Chap 161 + 162
Điện ảnh: Satan's Alley.
Cảnh quay thứ 17, ban ngày, bờ biển bên ngoài nhà thờ, quay chụp bên ngoài, cảnh tình cảm.
Ghi chú: cận cảnh.
Nâng một thùng quần áo bẩn, tu sĩ Hùng một mình một người giặt quần áo ở cạnh biển, hai tay của cậu thon dài trắng nõn như trước, ánh mắt dừng lại trên bọt biển màu xám trên áo tu đạo, không có tiêu cự, không biết đang nghĩ cái gì.
Hiện tại còn rất sớm, mặt trời xa xôi còn chưa mọc lên từ trên mặt biển, chỉ có một tầng ánh sáng màu trắng sữa hơi mỏng nửa trong suốt chiếu lên nơi chia cắt giữa biển và trời, lộ ra một chút thần bí tĩnh mịch.
Bầu trời đổi thành màu trắng bạc, sóng biển từng đợt từng đợt từ xa đến gần đánh lên tảng đá ở cạnh biển, gió lạnh thổi vù vù, nước biển lạnh lẽo dần dần khiến ngón tay trắng nõn của tu sĩ đông lạnh thành màu hồng.
Cậu đang nghĩ cái gì?
Có thể là nến trắng rơi xuống đầy đất vào buổi tối hôm đó, có thể là nụ hôn dũng mãnh tràn ngập nhiệt tình của Chris.
Ở trước mặt thần, cậu lại lẫn nữa phạm vào tội lỗi không thể tha thứ, đêm hôm ấy cậu đẩy Chris ra, cực kỳ chật vật chạy về gian phòng nhỏ hẹp của mình, bởi vì cậu không thể nói chuyện, cho nên cậu chỉ có thể run run hai tay mở ra thánh kinh yên lặng ghi nhớ ở trong lòng, sau đó dùng tay vuốt ve bờ môi mình, đôi môi bị Chris hôn lên vẫn đang lưu lại độ ấm và nhiệt tình.
Cậu không thể chịu nổi kích thích, cậu dĩ nhiên bởi vì một nụ hôn của Chris mà tâm tình kích động.
Lẽ nào cậu trời sinh là vậy?
Cậu không biết, nội tâm của cậu mâu thuẫn mà đau khổ, từ sau ngày đó cậu cố gắng tách khỏi Chris, sau đó cũng không len lén nhìn anh, càng là như vậy, cậu càng muốn quay đầu lại nhìn người đàn ông anh tuấn tóc vàng kia có ở bên người cậu hay không.
Thế nhưng không, Chris không còn đặc biệt quan tâm cậu, tựa như chuyện xảy ra vào tối hôm đó chỉ là giấc mơ mờ ảo ác ma cám dỗ đi lên con đường bước xuống địa ngục, dường như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Đối phương chỉ là trêu đùa cậu? Tu sĩ miên man suy nghĩ, bàn tay tê buốt giặt quần áo, ngón tay của cậu đã bị nước biển lạnh lẽo đông lạnh đến chết lặng, sự băng lãnh này theo đầu ngón tay từng chút từng chút tràn về phía trước, chạy thẳng vào tim cậu.
"Tôi không ở phía sau nhìn cậu, cậu thất vọng hay là thương tâm?"
Thanh âm từng xuất hiện vô số lần trong mộng đồng thời khiến cậu giật mình tỉnh giấc vang lên ở ngay phía sau cậu, tu sĩ cúi đầu nhìn mặt biển, nhất định là ảo giác, cậu sẽ không đáp lại Chris.
"Không thể nói chuyện cũng không có nghĩa cậu có thể trốn tránh tất cả." Chris từng bước đi tới phía sau Hùng, nhẹ nhàng, kêu tên đối phương, "Hùng"
Phát âm tiếng Việt tiêu chuẩn, giống như là từ bên kia biển rộng bay tới, nhấc lên vô số chua xót và cô đơn.
Đường cố sức nhắm mắt lại, đừng tới gần cậu, cũng đừng cám dỗ cậu nữa.
Nhưng sự tình luôn luôn tương phản với lời cầu khẩn của cậu, Chris bất ngờ tiến lên hai tay ôm lấy tu sĩ, người sau hoảng sợ mãnh liệt giãy dụa, thế nhưng so với Chris tuổi trẻ cường tráng, Hùng xa xa không phải đối thủ của đối phương.
Bọn họ lăn mình trên bãi cỏ bên cạnh mỏm đá ở bờ biển, tu sĩ không thể nói chuyện cũng không thể hô hấp, có thể ngay cả chính cậu cũng không biết có nên cầu cứu hay không.
Hai tay Chris ôm thân thể cậu, mạnh mẽ hữu lực giống như hai thanh kìm sắt ghìm chặt, cậu nghĩ thân thể của mình sắp bị đối phương cắt đứt.
Tiếng hít thở của Chris gấp gáp, nhiệt độ từ trên tay và thân thể truyền đến, tất cả tất cả đều cực kỳ rõ ràng trong gió biển lạnh lẽo, toàn bộ giác quan giống như bị phóng đại mấy lần, tu sĩ gắt gao cắn môi mình, bọn họ lăn tới một chỗ cỏ dại mọc đầy, Chris bắt đầu kéo quần của cậu.
Thượng đế ơi, cậu cảm thấy bàn tay nóng bỏng của Chris xoa lên thân thể cậu.
"Cắt! Tốt! Nghỉ ngơi một chút chuẩn bị cảnh tiếp theo." Ngay lúc mấu chốt, đạo diễn Lý Nguy cực kỳ bình tĩnh hô dừng một tiếng, thanh âm to rõ, đánh thức toàn bộ nhân viên công tác đứng ngoài xem.
Mới chỉ xem ở hiện trường trong lòng cũng đã kích động không gì sánh được, tương lai đặt ở trên màn ảnh lớn trải qua khuyếch trương hình ảnh hậu kỳ cùng với gia công một loạt âm nhạc sau đó, một màn này chắc chắn khiến không ít khán giả vững vàng nhớ ở trong lòng, dù sao trong cảnh này có cảm xúc mạnh mẽ cũng có phong cảnh đẹp như mơ.
Đạo diễn vừa hô, mấy người trợ lý của diễn viên đều chạy tới, Jsol còn nằm ở trên người Hùng Huỳnh lắc lắc tay ra hiệu với trợ lý bọn họ có thể tự đứng lên, Jsol vừa đứng lên xong liền kéo Hùng Huỳnh dậy, người sau đã đem quần mặc vào.
"Tôi không dọa đến cậu chứ?" Trong mắt Jsol lộ ra vài phần ý cười xấu xa, anh không phải cố ý chiếm tiện nghi của Hùng Huỳnh, thế nhưng lúc tập trung diễn xuất lại không cẩn thận sờ tới vài chỗ không nên sờ, anh vừa cởi quần của Hùng Huỳnh, vậy mà bên trong người đàn ông này vẫn mặc tam giác, thật đáng tiếc.
Hùng Huỳnh đứng lên xong giả vờ tức giận trừng mắt Jsol, dùng lời nói vui đùa hóa giải không khí xấu hổ ngưng trệ một chút: "Đúng vậy, tôi quả thực sắp bị anh dọa sợ muốn chết."
Hai người cùng nhau đi tới khu nghỉ ngơi bên cạnh phim trường ngồi xuống, nhân viên hoá trang chạy tới tu bổ, bọn họ uống ngụm nước giải khát.
Nhân viên công tác phim trường lập tức chỉnh lý, may là tuy rằng quay một vài cảnh đặc biệt thân mật ở bên ngoài, thế nhưng bởi vì địa điểm quay chụp tương đối hẻo lánh tránh cho có người bên ngoài vây xem hoặc là quấy rối tình hình.
Thế nhưng mặc dù vậy, đạo diễn vẫn để nhân viên công tác thiết trí một vài vật cản ở bên ngoài tránh cho người khác tiến đến.
"Cứ thoải mái, đừng khẩn trương, Hùng Huỳnh cậu là lần đầu tiên quay cảnh lộ người, không cần có tâm lý gánh vác gì đó, chúng ta quay cũng không phải phim khiêu dâm, chỉ là để cho nội dung bộ phim cùng với nhân vật có được sức dãn và đậm chất nghệ thuật, một vài cảnh giường chiếu là không thể thiếu." Đạo diễn Lý Nguy rất nhanh đi tới đây nói chuyện phiếm với bọn họ.
Hùng Huỳnh hiện tại là một diễn viên lớn lên ở Việt Nam, mà đạo diễn Lý Nguy đồng dạng thân là người phương Đông đương nhiên cho rằng người lớn lên ở phương Đông như Hùng Huỳnh đều rất nội liễm và ngượng ngùng, thường ngày Hùng Huỳnh nhìn qua cũng là ôn hòa nội liễm, rất dễ khiến cho người khác có một loại ấn tượng cậu là một người bảo thủ.
Lý Nguy có chút lo lắng Hùng Huỳnh thân là diễn viên mới lại là lần đầu tiên diễn cảnh giường chiếu sẽ có nhiều tâm lý gánh vác.
"Một lúc nữa tôi cần hai người các cậu phân biệt lấy tâm tính của hổ và mèo để diễn, Hùng Huỳnh là mèo bị áp bức phải cong thắt lưng, Jsol cố gắng biểu hiện bá đạo và hung hãn một chút, bởi vì cậu cần xé tan không chỉ là thân thể của tu sĩ mà còn có tâm lý của cậu ấy, biểu hiện một màn tình cảm kịch liệt và mâu thuẫn." Đạo diễn Lý Nguy nói vài câu với hai người xong liền rời đi, ông cần cho Hùng Huỳnh và Jsol một ít thời gian tiêu hóa.
Sau khi đạo diễn rời đi Jsol liền làm động tác hổ huơ móng vuốt, cười nói: "Thật tốt, tôi là hổ, một lúc nữa tôi sẽ đem cậu ăn sạch sẽ."
Mặc dù người đàn ông này vẫn thích đùa cợt như thường ngày, nhưng Hùng Huỳnh vẫn có loại cảm giác Jsol gượng ép và cứng ngắc.
Chẳng lẽ là có liên quan đến chuyện đã xảy ra vào tối hôm trước?
Hùng Huỳnh rất muốn hỏi Jsol, chỉ là chút nữa bọn họ sẽ quay phim, cậu nghĩ nên đem chuyện này để đến sau khi công tác kết thúc.
. . .
Điện ảnh: Satan's Alley
Cảnh quay thứ 18, sáng sớm, cạnh biển, quay chụp bên ngoài, cảnh giường chiếu.
Chris gắt gao đè lên tu sĩ, anh có chút thô lỗ xé rách quần áo của Hùng, mảnh vải đáng thương đơn bạc rất nhanh ở trong tay Chris phát sinh âm hưởng xé rách.
"Đừng cự tuyệt tôi, đừng cự tuyệt tôi. . ." Chris kéo xuống cổ áo của Hùng, anh cúi đầu ngây ngô mà lại nhiệt tình hôn lên gáy tu sĩ.
Động tác của anh có chút thô lỗ, thế nhưng ngôn ngữ lại dịu dàng mang theo hương vị khẩn cầu.
Tu sĩ không có cách nào nói chuyện, chỉ có thể từ sâu trong cổ họng phát sinh một ít thanh âm áp lực mà vụn vặt, cậu mở to hai mắt nhìn, bên trong cũng không có đau khổ hoặc là khuất nhục, chỉ có hoang mang và áp lực ngay cả chính cậu cũng không biết.
Đúng vào lúc này, Hùng Huỳnh đột nhiên cảm giác được một ít dịch thể ấm áp nhỏ lên cần cổ cậu, vào lúc cậu còn chưa phát hiện đó là cái gì, Jsol đột nhiên ôm chặt lấy cậu, bên tai cậu truyền đến một ít âm thanh gián đoạn nức nở.
"Cắt!" Đạo diễn quả nhiên hô dừng.
"Anh không sao chứ?" Rõ ràng người đóng vai bị xâm phạm là Hùng Huỳnh, kết quả khóc lên dĩ nhiên là Jsol, Hùng Huỳnh lo lắng hỏi.
"Tôi không sao." Jsol lắc đầu, lộ ra dáng cười vài phần miễn cưỡng với Hùng Huỳnh, anh nhìn qua cũng không tốt lắm, thần tình suy sụp lại có chút khổ đau, cái đó và yêu cầu của đạo diễn trong cảm giác đau khổ mang theo có hi vọng và kiên nghị dường như kém một chút.
Sau khi bọn họ nghỉ ngơi hơn mười phút điện ảnh tiếp tục quay chụp, thế nhưng kết quả vẫn như cũ không đúng ý người, lúc này Jsol cũng không đột nhiên khóc lên, thế nhưng thủy chung không hề nhập vai, không cần nói đến trước màn ảnh nhìn Jsol biểu hiện ra sao, cho dù là Hùng Huỳnh cũng có thể cảm giác được thanh âm của Jsol đều là vô lực không có cường độ.
Kết quả đến cùng trái lại là đạo diễn một lần lại một lần giảng giải cho Jsol, cảnh quay rất đơn giản ở cạnh biển này quay tròn một buổi sáng cũng không trót lọt.
Cho dù Jsol không mệt, bản thân Hùng Huỳnh vẫn có chút mệt mỏi.
Màu trắng bạc nơi chân trời đã nhuộm lên màu lam, xa xa treo cao ở ngoài khơi, đạo diễn để Jsol buổi chiều trở về nghỉ ngơi một chút, buổi chiều hôm nay không quay cảnh nóng, mà là quay một vài cảnh của riêng Hùng Huỳnh.
Jsol rời đi, Hùng Huỳnh thuận lợi quay xong phần diễn buổi chiều quyết định đi tìm Jsol nói chuyện.
--------------------
Để tiện đóng phim, Jsol cũng thuê một khu nhà trọ ở gần phim trường, lúc Hùng Huỳnh đến Jsol vừa tắm rửa xong, đến khi mở cửa tóc người đàn ông này vẫn đang còn nhỏ giọt nước.
"Đừng nói với tôi anh vừa ra biển bơi." Hùng Huỳnh cười đứng ở cửa, "Hiện tại tôi không quấy rầy anh chứ?"
"Không, đương nhiên không!" Jsol không nói hai lời kéo người đi vào song song đóng cửa, dáng dấp nhiệt tình này khiến người không biết còn tưởng rằng anh muốn làm chuyện xấu gì đó.
"Cậu ngồi đi, nước trái cây và sữa tươi trong tủ lạnh, cà phê ở đằng kia, bên kia là tủ rượu." Jsol một bên nói với Hùng Huỳnh một bên tự mình chạy vào trong phòng.
Hùng Huỳnh cầm bình nước trái cây ngồi trên sô pha, tiện tay mở phim, cũng không biết Jsol mỗi ngày ở nhà đều xem phim gì, có thể là một ít phim kinh dị hay không?
【 điện ảnh 《 ngợp trong vàng son 》, diễn viên chính: Gemini Hoàng 】
Tên điện ảnh và diễn viên chính vừa mở lên khiến Hùng Huỳnh có chút kinh ngạc, cậu thực sự không ngờ Jsol sẽ ở trong nhà trọ xem tác phẩm điện ảnh năm xưa của cậu, giống như cậu thật không ngờ Lilith sẽ nói Jsol thích cậu.
Lúc Jsol thay xong quần áo từ trong phòng đi ra, Hùng Huỳnh đã xem được phần đầu của điện ảnh, cậu nhìn màn hình TV hỏi: "Anh thích điện ảnh của Gemini?"
Gemini Hoàng trong bộ phim vẫn đang còn trẻ, mới ngoài ba mươi, chính là cái tuổi một người đàn ông trưởng thành quyến rũ nhất, Hùng Huỳnh phải thừa nhận cậu đời trước kỳ thực không có ngoại hình bắt mắt như hiện tại, xem như là một loại nho nhã anh tuấn, nói dễ nghe một chút chính là theo tuổi tác tăng cao vẫn như cũ giữ nguyên phong độ.
"Anh ấy là một diễn viên vĩ đại." Hiếm khi nào Jsol luôn luôn thích múa mép khua môi lại an tĩnh ngồi ở bên người Hùng Huỳnh, dường như là bị người đàn ông ở trong màn hình hấp dẫn đến mức nhìn không chuyển mắt.
Tất cả đều bị Hùng Huỳnh nhìn ở trong mắt.
Jsol thích Gemini, Jsol thực sự thích cậu đời trước!
"Lần đầu tôi gặp anh ấy, nói thật, tôi không hề có thiện cảm với anh ấy, thậm chí là ghét." Jsol khẽ cười cười, sau đó nói với Hùng Huỳnh làm thế nào anh quen biết Gemini, những lời anh nói Hùng Huỳnh sớm đã biết, chỉ là rất nhiều chuyện từ góc độ của Jsol nói ra lại không giống với Hùng Huỳnh nghĩ.
Jsol lần đầu tiên gặp Gemini là ở lễ trao giải của một quốc gia nào đó, khi đó Jsol và Gemini đều được đề cử làm vai nam chính xuất sắc nhất, lần kia biểu hiện của Jsol cũng không tệ, làm tác phẩm xuất đạo, anh chọn biểu diễn một bộ phim kinh dị giàu tính đột phá, diễn xuất của anh được giới phê bình và khán giả khen ngợi, cũng bởi vậy mà một pháo thành danh.
Rõ ràng, ban giám khảo vẫn thích Gemini hơn một chút, người này không biết đã từng ôm lấy bao nhiêu cúp ảnh đế quốc tế, mà Jsol chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ hội đoạt giải có khả năng nhất của anh mọc cánh bay đi.
"Tôi kiên quyết cho rằng giải ảnh đế kia hẳn là cho tôi, mà không nên đưa cho Gemini, cho nên tôi ghét anh ấy, ở bữa tiệc nào đó của lễ điện ảnh tôi đã cố ý nói vài lời khó nghe." Jsol vừa nói vừa lắc đầu, khóe miệng không ngừng cười được, "Hiện tại nghĩ lại, lúc ấy tôi thực sự là ấu trĩ và buồn cười, tuổi trẻ khí thịnh, chung quy nghĩ cái gì cũng là của mình, hiện tại xem biểu diễn ngay lúc đó, ở trước mặt Gemini tựa như một đứa trẻ mầm non."
"Không, tôi thấy anh diễn rất tốt." Thuận miệng nói ra, Hùng Huỳnh rất nhanh lại bỏ thêm một câu, "Tôi từng xem cuộn phim lúc đó của anh, làm một diễn viên trẻ tuổi đã là cực kỳ tốt, biểu diễn rất có sức dãn, rất nhiều diễn xuất phim kinh dị đều lưu ý hình thức, khoa trương bên ngoài, thế nhưng anh đem cảm giác sợ hãi từ nội tâm diễn đi ra, đây là rất tốt."
Chỉ là giám khảo đều là người, mà đã là người thì ai cũng có thiên vị và khẩu vị của mình.
Lúc ấy Jsol còn quá trẻ, một diễn viên trẻ tuổi nếu như không phải diễn hay đến mức khiến mọi người kinh diễm thì trên cơ bản rất khó nhận được giải thưởng quan trọng, nguyên nhân của phương diện này có rất nhiều.
Một là giám khảo nghĩ anh vừa mới xuất đạo không thích hợp nhận giải thưởng lớn, phía trước anh vẫn có không ít diễn viên nổi danh.
Hai là một tân binh sau khi nhận ảnh đế, con đường phía sau chẳng phải sẽ thiếu một phần phấn đấu và theo đuổi?
Còn có cuối cùng, về phương diện lợi ích, giới bình luận điện ảnh tư tâm thiên vị, cùng với hoài nghi cuộn phim tiếp theo của anh liệu có thể tiếp tục phát huy xuất sắc.
Ảnh đế không chỉ cần diễn xuất thật tốt là có thể lấy, kinh nghiệm tổng kết đời trước của Hùng Huỳnh cũng không ít.
"Không sai, lúc đó tôi cũng cảm thấy mình diễn rất tốt, dù sao từ đó về sau tôi quen biết Gemini, khi đó tôi quá ngây thơ, thích khắp nơi đối nghịch với anh ấy. Thế nhưng Gemini ở Hollywood coi như là một minh tinh hết sức quan trọng, anh ấy có tài nguyên xã giao cũng có quyền thế nhất định, kỳ thực nếu như anh ấy muốn chỉnh tôi thì cũng là chuyện rất dễ dàng, thế nhưng anh ấy chưa từng làm vậy, chỉ là thỉnh thoảng đấu võ mồm với tôi thôi."
Nói đến đây Jsol lại nở nụ cười, anh thở dài xoa xoa cằm: "Tôi biết anh ấy không thích tôi, bởi vì tôi không có lễ phép lại ngu xuẩn muốn chết."
"Anh đối nghịch với anh ấy, chỉ là muốn. . . khiến cho anh ấy chú ý đúng không?" Hùng Huỳnh thử hỏi.
Jsol gật đầu, chỉ là anh hiểu ra quá muộn, khi anh cuối cùng hiểu rằng mình ôm một loại cảm tình gì với Gemini, người đàn ông kia đã ra đi.
Đột nhiên, giống như ngôi sao sáng nhất ở nơi chân trời bỗng nhiên rơi xuống, tất cả đều xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi khi anh phản ứng đến, tất cả thầm mến đã dài đến sáu bảy năm, anh là ngu ngốc tới tình trạng nào mới chậm chạp phát hiện như vậy.
"Tất cả đều đã quá muộn, tôi thậm chí còn không kịp nói tiếng xin lỗi với anh ấy, không kịp nói cho anh ấy. . . Tôi sưu tập toàn bộ đĩa phim của anh ấy, còn có áp-phích, tôi đi xem rất nhiều buổi ra mắt điện ảnh của anh ấy, len lén hỏi thăm người khác tin tức của anh ấy." Nhìn người đàn ông trên màn hình TV không bao giờ gặp lại được nữa, Gemini vĩnh viễn mất đi, trong mắt Jsol lần thứ hai bịt kín một tầng hơi nước, anh tuy rằng vẫn cười, nhưng thanh âm nghẹn ngào, mỗi một chữ đều khó khăn nói ra.
"Không kịp nói cho anh ấy, tôi yêu anh ấy, cậu biết không? Càng hiểu anh ấy, tôi càng thích người đàn ông này, nhưng tôi lại ngu ngốc như vậy, ngay cả cơ hội nói tôi thích anh ấy cũng không có."
Jsol nghẹn ngào dùng hai tay bưng kín khuôn mặt, Hùng Huỳnh ngồi ở một bên ôm lưng người kia.
"Anh ấy sẽ biết, mỗi một câu anh nói, kỳ thực anh ấy đều nghe thấy." Hùng Huỳnh an ủi Jsol, mà cậu cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài.
Cậu sẽ không nói cho Jsol bí mật của cậu, dù cậu nói cho Jsol, đối phương chưa chắc sẽ tin lời cậu.
Đây không phải lần đầu tiên trong đời cậu nghe thấy có người tỏ tình với cậu, nhưng không thể nghi ngờ lần này là lần khiến cậu cảm thấy ấm áp lại có vài phần khó chịu, khi một người quá xúc động rất dễ bởi vì nhất kiến chung tình hoặc là thỉnh thoảng thích mà biểu đạt tình ý với một người, loại cảm tình vọt tới này thường thường tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, bắt đầu có bao nhiêu oanh oanh liệt liệt thì kết thúc có bấy nhiêu thảm thảm đạm đạm.
Bảy năm thầm mến giống như nước chảy nhỏ giọt từng chút kéo dài, những người đã từng thích cậu, có thể bởi vì cậu bệnh mà dần dần xa cách, có thể bởi vì một vài áp lực xã hội mà lựa chọn tránh xa cậu, cũng có người bởi vì cậu qua đời mà đem cảm tình từng có tùy theo mai táng.
Sau nửa năm cậu chết, người nhớ đến cậu lại có bao nhiêu?
Cậu không biết Jsol cho đến hiện tại vẫn còn thích cậu, cậu cũng không biết vì sao Jsol lại thích cậu, nhưng tất cả những điều này đều là sự thực đặt ở trước mắt.
Gemini Hoàng đã chết, người rời khỏi thế giới này không nên mang đến tổn thương và quấy rối cho người sống.
"Jsol, vậy anh yêu Lilith sao?" Cậu hỏi.
"Là tôi có lỗi với cô ấy, sau khi Gemini rời đi tôi cố gắng tìm một cô gái tốt để hẹn hò, Lilith là cô gái tốt, chỉ là. . . Tôi phát hiện tôi không có cách nào quên Gemini." Jsol dần dần bình tĩnh lại, mà Hùng Huỳnh cũng đem TV chuyển đến kênh chương trình phổ thông.
"Tôi biết không nên nói thế này, nhưng Gemini không có khả năng trở về, nếu như anh ấy biết anh cảm thấy đau khổ vì anh ấy, anh ấy sẽ cảm thấy áy náy, Jsol, người mất đi chỉ cần giữ lại hồi ức, anh cần nhìn về phía trước, nhanh nhanh, làm một người đàn ông tỉnh lại đứng lên, tôi cũng không muốn ngày kia lại phải quay cảnh giường chiếu vào lúc sáng sớm." Hùng Huỳnh dùng phương thức của mình khuyên bảo đối phương.
"Có đôi khi tôi cảm thấy cậu rất giống Gemini, đối với mỗi người đều là điềm đạm nhã nhặn, trên thực tế loại điềm đạm này đại biểu cho một loại khoảng cách, chính là vì vậy tôi mới đặc biệt thích trêu đùa và bắt nạt anh ấy, bởi vì hình dạng tức giận khi đó của anh ấy khiến tôi cảm thấy anh ấy là một người sống."
Jsol nhìn về phía người bên cạnh, hiếm khi nghiêm chỉnh nói: "Cậu còn trẻ như vậy, không nên quá mức áp lực chính mình."
"Hết thảy hiện tại là đến phiên anh giáo dục tôi sao?" Hùng Huynhd nở nụ cười, "Vậy anh nghìn vạn lần đừng bởi vì tôi giống Gemini mà yêu tôi, nếu không tôi sẽ cho rằng tôi là một người thế thân."
Là thế thân hay là chân chính Gemini?
Những điều này đều không quan trọng, Hùng Huỳnh chỉ biết là cậu mong muốn Jsol có thể bước ra từ trong cái bóng Gemini, chỉ là một người đàn ông có thể bởi vì tưởng niệm người đã khuất mà rơi lệ, rốt cuộc cần bao lâu mới có thể bước ra?
"Gần đây xảy ra chuyện gì sao?" Hùng Huỳnh hỏi, Jsol không có khả năng vô duyên vô cớ đột nhiên thất thường, chuyện của Lilith cũng không thể ảnh hưởng Jsol đến mức này.
"Sắp đến sinh nhật anh ấy."
Hùng Huỳnh phát hiện mình dĩ nhiên đã quên sinh nhật của mình.
"Không bằng, chúng ta cùng đi tảo mộ cho Gemini." Hùng Huỳnh đề nghị, cậu muốn nhìn mộ bia của mình một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top