Chap 5

Hùng Huỳnh còn chưa trả lời, cậu nhóc bên cạnh Hải Đăng đã bật cười thành tiếng, đấm vai Hải Đăng, "Hải gia à anh đừng đùa, làm gì có yêu cầu như vậy chứ."

Hải Đăng nhướng mày, "Không có sao? Nhưng tôi nghiêm túc thật mà." Chỉ hiềm nửa câu nói sau của anh ta, đã bị dìm lấp trong tiếng cười tứ bề.

Không khí thoáng chốc sôi động lên, trò bỡn cợt vừa rồi nhanh chóng quên lãng.

Qua vài ván nữa, vận khí Hải Đăng vẫn tốt như lúc ban đầu, tận dụng triệt để quyền quân vương của mình. Những người rút trúng phải làm theo sai sử của quân vương: có người bị bắt dùng miệng khui chai bia kẹp dưới hạ bộ, có người bị bắt ôm trai nhảy xuống nước, còn có người hôn lưỡi với cậu nhóc ngồi bên cạnh anh ta.

Không có gì là không dám làm, bầu không khí sôi động đẩy lên cao trào. Hùng Huỳnh cũng bị rút trúng, anh phải nhảy thoát y với số 2. Hùng Huỳnh khoanh tay cười nói, "Trò múa thoát y của tôi các vị nhìn chưa chán sao? Đổi cái khác đi."

Hùng Huỳnh nói không ngoa, cái thời trẻ trâu chơi bời điên rồ, anh còn bắt chước nhảy nhót như phim Trai Bao, có điều đối tượng cùng nhảy điên cuồng lại là trai. Còn bị Pháp Kiều quay lại đăng lên mạng, khá là hot. Cũng may ánh sáng trong bar nhập nhoạng, độ phân giải di động kém, không thấy rõ mặt anh.

Sau này anh đi theo hình ảnh đứng đắn, cơ bản là không cởi nữa. Chỉ có nửa năm trước vì muốn quyến rũ Hải Đăng nên mới lên sàn cởi áo, hôm nay lại đang làm màu nghiêm túc cho phù hợp với hình tượng nhã nhặn trí thức, cúc áo còn cài thêm mấy nút nữa kìa.

Hải Đăng giơ bài trong tay lên, số 2 lấp lánh lấp lánh, xòe tay nhún vai, "Tôi sao cũng được, tùy anh à."

Hải Đăng lên tiếng rồi, những người khác lại càng nhặng xị hơn, có kẻ còn bảo sắp quên thân hình Hùng Huỳnh bốc lửa như thế nào rồi, nên hãy cứ phô đi phô ra đi.

Bản thân Hùng Huỳnh cũng rất phóng khoáng, anh tháo kính ra đưa cho Pháp Kiều cầm, uống thêm ly rượu cho nóng người. Mấy người kia thấy Hùng Huỳnh chịu nhảy thật, bèn dạt ra chừa một khoảnh trống, chỉ còn mỗi Hải Đăng vẫn ung dung ngồi đấy.

Anh lấy di động ra bật bài [Sinister], đệm khúc dạo đầu. Anh vững vàng tiến đến chỗ Hải Đăng, nhịp bước theo nhạc. Anh kéo vạt áo ra khỏi quần, ngón tay thon bắt đầu cởi từ dưới lên, cúc áo thoát ly khỏi lỗ khuy, ánh đèn sáng rỡ tôn lên da thịt ẩn mờ.

Động tác của Hùng Huỳnh vô cùng ngẫu hứng, nhưng sắc tình lại lũ lượt ngấm tận xương. Đây là bàn tay, làn da, ánh mắt, bờ môi, cùng mùi hương, hòa quyện thành một thể, tạo nên thứ tình sắc duy nhất thuộc về Hùng Huỳnh.

Anh phanh áo, nhưng không cởi ra, rút kéo dây nịt, ném vụt qua một bên. Khi móc khóa sắt tiếp xúc mặt đất vang lên tiếng keng, cũng là lúc anh ngồi trên đùi Hải Đăng.

Môi Hùng Huỳnh gần kề, nhưng anh không hôn. Tay anh ve vuốt từng phân từng tấc thân trên Hải Đăng, lòng bàn tay vân vê làn da trần trụi, ngỡ như ve vãn, ngỡ như tấn công. Chẳng hề giống đang nhảy múa, mà hệt như một tay phóng đãng thừa cơ hội lợi dụng sờ mó.

Anh vặn người, mông yên vị trên quần Hải Đăng, vốn định uốn thêm hai ba cái nữa là xong. Nào ngờ áo sơ mi bị người ta kéo xuống đằng sau, bờ môi nóng ướt của Hải Đăng áp lên hình xăm của anh. Anh biết vị trí hôn nằm ở cánh tay vươn lên trời, trên xương bả vai.

Môi vừa rời khỏi, lưỡi liền di đến sống lưng, rà một đường đến gáy. Hơi thở Hùng Huỳnh sầm xuống, anh định đứng dậy, song người đằng sau lại trượt tay vào trong bắp đùi anh, thịt gáy bị ngậm lấy, khẽ nhay nút. Âm thanh rất kêu, khỏi cần nhìn cũng biết để lại vết tích.

Đến cuối bài nhạc, Hùng Huỳnh đứng dậy rời khỏi người Hải Đăng, kéo áo lên, cài khuy lại. Mặt anh không đổi sắc, còn Hải Đăng vẫn rặt một điệu bộ ung dung, thế nhưng xung quanh lại có không ít người đỏ bừng mặt trước màn phối hợp của hai người họ.

Anh vừa cài xong, thì cảm giác có người chạm vào eo mình. Nhìn lại, hóa ra Hải Đăng nhặt dây nịt của anh lên, đang giúp anh luồn vào đĩa quần. Anh cũng phối hợp xoay người lại, để Hải Đăng giúp anh cài móc khóa. Chừng anh chỉnh tề quay lại chỗ ngồi, Pháp Kiều xán qua thì thào bên tai, "Anh nói hai người chưa làm gì hết có ma nó tin. Mới nãy sắc tình muốn phát hờn luôn ấy, anh không nhìn thấy, chứ vừa rồi em nhìn ánh mắt Hải Đăng, anh ta chắc chắn, tuyệt đối, ngay lúc anh ngồi lên người, muốn phập anh ngay tại chỗ."

Hùng Huỳnh nghe vậy, nguyên cả đêm chán phèo cuối cùng đã hứng khởi đôi chút. Anh nhìn mắt Hải Đăng, rồi quay lại xuống giọng nói với Pháp Kiều, "Ai phập ai... còn chưa chắc đâu."

Ngoài tiệc bể bơi, Hải Đăng còn hào phóng bao luôn ba tầng khách sạn, đáp ứng cho bất kì nhu cầu nào. Muốn ngủ thì ngủ, còn muốn phang phập, thì lúc nào cũng có sẵn phòng.

Hùng Huỳnh nốc không ít rượu, rượu vang rượu đế gì quất láng, thêm một tuần cocktail Depth Charger, uống đến cổ họng nóng ran, đầu lưỡi tê tê.

Giờ lại bắt đầu đùa giỡn, người của hai đội hụp xuống nước nín thở, một người phụ trách ở trên hít khí, rồi thụp xuống nước dùng miệng độ khí, bên nào chịu hết nổi trước bên ấy thua.

Hùng Huỳnh cảm thấy tình hình mình bây giờ chơi không nổi trò kích thích như vậy, sơ sảy cái chết đuối dưới hồ là toi. Anh ngồi đằng đẳng nhìn Hải Đăng ôm cậu chàng vừa mới ở bên cạnh mình xuống nước, hứng thú quan sát Hải Đăng vì dùng sức quá mà các cơ gồng lên, cùng với sống lưng nõn nường.

Hết một vòng, bên Hải Đăng thắng, cậu chàng kia bảo Hải Đăng hôn dữ quá, đáng sợ quá, cứ như muốn cướp hết khí thở của cậu ta vậy. Đối phương nhìn Hải Đăng thoáng trách móc, người hiểu chuyện thừa biết cậu ta chỉ làm nũng, nhưng Hải Đăng lại thẳng thừng nói, "Được, cậu nghỉ ngơi đi, đổi người khác."

Mặt cậu ta cứng đờ, mắt trừng những người trên bể bơi, cứ như là ai xuống cậu ta cắn chết người đó, ánh mắt tiềm đao.

Hùng Huỳnh đang nghịch di động, thấy tình huống thật là thú vị. Vốn dĩ mọi người chỉ đang chơi đùa cả thôi, khoan nói đến chuyện người ta có nghĩ cho mặt mũi cậu ta hay không, cho dù thò chân xuống nước thay cậu ta thật, thì đó là do Hải Đăng lên tiếng, ai quan tâm là đối phương rốt cuộc có chịu hay không chứ.

Mà cũng chẳng hiểu thế nào, ánh mắt cậu ta tia đến chỗ Hùng Huỳnh, thì có tí cảnh giác.

Hùng Huỳnh bị ánh mắt đó kích thích, sao nào, nghĩ anh sẽ cướp người ư? Anh thèm khát đến vậy ư, hay là nghĩ anh có ý đồ gì với Hải Đăng? Pháp Kiều cũng chú ý, bèn ghé bên tai Hùng Huỳnh mớm tin, nghe nói hình như cậu nhóc này mới vào giới chưa bao lâu, gặp ai cũng nghĩ là tình yêu đích thực. Gặp một người đẳng cấp cao như Hải Đăng, nghiêm túc lắm đấy.

Hùng Huỳnh nhướng mi phán một câu, cũng chỉ một câu duy nhất, "Từ bao giờ 'nghiêm túc' trở thành từ mắng người vậy?"

Pháp Kiều ngớ người, hết ngớ rồi bèn cười mắng đồ khốn.

Hùng Huỳnh đứng lên đi đến bên bể bơi, vẫy vẫy tay với Hải Đăng. Hải Đăng nghĩ là anh định xuống, mặt rạng rỡ bơi qua, ngẩng lên nhìn Hùng Huỳnh ngồi xổm bên bờ. Anh hết sờ lỗ tai Hải Đăng, rồi lại mơn cằm anh ta như giỡn với cún, mơn đến khi sắc mặt Hải Đăng biến dị mới buông một câu, "Sinh nhật vui vẻ, tôi đi trước."

Mắt Hải Đăng thoáng lạnh đi, rõ là không ngờ đến hành động bỡn cợt ẩn giấu sự khi dễ của Hùng Huỳnh, nhưng cũng chẳng nói gì. Chỉ đợi đến khi Hùng Huỳnh đứng lên, toan đi thì nắm mắt cá chân đối phương, kéo Hùng Huỳnh xuống nước.

Hùng Huỳnh đã dự liệu trước, nên không sặc nhiều lắm. Anh vịn vai Hải Đăng, lau nước trên mặt, cười khẽ nói, "Xấu tính, y chang Gấu nhỏ."

Hành động có phần như ve vãn của bọn họ làm cậu nhóc kia mặt trắng bệch, vội vàng leo lên bờ, chẳng buồn nhận khăn tắm đưa tới, bực tức chạy đi.

Hùng Huỳnh cảm nhận được Hải Đăng thở ra một hơi, rõ là thấy nhẹ gánh hẳn. Anh hỏi, "Sao rồi, tôi giúp anh giải quyết xong một phiền toái rồi à?"

Hải Đăng ôm eo Hùng Huỳnh, trán giãn ra, vui vẻ hỏi, "Gấu nhỏ là ai?"

Hùng Huỳnh đẩy đối phương ra, bơi đi, lạnh nhạt nói, "Việc đó thì anh không cần biết."

Anh lên bờ, đồ ướt hết rồi, dính nhẹp vào người. Bèn dứt khoát cởi ra, quàng khăn tắm lên. Anh xoay người lại giơ cái di động ngấm nước về phía Hải Đăng, "Nó mà hỏng thì tôi kiếm anh đòi tiền sửa."

Thật ra là Hùng Huỳnh vừa uống rượu, lại dính nước, đầu đã mụ mị chịu hết nổi rồi. Biết tình hình này là không lái xe được, bèn ra quầy tiếp tân thuê phòng. Sau khi biết Hải Đăng hào phóng bao ba tầng, bèn không khách sáo chọn một phòng. Vào phòng rồi, anh cởi hết đồ, uống ly nước nóng. Cuối cùng đỡ cái đầu nặng trịch, bò lên giường.

Chui vào trong chăn nệm mềm mại, anh nhanh chóng bất tỉnh nhân sự. Giấc ngủ này cũng chẳng sung sướng gì cho lắm, chẳng biết có phải trúng gió thật rồi không, anh ngủ mà thấy lạnh vô cùng, toàn thân co ro cuộn chặt, mơ màng nghe tiếng ồn nho nhỏ, hình như có vài người vào phòng, hình như có ai đó bị ném lên giường anh.

Hùng Huỳnh rúc chặt trong chăn, thực sự không đủ sức dậy xem thế nào. Anh coi như mình gặp ảo giác, mí mắt nhấc lên không nổi. Nào ngờ thật sự có người xáp đến, không khách sáo vươn tay ôm bụng anh, kéo anh qua. Anh kệ thây, chỉ cảm thấy cơ thể ép sát sau lưng thực ấm áp, thực thoải mái.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top