Chương 43

Ngày hôm nay phần diễn của Hùng Huỳnh không có một câu lời thoại, chỉ cần ngồi một chỗ ra vẻ đang đánh đàn, sau đó là cùng nữ diễn viên chính có một chút gian tình, đạo cụ bố trí đều đã chuẩn bị tốt, đạo diễn ngồi ở ghế trên hô bắt đầu.

Mặc dù bên tai nghe được mệnh lệnh từ ACTION biến thành bắt đầu, nhưng khi đạo diễn hô to một tiếng, Hùng Huỳnh bỗng nhiên nghĩ da của mình nổi lên da gà, một loại cảm giác đã lâu đột kích vào trong lòng cậu.

Hùng Huỳnh ngoài màn ảnh là Hùng Huỳnh, Hùng Huỳnh trong màn ảnh cho tới bây giờ đều là một người diễn viên.

Gió mát từ từ lướt qua thổi nhẹ lên rồi buông xuống từng sợi tóc đen, lúc này cậu chỉ là một người nhạc công ở trong cung đình, trên chân mang theo gông xiềng vô hình, đem tương tư suốt đời, tình yêu ôm ấp suốt kiếp, đều nhờ vào dây đàn trong tay từ từ đạn tấu, cô độc bất tận nói không nên lời.

Bốn phía là tiếng động lớn xôn xao âm hưởng của đế vương quan tướng uống rượu mua vui, trong lòng cậu cũng chỉ có một cây đàn cổ mang đến tiếng đàn thong thả.

Không cần miêu tả, không cần nổi bật, cậu ngồi ở chỗ kia, chính là một bức tranh.

Bên ngoài sân diễn, tiểu Vũ ở một bên mở to mắt ra mà nhìn, từ ánh mắt đầu tiên cô nhìn thấy Hùng Huỳnh cô đã có một loại trực giác mạnh mẽ, rằng Hùng Huỳnh tương lai nhất định sẽ có thành tích không tầm thường, thế nhưng khi cô tận mắt nhìn thấy biểu hiện dưới màn ảnh màn của người đàn ông này, cô vẫn không thể không bị chấn động.

Đây có lẽ chính là cái người ta gọi đóng kịch, không có một câu thoại, không có biểu tình quá lớn, lúc cúi đầu trong đôi mắt hàm sâu ưu thương, khóe môi nhếch lên một tia tịch mịch, vô cùng đơn giản, thanh thanh sở sở, rõ rõ ràng ràng.

Tất cả ngôn ngữ, đều không thắng nổi một điểm u sầu giữa đuôi lông mày.

Trong màn ảnh bỗng nhiên phóng đại cảnh và người, tiếng động ồn ào phồn hoa đều thành nền cho thân ảnh trắng kia.

Diễn viên chính trong cảnh này cho tới bây giờ cũng không là một gã nhạc công vốn nên bao phủ trong đám người, nhưng lại khiến tên nhạc công kia ngoài ý muốn trở thành một điểm sáng.

Tiểu Vũ nở nụ cười, cô cười rồi đột nhiên lại muốn khóc, là minh châu dù sao cũng sẽ phát sáng.

Dưới màn ảnh, nữ diễn viên diễn vai cung nữ vòng quanh mà đến, bỗng nhiên, nhạc công Hùng Huỳnh diễn đối diện với ánh mắt cũng là cô tịch của cô, cậu thấy một cô gái còn trẻ mê man và vô thố với tương lai, từ trong ánh mắt cô cậu thấy được mình lúc trước, tỉnh táo luyến tiếc tỉnh táo, hoặc có lẽ là thương tiếc, nhạc công hướng về phía cô câu lên ý nhàn nhạt

Giống như một dòng nước trong chảy vào trong nước sôi lửa bỏng, gột sạch trái tim rơi xuống vực sâu của cô.

Ngày sau, cậu vì cô hồn đoạn thiên nhai

Ngày sau, cô thành chủ tể hậu cung đứng trên vạn người, nhìn mọi người muôn hình muôn vẻ trước mắt mà qua, liệu cô còn nhớ dáng cười an ủi nơi dạ tiệc của người kia không?

Hẳn là nhớ, bởi vì nhớ kỹ, cho nên mới càng ưu thương, cô sẽ sống sót, sẽ mang theo mong đợi và tốt đẹp của người kia mà sống.

"Cắt! Tốt, qua!" Đạo diễn ra lệnh một tiếng, cảnh quay chỉ cần một lần là xong.

Diễn viên vào diễn phải nhanh, ra ngoài cũng phải nhanh, người trong phim dù sao cũng chỉ là dưới ngòi bút của người khác, mà cuộc sống của mình thì vẫn phải là chính mình.

Hùng Huỳnh từ trên đệm đứng lên, tiện tay đem mái tóc vuốt ra sau, một cô gái thanh tú đi tới trước mặt cậu, là cô gái vừa đối diện với Hùng Huỳnh, cũng là nữ diễn viên mà người chế tác của bộ phim này nâng đỡ.

"Em là Đường Điềm Điềm" Cô cười cởi mở vươn tay về phía Hùng Huỳnh, "Vừa rồi anh diễn thật tốt, thoáng cái đã kéo em vào trong bộ phim."

"Đường Điềm Điềm, đường đương nhiên là ngọt, nhưng tôi nghĩ em càng ngọt, cái miệng cũng ngọt không kém." Hùng Huỳnh cười duỗi cánh tay

Đường Điềm Điềm không chút nào ngại ngần tiến lên ôm lấy cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top