Chap 19 + 20
Tiệc rượu mang tính chất tư nhân, người tới không tính quá nhiều nhưng mỗi người đều có địa vị hết sức quan trọng ở thành phố HCM, các minh tinh của tập đoàn Thiên Thần và giải trí Phạm thị giống như hoa hồ điệp qua lại không ngớt giữa đoàn người hào hoa phú quý, trong tay nâng lên ly rượu sâm banh vội vàng mở rộng mối quan hệ, nói không chừng lại có thể lôi kéo đại lão gia bằng lòng đầu tư điện ảnh cho mình thì sao?
Hùng Huỳnh cũng không phải rất thích tiệc rượu, thứ nhất là tửu lượng của cậu rất kém, bởi vì thân thể lúc trước cũng phải ít uống rượu, thứ hai là tiệc rượu bề ngoài hoa lệ thực chất bên trong đều là quan hệ tiền tài lợi ích, nhưng dù sao đang ở trong vòng tròn này, lợi dụng tiệc rượu để kết bạn cũng đã thành chuyện bắt buộc đối với mỗi người.
Một ít trường hợp cần phải xã giao Hùng Huỳnh cũng sẽ không khước từ, ở trong vòng tròn này giả vờ thanh cao là rất không cần thiết, đương nhiên cũng có thể đặc biệt độc hành, nhưng vẫn phải có một đám bạn tài hoa hơn người mới không bị biển người bao phủ.
Tiệc rượu lần này chủ yếu là để chúc mừng tập đoàn Thiên Thần của Đăng Dương và giải trí Phạm thị của Phạm Anh Quân hợp tác mà tổ chức, hai vị đại lão gia này không thể không trở thành nhân vật tiêu điểm của tiệc rượu, nhưng được quan tâm nhất vẫn là Pháp Kiều trên người có hai tin tức lớn, Pháp Kiều thực sự rất thích mặc âu phục trắng, cho dù là ở tiệc rượu cũng là một bộ âu phục trắng giá cao, càng giống như một đóa sen trắng thanh lệ thoát tục không dính bụi trần.
Nhưng mà, như vậy có thấy quá nhạt nhẽo một chút hay không?
Mỗi lần thấy Pháp Kiều dùng khuôn mặt tái nhợt mặc một thân trắng muốt, Hùng Huỳnh luôn luôn có một loại xung động muốn tiến lên quan tâm sức khỏe thân thể của cậu ta, đẹp thì đẹp thật, nhưng khó tránh khỏi thiếu mất vẻ đẹp lực lượng của đàn ông.
"Anh có chắc là muốn nắm tay tôi đi ra ngoài?" Hùng Huỳnh đứng ở trên lầu nhíu mày.
Đồng dạng làm một trong những chủ nhân tiệc rượu lần này, Wean cung cấp nơi tổ chức tiệc rượu, đương nhiên là phải có phòng chờ VIP người khác không có, vốn là khuôn mặt anh tuấn hỗn huyết, Wean mặc vào lễ phục Anh càng có vẻ thuần chất ưu nhã, thêm một cái quyền trượng nữa thì đúng là đế vương của một quốc gia.
"Tôi hưởng thụ ánh mắt ao ước và đố kị của mọi người." Wean nhìn từ trên xuống dưới người đã mặc xong âu phục, màu đen và lam đậm phối hợp khiến Hùng Huỳnh hoàn toàn thể hiện ra quý khí từ bên trong, âu phục đo đạc vừa đủ ôm vòng lấy vóc người cực tốt khiến người ta ước ao của người kia, cả người đều chứa một loại cảm giác tươi mát, giống như là một vị hoàng thân thất lạc của quốc gia nào đó.
Trên thực tế so với Pháp Kiều được Đăng Dương và Anh Quân theo đuổi, Wean thật sự nghĩ Hùng Huỳnh càng khiến anh thích thú, được rồi, có thể đây là khác biệt thẩm mỹ giữa Việt Nam và Phương Tây?
Nhưng Wean vẫn nghĩ, phẩm vị và ánh mắt của anh vô cùng tốt.
Kết quả của việc sống đến ba mươi bảy tuổi qua đời vì bệnh tim, rồi chẳng biết tại sao lại sống lại chính là, Hùng Huỳnh hiện tại đã không thèm quan tâm đến cái nhìn của người ngoài, người sống nên tùy ý tự nhiên, từ phương diện này đến xem, cậu rất tán thưởng Wean cởi mở.
"Mời." Để ý lại cà vạt, Wean quý phái vươn tay về phía người kia.
Hùng Huỳnh trang nhã nắm tay Wean, hai người đàn ông anh tuấn lỗi lạc đang từ trên lầu đi xuống, trong lúc nhất thời, bảy tám phần mười ánh mắt trong sảnh đều đặt lên trên hai người, cảm giác này có một chút khiến Hùng Huỳnh cảm thấy dường như trở lại cuộc sống thân là siêu sao lúc trước, được những người ham mê điện ảnh và giới truyền thông quan tâm.
Luống cuống sao? Đương nhiên sẽ không.
Thoải mái lễ phép mà không mất tự nhiên thêm dáng đi tươi cười đầy mê hoặc.
--------------------
Mặc kệ Hùng Huỳnh có muốn hay không, Wean trực tiếp kéo tay cậu hướng đến chỗ mấy người Đăng Dương và Anh Quân, được rồi, có thể cái người hỗn huyết bề ngoài quý ông bên trong bất cần đời này chỉ là bởi vì thấy đạo diễn Lý Nguy và phu nhân đang ở bên cạnh Đăng Dương, nhưng Hùng Huỳnh cũng không cho rằng đạo diễn Lý Nguy sẽ cùng Đăng Dương trò chuyện cả một đêm, cũng không cảm thấy trực tiếp đi đến như vậy sẽ mang đến hiệu quả tốt.
Hùng Huỳnh âm thầm trừng mắt Wean mặt mang dáng tươi cười, người này dẫn cậu đến tiệc rượu, ngoại trừ bán cho cậu một cái nhân tình để cậu có cơ hội tiếp cận đạo diễn Lý Nguy, xem ra cũng là dự định xem kịch, ác liệt mười phần, không có một người tốt.
"HI! ( chào hỏi nha! ) Tôi nghĩ hẳn là không quấy rầy đến các vị nói chuyện phiếm đấy chứ?" Wean luôn luôn cười đến vô cùng quyến rũ, trong miệng nói lời xin lỗi, người lại kéo Hùng Huỳnh xâm nhập vào vòng tròn nói chuyện, Hùng Huỳnh lựa chọn ngậm miệng lại, sau đó lễ phép gật đầu chào hỏi mọi người.
"Giới thiệu một chút, bạn của tôi Hùng Huỳnh." Wean rõ ràng không muốn cứ như thế buông tha Hùng Huỳnh, nhiệt tình giới thiệu với đạo diễn Lý Nguy và phu nhân.
Bình thường minh tinh giống cậu vào tuổi này sẽ làm như thế nào? Lần đầu thấy đại đạo diễn lợi hại như vậy không chừng đã sớm cháng váng đầu, hơn nữa là nói năng lộn xộn, hoặc là khiêm tốn quá độ, hoặc là quá mức nhiệt tình khiến người ta khó có thể ngăn trở.
Hùng Huỳnh không biết Wean là dự định xem kịch hay là cố ý thử cậu, lấy độ hiểu biết của Wean và Đăng Dương, có thể hai người đàn ông này sớm đã dò xét cậu, cậu cũng tin tưởng "Hùng Huỳnh" Trong miệng Đăng Dương sẽ không là cái dạng hiện tại này, nhưng thực sự là xin lỗi, cậu mặc kệ Đăng Dương hiểu rõ "Hùng Huỳnh" sẽ thấy cậu thế nào, nếu đã sống lại, cậu sẽ dựa theo phương thức mình thích mà sống, chứ không phải mô phỏng theo người khác đóng vai "Hùng Huỳnh".
Điện ảnh là diễn trên màn ảnh, mà không phải trong sinh hoạt cả đời.
"Xin chào đạo diễn, xin chào Lý phu nhân, tôi là Hùng Huỳnh, rất vui được gặp các vị." Không kiêu ngạo không siểm nịnh, tự nhiên trang nhã, ung dung giơ tay nhấc chân khiến người ta cảm giác rất không tệ.
Hùng Huỳnh đời trước đã gặp qua đạo diễn Lý Nguy và phu nhân của ông, cũng rất rõ hai vị trưởng bối này cũng không thích xã giao mà đặc biệt là nói chuyện phiếm với người xa lạ, tùy tiện tiến lên sẽ chỉ tăng thêm phản cảm của đối phương, lễ phép giản đơn giới thiệu, quá đủ.
"Cậu tên Hùng Huỳnh?" Lý phu nhân hơi kinh ngạc.
"Lý phu nhân cũng có bạn tên này sao?" Đương nhiên là có, chính là tôi đời trước nha.
Lý phu nhân nhàn nhạt cười, trong mắt lộ ra vẻ u sầu không thể nhận ra: "Ừ, trùng hợp tôi cũng có một người bạn tên là Hùng Huỳnh, tính tình của cậu và cậu ấy thật ra có vài phần giống nhau."
Cũng không có dừng lại quá lâu ở một trọng tâm câu chuyện, Anh Quân bọn họ rất nhanh lại nói đến điện ảnh, chỉ có điều là giống như Hùng Huỳnh suy nghĩ, người không thích xã giao đồng dạng cũng không thích trong trường hợp này bàn chuyện công tác, đạo diễn Lý Nguy tùy tiện nói mấy câu lấy lệ cho qua, Hùng Huỳnh lẳng lặng đứng ở một bên nghe, thỉnh thoảng cũng có thể cảm giác được đạo diễn hướng ánh mắt nhìn cậu.
Khi tất cả mọi người bên người đang nói chuyện, một mình một người trầm mặc nghe sẽ khiến người ta chú ý, đây xem như là một khởi đầu tốt nhưng còn chưa đủ để khắc sâu ấn tượng khó có thể quên đến ngực đạo diễn Lý Nguy.
Hùng Huỳnh có ưu thế mọi người không có, cậu có kinh nghiệm, có diễn kỹ, cũng đã sớm xem qua bản phác thảo kịch bản của đạo diễn Lý Nguy, cho nên cậu biết đạo diễn muốn tìm một người diễn viên như thế nào.
Vừa vặn lúc này, trong tiệc rượu vang lên một đoạn nhạc điệu Tăng-gô.
"Wean, không mời tôi khiêu vũ sao?" Hùng Huỳnh nhìn về phía người bên cạnh, trong phim có một màn hai diễn viên chính cùng nhảy điệu Tăng-gô, cũng là một trong những bộ phận đặc sắc nhất của bộ phim, trùng hợp Lý phu nhân cũng là một quý bà yêu thích điệu Tăng-gô.
Có đôi khi nói nhiều, cũng không bằng một điểm hành động thực tế.
Chỉ là. . .
"Tôi cũng không giỏi điệu Tăng-gô, "Wean đẩy Đăng Dương đi ra ngoài, "Đăng Dương là một cao thủ, cậu ấy nhất định rất vui lòng nhảy cùng cậu một khúc."
"Chủ tịch Trần không cần miễn cưỡng." Đùa gì chứ, khiêu vũ với tòa núi băng này sao?
"Không miễn cưỡng, mời." Đăng Dương vậy mà lại đứng dậy, Pháp Kiều gần đó yên lặng uống rượu, sắc mặt không phải tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top