Chương 17
Bỗng từ miệng nó thoát ra một tiếng rít lạ lùng, và lập tức từ cái vòi nước tuôn ra một ánh sáng trắng lóa rực rỡ và bắt đầu xoay tít. Một giây sau, cái chậu bắt đầu di chuyển. Thực ra, cái chậu hạ xuống, để lộ ra ngay trước mặt mọi người một ống nước rất lớn, một ống nước đủ lớn để cho cả một người lớn chui vào được.
Harry nghe tiếng Ron thở phập phồng, cậu ngước nhìn lên và quyết định điều phải làm.
"Mình sẽ đi xuống đó. " Harry nói
Không thể nào không đi, một khi đã tìm ra được lối vào Phòng chứa Bí mật, dù cho chỉ có một tý xíu hy vọng hết sức mong manh, hết sức, mơ hồ và hết sức hoang đường, là Ginny có thể vẫn còn sống và chỉ đang bị giam cầm trong đó.
"Mình cũng đi nữa. " Ron vỗ vai Harry nói
Một thoáng ngập ngừng. Rồi thầy Lockhart cũng lên tiếng với nụ cười gượng mơ hồ:
"Ờ, có lẽ các trò cũng không cần đến tôi đâu nhỉ? Tôi sẽ chỉ..."
Thầy đặt tay lên nắm đấm cửa toan chuồn ra ngoài, nhưng cả Harry và Ron đều chĩa cây đũa phép về phía ông.
"Thầy xuống trước đi. " Elizabeth nói
Mặt mày trắng bệch, lại bị nước mất đũa phép rồi, thầy Lockhart đành phải riu ríu đi về phía cửa Phòng chứa Bí mật.
"Các trò ơi, làm như vầy để mà được cái gì chứ" Giọng thầy run rẩy
Harry chọc đầu đũa phép vô lưng thầy Lockhart. Ông trượt chân ngay xuống ống nước, còn cố gắng nói thêm:
"Ta thực sự không tin... "
Nhưng Ron đã đẩy nhẹ vào vai ông một cái, và ông tuột xuống ống nước mất tiêu.
" Chúng mày..." Tiếng nói cất lên khiến cả ba đứa trẻ quay qua nhìn, Draco trố mắt nhìn màn vừa rồi diễn ra trước mắt mình. Anh đã đi theo dõi Elizabeth từ khi cô được người bạn kia ở Slytherin nhắn là Harry và Ron đang đợi cô ở ngoài, Draco tò mò nên đi theo xem thử...Không thể ngờ...
" Draco?"
" Malfoy?"
Cả ba người đồng thanh
Ron tự thả mình xuống miệng ống nước, rồi buông tay.
Y như là nó bị hút xuống và cứ trôi tuột đi, tuột mãi xuống trong bóng tối vô tận. Tiếp theo đó là Harry, bên trên giờ chỉ còn Draco và Elizabeth
" Nếu cậu sợ thì..." Chưa để cô nói hết Draco đã chen vào
" Tao đi cùng mày..." Cô nhận thấy trong giọng nói của Draco rằng anh đang sợ hãi, vậy nhưng vì lo lắng cho cô mà Draco sẵn sàng dấn thân vào nguy hiểm, đôi mắt Elizabeth chậm rãi dịu dàng nhìn anh
" Được"
Rồi cả hai cùng nhau nhảy xuống ống nước tối om.
Cô nhận thấy ống nước rẽ thành nhiều nhánh chạy về mọi hướng, nhưng không có nhánh nào to như cái ống đang hút nó xuống. Oáng này cũng quanh cua, ngoằn ngoèo, đổ dốc đứng. Elizabeth biết là mình đang lao xuống rất sâu phía dưới trường Hogwarts, sâu hơn cả những tầng hầm ngục. Draco ngay phía sau khuôn mặt sợ hãi, hét to y không kém gì tiếng hét của Harry và Ron mà không thấy chủ nhân của nó đây phía trước.
Bọn nó cứ tuột trong ống nước hoài...
Đầu ống hơi ngóc lên và Elizabeth bị hất văng ra từ đó, té một cái uỵch xuống một cái sàn ẩm ướt trong một địa đạo bằng đá tối om và đủ cao, rộng để đứng thẳng người.
Thầy Lockhart đã lồm cồm đứng dậy cách chỗ nó không xa, mình mẩy dính bết lem nhem, mặt mày trắng xác. Ngay gần ấy Ron và Harry cũng lóc ngóc bò dậy, Elizabeth gắng đứng dậy, cầm tay Draco vẫn còn nằm sõng soài bên canh giúp anh đứng dậy. Bọn nó ngó xung quanh, dưới mặt đất rải đầy xương động vật, Draco hoảng sợ nép gần Elizabeth, Ron sắc mặt cũng sợ sệt nhìn Harry.
"Chắc là tụi mình ở sâu phía dưới trường hàng dặm ấy."
Tiếng nói của Harry vang vọng trong địa đạo.
Ron liếc nhìn những bức tường nhớp nháp u ám chung quanh, nhận xét
"Không chừng ở bên dưới đáy hồ ấy."
Cả năm người bây giờ cùng hướng nhìn về bóng tối dày đặc phía trước.
" Lumos" Elizabeth ra lệnh cho đôi đũa, từ đầu đũa tinh xảo đẹp đẽ hóa thành ngọn đèn sáng
" Đi thôi" Harry bảo
Cả năm người cùng bước tới, tiếng chân họ dẫm trên nền ướt nghe bèm bẹp.
Địa đạo tối đến nỗi mọi người chỉ có thể nhìn thấy được một khoảng ngắn phía trước mà thôi. Đã vậy ánh sáng đầu đũa phép của Elizabeth và Harry lại soi cái bóng họ lên vách tường ẩm ướt, bóng nào bóng nấy chờn vờn theo sau họ hết sức kỳ quái.
Tất cả vẫn cẩn thận bước tới trước. Harry nói nhỏ:
"Nhớ nghe, hễ nghe động tĩnh gì thì phải nhắm ngay mắt lại. "
" Tại sao bọn mình phải đi cũng thằng Malfoy?" Ron nhăn mặt cằn nhằn
" Mày nghĩ tao muốn đi cùng tụi mày? Nếu tao không lo cho Betha thì tao cũng mặc kệ chúng mày khô xác ở đây"
" Cả hai thôi đi, đây không phải lúc cãi nhau đâu" Elizabeth hắng giọng, biểu cảm không hài lòng nhìn Draco khiến anh càng nép bên người cô sát hơn, hai tay ôm cánh tay cô lẩm bẩm: " Nó gây sự trước mà"
Địa đạo yên lặng đến đáng sợ. Cái "động tĩnh" bất ngờ duy nhất mà họ nghe thấy là tiếng "rốp" vang to khi Ron ngẫu nhiên dẫm chân lên một cái gì đó, hóa ra là cái sọ khô của một con chuột. Cố gắng không nghĩ tới số phận Ginny trong tay con quái vật, Harry mở đường đi nhanh tới trước, quẹo qua một khúc quanh của địa đạo.
Chợt Ron níu vai Harry, giọng khàn khàn
"Harry, có cái gì ở đằng kia kìa. "
Họ đứng sững lại nhìn. Harry chỉ có thể thấy đại khái một cái gì to lớn kinh khủng và ngoằn ngoèo, đang nằm vắt ngang qua địa đạo. Vật đó không hề nhúc nhích.
" Có lẽ nó ngủ rồi" Harry thở hổn hển, nói với mọi người
Bàn tay run lẩy bẩy của thầy Lockhart đè chặt lên hai mắt.
Harry quay lại nhìn con quái vật, tim cậu đập mạnh đến phát đau.
Draco cũng sợ hãi ôm chặt cánh tay cô còn Elizabeth chỉ nhìn con quái vật khổng lồ, cố gắng thở nhẹ nhất có thể, bàn tay cũng hơi co lại
Mắt con vật nhíu lại đến mức gần nhắm khít nhưng vẫn còn hi hí để vẫn còn có thể nhìn được. Harry giơ cao cây đũa phép, từ từ, rất thận trọng, sẽ sàng nhích từng bước tới trước.
Ánh sáng ở đầu đũa phép rọi lên lớp da con rắn khổng lồ, một con rắn màu xanh lục sặc sỡ và có vẻ cực độc, đang nằm cuộn trên nền địa đạo. Một lớp da rỗng không. Con rắn đã lột da thoát xác từ bộ da rắn này ắt là phải dài ít nhất bảy thước.
"Ôi!" Ron xuýt xoa yếu ớt.
Bỗng nhiên sau lưng hai đứa vang lên âm thanh của một chuyển động lạ lùng. Đầu gối của thầy Lockhart khuỵu xuống.
"Đứng dậy!" Ron chĩa cây đũa phép vô ông, lạnh lùng bảo
Thầy Lockhart gượng đứng lên. Rồi bất ngờ, ông nhào vô Ron, đấm ngã nó xuống đất. Harry phóng ngay tới, nhưng đã trễ mất rồi, thầy Lockhart đã đứng thẳng lên, hổn hển thở, tay nắm lấy cây đũa phép của Ron, và nụ cười "quyến rũ năm năm liền" lại nở trên gương mặt của ông. Elizabeth vội kéo Draco về phía sau mình, tay cầm đũa đề phòng nhìn thầy
"Cuộc phiêu lưu chấm dứt ở đây thôi, lũ nhóc à. Ta sẽ lấy một tý da rắn này về trường, nói với mọi người là ta không thể cứu cô bé học trò kịp thời, và hai đứa bây đã mất trí một cách kỳ bí khi nhìn thấy thi thể tả tơi của con bé. Thôi nhé, hãy nói lời tạm biệt với trí nhớ của tụi bây đi." Ông ta nói
Thầy Lockhart giơ cây đũa phép được hàn gắn bằng keo của Ron lên và đọc thần chú
"Obliviate!"
Cây đũa phép nổ đùng bằng sức mạnh của một trái bom nhỏ. Ngay lập tức Elizabeth dơ đũa ra tạo màng chắn che cho bản thân, Draco và Harry đứng ngay cạnh. Thế nhưng sức ép quá lớn khiến cả ba văng về phía sau đoạn dài, cả hang động rung lắc dữ dội, cả ba đứa trẻ không kịp nghĩ gì, chỉ nhào ra né những tảng đá vỡ đổ ụp xuống. Sức nổ làm trần địa đạo rung chuyển mạnh, làm cho vụn rữa rơi xuống lả tả thành đống tro. Khi mặt đất yên, cả ba đứa đứng lên, chăm chú nhìn qua đống tường vỡ.
"Ron! Bồ có sao không hả Ron?" Harry hét lên
"Mình ở đây!"
Giọng Ron vang lên sau đống gạch đá như bị nghẹn lại
"Mình không sao cả, nhưng... ông thầy của tụi mình... ổng bị tẩu hỏa nhập ma rồi, cây đũa phép của mình đã chơi ổng một vố!"
Elizabeth quay sang hỏi han Draco, rất may anh chỉ trầy xước nhẹ thôi nhưng cô thì khác, một mảnh xương khá to đâm vào bụng cô khiến máu chảy thấm ướt áo. Draco sợ hãi, tay chân luống cuống không biết phải làm sao, Harry cũng hoảng sợ chạy lại gần
" Mình không sao..." Cô nhíu mày, hít một hơi rồi kéo mạnh mảnh xương ra, tay ấn chặt lên vết thương
Giọng Ron lại vang lên, nghe tuyệt vọng:
"Bây giờ làm sao đây? Mình không thể đi qua đống gạch đá này, mất cả đống thời gian mới hòng dọn dẹp xong."
Harry ngước nhìn trần địa đạo. Trên đó đã xuất hiện những vết nứt khổng lồ. Cậu chưa bao giờ thử dùng pháp thuật để tách ra những tảng đá to đùng như vầy, mà bây giờ cũng không phải lúc để thử làm một việc như vậy. Biết đâu địa đạo là hang động nằm sâu trong lòng đất?
Có một tiếng uỵch nữa và một tiếng kêu "ôi" nữa vang lên sau đống đá.
Cô cảm thấy bọn họ đang mất thì giờ, từ vết thương cũng truyền đến từng trận đau nhức. Và rất có thể Ginny- em gái của Ron cũng đang thoi thóp ở đâu đó trong này. Việc quan trọng bây giờ phải làm là tìm ra cô bé và thoát ra khỏi chỗ quỷ quái này.
" Harry! Không còn thì giờ cho việc này nữa" Co nói với cậu, Harry cũng hiểu câu nói của cô nghĩa là gì
" Nhưng..." Draco rưng rưng
" Mình nói mình không sao, chúng ta phải đi tiếp" Cô nghiêm túc nói
"Bồ chờ ở đó nha. Chờ ở đó với thầy Lockhart. Mình sẽ đi tiếp. Nếu một giờ nữa mình không quay trở lại..." Harry gọi Ron
Một khoảng lặng yên ngột ngạt. Rồi tiếng Ron vang lên, nghe như thể nó cố giữ cho giọng nói đừng run
"Mình sẽ cố gắng dời đống đá này... để... để khi quay về mọi người có chỗ chui qua... Và... Harry này... "
Harry cố gắng tiêm vào giọng nói của mình được chút tự tin nào hay chút nấy:
"Lát nữa gặp lại bồ nha!"
Rồi ba người bọn họ đi tiếp, băng qua đống da rắn.
Trước mặt ba đứa trẻ là một bức tường đá vững chắc có khắc hai con rắn khổng lồ xoắn vào nhau.
Chẳng mấy chốc bọn nó không còn nghe vọng lại tiếng Ron hì hụi dọn đá nữa. Địa đạo cứ quanh co khúc khuỷu, hết quẹo rồi đến quanh. Mọi dây thần kinh trên toàn thân Elizabeth đều căng lên và hai người còn lại cũng không khá khẩm hơn là bao. Harry chỉ cầu mong cho địa đạo kết thúc cho rồi, nhưng khi đi đến khúc cuối của địa đạo, bò qua khúc quanh cuối cùng, thì bọn nó nhìn thấy còn hãi hùng gấp bội: trước mặt nó là một bức tường đá vững chắc có khắc hai con rắn lồ xoắn vào nhau. Mắt của hai con rắn làm bằng những viên ngọc bích to cồ sáng lấp lánh.
Harry tiến đến gần, cổ họng khô đắng. Chẳng cần phải ép mình nghĩ mấy con rắn bằng đá này là rắn thực, vì nội những con mắt rắn nhìn cũng hết sức sống động rồi.
Harry hiểu là mình phải làm gì. Cậu tằng hắng, và mấy con mắt ngọc bích dường như nhấp nháy.
"Mở ra!" Bằng một giọng trầm trầm, run run, Harry rít
Hai con rắn tức thì tách ra, bức tường nứt đôi, mở rộng. Hai nửa mảnh tường đá trượt nhẹ nhàng ra khỏi tầm mắt. Draco kinh hãi nhìn, khuôn mặt nhỏ đanh lại vì sợ nhưng vẫn cố tỏ ra như bình thường. Ba đứa bước vào trong...
Giờ đây Elizabeth đang đứng ở cuối một căn phòng rất dài, mờ mờ sáng. Trần nhà âm u và cao hun hút được chống đỡ bằng những cột đá cao ngất nghểu, trên có khắc hình những con rắn vươn mình quấn quanh, tạo thành những bóng đen dài vắt qua không gian mờ ảo xanh xao rờn rợn. Cả ba người đứng lặng yên, cố gắng căng mắt đề phòng xung quanh. Liệu con Tử Xà có đang núp một góc nhìn bọn nó như đang vờn mồi không? Harry rút cây đũa phép của mình ra cầm sẵn trong tay rồi tiến tới giữa những hàng cột rắn. Mỗi một bước chân dò dẫm của bọn nó đều dội vang vang vào những bức tường tăm tối. Harry nhíu mí mắt lại thật khít, chỉ hi hí đủ nhìn, và sẵn sàng nhắm tịt lại nếu có bất cứ động tĩnh nào. Những hốc mắt sâu hoắm của mấy con rắn đá dường như dõi theo từng bước của bọn nó.
Càng đi sâu vào trong, mở ra trước mắt cô cuối căn phòng cái tượng to khủng khiếp điêu khắc khuôn mặt của một ông lão giã nua với chòm râu thưa, và ngay dưới bức tượng ấy, nằm lạnh ngắt trong vũng nước là... Ginny?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top