà cho lắm. - Thôi, mình sẽ mượn đỡ cây đũa phép của bồ lúc này vậy. Trong lúc mình trực gác.
Rồi Hermione đưa đũa phép cho Harry, lại gần gốc cây của bạn, cả hai dựa đầu vào nhau nghỉ ngơi, Hermione trông có vẻ rất mệt, cô đã thiếp đi ngay khi dựa vào người bạn. Lát sau Y/n cũng dần đân thiếp đi. Harry ngồi cầm đũa phép của Hermione, trong lòng có chút thất vọng và buồn bã vì cây đũa cũ nhưng vẫn làm tốt việc canh gác. Sau một giấc ngủ ngắn nhưng đã khỏe hơn, cả hai quyết định ra nói chuyện.
- Harry?
Hermione ngó bộ như sợ Harry có thể nguyền cô nàng bằng chính cây đũa phép của cô nàng. Gương mặt còn lem nhem nước mắt, cô nàng cúi lom khom bên cạnh Harry. Y/n đi theo sau hai tay run rẩy bưng ba tách trà và kẹp dưới nách cái gì đó bự bự.
- Cám ơn. - Harry nói khi cầm một tách trà.
- Bồ có phiền không nếu tụi mình trò chuyện?
- Không. - Cậu nói vậy vì không muốn Hermione tự ái.
- Harry à, bồ muốn biết người trong tấm hình đó là ai. Thì đây… mình có cuốn sách.
Hermione rụt rè đẩy cuốn sách lên đùi Harry, một cuốn Chuyện Đời và Chuyện Xạo của Albus Dumbledore mới toanh.
- Ở đâu… Làm sao…?
- Cuốn sách có trong phòng khách của bà Bathilda, nằm ngay đó… Miếng giấy này thò ra trên đầu cuốn sách. Mình và Y/n đã lấy nó.
Hermione đọc lớn lên mấy dòng chữ viết tay kiểu cách màu xanh gắt.
‘Bà Batty thân ái, Cám ơn sự giúp đỡ của bà. Đây là một bản của cuốn sách, hy vọng bà thích nó. Bà đã nói mọi điều, cho dù bà không nhớ. Rita.’
- Mình nghĩ cuốn sách hẳn là được gởi đến khi bà Bathilda thật còn sống, nhưng có lẽ bà không còn đủ minh mẫn để đọc nó.
- Không, có lẽ bà ấy đã không đọc.
- Bồ vẫn còn giận mình lắm phải không? - Y/n khẽ nói.
- Không. - Harry khẽ đáp. - Không đâu, Y/n à, mình biết đó chỉ là tai nạn thôi mà. Bồ đã cố gắng cứu tụi mình sống sót ra khỏi chỗ đó, và bồ đã làm được điều kỳ diệu. Nếu không có bồ ở đó để giúp mình thì mình đã chết rồi.
Khi Hermione và Y/n ra đổi phiên gác vào lúc nửa đêm thì tuyết đang rơi. Những giấc mơ của Harry rối rắm, lộn xộn, con mãng xà Nagini cứ len lỏi vào chiêm bao khi ẩn khi hiện, lúc đầu xuyên qua một cái nhẫn to tướng nứt nẻ, rồi quanh một vòng hoa Giáng sinh.
Nó thức giấc hoài, hốt hoảng, đinh ninh ai đó đã gọi tên nó từ xa xa, tưởng tượng tiếng gió cuốn quanh lều là tiếng chân người hay tiếng nói chuyện.
- Y/n, sao trông bồ lại có vẻ buồn thế? Harry bảo là bồ ấy không giận bồ mà. - Hermione lo lắng nhìn bạn, Y/n nhìn lại cô bằng đôi mắt buồn.
- Không phải.... chỉ là....mình nhớ Draco.... mặc dù nó là một Tử Thần Thực Tử nhưng mà...
- Không sao đâu. Rồi hai người sẽ gặp lại nhau thôi, rồi mọi thứ sẽ quay trở lại như trước...
- Nếu như Draco mà xảy ra chuyện gì, chắc tớ sẽ không thể yêu thêm ai, cậu ta là tất cả nhưng lại làm tớ thất vọng.
- Y/n à, không sao đâu. Bồ đừng suy nghĩ như thế.
Harry nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, cậu thức dậy trong bóng tối và đến ngồi bên cạnh hai người. Tuyết rơi dày đặc, và Hermione nhẹ nhõm hoan nghênh đề nghị thu dọn đồ đạc để lên đường của Harry.
- Tụi mình sẽ đi tới chỗ nào kín đáo hơn. - Hermione tán đồng, rùng mình khi mặc thêm cái áo thun ấm bên ngoài bộ đồ ngủ. - Mình cứ nghĩ là mình nghe được tiếng ai đó đi lại bên ngoài. Mình thậm chí còn nghĩ là có thấy ai đó một hai lần.
Harry khựng lại giữa chừng động tác chui đầu vào áo ấm và liếc nhìn cái Kiếng Mách lẻo nằm im re bất động trên bàn.
- Mình chắc là mình chỉ tưởng tượng ra thôi. - Hermione nói, tỏ vẻ lo lắng. - Tuyết trong bóng tối, cái đó đánh lừa con mắt người ta… Nhưng có lẽ tụi mình nên Độn thổ dưới tấm Áo khoác Tàng hình, để phòng xa hén?
Nửa giờ sau, lều đã xếp gọn, Harry đeo cái Trường Sinh Linh Giá, và Hermione nắm chặt cái túi xách hột cườm, cả ba Độn thổ. Cái chật chội như thường lệ lại nhấn chìm tụi nó; chân của Harry thôi tiếp xúc với mặt đất đầy tuyết, rồi chạm mạnh vào thứ gì đó có cảm giác như mặt đất đông cứng phủ đầy lá.
- Tụi mình đang ở đâu đây? - Nó hỏi, săm soi nhìn quanh đám cây mơn mởn trong khi Hermione mở cái túi xách hột cườm và bắt đầu lôi ra mấy cái cọc lều.
- Rừng Dean. - Cô nói. - Có lần mình đi cắm trại ở đây với ba má mình.
Ở đây tuyết cũng phủ trên những rặng cây chung quanh và lạnh buốt, nhưng ít nhất tụi nó còn được che chắn khỏi những ngọn gió lùa. Tụi nó ngồi trong lều gần như hết ngày, co ro sưởi ấm bên ngọn lửa xanh sáng tiện lợi mà Hermione rất thạo chế tạo ra, và ngọn lửa có thể được hốt gọn rồi mang theo trong một cái hũ.
Đến tối, khi mà Harry thay bạn và Hermione canh gác, cậu đã đi đến một cái hồ ở gần đó theo con huơu bạc, nhìn kĩ một hồi, cậu thấy thanh gươm của Gryffindor đang nằm dưới hồ và trên là một lớp băng, Harry vẩy đũa phép của Hermione, kêu gọi thanh gươm lại đây nhưng không có động tĩnh gì. Lúc này cậu mới nhớ, thanh gươm chỉ xuất hiện với một Gryffindor dũng cảm, thế là cậu cởi hết quần áo, phá lớp băng mà lội xuống, gần như chạm đến nó, cái mề đay như siết cổ cậu lại, Harry cảm thấy khó thở vô cùng, cố với lấy chiếc gươm. Lúc mà cậu cảm thấy như kết thúc thì có ai đó lôi nó lên trên. Hít thở lại như thường, cậu thấy Ron đứng đó cầm cái mề đay bị đứt sợi dây và thanh gươm. Ron nói rằng cái Thắp Sáng đã dẫn đường cho cậu, nó không chỉ dùng để thu hút ánh sáng, rồi cả hai quyết định cùng nhau phá chiếc mề đay, đặt nó xuống dưới đất, cùng nhau cầm thanh gươm và đâm nó. Bỗng một thứ hắc ám bay ra từ nó, nó khiến Ron nghĩ về việc Harry và Hermione bên nhau, mặc kệ đến sự sống còn của nó. Harry lúc này hét lên rằng nó chỉ là ảo ảnh, muốn cậu hãy vượt qua, Ron như lấy lại tinh thần, cầm thanh gươm cắt đôi ảo ảnh đó, chiếc mề đay cuối cùng cũng bị phá hủy. Cái vật sống trong Trường Sinh Linh Giá đã tan đi, hành động cuối cùng của vật đó là hành hạ Ron. Thanh gươm kêu choang một tiếng khi Ron buông rơi. Ron khụy chân quỳ xuống, hai tay bưng đầu. Nó đang run lập cập, nhưng Harry nhận thấy, đó không phải vì lạnh. Harry nhét cái Trường Sinh Linh Giá bể vô túi áo, quỳ xuống bên cạnh Ron và thận trọng đặt một bàn tay lên vai Ron. Nó coi việc Ron không hất tay nó ra là một dấu hiệu tốt. Rạng sáng hôm sau, cả hai mới đi về đến lều, nơi bạn và Hermione đang ngồi chờ.
- Harry, bồ đi đâu vậy? - Y/n trông thấy Harry, cô lao nhanh về phía cậu, và cô đã thấy Ron đứng đằng sau. - Ron! Bồ quay lại rồi hả? - Y/n reo lên, Hermione đã chú ý tới lời nói của bạn.
- Ron? Cậu ta quay lại? - Hermione đưa con mắt về phía sau lưng Harry, cô tức giận chất vấn Ron vì sao cậu còn quay lại làm gì nhưng rồi sau khi nghe cả hai kể lại câu chuyện, Y/n và Hermione đều cảm thấy ngạc nhiên.
- Bồ thấy cái gì? - Hermione hỏi ngay.
Ron và Harry bèn giải thích chuyện gì đã xảy ra, và khi câu chuyện về con hươu với thanh gươm được kể ra, Hermione đăm chiêu nhìn hết đứa này tới đứa kia, chăm chú đến nỗi quên béng mất vụ cô nàng quyết khoanh chặt tay chân.
- Nhưng đó ắt hẳn là một Thần Hộ mệnh! - Y/n nói. - Bồ không thấy ai gọi nó lên sao? Bồ không thấy ai hết à? Và nó lại còn dẫn bồ đến chỗ thanh gươm! Mình không thể nào tin được chuyện này! Rồi chuyện gì xảy ra sau đó?
Ron giải thích nó đã thấy Harry nhảy xuống hồ, và nó đã đợi Harry trồi lên, rồi nó nhận ra có cái gì đó trục trặc, nó bèn lặn xuống, và cứu Harry, rồi quay trở xuống hồ lấy thanh gươm. Nó kể tới đoạn mở cái mặt dây chuyền ra thì ngập ngừng, và Harry chen vô.
- … và Ron đâm cái vật đó bằng thanh gươm.
- Và… nó tiêu? Chỉ vậy thôi sao? - Hermione thì thầm.
- Ừ, nó… nó gào thét. - Harry nói kèm một cái liếc nửa mắt sang Ron. - Đây.
Harry thảy cái mặt dây chuyền lên đùi Hermione, cô nhón tay thận trọng cầm cái đó lên và xem xét cái khoang bị đâm lủng.
Cuối cùng Harry cho rằng đã tới thời điểm có thể an toàn dọn đi tấm chắn vô hình, nó vẫy cây đũa phép của Hermione để thu hồi Bùa che chắn rồi quay qua Ron.
- Bồ vừa nói là bồ thoát khỏi bọn Mẹ mìn và có dư được một cây đũa phép?
- Hả? - Ron nói, nó vẫn còn đang ngắm Hermione nghiên cứu cái mặt dây chuyền. - À, ờ, phải.
Nó kéo mạnh để mở một cái khóa đai của cái ba lô và rút từ trong đó ra một cây đũa phép đen cụt ngủn.
- Đây, mình suy ra là có thêm một cây dự trữ thì lúc nào cũng tiện hơn.
- Bồ đúng. - Harry nói, giơ tay ra. - Cây đũa phép của mình gãy mất rồi.
- Bồ nói chơi hả? - Ron nói, nhưng ngay lúc đó Hermione đứng dậy, và Ron bèn trở lại trạng thái phập phồng ngán sợ.
Hermione cất cái Trường Sinh Linh Giá đã bị diệt vô cái túi xách hột cườm, rồi leo trở lên cái giường của mình và nằm xuống không nói thêm tiếng nào.
Ron đưa cho Harry cây đũa phép mới.
- Vậy là khá nhất cho bồ rồi đấy. - Harry thì thào.
- Mấy bồ đã thôi nói ra tên của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó!
- À, phải. Ừ, chẳng qua một thói quen xấu mà tụi này mới mắc phải. - Harry nói. - Nhưng mình chẳng kiêng kỵ gì chuyện gọi hắn là V…
- ĐỪNG! - Ron gầm lên, khiến Harry nhảy phắt vô hàng giậu và Hermione đang chúi mũi vô một cuốn sách ở cửa lều, quắc mắt nhìn hai đứa nó. - Xin lỗi. - Ron vừa nói vừa lôi Harry ra khỏi bụi cây đầy gai. - Nhưng cái tên đó đã bị ếm bùa độc, Harry à, đó là cách bọn chúng lần ra dấu vết người ta! Dùng tên của hắn để phá bùa chú bảo vệ, tạo ra một kiểu nhiễu loạn pháp thuật gì đó – đó là cách bọn chúng đã tìm ra tụi mình ở đường Tottenham Court!
- Bởi vì tụi mình đã xài đúng tên hắn à?
- Đúng vậy! Bồ phải tin thôi, có lý lắm. Chỉ những người thực sự coi trọng việc đứng lên chống lại hắn, như thầy Dumbledore chẳng hạn, mới dám xài tên hắn. Bây giờ chúng đã ếm bùa Cấm kỵ lên cái tên đó, bất cứ ai nói ra cái tên đó đều bị theo dõi – đó là cách nhanh-chóng-và-dễ-dàng để truy tìm các thành viên Hội Phượng Hoàng! Chúng suýt tóm được chú Kingsley…
- Bồ nói chơi hả?
- Thiệt mà, một đám Tử Thần Thực Tử bao vây chú, anh Bill nói chú ấy phải mở đường máu thoát thân. Bây giờ chú ấy cũng đang đào tẩu như tụi mình.
Ron trầm ngâm gãi cằm bằng đầu cây đũa phép.
- Nè hai cậu, mình và Y/n đã bàn luận với nhau, chúng ta nên đi gặp ông Xenophilius Lovegood.
- Mình nghĩ hai bồ nói đúng, tụi mình nên đi gặp ông Xenophilius Lovegood.
Harry nhìn Ron ngao ngán. Nó chắc chắn sự ủng hộ của Ron dành cho Hermione chẳng dính dáng gì mấy tới mong muốn tìm hiểu ý nghĩa của cái cổ tự hình tam giác.
- Mình thấy không ổn. - Harry nói với giọng uể oải.
- Nhưng mình vẫn nghĩ tụi mình nên nói chuyện với ông Xenophilius Lovegood. Một dấu hiệu mà kết nối cả thầy Dumbledore, Grindelwald và Thung lũng Godric đúng không nào? Harry à, chắc chắn tụi mình nên biết về chuyện này! - Y/n cố gắng thuyết phục Harry.
- Mình thấy tụi mình nên biểu quyết đi. - Ron nói. - Ai ủng hộ việc đi gặp ông Lovegood…
Tay Ron và Y/n vọt lên không trước cả tay Hermione. Môi cô nàng hơi run run lên một cách ngờ vực khi giơ tay mình lên.
- Ok, 3 người đồng ý.
- Đa số thắng, Harry à, xin lỗi nha. - Ron nói, vỗ vỗ lên lưng Harry.
- Được. - Harry nói, nửa mắc cười nửa bực bội. - Nhưng khi gặp ông Lovegood rồi, tụi mình phải cố gắng kiếm thêm mấy cái Trường Sinh Linh Giá nữa, chịu không? Với lại, gia đình Lovegood sống ở đâu? Mấy bồ có ai biết không?
- À, chỗ họ ở không xa nhà mình. - Ron nói. - Mình không biết chính xác chỗ nào, nhưng ba má mình hay chỉ về phía mấy ngọn đồi mỗi khi nói tới họ. Chắc không khó kiếm đâu.
Rồi cả đám nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc, giải bùa nơi này rồi chuẩn bị đi. Tụi nó được ngắm cảnh đẹp tuyệt trần của làng Ottery St. Catchopole từ sườn đồi hiu hiu gió nơi tụi nó Độn thổ tới vào sáng hôm sau. Từ góc nhìn lợi thế trên cao, ngôi làng trông giống như một bộ sưu tập nhà đồ chơi, nằm giữa những vạt nắng lớn chiếu xiên xiên, len qua những kẽ hở của mây trời, rọi xuống mặt đất. Tụi nó đứng đó một hai phút nhìn về phía Hang Sóc, đưa tay lên mắt che nắng, nhưng không sao phân biệt được đâu là hàng giậu cao và vườn cây ăn trái, là những thứ đã giúp cho ngôi nhà nhỏ hình xoắn ốc khuất được tầm mắt dân Muggle.
- Đây rồi! - Ron hét, trong khi gió thổi bạt tóc và quần áo của tụi nó. Ron đang chỉ lên đỉnh ngọn đồi mà tụi nó vừa hiện ra, ở đó có một ngôi nhà ngó-kỳ-cục-nhất vươn thẳng lên trời, một trụ tròn đen thui với một vầng trăng ma treo đằng sau trên bầu trời ban trưa.
- Cái đó chắc là nhà của Luna, chứ ai mà sống trong một chỗ như vậy chớ? Ngó giống một con xe khổng lồ.
- Trông chẳng có gì giống xe cả. - Hermione nói, cau mày nhìn cái tháp.
- Mình đang nói về quân cờ. - Ron nói. - Với bồ thì là lâu đài.
Chân Ron dài nhất nên nó lên tới đỉnh đồi trước tiên. Khi Harry và Hermione bắt kịp Ron, vừa thở hổn hển vừa bấu chặt hông vì xóc, chúng đã thấy Ron đang toét miệng cười.
- Đúng là nhà họ rồi. - Ron nói. z Ngó coi.
Ba cái bảng vẽ bằng tay được gắn hờ trên một cánh cổng sập. Cái đầu tiên ghi
KẺ LÝ SỰ. CHỦ BÚT. X. LOVEGOOD.
Cái thứ hai.
HÃY TỰ HÁI TẦM GỬI.
Cái thứ ba.
TRÁNH XA MẬN XUI KHIẾN.
Cánh cổng kêu cọt kẹt khi tụi nó mở ra. Con đường ngoằn ngoèo dẫn tới cửa trước mọc um tùm nhiều loại cây kỳ cục, kể cả một bụi cây đầy những trái màu cam có hình giống củ cải mà Luna đôi khi đeo như bông tai. Harry nghĩ nó nhận ra một cây Bẫy chóc nên vội tránh xa cái cái gốc cây nhăn nheo. Hai cây táo dại già khú, bị gió uốn cong, đã rụng hết lá nhưng vẫn còn rất nhiều trái đỏ nhỏ bằng trái dâu và hai vòng hoa kết bằng nhánh cây tầm gởi có đính hột châu trắng đứng gác hai bên cửa chính.
Một con cú nhỏ có cái đầu dữ như diều hâu hơi bị dẹp đậu trên một nhánh cây lom lom dòm chừng tụi nó.
__________________________________
Mấy bồ đã đi học chưa?
#11/1/2022
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top