Chap 169 + 170
Buổi tối đêm trước ngủ ở đâu, đương nhiên ngày thứ hai sẽ rời giường ở đó.
Sáng sớm hôm sau Hùng Huỳnh bị tiếng chuông cửa đánh thức, cậu loáng thoáng phát hiện có người điên cuồng ấn chuông cửa, thanh âm kia gấp gáp cứ như lời nguyền đòi mạng vang lên liên tục, sau đó cậu cau mày cố sức đẩy đẩy người đàn ông ôm cậu ngủ ở bên người.
"Đi mở cửa. . ." Lười biếng phun ra ba chữ, người đàn ông tối hôm qua uống nhiều lại trải qua vận động lật người đem chăn cuốn lấy, giống như một cái nem rán màu trắng tiếp tục ngọt ngào đi vào giấc ngủ, chỉ lộ ra một nhúm tóc đen đen bóng loáng và một đôi chân sạch sẽ trắng nõn.
Đăng Dương nhanh chóng đứng lên, tùy ý đem áo tắm Hùng Huỳnh mặc ngày hôm qua choàng lên, anh một bên chân trần đi tới cửa một bên thắt lại áo tắm, áo choàng tắm màu trắng lỏng lẻo hỗn độn không thể che đi dấu vết màu tím đỏ bị Hùng Huỳnh cắn cào ở trên ngực.
Có thể anh vốn đã không dự định che che giấu giấu.
"Chào buổi sáng." Đăng Dương mở cửa, đứng ở bên ngoài không chỉ có một mình Wean, còn có Jsol đồng hành đương nhiên cũng đứng ở bên cạnh.
Điều này có thể giải thích vì sao Wean một mực ấn chuông cửa, trước đó bọn họ khẳng định đi qua gian phòng Đăng Dương, sau đó phát hiện bên trong hình như không có ai, ngược lại sẽ nghĩ đến Hùng Huỳnh, mà ngay đêm qua Đăng Dương đã sớm tháo hết đường dây điện thoại ở trong phòng, anh thật là hẳn đem cả chuông cửa phòng cũng dỡ xuống.
Mặc kệ thế nào, người nên tới cuối cùng cũng tới.
"Cậu ở đây? Tôi phải nói là cậu 'Quả nhiên ở đây' hay là 'cư nhiên ở đây'?" Wean đứng ở cửa nhìn Đăng Dương cười như không cười, chỉ có người quen với anh mới biết dáng cười này căn bản ngay cả khóe mắt của anh cũng không chạm đến, cái gọi là "Con hổ biết cười" càng là cười đến vui vẻ có đôi khi lại đại biểu anh càng tức giận.
"Có gì khác nhau sao?" Đăng Dương quay đầu nhìn phòng ngủ có thể loáng thoáng thấy, anh ra khỏi phòng chỉ khép hờ cánh cửa, nhìn qua chính là một người đàn ông chu đáo trăm phần trăm, chỉ lo tiếng nói chuyện của họ làm phiền đến người đàn ông trong phòng.
Một màn này hình như có chút quen thuộc, không lâu trước đó người đứng ở bên trong cánh cửa là Wean, ngoài cửa là Đăng Dương, mà tình huống hiện tại vừa vặn tương phản.
Đăng Dương là người mở cửa, Wean là người gõ cửa.
Giống nhau chính là, người ngủ trên giường ở trong phòng vẫn là một người đàn ông tên Hùng Huỳnh.
Tình huống này khiến người ta có chút bất đắc dĩ lại có một loại cảm giác tràn ngập tính chất kịch vui, không sai, một người đàn ông đều ngủ với hai người bọn họ, hơn nữa bây giờ còn sống rất tốt, ngọt ngào ngủ say, chuyện này nếu đặt ở trước đây là cỡ nào không thể tin nổi, hiện tại lại xảy ra như đương nhiên.
Sự thực lại chứng minh lần nữa, gặp sắc quên nghĩa là chuyện thường tình.
"Đích xác. . . Đích xác không khác nhau." Wean ngoài cười nhưng trong không cười.
"Máy bay thay đổi vào buổi chiều, gặp lại vào bữa trưa, hoặc là. . . Chậm hơn một chút." Đăng Dương mỉm cười, ánh mắt hai người bạn thân này im lặng va chạm ánh lửa trong không khí, chợt lóe rồi biến mất, có một số chuyện hai bên đều rõ ràng ở trong lòng.
Bọn họ ở trong học tập và hợp tác cùng chung bồi dưỡng ra một loại ăn ý, mà loại ăn ý này lại thống nhất đến mức không gì sánh được.
Cậu có thể buông tha cậu ấy sao?
Đáp án là không.
Vậy còn cậu?
Tự nhiên cũng sẽ không.
Vậy cuối cùng chỉ có một kết luận, trong bọn họ chỉ có một người là có thể tiếp tục ngủ với người đàn ông ở trong phòng.
Ờ, còn có một bổ sung: Trong lúc hai người bọn họ cạnh tranh, nếu như gặp phải bên thứ ba, ví dụ như Jsol bên cạnh, bọn họ sẽ tạm thời dừng tay giảng hòa cùng chung đối phó kẻ thù.
Xem, đây mới là trải nghiệm chân chính về sự hợp tác và đối địch giữa bạn tốt cũng như kẻ địch tốt.
Ngay lúc Đăng Dương chuẩn bị trở lại gian phòng, bên thứ ba Jsol mặt lạnh tiến một bước: "Chờ một chút!"
"Có việc sao?" Đăng Dương ngừng lại, lễ phép hỏi.
Làm một người nhận được giáo dục tốt đẹp, Jsol cho dù trong lòng có nghi vấn lớn hơn nữa cũng sẽ không rống lớn kêu to với một người có lễ phép, anh hít sâu một hơi cố gắng khiến mình tỉnh táo, thế nhưng sao anh có thể bình tĩnh được đây.
Cho tới nay anh vẫn luôn nghĩ người có quan hệ với Hùng Huỳnh là Wean, mà Đăng Dương chỉ là thủ trưởng và ông chủ của Hùng Huỳnh, thế nhưng hiện tại Đăng Dương rõ ràng là từ trong phòng Hùng Huỳnh đi ra, đừng nói với anh hai người đàn ông ở trong phòng chỉ đơn thuần là nói chuyện phiếm, loại chuyện này để ở chỗ nào cũng là truyện cười.
Huống chi vết tích trên người Đăng Dương rõ ràng như vậy, cho dù anh muốn giả làm người mù cũng giả không nổi.
"Hùng Huỳnh đâu?"
"Cậu ấy ở bên trong, ngủ."
"Anh đã làm gì cậu ấy? !" Jsol không có cách nào tin tưởng Hùng Huỳnh và Đăng Dương là tự nguyện.
"Làm tình?" Lời này từ trong miệng người đàn ông nghiêm trang nói ra tràn ngập hơi thở ác liệt, ngay cả Wean ở một bên cũng nhịn không được "Phụt" một tiếng nở nụ cười.
"Anh. . . Anh ép buộc cậu ấy? !"
Ai chẳng biết Đăng Dương và Hùng Huỳnh tối hôm qua làm gì, nhưng không ai nghĩ tới Đăng Dương lại trả lời trực tiếp sắc bén như vậy.
Đăng Dương khinh miệt liếc nhìn Jsol: "Đăng Dương tôi cho tới bây giờ chưa từng ép buộc người khác, mặt khác kèm thêm một câu, Hùng Huỳnh không phải là người tôi có thể ép buộc, cậu ấy không yếu đuối như vậy."
Đoạt trước lời nói của Jsol, Đăng Dương nói thêm: "Đường Phong tuy là người phương Đông, nhưng cậu ấy không giống người phương Đông bảo thủ và ngoan cố, làm tình là chuyện rất bình thường, cậu ấy là một người trưởng thành, có quyền tự chọn cho mình, về phần cậu, tôi rất cám ơn cậu đã quan tâm cậu ấy với tư cách là một người bạn."
"Đừng ấn chuông cửa nữa." Những lời này là nói với Wean, người sau chậc một tiếng xoay người nhanh chóng rời đi.
Đăng Dương nhìn cũng không nhìn Jsol liền đẩy cửa vào nhà.
. . .
Làm tình vừa phải có ích cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh, mặc dù đang lúc tảo mộ cho mình Hùng Huỳnh gặp phải người không muốn nhìn thấy, lại còn trùng với sinh nhật khiến Hùng Huỳnh có chút khó chịu, nhưng may là cùng ngày ăn uống no đủ lại có Đăng Dương bắn pháo hoa cho cậu cùng với vận động thích hợp ra mồ hôi, người đàn ông hôm sau ngủ thẳng tự nhiên tỉnh tâm tình rất tốt.
Đăng Dương không nói nhiều hơn hai câu so với bình thường, cũng không liên tục vui tươi hớn hở như một kẻ ngu si, nhưng ít ra trong mắt người đàn ông này chung quy vẫn có thêm ý cười nhợt nhạt.
Về phần Wean, Hùng Huỳnh phát hiện người này an tĩnh ngoài ý muốn, không hề tràng giang đại hải lải nhải với cậu cũng không hề biểu hiện ra bất cứ dáng vẻ phẫn nộ hoặc là tức giận, điều này làm cho cậu cảm thấy rất tốt, nói không chừng Wean đến đây còn có thể thu tay lại, nhanh lên, đi tìm tình khác của anh đi.
Chỉ là Hùng Huỳnh phát hiện một người đồng hành cũng có chút biến hóa, ở trên đường trở về Jsol cũng chẳng hề nói chuyện, phần lớn thời gian đều là một mình nhìn ngoài cửa sổ, hoặc là cúi đầu nghịch điện thoại di động.
Hùng Huỳnh không muốn giải thích điều gì, có lẽ như vậy lại càng tốt.
Sôi nổi vui vẻ đi Los Angeles, im lặng về tới căn nhà tạm thời.
Bí mật của cậu vẫn như cũ không người biết được, có lẽ đợi đến khi có cơ duyên nhất định rồi mới nói ra cũng rất tốt, cho dù giữ lại cả đời cũng chẳng sao.
. . .
Điện ảnh: Satan's Alley
Cảnh thứ 37, ban ngày, trên núi bên ngoài nhà thờ, quay chụp bên ngoài, tu sĩ Hùng độc thoại, phong cảnh sáng sớm ngày này gió biển lạnh lẽo giống như những con dao nhỏ được ngâm trong nước đá quét lên trên người tu sĩ tạo nên những vết tích không thể mờ đi, đó là khinh nhờn thần linh, là một loại nhục nhã, nhưng song song lại khiến cậu cảm thấy vui sướng.
Giống như đặt mình vào giữa ranh giới thiên đường và địa ngục, cậu song song chần chừ giữa tín ngưỡng đối với thần cùng với ác ma mê hoặc ở sâu trong nội tâm mình, mỗi một ngày mỗi một khắc đều đang ở trong thống khổ giãy dụa và dày vò.
Tu sĩ quỳ gối trên mỏm núi cao nhất ở cạnh biển, trong tay cậu nắm chặt quả cầu kim loại hướng thần cầu xin, mong thần có thể tha thứ cho tội nghiệt của cậu, song song lại yên lặng cầu phúc cho một người.
【 Anh sẽ rời đi, đến khi anh trở về, Hùng, xin hãy cho anh đáp án của em 】
Lời nói ngày đó của Chris nói với cậu ở bên bờ biển vẫn như cũ vọng lại bên tai cậu, mà nay Chris đã rời đi, tu sĩ trẻ tuổi tuấn mỹ kia cũng không đơn độc tạm biệt cậu, nhưng cậu vẫn thấy được ánh mắt lúc Chris rời đi nhìn về phía cậu, tuy rằng chỉ có hai giây, nhưng cậu vẫn thấy được.
Cậu không thể nói chuyện yên lặng nói ở trong lòng: Em sẽ chờ anh, em sẽ chờ anh trở về.
Mặc kệ là một ngày, hai ngày, một năm, hai năm, hay là mười năm.
Hùng nhắm mắt lại nắm chặt quả cầu kim loại trong tay, gió lạnh thổi tán loạn mái tóc đen ngắn của cậu, thân ảnh cậu ở nơi sơn dã mênh mông nhìn qua có vẻ nhỏ bé mà hư vô.
Dường như ở trong hoàn cảnh lớn, bọn họ cũng chỉ là một đám người vô năng vô lực đối với số phận mà thôi.
Trong kịch bản không có lời thoại, đạo diễn cũng không yêu cầu Hùng Huỳnh nói chuyện ở trong cảnh này, tu sĩ Hùng lúc này vẫn như cũ đang tuân thủ lệnh cấm không thể nói chuyện với mình, nhưng Hùng Huỳnh vẫn hơi chút bỏ thêm một ít ý nghĩ của chính cậu.
Vào lúc cậu chăm chú nhắm mắt, cậu hé miệng từ nơi sâu trong cổ họng phát sinh thanh âm dường như khàn khàn, kiềm chế, khó nghe, hoàn toàn không ăn khớp với hoàn cảnh thiên nhiên mỹ lệ rồi lại sâu sắc khiến cho người ta ngứa ngáy.
Đây là tu sĩ giãy dụa đối với số phận, là đau đớn gào thét ở sâu trong nội tâm mâu thuẫn đến tột cùng của cậu.
"Cắt! Vô cùng tốt! Phần xử lý cuối cùng rất tốt Hùng Huỳnh." Đạo diễn ở một bên đứng lên giơ ngón tay cái với Hùng Huỳnh, ngay cả Lý Nguy cũng không ngờ Hùng Huỳnh sẽ ở phần quay chụp phía sau lại mang cho ông nhiều ngạc nhiên đến vậy, năng lực lĩnh ngộ cực nhanh, thái độ hợp tác rất nghiêm túc, song song giỏi về việc nghe đạo diễn chỉ huy lại vui vẻ thảo luận tình cảm nhân vật trong phim với đạo diễn, thỉnh thoảng cũng sẽ hỗ trợ sắp xếp thay đổi lời kịch.
Nếu như không phải ông biết Hùng Huỳnh trước đây xác thực chưa từng làm diễn viên chính, ông sẽ thực sự cho rằng Hùng Huỳnh là một diễn viên lành nghề, kinh nghiệm đầy mình.
--------------------
Buổi tối sau khi kết thúc công việc, người của đoàn làm phim cùng đi liên hoan ở quán thịt nướng bên cạnh, đạo diễn và nhân viên công tác chủ chốt của bộ phim, cùng với hai diễn viên chính đương nhiên là ngồi cùng một bàn, đạo diễn Lý Nguy có chút tán thưởng Hùng Huỳnh, hỏi một vài vấn đề phát triển sau đó của Hùng Huỳnh, người sau cũng thẳng thắn thành khẩn trao đổi với đối phương.
Hùng Huỳnh mong muốn có thể tiếp tục ở lại Hollywood phát triển, dù sao cậu quen thuộc với phương thức hoạt động điện ảnh ở nơi này hơn, tuy rằng nội địa cũng không tệ, nhưng từ hiện nay đến xem điện ảnh nội địa đã bị hạn chế tương đối nhiều, quần chúng xem điện ảnh không phải là vấn đề, mà có vấn đề chính là một vài phía sản xuất đầu tư và liên quan đến cơ cấu.
Hùng Huỳnh nghĩ cậu hiện tại trở lại cũng chỉ là một diễn viên hạng ba, cho dù nhờ vào điện ảnh của đạo diễn Lý Nguy mà có thể đưa lên hạng hai, nhưng cậu dù sao cũng là diễn viên chính của điện ảnh đề tài đồng tính, trước đó lại có tham gia chương trình vờ như đồng tính, cũng không biết có thể bởi vậy mà phải chịu một vài hạn chế không công bằng hay không.
Hollywood lại cởi mở hơn nhiều, ở đây chỉ cần có sức hấp dẫn có kỹ năng biểu diễn thì đều có thể vực dậy, chỉ cần không phải phạm vào tội không thể tha thứ, ở chỗ này vĩnh viễn có cơ hội.
Có cơ hội, song song cạnh tranh cũng mạnh, mà trải qua cạnh tranh từ vai phụ lọt vào vai chính, từ diễn viên chính đến diễn viên thế giới, Hùng Huỳnh đối với một ít nguyên tắc trong đó lại càng hiểu, mọi người luôn luôn giỏi chuyện mình hiểu, đồng thời có thể làm rất tốt.
Chỉ cần cậu có địa vị và danh tiếng, nhân tố hạn chế cậu trước đó phần lớn đều có thể hóa thành tro bụi biến mất, đây là sự thực không thể quên, cho dù có kỹ năng diễn thì thế nào, không có tác phẩm mang tính thuyết phục thì không ai sẵn lòng đầu tư cho mình, điều này có nghĩa kịch bản mình có thể chọn sẽ ít đi.
Kịch bản tốt ai ai cũng muốn diễn, nhưng vấn đề là ở chỗ mình có cơ hội lựa chọn hay không.
"Tôi nghĩ suy nghĩ của cậu rất ổn, nói thật, nếu như cậu dự định quay xong cuộn phim của tôi liền lập tức về nước tôi sẽ ngăn cản cậu, về nước là một lựa chọn rất an toàn, nhưng làm một diễn viên cậu phải biết, dấn thân vào ngành nghề này vậy có nghĩa cậu không thể an ổn vượt qua, một diễn viên tốt luôn luôn cần mở rộng phạm vi của mình, như vậy cậu sẽ có nhiều cơ hội hơn, quen được với càng nhiều người, cũng kiến thức thế giới càng nhiều." Lý Nguy để tay trên đùi cố sức gật đầu, song song cũng phát biểu ý nghĩ của ông.
"Hiện tại Hollywood lục tục đã có đạo diễn người Việt xuất hiện, tôi không phải là người đầu tiên cũng sẽ không là người thứ hai, đồng dạng cũng có diễn viên người Việt bắt đầu xuất hiện ở đây, sự tồn tại của Gemini là mục tiêu cho toàn bộ diễn viên người Việt nỗ lực tiến tới, trong Hollywood cũng không thiếu diễn viên ngoại quốc." Lúc nói đến đây đạo diễn Lý Nguy dừng lại uống ngụm rượu, có thể là tiếc nuối Gemini đã rời đi.
Ông nói tiếp: "Chúng ta đều biết nơi này có rất nhiều diễn viên người Anh, mấy năm gần đây diễn viên của Australia cũng bắt đầu đi tới Hollywood, như là Chris Hemsworth đóng vai Thor trong 《The Avengers 》, cậu ấy gần đây lại có bộ điện ảnh mới 《công chúa bạch tuyết và chàng thợ săn 》, trong phim còn có một diễn viên chính Charlize Theron sinh ra ở Nam Phi."
Hùng Huỳnh lộ ra mỉm cười: "Cảm ơn đạo diễn, tôi sẽ cố gắng."
Hùng Huỳnh trò chuyện một chút với một ít nhân viên người Việt khác, đang ở dị quốc tha hương thường thường mới hiểu được quê nhà tốt đẹp, bọn họ có công tác và sứ mệnh của mình, song song cũng ôm lấy mộng tưởng về công tác điện ảnh, mọi người để lại phương thức liên lạc với nhau, để tiện sau đó liên hệ hỗ trợ lẫn nhau.
Ở nước ngoài, diễn viên và người công tác điện ảnh của một quốc gia thường thường đều giúp đỡ lẫn nhau, cùng chung mưu cầu phát triển, nhưng đây chỉ là thời gian ban đầu, đến cuối cùng muốn chân chính đứng ở trên đài quốc tế vẫn như cũ chỉ có thể dựa vào năng lực của mình.
"Anh và Lilith thế nào rồi?" Lúc Hùng Huỳnh đi toilet thấy Jsol đứng ở trong sân, cậu đi tới.
"Đó là chuyện của tôi." Quay đầu liếc nhìn Hùng Huỳn, Jsol có chút lạnh nhạt quay lại không thèm để ý tới người kia.
Hình như từ khi trở về từ Los Angeles, thái độ của Jsol đối với Hùng Huỳnh liền trở nên lạnh lẽo, Hùng Huỳnh cũng không biết cậu đắc tội người này ở chỗ nào.
"Anh đang giận tôi?" Hùng Huỳnh cũng không rời đi ngay.
Jsol trầm mặc đưa lưng về phía người kia, Hùng Huỳnh không gấp, cậu chờ đối phương trả lời, cậu biết Jsol người này chính là một người không kìm nén được, thanh niên đều như vậy.
"Vì sao cậu lại thiếu tự trọng như vậy? !" Quả nhiên, chưa đến ba phút Jsol liền nói ra, chỉ là Hùng Huỳnh không hiểu lắm, cậu thiếu tự trọng lúc nào.
"Tôi thiếu tự trọng?"
Jsol mạnh mẽ xoay người, trong mắt hàm chứa tức giận, giọng nói mang theo chất vấn nói: "Chẳng lẽ không đúng sao? Cậu rốt cuộc vì cái gì mà muốn ở cạnh Wean, còn có Đăng Dương kia, là vì đóng phim hay là vì nổi danh?"
Có lẽ có một chút chất vấn và vu tội, thế nhưng Hùng Huỳnh không giận, cậu chỉ là cười lắc đầu: "Tôi và bọn họ từng có quan hệ là vì nổi danh và đóng phim, vậy chẳng lẽ nếu như tôi ở bên một người không có danh tiếng không có tài phú mới là tình yêu thực sự? Jsol, chín chắn một chút, chúng ta đều là người trưởng thành, có quyền tự do chọn lựa, tôi cũng không vì ham danh lợi mà lên giường với bất cứ ai."
Jsol cư nhiên còn đang tức giận chuyện đã xảy ra ở Los Angeles, nhưng đây là việc tư của cậu, Hùng Huỳnh không thích người khác bởi vậy mà trách mắng cậu, hoặc là đội lên đầu cậu cái mũ đạo đức, cậu sẽ không quản Jsol kết giao bạn bè với ai, song song cũng không hy vọng người khác ràng buộc cậu, cậu là một người trưởng thành, biết mình đang làm cái gì.
Cậu và Wean hoặc là Đăng Dương xảy ra quan hệ, cũng không có nghĩa cậu là một người tùy tiện.
Gemini đời trước sống một mình, Hùng Huỳnh đời này cũng thích dựa theo ý thích của mình mà sống, cái nhìn của người khác không liên quan đến cậu, cuộc sống là của chính cậu, cậu có đủ kinh nghiệm và từng trải cuộc sống, cậu biết mình nên làm gì không nên làm gì, tuyệt không muốn bởi vì lấy lòng người khác mà kìm nén chính mình.
Đây là Gemini chân thật, cũng là Hùng Huỳnh chân thật.
"Không nên là như thế này." Jsol có chút uể oải lắc đầu, giống như Hùng Huỳnh trong suy nghĩ của anh không nên như vậy.
"Vậy anh nghĩ tôi hẳn là như thế nào?"
Jsol nhìn về phía người kia, lập tức thở dài: "Tôi không biết."
"Anh nghĩ tôi là thần tiên không ăn nhân gian khói lửa sao? Không biết tức giận, không biết phẫn nộ, giữ mình trong sạch không có nghĩa là tôi phải cấm dục, song song lại nghĩ tôi hẳn là nên được bảo hộ? Không, Jsol, đó không phải tôi." Người kia tiến lên vỗ vỗ vai Jsol, "Tôi và anh đều là đàn ông, bản tính đàn ông có phần lớn tôi đều có, chỉ là tôi biết tiết chế mà thôi."
"Vậy cậu cũng không nên lên giường với Đăng Dương!" Thanh âm của Jsol có chút lớn, may là vị trí của họ tương đối hẻo lánh, nếu không Hùng Huỳnh nhất định sẽ cho Jsol một quyền, có ai lại thích người khác đem việc tư của mình lớn tiếng hô lên.
"Jsol."
Jsol đột nhiên ôm lấy vai Hùng Huỳnh, ngực của anh trên dưới phập phồng tâm tình có chút kích động, con mắt chăm chú nhìn vào người kia: "Tôi. . . Tôi không thích cậu như vậy, tuyệt không thích."
"Wean có thể, Đăng Dương có thể, vậy tôi có phải là. . ."
Hùng Huỳnh không để Jsol nói hết lời, cậu vươn tay che miệng đối phương, chắc như đinh đóng cột nói: "Không!"
"Vì sao không? Vì sao tôi không thể? !" Jsol một tay kéo mở tay Hùng Huỳnh, ôm người kia làm bộ sẽ hôn xuống, hai người bọn họ lôi kéo nhau, Jsol lung tung hôn lên người kia, Hùng Huỳnh một tay nắm vai đối phương, một tay nắm lại nhanh chóng đánh lên bụng Jsol.
Người đàn ông uống qua rượu rất nhanh bị ép lui ra phía sau hai ba bước ngã ngồi xuống đất, Hùng Huỳnh không có cách nào trách móc Jsol, Jsol giống như một chú cún nhỏ bị thương ôm đầu ngồi dưới đất, trong miệng phát sinh thanh âm đau đớn.
"Jsol." Hùng Huỳnh gọi tên anh.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi biết tôi không nên như vậy, tôi cũng biết cậu không phải Gemini, thế nhưng tôi thực sự khó chịu, lúc thấy cậu ở cạnh Đăng Dương. . . Tôi không biết tôi bị sao nữa." Jsol nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Hùng Huỳnh đi qua cong xuống thắt lưng vỗ vỗ vai Jsol: "Được rồi, đừng giống như trẻ con ngồi ở dưới đất chơi xấu, lần sau còn làm bừa với tôi hoặc là nói mấy lời khiến người khác không vui, tôi sẽ đánh anh thật đấy."
"Cậu đánh đau tôi." Jsol cười khổ một tiếng, bị Hùng Huỳnh đánh cho một quyền, rượu cũng tỉnh hơn không ít.
"Vậu anh nên biết tôi không phải dễ chọc." Hùng Huỳnh ôm hai tay cười cười ở bên cạnh, "Cho nên đừng đem tôi coi như Gemini, Jsol, anh hẳn là bước ra khỏi cái bóng của Gemini, nghĩ lại xem anh có thực sự yêu anh ấy như vậy không, nếu anh thực sự yêu anh ấy vậy vì sao trong 7 năm cũng chưa từng phát hiện, mà thẳng đến khi anh ấy chết anh mới biết anh yêu anh ấy?"
"Tôi. . ."
"Trở về suy nghĩ cho kỹ."
Một người nếu như yêu một người đã chết, muốn yêu, đã sớm yêu.
Cần gì phải luôn luôn đợi, luôn luôn không phát hiện.
Chuyện này cũng là vấn đề Hùng Huỳnh sau khi trở về mới bắt đầu suy nghĩ, có thể Jsol yêu chỉ là một kết cục không hoàn chỉnh, một người đàn ông đã chết nhìn như hoàn mỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top