Chap 165 + 166

Thời tiết sáng sủa, trời trong nắng ấm.

Ánh nắng mặt trời tản trên bãi cỏ xanh biếc điểm ra ánh sáng trắng trong, nhàn nhạt nhỏ vụn, trong không khí tràn ngập mùi thơm cỏ xanh và hương hoa nhàn nhạt, tất cả đều có vẻ bình thản mà tốt đẹp như vậy.

Hôm nay là sinh nhật 38 tuổi của Gemini, các fan trung thành yêu thích điện ảnh đến từ khắp nơi trên thế giới đều tụ tập đến rừng cỏ Los Angeles, bọn họ hoặc là cầm áp-phích Gemini, hoặc là cầm đĩa phim của Gemini, hoặc có thể là một vài thứ khác, sau đó ở bốn phía phần mộ đốt lên ngọn nến, đặt lên hoa tươi, sau đó là đưa lên lời chúc phúc của họ cho vị ảnh đế đã qua đời này.

Không ai lớn tiếng xôn xao, không ai ồn ào ầm ĩ, các fan điện ảnh thường xuyên nhìn ảnh chụp người đàn ông trên bia mộ đờ ra, có thể một phút đồng hồ có thể năm phút đồng hồ, đợi đến lúc tỉnh lại liền cay đắng nở nụ cười.

Người đến người đi, đi rồi lại có người đến.

Tấm ảnh người đàn ông trên bia mộ khóe môi hơi cong, trong mắt hàm chứa nụ cười nhàn nhạt, dường như tất cả nhìn vào mắt anh đều chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: vân đạm phong khinh.

Cuộc sống giống như một tòa núi lớn bình thường đem anh đè dưới chân núi, anh chỉ có thể xem nhẹ mọi chuyện mới có thể sống tốt, người tội gì phải làm khó chính mình?

Gemini lúc còn sống tuyệt đối không thể gọi là có bao nhiêu anh tuấn tiêu sái, bởi vì tật bệnh trời sinh khiến da của anh lộ vẻ tái nhợt, thân thể cũng không phải đặc biệt tốt, cũng may sau khi thành danh có chậm rãi điều trị và luyện tập thái cực quyền, cho nên vẫn còn có thể chạy đến khắp nơi trên thế giới đi đóng phim tham gia hoạt động, nhưng đáng tiếc chính là lúc nhỏ không được chăm sóc tốt, trưởng thành lại khổ cực một đoạn thời gian, mấy thứ này dù sau đó anh có tiền cũng không thể bù đắp trở lại.

Màu môi của anh rất nhạt, nhạt mà có chút bệnh trạng, nhưng sẽ không ai nghĩ Gemini là một người bệnh, bởi vì ở trước mặt người khác anh luôn luôn có thể đĩnh đạc nói chuyện, đôi con ngươi đen kia sáng sủa khiến cho người ta run sợ.

Hùng Huỳnh đứng ở phía trước mộ bia của mình nghĩ mình thực sự là may mắn cực kỳ, sau khi sống lại không chỉ không có bệnh, còn biến thành trẻ tuổi anh tuấn hơn, trước đây tuy rằng cậu nghĩ mình không xấu, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghĩ nếu như mũi có thể thẳng thêm một chút thì liệu có phải sẽ đẹp mắt hơn không.

Người ngủ trong phần mộ, kỳ thực là cùng một người với mình, lại có một chút khác nhau.

Nếu tảo mộ cho chính mình, Hùng Huỳnh liền mua loại hoa mình thích nhất, không phải hoa li-ly cũng không phải hoa cúc, mà là hoa hồng nhung đỏ, lúc cậu ôm lấy hoa hồng đỏ đi tới mộ phần có không ít người ghé mắt nhìn cậu, dù sao có mấy ai lại ôm hoa hồng đi tảo mộ.

Thế nhưng Hùng Huỳnh thích, cậu thích hoa hồng đỏ.

Hồi nhỏ ngẫu nhiên xem một bộ điện ảnh, bởi vì năm tháng quá lâu nên nhớ không rõ nội dung và tên phim, chỉ nhớ rõ khi nam chính tặng một bó hoa hồng đỏ rực cho nữ chính, nữ chính nhận lấy hoa hồng đỏ tươi thì kích động không ngớt nhảy nhót sung sướng.

Trong trí nhớ thiếu niên từ nay về sau lại có thêm một bó hoa hồng đỏ, lúc nhỏ khuyết thiếu tình thân và yêu thương cho dù đã kiên cường bước qua, nhưng vẫn thường xuyên chờ đợi có người có thể tặng cho cậu một bó hồng đỏ nhiệt tình nở rộ.

Cậu thích mọi người ở trên lễ tang của cậu có thể cười mà rời đi, cũng mong muốn mỗi năm bên mộ phần của cậu đều có hoa hồng đỏ làm bạn.

Hùng Huỳnh tiến lên đem hoa hồng đỏ đặt xuống, sau đó đi tới bên người Jsol, gần đó có người nhận ra Jsol, thế nhưng cũng không có ai chạy tới quấy rối vị siêu sao này vào lúc này.

"Jsol." Hùng Huỳnh nhẹ giọng gọi, người sau từ lúc đi tới phần mộ liền có chút tinh thần hoảng hốt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào phần mộ không nhúc nhích.

Sau một tiếng gọi của Hùng Huỳnh, Jsol mới tiến lên đem một bó hoa cúc đặt xuống, Hùng Huỳnh đúng lúc lui về phía sau đến bên người Wean và Đăng Dương, cậu biết Jsol có vài lời muốn nói cho Gemini, ở trong lòng.

Mà những lời này, mấy ngày hôm trước Hùng Huỳnh cũng đã từ chỗ Jsol chính tai nghe thấy.

Mong muốn lần này tảo mộ có thể mở ra khúc mắc cho Jsol, Hùng Huỳnh nhẹ nhàng hít một hơi, cùng lùi lại với hai người đàn ông đứng dưới tàng cây cách đó không xa.

"Các anh không qua đó sao?" Ánh mắt Hùng Huỳnh nhìn thẳng vào phần mộ của cậu, hỏi hai người đàn ông đứng ở bên cạnh giống như ông Hanh ông Cáp (*).

(*) ông Hanh ông Cáp: hai thần giữ cửa Miếu của đạo Phật, một người phun khí trắng từ mũi, một người phun khí vàng từ miệng.

"Ặc. . .. Được rồi." Wean bĩu môi, có chút không tình nguyện cầm hoa hồng đỏ đi tới, Đăng Dương cũng đuổi theo sau, chỉ là bởi vì Hùng Huỳnh mua hoa hồng đỏ, vậy nên hai người này cũng mua hoa hồng đỏ, hình dạng đương nhiên, không chút cảm thấy mua hoa hồng đỏ có cái gì không thích hợp.

Bọn họ đi qua đặt hoa tươi ở bên mộ, Wean tùy ý nhìn vào ảnh chụp người đàn ông trên bia mộ, trong mắt dường như hiện lên một tia sáng, anh vô ý thức nhìn thoáng qua Đăng Dương, người sau đang nhìn ảnh chụp suy tư.

"Cậu cũng có cảm giác giống vậy, đúng không?" Wean nhỏ giọng nói với người đàn ông bên cạnh.

Đường nhìn dời khỏi bia mộ, Đăng Dương nhìn về phía Wean: "Cảm giác gì?"

"Đừng giả ngu, tôi quen cậu nhiều năm như vậy, từ trong biểu tình vừa rồi của cậu tôi liền biết cậu đang nghĩ gì." Wean nhẹ nhàng nói một tiếng, anh biết chuyện này có chút hoang đường, nhưng anh đích xác có một loại cảm giác, ánh mắt của Gemini Hoàng trên ảnh chụp có chỗ tương tự đến kinh người với ánh mắt Hùng Huỳnh.

Hiện tại anh hiểu vì sao lúc trước lại bị Hùng Huỳnh hấp dẫn, một người đàn ông trẻ tuổi đã có đôi mắt của một người đàn ông trưởng thành có nhiều nhân sinh từng trải, mặc cho là ai cũng đều bị hấp dẫn.

Đăng Dương nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng, lấy một loại giọng điệu hỏi lại nói: "Tôi nhớ cậu là người theo chủ nghĩa vô thần."

"Ha —— tôi chỉ là nói ánh mắt Gemini và Hùng Huỳnh giống nhau, cũng không nói bọn họ là cùng một người, nói không chừng Hùng Huỳnh là em trai thất lạc nhiều năm của Gemini." Wean tạm ngừng, nghĩ không quá đúng lại bổ sung một câu, "Hoặc là ba ba."

"Ba ba?" Đăng Dương nhìn người đàn ông trên ảnh chụp, đúng vào cái tuổi anh tuấn trưởng thành, không hổ đã từng là siêu sao thế giới, chỉ từ trong ảnh chụp cũng có thể cảm giác được sức hấp dẫn của Gemini.

Chỉ là Đăng Dương rất khó liên hệ Gemini và Hùng Huỳnh thành quan hệ ba ba và con trai, quá quỷ dị, cảm giác này phi thường kỳ quái.

"Cậu xem, nếu như giữa Hùng Huỳnh và Gemini có quan hệ huyết thống gì đó vậy tất cả đều có thể thông suốt, Jsol thích Gemini, cũng có thể nói là Jsol thích anh trai hoặc là ba ba của Hùng Huỳnh, cho nên Hùng Huỳnh sau khi nghe thấy liền bị đả kích, sau đó còn chạy đến nơi đây vội tới tảo mộ cho Gemini." Wean tự cho là bắt được đầu mối, lưu loát phân tích.

"Một đại minh tinh có danh có lợi, tuổi gần bốn mươi, không có bạn gái không có con cái, nói như thế nào cũng nói không thông, Đăng Dương, cậu nói tôi nói đúng hay không?"

"Cậu thật là đủ bát quái."

"Lẽ nào cậu không muốn biết vì sao Hùng Huynhd đặc biệt chú ý Gemini sao? Được rồi, đừng nói với tôi là cậu không muốn, cậu gần đây rất ân cần với Hùng Huỳnh, đứng ở phía xa cách cậu hơn mười mét tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi cậu động dục."

Đặt hoa hồng xuống xong Đăng Dương xoay người rời đi: "Đó là bởi vì chính cậu cũng đang động dục."

Quay đầu lại nhìn Đăng Dương đã rời đi, Wean khẽ cười cười, không sai, bọn họ hiện tại đều đang động dục, hơn nữa đối tượng động dục lại cùng là một người.

Wean không có lập tức trở lại chỗ Hùng Huỳnh, anh đi tới bên người Jsol, hai tay cắm trong túi quần nhẹ giọng nói với người này.

"Đừng chọc Hùng Huỳnh, tôi biết cậu thích Gemini, hơn nữa Hùng Huỳnh và Gemini có vài chỗ rất giống nhau, thế nhưng tôi phải nói cho cậu người anh em, đừng bởi vì vậy mà thích Hùng Huỳnh, cậy ấy đã có chủ."

"Hùng Huỳnh là Hùng Huỳnh, Gemini là Gemini, sự thực đơn giản như vậy tôi có thể phân ra rõ ràng, về phần tôi thích ai không liên quan tới anh." Đối với người đàn ông đã từng đánh nhau với mình, Jsol không hề có ngữ khí tốt, từ lần đầu tiên nhìn thấy Wean anh liền nghĩ người này không phải là người tốt.

Từ trong túi lấy qua một điếu thuốc châm lên, Wean chậm rãi phun ra một ngụm khói: "Ha hả, ý nghĩ thật ngây thơ, cậu thích ai đương nhiên không liên quan đến tôi, thế nhưng người nhà cậu sẽ không cho phép cậu yêu một người đàn ông, nếu như bởi vì bọn họ biết cậu thích một người đàn ông mà làm khó Hùng Huỳnh thì chuyện này sẽ có liên quan đến tôi.

Khóe miệng người này kéo ra một tia cười cợt tàn nhẫn: "Không có kết quả không có tương lai, cậu muốn làm liều thì đi tìm người khác, nghe cho rõ đây đại minh tinh của tôi, tôi không phải đang đe doạ hay cảnh cáo cậu, tôi không sợ cậu cũng không e ngại người nhà cậu, cậu tiếp tục thích Gemini của cậu, mà Hùng Huỳnh, cậu ấy không phải của cậu."

"Lẽ nào cậu ấy là của anh?" Jsol có chút tức giận.

Wean lập tức cười vui, nâng cằm nói: "Không sai, cậu ấy là người của tôi."

"Anh có thể làm gì cho cậu ấy? Người như anh tôi thấy rất nhiều, có người mới liền không cần tình cũ, tôi không cho phép anh tổn thương cậu ấy."

"Quá buồn cười, cậu không cho phép? Cậu cho cậu là hoàng đế trên sân khấu sao? Nghe kỹ đây, có thể nói ra những lời này vậy chỉ có thể nói rõ cậu một chút cũng không hiểu Hùng Huỳnh, cậu ấy là người kiên cường thông minh nhất tôi từng thấy, không phải là cậu hoặc là tôi có thể đơn giản xúc phạm." Vỗ vỗ vai Jsol, lúc Wean xoay người rời đi lại phun ra một câu ở bên tai đối phương, "Nhớ kỹ lời tôi nói."

Tất cả chuyện này đều bị Hùng Huỳnh nhìn vào trong mắt, nhìn người đàn ông đi về phía cậu, cậu hỏi: "Anh và Jsol nói chuyện gì vậy?"

"Chuyện giữa những người đàn ông." Wean chớp chớp mắt với Hùng Huỳnh, cười đến vô lại.

"Tôi không phải đàn ông sao?" Hùng Huỳnh thiêu mi.

"Cậu là đàn ông của tôi."

Lại một câu làm cho người ta không nói được lời nào, Hùng Huỳnh hít sâu một hơi, quên đi, cậu nói không lại lưu manh.

Bọn họ đứng ở gần đó chờ Jsol, Hùng Huỳnh thấy Jsol xoay người đang chuẩn bị đi đến chỗ họ, lúc này chàng trai trẻ tuổi kia dường như thấy được một người quen, sau khi đi hai ba bước liền ngừng lại.

Người tới là một người đàn ông trưởng thành trên dưới bốn mươi, tóc nâu mắt bích lục, phong độ nho nhã, Jsol đi qua bắt chuyện với đối phương, hiển nhiên là quen biết.

Lúc Hùng Huỳnh nhìn thấy người đàn ông kia thì hơi sửng sốt một chút, cậu thấy được một người không phải rất muốn thấy.

--------------------

"Bác sĩ Hiếu, hôm nay anh cũng đến xem Gemini sao?"

Jsol ngoài ý muốn chạm mặt người quen, trong tay người tới đang cầm một bó hoa hồng trắng, tuổi chừng bốn mươi, khóe mắt đã có nếp nhăn nhàn nhạt, chỉ là người nhìn qua vẫn như cũ anh tuấn nho nhã, một đôi tay sạch sẽ trắng nõn biểu lộ cuộc sống ưu việt của người đàn ông này, lời nói cử chỉ cũng không chỗ nào không toát ra giáo dục tốt đẹp.

"Ừ, cảm ơn cậu ngày hôm nay đến đây thay cậu ấy chúc mừng sinh nhật." Minh Hiếu lễ phép cười cười, vẻ mặt có chút nhàn nhạt tiến lên đặt xuống hoa hồng trắng, lúc nhìn đến ba bó hoa hồng đỏ tươi đặc biệt dễ thấy thì giống như là bị sét đánh chấn động mãnh liệt, nhìn chằm chằm thật lâu vào hoa hồng đỏ không nhúc nhích, biểu hiện khác thường ngay cả Jsol cũng phát hiện.

Jsol tiến lên hỏi: "Bác sĩ Hiếu, anh làm sao vậy?"

"Hoa hồng đỏ này. . ."

"À, ba bó hoa hồng đỏ này là bạn tôi tặng, cậu ấy nói hôm nay là sinh nhật Gemini, người như Gemini hẳn là nên nhận được hoa hồng đỏ." Còn tưởng rằng đối phương nghĩ hoa hồng đỏ quá mức đột ngột, Jsol vội vã giải thích, cậu bình thường thấy Hùng Huỳnh rất thận trọng, lại không nghĩ tới ý nghĩ của người đàn ông này thật đặc biệt, tảo mộ tặng hoa hồng đỏ.

Bác sĩ Hiếu "À" một tiếng, khiếp sợ trong mắt dần dần tan đi, chỉ còn lại một tầng tiếc nuối và u buồn nhợt nhạt.

"Bạn của cậu là một người không tệ, kỳ thực Gemini lúc còn sống thích nhất chính là hoa hồng." Minh Hiếu cười khổ mà nói, "Phiền cậu thay tôi nói lời cảm ơn với bạn cậu, Jsol."

"Đương nhiên không thành vấn đề, bọn họ cũng ở chỗ này. . . Ơ, vừa rồi còn ở đây." Jsol chỉ chỉ đến chỗ Hùng Huỳnh vừa đứng, dưới tàng cây sớm đã không còn một bóng người, không biết từ lúc nào Hùng Huỳnh và Wean bọn họ đã không thấy.

"Có thể là quay về xe rồi." Jsol cũng không nghĩ có cái gì không thích hợp, anh áy náy nói với bác sĩ Hiếu: "Lần sau giới thiệu cho hai người làm quen, cậu ấy hiện là bạn diễn của tôi, chúng tôi đang đóng phim cùng nhau, cậu ấy là một người đàn ông rất tốt."

"Được." Minh Hiếu cười cười.

Jsol và Minh Hiếu hàn huyên sơ qua hai câu liền nói lời tạm biệt với nhau, lúc Jsol rời đi Minh Hiếu còn đang đứng trước mộ phần của Gemini, ánh mắt vẫn dừng lại trên ba bó hoa hồng đỏ.

Có lẽ chỉ là trùng hợp, đúng không?

. . .

Jsol tìm thấy mấy người Hùng Huỳnh bọn họ ở trong một quán cà phê nhỏ gần đó, ngày hôm nay sau khi thay Gemini tảo mộ tâm tình của anh đã tốt lên không ít, trước đó luôn luôn không có dũng khí đến tảo mộ cho người kia, đến lúc thực sự tới đột nhiên anh liền thấy sáng tỏ thông suốt.

Mấy người gọi một tách cà phê và một ít bánh ngọt, Hùng Huỳnh yên lặng gọi cho mình một phần chocolate nóng chảy, nhiệt độ hơi cao một chút, nhưng hôm nay là sinh nhật cậu, cậu có lý do buông thả mình.

Bề ngoài nhìn qua không khác bánh ga-tô quá nhiều, thế nhưng khi dĩa ăn mở ra xác ngoài mới có thể phát hiện nó có bao nhiêu mềm mại, bên trong ngọt mà ấm nóng, lúc ăn vào khiến tâm tình người ta vui sướng.

Duy nhất không ổn chính là. . .

"Người đàn ông vừa rồi là ai, Jsol, cậu nhìn qua rất thân với anh ta, ôi, tôi biết rồi, kỳ thực cậu rất thích đàn ông trưởng thành đúng không?" Wean dáng vẻ tôi chỉ biết cùng Jsol ngồii đối diện bắt đầu đấu võ mồm, theo Hùng Huỳnh xem ra Wean chỉ là nhàn rỗi buồn chán cần tìm chút chuyện để làm.

Jsol hừ lạnh một tiếng, nâng lên tách cà phê nhấp một ngụm, không để ý tới Wean khiêu khích trực tiếp nói với Hùng Huỳnh: "Người kia tên Minh Hiếu, là bác sĩ chủ trì cho Gemini lúc còn sống, sau khi Gemini qua đời tôi mới quen biết anh ta, cá nhân anh ấy là một người không tệ, có thu nhập kha khá và ổn định, có một gia đình tốt đẹp, kỳ thực lễ tang lần này của Gemini đều là anh ta chủ trì."

Hungf Huỳnh ăn bánh ga-tô chocolate dung nham của mình, uống cà phê của cậu, nghĩ một lúc nữa nên đi đâu ăn cơm, đương nhiên, người trả tiền khẳng định không phải là cậu.

Cậu nhìn qua rất điềm tĩnh, nhưng cuối cùng ăn tròn hai miếng bánh ga-tô.

Buổi tối cùng nhau ăn cơm xong lại đến một nhà phòng trà uống trà, sau đó bốn người đàn ông oanh oanh liệt liệt đi đến khách sạn đã đặt sẵn, khách sạn là Đăng Dương đặt, bốn gian phòng, Wean cũng không nói gì, Hùng Huỳnh muốn ở lại một mình trong một buổi tối như thế này, cực kỳ không khách khí đem mấy người khác đuổi đi ra ngoài, còn mình ở lại trong phòng.

Mặt hướng về phía những ngọn đèn huy hoàng vào đêm Los Angeles, Hùng Huỳnh một người ngâm mình trong bồn tắm lớn phía trước cửa sổ thủy tinh chạm đất, đốt huân hương, bật nhạc jazz, cậu chậm rãi nhắm hai mắt lại trượt xuống, cho đến khi cả người đều chìm trong nước bồn tắm.

Nước đã dần dần lạnh, ngay từ đầu là tay và chân từ từ trở nên lạnh lẽo, sau đó giống như là có nước đá thấm sâu vào trong tim khiến ngực cứ thế siết chặt, cậu còn nhớ rõ cảm giác vào phút giây cậu chết, người giống như rơi vào trong biển lạnh, càng chìm càng sâu, áp lực của nước ép lên trái tim cậu, đó là một loại cảm giác đau đớn gần như đem cậu xé nát.

Cậu bắt đầu thở gấp tay chân phát lạnh, ngay sau đó bắt đầu hoảng sợ, khẩn trương, mắt hoa, một thân mồ hôi lạnh.

Có thể chỉ có một phút đồng hồ, cũng có thể qua thời gian rất lâu, cuối cùng trong đau đớn kịch liệt nơi trái tim cậu hôn mê.

Không, chuẩn xác mà nói hẳn là chết.

"Ào —— "

"Aha!" Mạnh mẽ ngồi dậy từ bồn tắm lớn, nín thở quá lâu thúc đẩy cậu từng ngụm từng ngụm hít thở, trong lồng ngực phát sinh tiếng thở dốc kịch liệt.

Ngực có chút phát đau, nhưng lại không giống tê tâm liệt phế như lúc trước.

Từ trong phòng tắm đi ra tùy tiện khoác lên áo choàng tắm màu trắng tinh khiết, lúc Hùng Huỳnh đi tới phòng ngủ mở điện thoại di động, bên trong có một tin nhắn Đăng Dương gửi, cậu nhìn thoáng qua tin nhắn cười cười, tên kia ở đối diện với cậu còn có thể gửi tin nhắn cho cậu, không biết lại nghĩ ra trò gì.

Do dự một hồi vẫn là mở tin nhắn kiểm tra nội dung.

【 buổi tối mười một giờ mười một phút, đứng ở trước cửa sổ sát đất 】 Hùng Huỳnh nhìn thời gian, vừa lúc là mười một giờ ba phút, còn thiếu tám phút nữa.

Cậu rót rượu cho mình trước, lại kéo ghế đặt ở trước cửa sổ sát đất ngồi xuống, lúc này còn có hai phút mới đến thời gian Đăng Dương nói.

Tên kia muốn làm cái gì, sẽ không là bắn pháo hoa cho mình đấy chứ?

Uống hai ngụm rượu, lúc cậu còn đang suy nghĩ điện thoại di động vang lên, điện thoại biểu hiện là Đăng Dương, Hùng Huỳnh cười ấn nhận điện thoại.

"Anh lại muốn làm gì?"

Đăng Dương sau khi tỏ tình bắt đầu tặng cho Hùng Huỳnh một ít vật nhỏ, như là hoa tươi và điểm tâm ngọt tinh xảo, sau đó mỗi ngày gửi cho cậu một vài tin nhắn dỗ ngon dỗ ngọt, sáng sớm vừa gặp mặt là thấy Đăng Dương mỉm cười ấm áp hiếm có cộng thêm tâm tình đặc biệt sảng khoái nói một tiếng "chào buổi sáng", cử động vô cùng truyền thống lại lãng mạn, có thể không có bao nhiêu sáng kiến, nhưng ít ra sẽ không làm cho người ta cảm thấy đáng ghét.

【 nhắc cậu chú ý ngoài cửa sổ, sợ cậu không thấy tin nhắn của tôi 】

"Anh chuẩn bị cái gì vậy?"

【 đến lúc rồi, mười, chín, tám, bảy. . . 】 Đăng Dương bắt đầu đếm ngược ở một đầu điện thoại khác.

Lúc đếm tới một, Hùng Huỳnh nhìn về phía ngoài cửa sổ, giống như cậu nghĩ tới, vô số pháo hoa rực rỡ bắn ra ở phía xa, hồng, trắng, xanh. . . Vô số màu sắc và hình dạng pháo hoa khiến bầu trời vốn đang lờ mờ màu xanh đục nhuộm lên những màu sắc khác biệt.

Khung cảnh này xuất hiện vô số lần trong những bộ điện ảnh Hùng Huỳnh đã từng xem qua, nhưng đây chắc chắn là món quà đặc biệt đầu tiên trong đời cậu nhận được.

Xem ở trong điện ảnh là một chuyện, tận mắt nhìn thấy trong đời thực của mình lại là chuyện khác.

Hùng Huỳnh lúc này phải thừa nhận, cậu có vui vẻ, cũng có cảm động.

Mọi người vào lúc nghĩ một người trưởng thành kiên cường thường thường quên đối phương cũng là một người có máu có thịt, người có bề ngoài kiên cường đương nhiên cũng sẽ đau sẽ buồn, chỉ là bọn hắn không có thói quen kêu ra thôi, mà những người khác cũng có thói quen dành thương tiếc và che chở cho người kêu đau, quên đi một vài người đã quen một mình chịu đựng.

Trên thế giới này không ai lại từ chối quan tâm và tình yêu từ một người, mà sẽ chỉ quan tâm người đó xuất phát từ thật tình hay giả dối.

Thanh âm pháo hoa bắn lên dường như vang lên bên tai Hùng Huỳnh, cậu nhìn bầu trời sáng lạn dần dần cong lên khóe miệng, đây coi như là một sinh nhật không tệ.

【 thích không? 】

"Ừ. . . Cực kỳ cực kỳ cũ, thế nhưng cũng không tệ lắm." Hùng Huỳnh nghẹn cười gật đầu, tay nửa chống đầu nói.

Đối phương trầm mặc trong chốc lát, vào lúc Hùng Huynhd cho rằng Đăng Dương muốn cắt đứt điện thoại thì người đàn ông kia lại nói 【 mở cửa cho tôi 】

"Quá muộn rồi."

【 Hùng Huỳnh, tôi có lời muốn nói với cậu 】

"Có thể để mai nói."

【 hôm nay là sinh nhật Gemini 】

"Cho nên?" Không biết vì sao đối phương đột nhiên nhắc tới chuyện này, Hùng Huỳnh hơi hơi khẩn trương một chút, lẽ nào bị phát hiện? Thế nhưng cho dù bị phát hiện thì cũng chẳng sao, cậu không ngại nói chuyện này cho người khác, chỉ cần đối phương có thể tiếp thu.

【 không bằng cậu nói cho tôi biết, quan hệ của cậu và anh ta 】

Thật đúng là nhắc tới Gemini, Hùng Huỳnh biết ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, dù sao sau khi cậu sống lại vẫn dựa theo phương thức sinh hoạt của mình, không có một chút tương tự với Hùng Huỳnh lúc trước, chỉ là cậu không ngờ Đăng Dương lại liên hệ được cậu với Gemini, độ nhạy cảm của mấy người này thực sự là không thể xem thường.

"Anh đến phòng tôi đi." Hùng Huỳnh nói xong liền cắt đứt điện thoại, cậu hít sâu một hơi nhìn pháo hoa vẫn nổ tung bên ngoài cửa sổ, không biết buổi tối hôm nay cậu có thể nói ra bí mật của mình không.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top