chương 11 • quá khứ đáng xấu hổ của Hải Đăng







Đồng hồ điểm 11 giờ, bác gái giục mấy đứa ra ngoài xem pháo hoa. Ba mẹ già rồi chẳng có hứng thú gì chứ mấy người trẻ đương nhiên vẫn thích đón năm mới ở ngoài đường hơn là ru rú trong nhà.

Hải Đăng tay giúp Kim Anh mặc áo khoác to bự, mắt lén liếc sang phía Hùng Huỳnh, kiểm tra anh từ đầu đến chân xem có thiếu thứ gì không. Hùng Huỳnh là chúa hay quên, đã thế làm gì cũng chậm chạp, khiến người ta không lo lắng không được. Một cái huých nhẹ từ Đức Phúc, Hải Đăng biết ý không nhìn anh nữa.

Hầu như năm nào cũng vậy, nếu muốn xem pháo hoa gần nhất đương nhiên người ta sẽ đổ xô ra khu vực quanh bờ biển. Nhưng chỉ ít người biết rằng để xem được toàn cảnh màn trình diễn một cách trọn vẹn thì nhất định phải lên ngọn đồi cách đó chừng hai cây số. Ngọn đồi này vốn không quá cao, cũng không cần phải lên tận đỉnh, chỉ cần lên tới lưng chừng, đứng từ xa là có một tầm nhìn hoàn hảo cho màn pháo hoa rực rỡ.

Đỗ xe tại trạm dừng chân, Hải Đăng khoác ba lô đựng chút đồ ăn, nước uống và cả vài đồ sơ cứu lặt vặt trên vai rồi dẫn mọi người đi theo đường mòn lên trên. Đây là lần đầu tiên cậu dẫn Kim Anh tới đây vì mùa đông năm ngoái hai đứa còn chưa về ra mắt ba mẹ. Đức Phúc năm kia đã đón năm mới ở nhà cậu một lần. Còn Hùng Huỳnh thì thôi khỏi phải nói, chắc đã mòn giày chỗ này.

- Cẩn thận em!

Hải Đăng giữ lấy cánh tay Kim Anh. Đường trên này thực chất không hề dốc hay nguy hiểm, hơn nữa đi lên đây xem cũng không phải chỉ có bốn người bọn cậu. Chỉ là trời tối, Kim Anh lại là con gái, không cẩn thận sẽ rất phiền phức.

Nhìn cánh tay bảo vệ của Hải Đăng dành cho bạn gái, Hùng Huỳnh thầm kêu trời. Không hiểu anh theo mấy người này lên đây làm cái gì nữa. Anh nào có thiết tha gì đón năm mới với giấm chua ăn kèm chứ. Thực sự chỉ mong cho qua nhanh mấy cảnh lãng mạn dưới pháo hoa để anh còn về đi ngủ.

Vài phút nữa đồng hồ sẽ chạm mốc 12 giờ, không khí xung quanh điểm xem pháo hoa trở nên nhộn nhịp lên hẳn. Thông báo tin nhắn từ điện thoại của mọi người lần lượt reo liên tục. Không mở ra cũng biết là tin nhắn chúc mừng bạn bè gửi đến. Tiếng chuông điện thoại vang lên, cái tên trên màn hình cũng không khiến Hùng Huỳnh bất ngờ.

- Đăng Dương! Vâng, em đây.

Đức Phúc nhìn nụ cười ngọt ngào của Hùng Huỳnh, xong lại liếc qua Hải Đăng. Thằng bé chỉ nhìn em ấy vài giây liền dán mắt vào màn hình điện thoại. Rèn luyện bao lâu, khả năng kiềm chế cơn ghen của Đỗ Hải Đăng chắc đã phải lên đến mức thượng thừa.

Một người thì đón năm mới bên bạn gái. Một người thì trò chuyện điện thoại với bạn trai. Rốt cuộc thì sự tồn tại của Đức Phúc anh ở đây có ý nghĩa gì vậy? Tưởng mình hai đứa có người nói chuyện sao? Anh đây thiếu gì bạn bè. Đây, ngay đây cũng có một tên đang mồ côi người yêu mà chỉ cần anh gọi một cái là sẽ tám cùng anh đến sáng mai luôn nhé. Không một giây lưỡng lự, Đức Phúc nhấc điện thoại gọi video call cho ERIK đang ở Sài Gòn.

- Cảm ơn. Gặp lại anh ở ký túc xá nhé. Tạm biệt.

Nhanh chóng gác máy, đã lên tới đây rồi, Hùng Huỳnh cũng không muốn bỏ lỡ giây phút bước sang năm mới.

- Anh Phúc! Mau quay camera sau để chút nữa anh Erik thấy được pháo hoa đi.

Hùng Huỳnh hào hứng khoác vai Đức Phúc. Thời khắc quý giá này không thể ủ rũ vì mấy chuyện ngớ ngẩn được. Đám đông càng ngày càng phấn khích. Ai đó cầm điện thoại hô to.

- 5...4...3...2...1... CHÚC MỪNG NĂM MỚI!

Pháo hoa đồng loạt bùng nổ. Hùng Huỳnh phấn khích nắm chặt lấy cánh tay Đức Phúc. Mọi người rộn rã vừa quay lại cảnh rực rỡ đằng xa vừa xuýt xoa khen ngợi nức nở đội pháo hoa của thành phố năm nay làm ăn ra trò hơn hẳn.

- Em vừa ước gì đấy?

Hải Đăng để ý Kim Anh nhắm mắt cầu nguyện liền quay ra hỏi. Cô nhìn anh mỉm cười có chút ranh mãnh.

- Đến lúc nó thành hiện thực anh sẽ biết thôi. Điều ước mà nói ra thì không thiêng đâu, anh yêu.

Nói rồi Kim Anh ôm lấy cánh tay Hải Đăng, nhích gần lại bờ vai anh mà tựa vào. Đúng lúc đó tiếng Đức Phúc và Hùng Huỳnh từ bên cạnh vọng sang.

- Em ước à? Ước cái gì thế?

- Nhiều lắm. Em ước cả cho anh sang năm sẽ có người yêu đấy – Hùng Huỳnh vui vẻ trả lời.

Hải Đăng quay sang nhìn giương mặt hạnh phúc của ông anh cả bên cạnh.

Anh Đức Phúc, thành thực chia buồn.





•••





Hùng Huỳnh chúc mừng năm mới ba mẹ Hải Đăng xong liền thở phào ra về. Để lái xe an toàn và có một giấc ngủ ngon đầu tiên trong năm, anh nhất định không tưởng tượng vớ vẩn về chuyện đêm nay của cặp đôi kia nữa.

Nhất định không. Nhất định sẽ không. Nhất định sẽ...

Không.

Đêm nay, Hùng Huỳnh lại không thể yên giấc rồi.

Trong khi đó...

- Em thực sự sẽ không sang phòng Kim Anh đêm nay sao? Nay là năm mới đấy – Đức Phúc mở to mắt nhìn Hải Đăng đang nằm dài trên giường một mình – Không thấy cô đơn à?

Hải Đăng chán không buồn đáp. Thực ra cậu và bạn gái không thường xuyên cùng nhau trên giường làm loại chuyện kia như mọi người vẫn nghĩ. Những lần đi cả đêm bên ngoài, đa số là qua nhà anh Lou anh Ngân ngủ nhờ. Chỉ đơn giản là chịu không nổi Hùng Huỳnh nên mới muốn bỏ đi đâu đó một lát cho đỡ bức bối. Hơn nữa mấy hôm trước còn xảy ra chuyện kia, cơ thể Hải Đăng không phải muốn có hứng thú là liền có được. Cậu cũng không hiểu sao lại có cảm giác này. Hải Đăng hôn Hùng Huỳnh, cũng đâu phải mới chỉ một hai lần.

- Này! Không phải vừa mới hôn người ta được một cái mày liền bỏ của chạy lấy người đấy chứ?

- Anh lại nói linh tinh cái gì vậy? – Hải Đăng nhăn nhó - Đang ở nhà, ba mẹ tầng dưới, qua phòng em ấy rồi hai đứa nhìn nhau ngủ à?

- Nhìn nhau ngủ thì đã sao? Chứ mày nghĩ lúc lấy nhau rồi ngày nào cũng có việc để làm chắc. Quan trọng là ở cùng nhau vào ngày này cho khỏi cô đơn hiểu chưa? Mày không muốn cũng phải nghĩ cho Kim Anh chứ?

Bị Đức Phúc đẩy đi kéo lại một hồi, Hải Đăng cuối cùng đành đứng dậy bước sang phòng bên. Thật ra anh ấy nói không sai. Không thể để Kim Anh một mình như vậy được.

Kim Anh ngủ rất nhanh. Nhìn người con gái nép đang bên ngực mình, Hải Đăng bỗng nhiên nhận ra vài điều mà trước nay bản thân chẳng hề để ý. Nhìn Kim Anh xem, em ấy còn không hề cựa quậy gì nhiều. Trong khi Hùng Huỳnh ngủ lại không được ngoan lắm. Rất hay tự động nhích sang chỗ cậu. Nên Hải Đăng luôn phải nằm trong vì nếu nằm ngoài thì đảm bảo gần sáng sẽ bị anh ấy ép mà rơi xuống dưới đất.

Hồi tưởng lại đợt thiếu niên còn trong sáng của mình, Hải Đăng tự dưng thấy Hùng Huỳnh đã được hưởng lợi quá nhiều từ cậu. Lần đầu tiên Hải Đăng chấp nhận ai đó rúc vào ngực mình ngủ ngon lành, lần đầu tiên có người xuất hiện trong giấc mơ ẩm ướt của cậu, đến ngay cả người lấy đi nụ hôn đầu của Hải Đăng không phải chính là Huỳnh Hoàng Hùng hay sao? À thì nói anh ấy "lấy đi" cũng không hẳn. Thực chất là cậu tự mình hôn trộm người ta. Hải Đăng đưa tay lên che mặt. Chết tiệt, sao cậu có thể từng làm chuyện xấu hổ đến như vậy. Nhưng thôi, có trách thì trách Hải Đăng khi đó chỉ là một thằng nhóc cấp 3. Người mình thích nằm ngay bên cạnh, không dễ gì mà bình tĩnh được.

Ngụy biện! Hải Đăng thật muốn tự vả vào mặt mình. Cứ coi như lần đầu tiên là tai nạn đi. Nhưng lần thứ hai, thứ ba, thứ tư...có thể nào huýt sáo mà cho qua được. Số lần cậu hôn Hùng Huỳnh khi ngủ, mang tay chân của cả các thành viên cùng nhóm ra đếm cũng không hết được. Mẹ ơi. Nếu được sinh ra một lần nữa, Hải Đăng muốn được là một hòn đá để không phải chịu đựng sự xấu hổ này.

Tệ hơn nữa, có một điều anh Đức Phúc không hề biết. Thực ra trước đây, Hải Đăng cũng đã có những nụ hôn thực sự với Hùng Huỳnh rồi. Và chúng không chỉ đơn thuần là môi chạm môi. Đó là lý do tại sao hôm đó cậu lại dễ dàng khống chế anh như vậy. Hải Đăng thậm chí còn biết Hùng Huỳnh thích được hôn như thế nào, lưỡi nên chạm vào đâu. Lần này đặc biệt nói với Đức Phúc cũng chỉ vì đây là lần đầu tiên cậu hôn Hùng Huỳnh trong khi anh vẫn còn tỉnh táo. Nhưng dường như anh ấy cũng bị kích thích mà mất kiểm soát, nụ hôn hôm đó cậu cảm giác Hùng Huỳnh có phần muốn đáp trả lại. Mà kể cả là như thế, nó vẫn không thể so sánh được với những nụ hôn trước kia giữa hai người.

Điển hình là lần cả nhóm đi quẩy sinh nhật của Negav. Chỉ cần nhớ lại thôi, Hải Đăng liền có thể bị kích thích ngay lập tức. Cậu không thể nào quên được hình ảnh Hùng Huỳnh bình thường lãnh đạm cấm dục khi đó lại nóng bỏng đến mức nào. Cả người anh tràn ngập mùi rượu, mắt khép hờ, cơ thể mềm oặt cố dựa trên người cậu. Hơi nóng từ cái miệng khêu gợi không ngừng phả vào cổ Hải Đăng. Không những thế Hùng Huỳnh còn liên tục cười cợt gọi tên cậu.

"Hải Đăng. Aha. Hải Đăng à"

Khi sức chịu đựng của bản thân vượt quá giới hạn, Hải Đăng đã vứt hết lý trí, mạnh bạo kéo anh vào nhà vệ sinh của quán bar mà ngấu nghiến điên cuồng. Một bàn tay giữ chặt lấy gáy anh, tay còn lại luồn vào trong lớp áo thun khám phá làn da láng mịn dụ người. Hùng Huỳnh khi đó cũng kích thích không kiểm soát nổi. Vòng tay anh quấn quanh cổ cậu, giữ chặt hai người vào nụ hôn nóng bỏng. Lột bỏ chiếc áo thun trên người Hùng Huỳnh, Hải Đăng không biết bản thân đang làm gì. Tiếng rên của anh ấy khi cậu cắn nhẹ lên xương quai xanh dễ dàng làm phía dưới của cậu cương cứng. Nếu lần đó không phải có người đột nhiên gõ cửa đòi vào vì chờ đợi quá lâu, Hải Đăng cũng không dám chắc mọi chuyện chỉ dừng lại ở chút đụng chạm như thế.

Kể từ lúc đó, Hùng Huỳnh chính xác biến cậu thành một kẻ đầu óc ngập tràn những suy nghĩ biến thái. Hải Đăng nghiến răng. Nhẽ ra anh ấy phải chịu trách nhiệm cho chuyện này. Rằng cậu đang ở đây nằm cạnh một cô gái xinh đẹp, nhưng lại bị kích thích bởi suy nghĩ về cơ thể của một người đàn ông khác.

Xung quanh Hùng Huỳnh thực chất có vô số lời mời tán tỉnh từ những người nghệ sĩ, cả nam lẫn nữ. Nhưng Hùng Huỳnh trước giờ không biết là cố tình bỏ ngoài tai hay bản thân không hề nhận ra điều đó thật. Chính vì thế Hải Đăng mới chán nản từ bỏ. Từ bỏ ít nhất cũng có thể giúp cậu có thể bên cạnh anh ấy, ôm ấp anh ấy, thậm chí là hôn anh ấy mỗi ngày. Rồi Kim Anh xuất hiện như một liều thuốc an thần cho cậu, giúp Hải Đăng cân bằng phần nào niềm ám ảnh dành cho Hùng Huỳnh. Dù chẳng phải là tình yêu, Kim Anh bằng một cách nào đó vẫn giúp cậu nguôi ngoai ngọn lửa trong người. Vậy mà bùm một cái. Anh hẹn hò. Cả thế giới quay lưng lại Hải Đăng.

Fu*k! Cả thế giới như vậy mà cười vào mặt cậu. Thề có trời. Nếu Hải Đăng biết điều đó sớm hơn, Trần Đăng Dương thực sự không có cửa giành Hùng Huỳnh với cậu.

Hải Đăng vắt tay lên trán nhắm nghiền mắt, tiếp tục tưởng tượng lần thứ 101 về việc bắt cóc Hùng Huỳnh đến một nơi hoang vắng. Cứ thế nhốt anh ở đấy cho đến khi nào chịu đồng ý làm người yêu cậu thì thôi. Không. Không cần người yêu người đương gì cả. Lập tức thành vợ cậu... ừm... chồng? Thành cái gì cũng được. Hai người lập tức đi kết hôn. Đeo nhẫn vào ngón tay áp út, để mọi kẻ khác biết rằng anh là bất khả xâm phạm. Để họ hiểu rằng cái hành động trông có vẻ như đang tán tỉnh kia thực chất chỉ là bản năng tự nhiên của Hùng Huỳnh chứ anh đã có người thuộc về.

Điên mất. Hùng Huỳnh. Ngay cả bây giờ, khi anh ấy đã có Dương Domic thì từng cử chỉ, ánh mắt của anh vẫn như cún con không có chủ. Hải Đăng hôn anh. Hùng Huỳnh cũng không hề phản kháng. Giả dụ... chỉ giả dụ nếu Hải Đăng ép anh trên giường, liệu có khả năng nào Hùng Huỳnh cũng sẽ âm thầm đồng ý? Không. Anh ấy không thể là người dễ dãi như thế được. Nhưng không phải chính Hùng Huỳnh đã nói anh ấy với Đăng Dương chỉ là muốn thử thôi đó sao.

Hàng vạn suy nghĩ cứ thế nhảy lung tung trong đầu Hải Đăng. Cậu thở dài. Nghĩ tới chuyện này làm gì chứ. Cậu bây giờ không phải người muốn làm gì là có thể làm nữa. Người già thường rất mê tín, đám cưới dù năm nay không thể tổ chức thì còn có năm sau, năm sau nữa. Cậu không thể muốn hủy là hủy được. Trừ khi Kim Anh tự mình từ chối nó chứ Hải Đăng biết ơn cô ấy còn không kịp, sao có thể làm Kim Anh tổn thương. Mà chuyện đó lại càng không thể. Kim Anh là người tỏ tình trước, là cô ấy chủ động tiếp cận cậu. Liệu có thể nào đã muốn đi tới kết hôn mà lại chán cậu được.

Rốt cuộc vẫn là lỗi của Hải Đăng tất cả. Nhẽ ra không nên lợi dụng cô ấy, nhẽ ra không nên đồng ý, không nên cho cô ấy những quan tâm dối trá. Là một tay Hải Đăng hủy hoại cuộc đời Kim Anh, tay còn lại, cậu đang tự hủy hoại chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top