Chap 177 + 178
Ngày hôm nay luyện tập lời kịch coi như thuận lợi, có mấy lần Jsol nhìn qua có chút chán nản và mệt mỏi đối với việc luyện tập lời kịch, thế nhưng dưới sự hướng dẫn và đốc xúc của Hùng Huỳnh anh vẫn luyện tập tròn một ngày.
"Hiện tại tôi đã hiểu vì sao bản lĩnh lời kịch của cậu lại tốt như vậy, trời ạ, cậu có thể cả ngày đối mặt với cái gương đọc lời kịch, không cảm thấy mệt mỏi buồn chán sao?" Buổi chiều bốn giờ rốt cục kết thúc luyện tập ngày hôm nay, cả người Jsol tựa như hư thoát mở hai tay trực tiếp nằm trên sàn nhà.
"Đứng lên uống ngụm nước rồi ăn một viên kẹo ngậm họng, từ giờ trở đi nói ít thôi, nếu anh không muốn cổ họng ngày mai bị đau." Hùng Huỳnh ở một bên pha một cốc nước mật cho Jsol, lại lấy một viên kẹo ngậm họng, tự mình đặt ở bên người Jsol, cậu cũng có chút mệt mỏi, vì vậy liền thẳng thắn ngồi xếp bằng trên đất.
Người người đều nghĩ Gemini là một đại minh tinh, phần lớn mọi người chỉ thấy được thành công và huy hoàng của cậu, nhưng nào có ai biết được nỗ lực và chua xót cậu từng có.
Một ngày đêm bốn năm lần phỏng vấn, trong một vài bộ phim lại chỉ có vài câu thoại, vì điện ảnh mà cậu đã từng mỗi ngày nhốt mình trong phòng nhìn vào gương học lời kịch. . .
Loại cuộc sống bận rộn và chán nản này đã từng có lần khiến cậu có chút khó có thể chịu đựng, nhưng cuối cùng cậu vẫn nhịn xuống.
"Trước đây có một người thầy nói với tôi, lúc cậu cảm thấy đau khổ nhất cũng chính là lúc cậu đến gần thành công nhất, một phút trước ánh bình minh luôn luôn là bóng tối, nếu như buông tha bỏ cuộc thì chẳng khác nào công lao đổ biển, chỉ cần vượt qua thời kì đen tối và đau khổ nhất, vậy có nghĩa mình đã cách thành công và hào quang không còn xa."
Hùng Huỳnh cười cố sức vỗ Jsol nửa chết nửa sống một chút: "Có nghe không đó, thằng nhóc? !"
"Ôi chao! Nghe rồi, nghe rồi. . ." Jsol ỉu xìu mở mí mắt, tròng mắt xoay vòng vòng, nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng bóng chỉnh tề, "Cậu hẳn là nhỏ tuổi hơn tôi, nói như thế nào lại giống như giảng viên đại học vậy."
Hùng Huỳnh không nói lời nào, một nắm tay nện lên bụng Jsol, sức lực đương nhiên rất nhỏ, cũng chỉ gần giống như mát xa.
Jsol khoa trương ôm bụng làm bộ bị thương, lăn qua lăn lại trên mặt đất cộng thêm rên rỉ không ngừng: "Đau quá, cậu đánh đau tôi."
"Đau chết anh mới tốt." Hùng Huỳnh mới không tin anh.
Thế nhưng một hồi lâu Jsol vẫn kêu đau, người cũng đưa lưng về phía Hùng Huỳnh cong lưng giống như con tôm, liên tục hừ hừ dường như thực sự rất đau.
Sẽ không là thật đánh tới chỗ nào của Jsol chứ?
"Jsol, anh không sao chứ?" Hùng Huỳnh có chút bị đối phương dọa đến, vội vã xoay người kiểm tra Jsol có phải bị thương ở đâu không, mà rất nhanh liền xảy ra chuyện Hùng Huỳnh vừa nghĩ tới, đó chính là Jsol có phải cố ý đùa giỡn cậu hay không.
Đáp án hiển nhiên là khẳng định, Jsol đột nhiên ôm cổ người kia đồng thời bằng tốc độ cực nhanh đem Hùng Huỳnh đặt ở dưới thân, giống như một đứa trẻ thực hiện được trò đùa dào dạt đắc ý nở nụ cười: "Ha ha ha, cậu bị tôi lừa rồi, Hùng."
"Cái này không hề buồn cười, Jsol." Hùng Huỳnh có chút lạnh mặt.
"Đừng như vậy, tôi chỉ đùa thôi mà." Mắt thấy Hùng Huỳnh hình như đang giận, Jsol lập tức thả mềm giọng nói, chỉ là anh không hiểu vì sao Hùng Huỳnh ngay cả một trò đùa nho nhỏ như thế cũng để ở trong lòng.
"Anh thực sự là một đứa trẻ, Jsol, vĩnh viễn đừng đùa giỡn kiểu này với người quan tâm anh." Lời nói thế này Hùng Huỳnh không biết đã nói bao nhiêu lần, cậu thở dài đẩy Jsol ra khỏi người mình, loại trò đùa này một chút cũng không buồn cười, cậu vừa rồi bị Jsol dọa thật.
Người một ngày bị bệnh ai cũng không biết sau một khắc sẽ xảy ra chuyện gì.
Jsol cũng thở dài theo: "Được rồi, sau đó tôi không bao giờ đùa như vậy nữa, cậu đừng nói tôi là trẻ con nữa, tôi lớn hơn cậu hai ba tuổi đấy."
Chỉ là bề ngoài mà thôi.
Hùng Huỳnh cũng không nói gì nữa, cậu biết cậu quá mẫn cảm đối với vấn đề này, nhưng cậu không cho rằng cậu sai.
Đến buổi tối Hùng Huỳnh gọi điện thoại cho Đăng Dương, ba người bọn họ cùng ăn ở bên ngoài, tuy rằng Jsol có rất nhiều chuyện muốn đơn độc nói với Hùng Huỳnh , nhưng Hùng Huỳnh dường như đang tận lực giảm thiểu thời gian hai người bọn họ đơn độc ở chung.
Mặc dù Jsol không phải rất thuận mắt Đăng Dương , thế nhưng Đăng Dương một chưa từng đánh nhau với anh, hai cũng không giống Wean ồn ào khiến người ta ghét, cho nên bữa cơm này dĩ nhiên hài hòa ngoài ý muốn, bình bình thản thản.
Sau bữa tối Đăng Dương đến bãi đỗ xe lấy xe, Jsol đến chỗ Hùng Huỳnh nói mấy câu: "Hùng, sau này không bằng đến nhà tôi luyện tập lời kịch thế nào? Tôi ở nhà mình tương đối có cảm giác."
"Được." Hùng Huỳnh suy nghĩ một chút, nếu ở khách sạn không tiện, cậu cũng không ngại đến chỗ Jsol.
Hai người rất nhanh đạt thành nhận thức chung, kỳ thực Jsol rất muốn Hùng Huỳnh ở cùng với anh, nhưng ngẫm lại có phải là có chút gấp quá hay không, cho nên tạm thời không nói đến.
Jsol vẫn nhìn đến khi Hùng Huỳnh lên xe mới xoay người rời đi.
. . .
Hùng Huỳnh không đem "người đẹp Anh quốc" của Wean để ở trong lòng, dù sao tên kia cho tới bây giờ chưa từng nói chuyện nghiêm túc, công việc chủ yếu lúc này của cậu vẫn là điện ảnh.
Mặc dù có chút buồn cười, thế nhưng hiện tại Hùng Huỳnh và Jsol cùng diễn với nhau thì chỉ có Hùng Huỳnh thu âm hiện trường, mà Jsol phần lớn đều là lấy hình dáng của miệng khi phát âm nói chuyện, tuy rằng chỉ là lấy hình dáng của miệng nhưng vẫn phải phối hợp thật tốt, nếu không sau đó lồng tiếng không giống cũng là một vấn đề.
Phân cảnh phải quay ngày hôm nay là Chris sau khi mang theo tu sĩ Hùng trốn ra ngoài đi tới nước Anh dạo chơi khắp nơi, anh cùng Hùng thưởng thức phong cảnh cảnh đẹp của nước ngoài, trải nghiệm phong tục tục lệ ở đây, cũng tận mắt nhìn thấy một thế giới khác.
Cảnh quay không nhất định sẽ liên tục liên quan đến nội dung điện ảnh, sáng sớm ngày hôm nay Hùng Huỳnh và Jsol một bên quay phim một bên dạo chơi một chuyến, đạo diễn nghĩ điều này có thể để cho bọn họ thả lỏng, bởi vì buổi tối bọn họ phải ở trong vườn hoa vũ hội biểu diễn một vài tiết mục kích tình.
Buổi chiều Hùng Huỳnh và Jsol đều không ăn cơm, tùy tiện ăn một chút bổ sung thể lực là đủ, cực kỳ tự giác tắm rửa đánh răng, sau đó đều tự vào phòng trong xe để nhân viên hoá trang trang điểm cho.
Hùng Huỳnh hiện tại rất mừng vì Wean không ở, tên kia nếu như ở đây nói không chừng lại náo loạn một phen, Đăng Dương lý trí hơn Wean một chút, người đàn ông kia tuy rằng cũng không thích phân cảnh này, nhưng phần lớn thời gian vẫn tôn trọng lựa chọn của Hùng Huỳnh.
Lần này hình ảnh cần quay so với lần trước có thể nói là cảnh yêu chân chính kích thích, lần trước cậu và Jsol ở trong bụi cỏ cũng chỉ là tùy tiện khoa tay múa chân một chút, mờ mịt che lấp tốt, còn lần này cậu và Jsol hai người đều có phân cảnh phải lộ lưng, đối với nam minh tinh Hollywood mà nói cái này cũng không tính là cái gì.
Thế nhưng lúc trước vì ngại Wean cản trở, phần cuối cảnh này Hùng Huỳnh sẽ dùng thế thân để thay bọn họ hoàn thành một ít động tác yêu cầu cao, bao gồm cả cảnh nóng sau lưng.
Điện ảnh: Satan's Alley.
Cảnh thứ 58, buổi tối, vườn hoa vũ hội nước Anh, quay ngoại cảnh, cảnh kích tình 1.
"Action!"
Đạo diễn hét lớn một tiếng trong đêm, cảnh kích tình chính thức quay.
Nội dung lần này chặt chẽ nối tiếp lần trước, tu sĩ Hùng và Chris lần đầu tiên mặc vào lễ phục châu Âu đi tới một vũ hội, Chris hối lộ người trông cửa từ cửa sau chạy vào trong vũ hội, bọn họ mạnh dạn thưởng thức đồ ăn ngon trên vũ hội, lại nhấm nháp rượu ngon chẳng bao giờ uống qua, bọn họ tay kéo tay đi qua đoàn người, dưới ánh đèn sáng lạn đối mặt với nhau.
Sống nhiều năm như vậy, dường như đây mới là lần đầu tiên chân chính buông thả và giải thoát, giống như các tinh linh bị nhốt trong chai, cuối cùng cũng giãy khỏi ràng buộc nhìn thấy thế giới xinh đẹp này.
Đây mới là cuộc sống chân chính. . .
Vào phút chốc tu sĩ cởi ra áo tu đạo, dường như cậu cởi ra toàn bộ ràng buộc giam giữ nửa cuộc đời mình, cũng đồng thời ở giữa bản thân và tín ngưỡng với thần mà lựa chọn cái trước.
Cậu và Chris cùng nhau đi tới vườn hoa rời xa vũ hội, trên bầu trời ánh trăng mông lung, bên người bọn họ không có ai, vườn hoa rất lớn, mà bọn họ vẫn luôn chạy tới chỗ sâu trong vườn hoa.
Bên tai ngay cả một chút tiếng nhạc cũng không nghe thấy, chỉ có tiếng ếch và tiếng nước thiên nhiên, ra là ở bên có một hồ nước nho nhỏ.
Bọn họ tay nắm tay cùng đi tới bãi cỏ bên hồ nước, ở cạnh tràn đầy cây cối cao to và đóa hoa nở rộ, dưới ánh trăng mờ nhạt bọn họ mặt đối mặt nhìn nhau.
Không có quá nhiều lời nói, tu sĩ chủ động tiến lên hôn người đàn ông tóc vàng trước mặt, đây là lời cảm ơn lớn nhất cũng là trực tiếp nhất của cậu.
Chris đứng không hề động, chỉ là chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Tu sĩ làm ra cử động to gan nhất trong cuộc đời cậu, cậu cảm thấy thân thể cậu nhẹ nhàng sạch sẽ từ trong ra ngoài. Chậm rãi, cậu đặt hai tay lên trước ngực, từng chút từng chút cởi ra cúc áo, áo khoác của cậu rất nhanh bị cậu cởi xuống ném sang một bên, quần áo rơi xuống bãi cỏ phát sinh âm thanh.
Lúc này màn ảnh kéo gần đặc tả mỗi một động tác tu sĩ dùng hai tay cởi ra quần áo trên người, chúng nó nhìn qua chẳng liên quan đến việc gợi tình một chút nào, càng giống như đang tiến hành một nghi thức trang nghiêm mà thần thánh nào đó, khi tu sĩ đem thứ cuối cùng trên người cởi ra, thân thể đàn ông ở dưới ánh trăng vừa giống như trân châu trơn bóng tỏa ra ánh sáng mông lung, vừa giống như một khối ngọc sạch sẽ.
Lưng là của Hùng Huỳnh, đến lúc ống kính kéo xa, liền biến thành cùng nhau ở trần.
"Cắt! Tốt!" Thời khắc mấu chốt, lại là một tiếng hô dừng của đạo diễn, "Nghỉ ngơi mười phút, trang điểm lại."
Buổi đêm có chút lạnh, Hùng Huỳnh vừa quay xong rất nhanh khoác lên áo khoác ngoài, trên thực tế hiện tại còn chưa cởi sạch, thế nhưng như thế này cũng đã đủ thật.
Nhân viên công tác đã bắt đầu đuổi người.
--------------------
Điện ảnh: Satan's Alley
Cảnh thứ 58, buổi tối, vườn hoa vũ hội nước Anh, quay ngoại cảnh, cảnh kích tình 2.
Lúc đóng phim luôn luôn cần phải nhập vai, làm thế nào để phân chia bản thân trong hiện thực và trong điện ảnh, ranh giới này khá mờ nhạt mà lại khó có thể tìm ra.
Một vài diễn viên có kinh nghiệm nhất định có thể thường xuyên nói cho mình phải đem điện ảnh và hiện thực phân biệt rõ, chỉ là thường thường đến lúc rơi vào bầu không khí và tình tiết điện ảnh xây dựng, mặc kệ là có kinh nghiệm hay không có kinh nghiệm, đều là khó có thể tự kềm chế.
Ai có thể nhìn thấu, ai có thể bước ra, lại có ai hãm vào thật sâu?
Jsol vào lúc học phổ thông đã được coi trọng, dùng một cái ngoài ý muốn bắt đầu tiến nhập giới giải trí Hollywood, mặc dù anh có gia thế không tệ, thế nhưng ngay từ đầu cũng chỉ là thỉnh thoảng lộ lộ mặt trong một vài bộ phim truyền hình và tiểu chế tác thành phẩm.
Đóng phim đối với anh mà nói không phải là chuyện quá mức nghiêm túc, ở trong mắt anh nó càng như là một loại hứng thú một loại đam mê, một cách để anh tự chứng tỏ bản thân.
Anh có thể kết giao bạn bè khác nhau trong cuộc sống đóng phim này, có thể để người nhà của anh biết anh cho dù đóng phim cũng có thể trở thành đại minh tinh, được mọi người yêu thích và tôn kính.
Nhưng chưa có một lần khiến anh chân chính đi tự hỏi ý nghĩa của diễn phim đối với anh, cùng với một bộ điện ảnh có thể chấn động đến tâm linh của anh. Lúc này đây, là lần đầu tiên, nói không chừng cũng là lần cuối cùng, một lần duy nhất.
Ánh đèn, thu âm, người quay phim, đạo diễn và một vài nhân viên công tác khác dường như đang từng chút từng chút trở nên trong suốt, khi anh chậm rãi mở mắt ra trong thế giới của Jsol chỉ còn người đàn ông ở trước mặt, đây là một tu sĩ, hay là Hùng Huỳnh?
Đột nhiên anh có chút không rõ mình rốt cuộc đang ở nơi nào, là ở thế kỷ 19 trong điện ảnh hay là xã hội hiện đại thế kỷ 21.
Người trước mắt là tu sĩ đến từ phương Đông, hay là diễn viên Hùng Huỳnh cũng thần bí như thế?
Ngay cả trong lúc hốt hoảng, Jsol thậm chí còn nghĩ người đàn ông trước mắt này khiến anh nhớ tới Gemini, người đàn ông cũng có huyết thống phương Đông.
Giờ này khắc này, người đàn ông kia đang đứng ở trước mặt anh, có chút không quá chân thực, khiến người ta cảm thấy huyền ảo giống như một cảnh ảo trong mơ, dường như chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào cảnh trong mơ sẽ tan vỡ thành từng mảnh như gương vỡ.
Jsol có chút khẩn trương vươn tay về phía người kia, đầu ngón tay chạm lên làn da trơn tuột mà co dãn, nhiệt độ ấm áp từ trên vai Hùng Huỳnh truyền đến nói cho anh đây là chân thực.
Điện ảnh?
Mộng?
Hiện thực?
Mấy thứ này đều không quan trọng. . .
Jsol, hoặc nói là Chris mở hai tay đem người đàn ông trước mặt ôm vào trong lòng, bọn họ rất nhanh ôm hôn lẫn nhau, các loại tâm tình hỗn tạp thường thường đều có vài phần mùi vị đắng chát, rồi lại song song nồng đậm khiến người ta cầm giữ không được.
Hùng Huỳnh xé rách quần áo trên người Jsol, Jsol không biết đối phương là đang vào vai tu sĩ hay là chính bản thân cậu, vấn đề này anh quyết định tạm thời không nghĩ tới.
"Ưm — "Hùng Huỳnh hơi nhíu nhíu mày, một nửa là diễn, còn một nửa là thật có chút ngưa ngứa đau đau.
Jsol vào vai Chris quỳ gối trước mặt Hùng Huỳnh , hai tay ôm thắt lưng người kia hôn lên bụng cậu, từ nơi mẫn cảm truyền đến trận trận tê dại bắt đầu khiến bên ngoài da cậu toát ra một tầng mồ hôi mỏng, dưới ánh đèn êm dịu dường như bỏ đi một tầng phấn trân châu.
Hùng Huỳnh cố ý mạnh mẽ nắm tóc Jsol, ám chỉ đối phương không nên diễn quá mức giống thật, thế nhưng người sau không những lờ đi ám chỉ của Hùng Huỳnh, trái lại thoáng cái ôm thắt lưng cậu đẩy Hùng Huỳnh ngã xuống mặt đất.
Chỉ cần đạo diễn không hô dừng, bọn họ sẽ không dừng lại.
Một tay Jsol lung tung sờ soạng chân và thắt lưng của Hùng Huỳnh, một tay ôm lấy đầu người kia hôn môi với đối phương, động tác của anh có chút thô lỗ và suồng sã, luôn luôn đem lưỡi vói vào trong miệng đối phương truy đuổi, đảo qua hàm răng và khoang miệng, nụ hôn quá mức thân mật khiến khóe miệng Hùng Huỳnh rất nhanh chảy ra nước bọt nhàn nhạt, Jsol dùng ngón cái lau đi nước bọt, tình dục tăng vọt im lặng bao phủ trong không khí, giống như hoa hồng nhung đỏ nở rộ tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Lúc Jsol tiến sát đến vành tai của Hùng Huỳnh, người kia nhịn không được nhắc nhở đối phương một chút.
"Vậy là đủ rồi. . ."
"Không đủ." Jsol cắn lên vành tai Hùng Huỳnh, người đàn ông bị anh đè lên nhanh chóng run run một chút, hai tay nắm vai Jsol cũng tăng thêm sức lực, giống như là bị đau.
Rất nhanh Jsol lại chen vào giữa hai chân Hùng Huỳnh, dựa theo kịch bản anh hẳn là đem người kia lật lại đè xuống, thế nhưng Jsol càng thích nhìn Hùng Huỳnh, anh cũng tin rằng Chris càng mong muốn mặt đối mặt với người đàn ông mình yêu.
Nếu là điện ảnh vậy đương nhiên là không có khả năng thực sự làm, điểm lý trí cuối cùng này Jsol vẫn chưa đánh mất.
Anh ôm thắt lưng và một chân của người kia, ánh mắt anh kiên định mà nồng nhiệt thẳng tắp nhìn vào đáy mắt của Hùng Huỳnh, người sau cũng đang nhìn anh, bọn họ đối diện lẫn nhau, rất nhanh Hùng Huỳnh liền cảm giác được Jsol đang ma sát phía trong một chân của cậu, đó là dục vọng nguyên thủy mà lại trực tiếp nhất thuộc về một người đàn ông, cứng rắn lại nóng bỏng, trong tốc độ càng lúc càng nhanh liên tục xông tới ma sát.
Cho dù không vượt qua phòng tuyến cuối cùng, nhưng điều này cũng giống như sấm sét đánh lên trên người Hùng Huỳnh, oanh tạc cả thể xác lẫn tinh thần của cậu.
Diễn phim thật quá mức khiến nhân viên công tác phải lưu lại ở bên cạnh có chút sững sờ, vài người đàn ông chính trực hoặc là đã có vợ đều đem ánh mắt dời khỏi hai người thỉnh thoảng phát sinh âm thanh mờ ám trong bụi cỏ, hơi lộ vẻ bỡn cợt và xấu hổ.
Cũng có người thấy mà chết đứng người, thỉnh thoảng nhìn đạo diễn tập trung tinh thần, lại nhìn Hùng Huỳnh và Jsol vẫn như cũ dây dưa lẫn nhau.
Bởi vì Jsol chọn tư thế chính diện đè xuống Hùng Huỳnh, trái lại Hùng Huỳnh hiện tại là lộ ra ít nhất, mà nhóm quay phim cũng sẽ không đem ống kính quá mức nhắm thẳng bọn họ, điều này làm cho người bên ngoài có một loại ảo giác bọn họ là đang làm thật.
Tiếng ma sát phát sinh từ trong bụi cỏ, hơi thở kiềm chế và trầm thấp liên tiếp, thân ảnh bọn họ dưới ánh trăng mờ tối đan xen không rời, đều ở trong bụi cỏ bị cỏ dại phân cách thành đoạn ngắn nhỏ vụn.
Hùng Huỳnh chậm rãi nhắm hai mắt lại, cậu ngẩng đầu lên ngụm lớn hô hấp, cảnh quay này thật là quá kích thích.
Nhưng càng kích thích còn ở phía sau, cậu cảm giác được Jsol đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, tiếng thở dốc bên tai cũng theo đó càng thêm gấp gáp và nặng nề, làm một người đàn ông cậu biết đây là chuyện gì, thế nhưng lẽ nào Jsol muốn ở chỗ này dựa vào cọ xát cậu mà. . .
Hùng Huỳnh còn chưa nghĩ xong, liền cảm giác được giữa hai chân có một dòng nhiệt lưu giống như suối phun phun lên trên đùi cậu, điều này làm cho cậu sửng sốt một chút.
Jsol đang trong cao triều gầm nhẹ một tiếng, thanh âm này trái lại nhắc nhở Hùng Huỳnh, cậu giả vờ kêu rên một tiếng kết thúc.
Hùng Huỳnh dựa vào bản năng làm diễn viên mà diễn xong, nhưng hiện tại trong óc cậu loạn thành một đoàn, việc cậu muốn làm nhất lúc này chính là một cước đem Jsol còn đè trên người cậu giữ mông của cậu đá văng.
Trời ạ, Jsol cư nhiên. . . Cư nhiên ở ngay trên người cậu. . .
Đây là lần diễn phim xấu hổ nhất trong đời trước cộng thêm đời này của Hùng Huỳnh, hiện tại phải làm sao đây? Đầu cậu lúc này vẫn đang mơ hồ, nằm trên mặt đất không biết nên làm cái gì bây giờ.
Sau đó cậu liền cảm thấy bàn tay Jsol vươn đến phía trong của chân cậu, kéo qua quần áo vừa cởi ở một bên tùy ý xoa xoa.
Đạo diễn lúc nào hô cắt, tiểu Vũ lúc nào chạy đến khoác thêm áo tắm cho cậu, Hùng Huỳnh thẳng đến khi ngồi ở trên ghế trong phòng trong xe, cầm trong tay nước nóng mà vẫn còn có chút mơ hồ.
Cậu nhẹ nhàng xoa xoa trán, vừa rồi tiểu Vũ đến đây nói cho cậu, đạo diễn để cậu nghỉ ngơi một ngày rồi đi làm sau.
Điện ảnh đã đến gần phần cuối, nhiều nhất hai tuần nữa là có thể quay xong.
Hùng Huỳnh biết ý của đạo diễn, cử động của Jsol nhiều ít cũng có chút vượt quá, cho dù là quay cảnh làm tình cũng không nên làm vậy với bạn diễn của mình, điều này làm cho tất cả mọi người có chút lúng túng.
Nói không giận là giả, chỉ là Hùng Huỳnh tức giận không phải Jsol cố ý chiếm tiện nghi của cậu, mà là làm một người diễn viên cư nhiên ở ngay phim trường làm ra loại chuyện không chuyên nghiệp khiến người ta xấu hổ như vậy.
May là hiện tại người hợp tác với Jsol là cậu, nếu như đổi thành người khác sợ rằng sẽ phân rõ phải trái với Jsol, thậm chí là cố ý đem loại chuyện này tung ra bên ngoài, chuyện này đối với hình tượng của Jsol không thể nghi ngờ là một đả kích rất lớn.
"Hùng Huỳnh, bên ngoài là người đại diện của Jsol. . ." Tiểu Vũ từ bên ngoài phòng xe lộ ra một cái đầu, cô vừa rồi cũng là tận mắt thấy chuyện này, nói không xấu hổ là giả, chỉ là Jsol và Hùng Huỳnh bình thường quan hệ rất tốt, cô biết mình không nên can thiệp quá nhiều.
"Nói với anh ta, tôi biết nên làm thế nào, tôi hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi một mình một chút."
"Được." Tiểu Vũ rất nhanh đóng cửa lại.
Cảnh lần này tuy rằng quay hoàn mỹ, nhưng đối với diễn viên bên ngoài điện ảnh mà nói thì không tính là hoàn mỹ bao nhiêu.
Jsol sau khi quay phim xong liền bị người bên kia của anh lôi đi, nhìn người đại diện mày chau mặt ủ lại hình dạng bất đắc dĩ, phỏng chừng là đi giáo huấn Jsol.
Chỉ là người đại diện đối với một đại minh tinh thường thường là lấy lòng còn không kịp, sao có thể nói ra điều gì quá mức nghiêm khắc?
Hùng Huỳnh thở dài, cậu muốn đánh cho Jsol một trận.
Đáng tiếc ý nghĩ này của cậu không thể thực hiện, bởi vì đã có người đánh Jsol một trận giúp cậu trước rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top