Chương 7

Khi Hùng Huỳnh nhìn ba con số trong sổ tiết kiệm gửi ngân hàng thì cậu triệt để hết chỗ nói rồi, xem ra nguyên chủ nhân thân thể này tuy rằng kế thừa di sản đáng kể từ mẹ nhưng cũng trong thời gian nhanh nhất tiêu xài không còn một đồng, chẳng trách người đại diện trung niên kia nói nhà của cậu đã bị ngân hàng thu đi, ba con số gửi ngân hàng này hiện tại chính là toàn bộ tài sản của cậu.

Đem sổ tiết kiệm bỏ vào trong ngăn kéo, Hùng Huỳnh tiến vào phòng tắm tùy tiện tắm một chút rồi mặc quần áo, một thân quần áo này đều là hàng hiệu, chỉ là với phẩm vị của nguyên chủ thân thể này cậu thực sự không dám khen tặng, miễn miễn cưỡng cưỡng mới chọn được một bộ quần áo màu nhạt thoạt nhìn coi như bình thường ra gian phòng.

Dựa theo lời người đại diện trước kia, Đăng Dương sẽ sắp xếp cho cậu một chỗ trong ký túc xá công ty, chỉ là hiện nay cậu sẽ ở lại biệt thự lớn của Wean trong vòng một tháng.

Hùng Huỳnh đi xuống lầu, Wean đã sớm dậy, vì ngày hôm qua uống thuốc mê nên đầu có chút choáng, ánh đèn buổi tối cũng không rõ, cậu kỳ thực cũng chưa thực sự tỉ mỉ chính diện quan sát người xảy ra quan hệ thân mật với cậu.

"Chào buổi sáng." Wean ngẩng đầu lễ phép cười, dưới ánh năng mặt trời mái tóc hiện ra màu thâm nâu như cà phê, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, tư thế ngồi thẳng, trước mặt bày đặt bữa sáng giản đơn nhưng tinh tế, bên cạnh bàn là vài tờ báo ngày hôm nay, Hùng Huỳnh tùy tiện nhìn lướt qua, ngoại trừ báo tài chính kinh tế thông thường ra còn có báo giải trí.

Trên bàn có hai phần bữa sáng, Hùng Huỳnh đi qua kéo lại cái ghế ngồi bên cạnh Wean, nhấp một ngụm cà phê, hương vị quen thuộc khiến cậu nghĩ hết sức thoải mái, lúc trước bởi biết mình có thể tùy thời chết vì bệnh tim, nên Hùng Huỳnh từ trước đến nay vẫn luôn là một người vô cùng chú trọng chất lượng cuộc sống.

Trên thực tế, để một người đàn ông đã quen với cuộc sống xa hoa trong một đêm phải hạn chế như trước kia là chuyện rất thống khổ, giống như phụ nữ một ngày mua quần áo giá hơn một nghìn sẽ rất khó trở lại liếc mắt bộ quần áo mười đồng tiền, đàn ông cũng vậy, hút quen thuốc lá đắt tiền, uống quen cà phê xay hạt, thậm chí còn có xe tốt lại phải đi máy kéo? Coi như hết, cậu tình nguyện đi bộ.

"Báo giải trí?" Hùng Huỳnh hiếu kỳ hỏi.

Wean cười cười, đúng là một người đàn ông cực kỳ quyến rũ, đây là đánh giá của Hùng Huỳnh lúc nhìn thấy người này rõ ràng, giáo dục vô cùng tốt, nho nhã lễ độ, nhưng ở trên giường lại vô cùng dũng mãnh.

"Tùy tiện xem thôi."

"Lại vừa ý minh tinh nào vậy?" Không giống như cùng "chủ nuôi" nói chuyện phiếm, Hùng Huỳnh thái độ tự nhiên càng giống như một người bạn tốt của Wean, cậu đến gần liếc nhìn tờ báo của Wean, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt lộ vẻ tái nhợt mang đến một loại cảm giác mông lung kỳ dị.

Wean híp mắt, đột nhiên tiến đến hôn lên gương mặt người kia, thực sự là "bữa sáng" ngon lành.

"Anh đều là ôn nhu như thế với mỗi một tình nhân?" Hùng Huỳnh lớn lên ở phương Tây cũng sẽ không bởi vậy mà cảm thấy xấu hổ, chỉ là động tác vô cùng thân thiết của đối phương khiến cậu có một loại ảo giác bọn họ giống như là tình nhân, chỉ là ảo giác mà thôi, đàn ông vừa anh tuấn vừa nhiều tiền như Wean cậu thấy quá nhiều, tốc độ thay đổi bạn giường và tình nhân của loại người này quả thực so với tên lửa còn nhanh hơn, đương nhiên vẫn có thể cùng bọn họ chơi đùa, mọi người là theo nhu cầu, thoả thích hưởng thụ tình yêu giờ khắc này, sau đó hữu nghị chia tay.

Thế nhưng, nghìn vạn lần nghìn vạn lần không được đem thực tâm của mình ném vào.

Wean híp mắt cười cười: "Rất ít." Trên thực tế anh hầu như chưa từng làm như vậy, loại cử động ở trên bàn cơm không nhịn được hôn một tình nhân dùng tiền mua về đối với anh mà nói có chút quái dị, nhưng anh lại thích hôn Hùng Huỳnh, không nghĩ quá nhiều, chỉ là quy kết đối phương gây cho anh cảm thụ mới lạ mà thôi.

"Một lúc nữa có muốn làm gì không?" Wean gấp lại tờ báo, tùy ý hỏi.

Ăn một miếng chân giò hun khói, Hùng Huỳnh lắc đầu: "Trên thực tế tôi muốn đi tìm Đăng Dương"

"Ha? Cậu thật đúng là yêu cậu ta." Wean nhếch lên lông mày.

"Không, tôi chỉ là muốn nói chuyện với anh ta, muốn anh ta đổi cho tôi một người đại diện khác, kinh nghiệm nhiều ít không thành vấn đề, thế nhưng chí ít phải trung thực nghiêm túc." Hùng Huỳnh biết đối phương hiểu lầm, chỉ là cậu cũng không dự định giải thích quá nhiều, "Còn có, tôi muốn nhìn một chút có thể nhận được một ít công tác hay không."

Chuyện tiếp nhận công tác phải thông qua người đại diện, đây là lý do Hùng Huỳnh muốn lập tức thay đi người đại diện thoạt nhìn cực kỳ đáng ghét kia.

Wean liếc nhìn người kia, nói: "Chuyện này tôi sẽ giúp cậu giải quyết, để báo đáp, cậu ngày hôm nay đi cùng tôi."

"Cả ngày." Wean bổ sung thêm một câu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top