Chap 149 + 150
《 Ác ma đường mòn 》 quay chụp đã qua đi tròn một tuần, Hùng Huỳnh ngoại trừ ngày đầu bị đạo diễn hung hăng đe dọa một phen bắt buộc phải đẩy mình đi vào đường cùng sau đó cũng đã đột phá diễn xuất rất tốt. Bộ điện ảnh tuy rằng có hai nam chính, nhưng thực tế cảnh quay của Hùng Huỳnh nhiều hơn Jsol một chút, nhưng do yêu cầu tuyên truyền bộ phim, công bố đối ngoại vẫn là lấy tên tuổi cá nhân của đạo diễn Lý Nguy và Jsol là chính.
Một tuần này trên cơ bản đều là phân cảnh của Hùng Huỳnh, đến ngày cuối cùng mới là Hùng Huỳnh và Jsol lần đầu mặt đối mặt hợp tác diễn diễn.
Phong cách điện ảnh của Hollywood được xưng là hoàn thiện nhất trên thế giới hiện nay, trong quá trình đang không ngừng tìm tòi và cải biến thì cũng có một vài người tuân theo nguyên tắc chuẩn mực, điểm này là điểm Hùng Huỳnh thích nhất, đó chính là bọn họ mỗi tuần đều có hai ngày nghỉ ngơi, chuyện này đều đã viết rõ trong hợp đồng ký kết lúc trước, song song cũng bao gồm thù lao quay phim của cậu.
Làm một siêu cấp tân binh, Hùng Huỳnh chỉ có thể nhận được 500.000 đô la Mỹ ít ỏi, ngay cả số lẻ của Jsol cũng không bằng, người kia làm siêu sao Hollywood một hơi cầm đi 12,5 triệu đô, lại còn là giá hữu nghị.
Hôm nay là ngày nghỉ ngơi, ngày hôm qua Hùng Huỳnh khổ cực công tác một ngày đêm còn đang tham lam xuống lầu với chu công, sáng sớm lại không biết là ai cứ như đòi mạng điên cuồng ấn chuông cửa, điên cuồng gọi điện thoại cho cậu.
"Wean. . ." Tiện tay kéo qua cái gối che lên đầu mình, Hùng Huỳnh mơ mơ màng màng gọi một tiếng, đáng tiếc không ai đáp lại cậu.
Ặc, đúng rồi, hôm qua Wean nói anh ta đi New York hai ngày bàn chuyện làm ăn.
"Đăng Dương, đi mở cửa. . ." Chuông cửa còn đang kêu, Hùng Huỳnh dùng sức đem chăn kéo lên đầu, kết quả chính là lộ ra cặp chân thon dài, sau đó cũng không ai đáp lại cậu.
Đăng Dương đi đâu rồi, tối hôm qua cậu nhớ hình như là có người nửa đêm chạy đến nằm trên giường cậu, Wean vắng mặt đương nhiên chỉ có thể là chủ tịch Trần. Không có biện pháp, Hùng Huỳnh chỉ có thể từ trong chăn gian nan bò lên, mắt buồn ngủ nửa mộng du đi mở cửa, liền nhìn thấy một cái đầu đen thò vào.
"Hùng Huỳnh, tôi mang đồ ăn sáng tới!" Một người đàn ông tóc vàng kim xách một cái túi màu trắng nhảy ra, giọng điệu giả vờ đáng yêu.
"Ừ. . ." Mơ mơ màng màng đóng cửa lại, Hùng Huỳnh chân trần trở về phòng, cậu thực sự là quá mệt, "Anh ngồi trước đi, tùy ý, tôi nằm thêm một lúc nữa." So với nụ cười xán lạn của đối phương, biểu hiện của Hùng Huỳnh thực sự giống như một chậu nước lạnh, không có kinh ngạc cũng không có hoảng sợ, bình tĩnh khiến cho người ta phát điên.
Hùng Huynhd nói xong cũng mặc kệ Jsol, trực tiếp nằm về giường, đắp chăn, chính thức bắt đầu ngủ bù.
Hôm qua Hùng Huỳnh đã hẹn Jsol ngày hôm nay ở nhà cùng nhau nghiên cứu kịch bản, chỉ là Hùng Huỳnh không nghĩ tới Jsol sẽ đến sớm như vậy, cậu vừa nhìn đồng hồ treo trên tường, dĩ nhiên là sáng sớm bảy giờ rưỡi, kính nhờ, cho cậu ngủ thêm một giờ.
. . .
Hùng Huỳnh là bị một trận mùi thơm dụ tỉnh, cậu mặc áo ngủ bước ra khỏi phòng, trong phòng bếp là một bóng lưng trẻ tuổi đang bận rộn, người nọ đột nhiên quay người lại, cái miệng kéo ra, lông mi nhấc lên, lộ ra hàm răng trắng đều như vỏ sò.
Hùng Huỳnh lần đầu tiên nhìn thấy Jsol không phải nghĩ chàng thanh niên này rất tuấn tú, mà là vô ý thức nhớ tới Jsol vài năm trước hình như có quay quảng cáo kem đánh răng, hàm răng đích xác rất chỉnh tề trắng noãn.
"Tỉnh? Đi tắm trước, tắm xong là có thể ăn sáng." Sau khi cười với Hùng Huỳnh, Jsol liền xoay người tiếp tục bận rộn.
Hùng Huỳnh xoay người đi vào phòng tắm, cởi quần áo, mở vòi hoa sen, dòng nước từ trên đỉnh đầu trượt xuống cọ rửa thân thể, nghĩ đến hình dạng Jsol bận rộn trong phòng bếp, chẳng biết thế nào lại nở nụ cười, Jsol còn có thể làm cơm? Trước kia trên cơ bản cậu ở một mình, thời gian cố định sẽ có nhà dinh dưỡng sắp xếp cơm nước thay cậu, thực đơn một tháng rập theo khuôn khổ, cho dù ăn ngon nhưng liên tục vài năm cũng sẽ khiến người ăn thấy nhạt nhẽo.
Từ trong phòng tắm đi ra vừa dùng khăn khô lau tóc, Hùng Huỳnh mặc áo choàng tắm đi đến phòng khách, vừa nhìn liền thấy đồ ăn đặt trên bàn ăn, có chay có mặn, màu sắc tươi sáng, nhìn qua khá đẹp, ngửi lên cũng rất thơm, không biết ăn vào mùi vị sẽ thế nào.
"Những thứ này đều là anh làm? Anh biết làm cơm?" Hùng Huỳnh đã sớm đói bụng, đi tới bên bàn ăn tiện tay kẹp lấy một con tôm chiên giòn không khách khí bỏ vào miệng, hơn nữa hương vị còn rất chuẩn.
Jsol cần hai cốc sữa đậu nành đi ra vừa lúc thấy một màn Hùng Huỳnh ăn vụng, Hùng Huỳnh đã giải quyết xong một con tôm, ngón tay còn dính bột mì, Hùng Huỳnh nhìn nhìn bàn ăn muốn lấy một tờ giấy ăn, không thấy, liền thẳng thắn dùng lưỡi liếm liếm, cái lưỡi mềm mại hồng phấn xẹt qua đầu ngón tay xanh nhạt.
Jsol đột nhiên cảm thấy rất đói bụng, yết hầu cuộn lên.
"Sữa đậu nành?" Hùng Huỳnh xoay người, đường nhìn rơi vào hai cốc sữa đậu nành trên tay Jsol, cậu không nhớ trong nhà có sữa đậu nành.
"Sáng sớm mua một chút, cậu vẫn ngủ chưa ăn, sữa đậu nành tôi hâm nóng, cậu không ngại chứ? Tôi nghĩ cậu nhất định không ngại." Jsol cười đem sữa đậu nành đặt lên trên bàn, còn tự hỏi tự đáp.
"Tôi thích uống sữa đậu nành." Hùng Huỳnh hai tay ôm lên cái cốc, ấm áp trong dạ dày cực kỳ thoải mái, "Tôi thực sự rất kinh ngạc anh cư nhiên biết làm cơm"
Jsol cũng cười ngồi xuống một bên bàn ăn: "Ưu điểm của tôi rất nhiều, nghe những lời này của cậu hình như nghĩ tôi là một tên rất không xong."
Hùng Huỳnh vươn lưỡi liếm liếm sữa đậu nành trên môi: "Đó là bởi vì đôi khi tính tình của anh quá trẻ con, rất thích chọc phiền phức cho người khác." Không cẩn thận liền nói ra đánh giá của cậu đời trước về Jsol
Jsol chỉ là coi Hùng Huỳnh đang nói chuyện cười cũng không quá mức để ở trong lòng, giống như Hùng Huỳnh ngoại trừ ban đầu kinh ngạc cũng không đem chuyện Jsol biết là cơm nhớ ở trong đầu.
Hai người đàn ông ngồi trước bàn ăn bắt đầu dùng cơm, Jsol làm một bàn cơm ngon, Hùng Huỳnh ăn nhiều hơn bình thường một bát cơm, Jsol cười hì hì chạy vào phòng bếp lấy thêm cơm cho người kia, lúc ăn hai người hình như cũng không quá thích nói, tùy tiện hàn huyên trò chuyện cũng là chuyện công tác.
Cơm nước xong, Hùng Huỳnh và Jsol cùng nhau thu dọn bát đũa, xét thấy bữa cơm là Jsol làm, Hùng Huỳnh kiên trì tự mình rửa bát, Jsol cũng không tranh, khoanh tay trước ngực tựa ở cửa phòng bếp nhìn Hùng Huỳnh rửa bát, ánh mắt ẩn ý trêu tức rơi lên sau gáy Hùng Huỳnh, bờ vai không hẹp hơn vai anh, đường nét tấm lưng duyên dáng, dưới lưng, còn có đi xuống. . .
Hùng Huỳnh quay đầu nghiêm khắc trừng Jsol: "Không có việc gì làm thì đi phòng khách dọn dẹp một chút."
"Nhìn không ra vóc người của cậu rất tốt." Huýt một tiếng sáo, Jaol cười bỏ chạy ra khỏi nhà bếp trước khi Hùng Huỳnh ném một cái dĩa lên mặt anh.
. . .
Kịch bản phim hai người trước đó sớm đã xem qua vô số lần, cảnh quay của ngày kia chính là tu sĩ Hùng lần đầu gặp mặt tu sĩ Chris, Hùng mang theo bí mật của mình và tro cốt của linh mục già lần đầu tiên rời khỏi quê nhà đi tới đất khách, sau đó gặp một người đàn ông ảnh hưởng đến cả cuộc đời cậu.
Lúc trước Jsol nhận được kịch bản xong liền suốt đêm đọc một lần, càng xem càng nghĩ câu chuyện tình cảm trong điện ảnh giữa tu sĩ Hùng và Chris hai người cực kỳ hấp dẫn, trong hoàn cảnh bọn họ không thể thay đổi tôn giáo đương thời của mọi người cùng với mâu thuẫn tự mình giải phóng, cộng thêm đông tây phương va chạm, các loại vấn đề về đồng tính luyến ái đều được sâu sắc phác họa đi ra.
Điện ảnh là tàn nhẫn, nhưng hiện thực, lại tốt đẹp.
Trong lúc Jsol và Hùng Huỳnh đang bàn luận về kịch bản, Hùng Huỳnh ngay trước mặt cực kỳ khích lệ Chris, trọn đời một người có thể yêu được mấy ai? Có lẽ chỉ có một người như thế, tín ngưỡng cũng tốt, cái khác cũng được, trong một cuộc sống như vậy, trong bối cảnh xã hội ngay lúc đó Chris không thể nghi ngờ là một người dũng cảm, cho dù là trong hiện tại cũng vẫn như cũ khiến cho người ta phải ao ước.
"Có thể ở bên người yêu, cho dù là sống ở quê cày ruộng nuôi bò cũng sẽ rất hạnh phúc." Jsol cảm khái một phen.
Hùng Huỳnh ngây người trong chốc lát, sau đó liền nở nụ cười: "Ý kiến hay đấy."
"Cậu không tin tôi?" Jsol lập tức kéo cao lông mày nhìn về phía người kia, hình dạng khoa trương khiến người ta buồn cười.
"Tin, đương nhiên tin." Hùng Huỳnh buông kịch bản, chế nhạo nói: "Vậy anh tìm được người yêu chưa, tranh thủ thời gian đi mua một nông trại trước đi."
"A!" Jsol giảo hoạt cười, "Người yêu của tôi không phải là cậu sao? Đến lúc đó tôi nuôi bò sữa, còn cậu phải đi vắt sữa."
"Qua một đoạn thời gian nữa chúng ta sẽ có vài cảnh tương đối thân mật, nghe ý của đạo diễn là sẽ quay cảnh chúng ta ở trên giường trước, cậu chuẩn bị tốt chưa?" Jsol một lần nữa kéo về đề tài điện ảnh, quay chụp một bộ điện ảnh cũng không phải dựa theo kịch bản từng bước phát triển nội dung vở kịch, phần lớn thời gian là đến mỗi một tràng cảnh liền quay toàn bộ phân cảnh trong tràng cảnh đó, cứ như vậy một cái tràng cảnh rồi một cái tràng cảnh có thể tiết kiệm không ít thời gian quay phim và chế tác thành phẩm.
"Tôi nghĩ hẳn là không có vấn đề, dù sao quay cảnh thân thiết với anh người có hại không phải là tôi." Tư tưởng của người nào đó còn dừng lại ở khoảng thời gian làm một người đàn ông bốn mươi tuổi trưởng thành nói như thế.
"Hắc, nghe có vẻ như cậu chiếm được tiện nghi, đừng nghĩ mình trong sạch như vậy, được rồi, tuy rằng danh tiếng của tôi rất lớn cộng thêm có rất nhiều fan hâm mộ, thế nhưng tôi rất vui lòng hôn môi với cậu." Jsol cười chớp chớp mắt, "Tự tin như thế, lẽ nào trước đây cậu từng hôn đàn ông rồi sao?"
--------------------
"Chẳng lẽ anh quên lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đã hôn rồi sao? Chris, anh thật đúng là khiến em đau lòng." Hùng Huỳnh khéo léo kéo đề tài đến khu vực an toàn, đối với cậu mà nói sinh hoạt là sinh hoạt, công việc là công việc, cho dù hiện tại cậu có thiện cảm với Jsol, thế nhưng quan hệ giữa bọn họ còn chưa tới nông nỗi có thể trò chuyện càng sâu thêm.
Jsol bộ dạng "Tôi nhớ ra rồi", hai mắt lòe lòe phát sáng lộ ra vẻ mặt chờ đợi không ngớt: "Ai, thực sự là đã quên, thực ra tôi còn chưa chuẩn bị tốt, không bằng chúng ta thử thử vài lần coi như làm nóng người, đến lúc quay cảnh cũng dễ qua."
"Tôi lại không nghĩ như thế." Hùng Huỳnh trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của đối phương, "Đạo diễn nói qua, cảnh quay lần đầu tiên thân mật của chúng ta tốt nhất là hai bên hàm chứa xa lạ và cẩn thận. Phải có vị đạo ngây ngô, luyện tập quá tốt liền trực tiếp từ quả táo xanh thành quả táo chín mất."
"Đến đây đi, đến đây đi, Hùnggg." Jsol vẫn không cam lòng khuyên nhủ dụ dỗ.
"Không, không được." Hùng Huỳnh thẳng lắc đầu, không phải cậu sợ thân thiết với Jsol, mà là thân thiết vô ích với công tác hoàn toàn không cần làm, cậu và Jsol chỉ cần đóng phim trong điện ảnh là được, trong sinh hoạt chỉ có thể an phận làm bạn bè, cậu không muốn bởi vì có quá nhiều vui đùa thân mật quá mức mà mang đến phiền não.
Trong giới giải trí phim giả việc thật có nhiều lắm, nam nữ diễn viên trong một bộ điện ảnh cho dù hai bên đã có bạn đời cũng sẽ ở trong khoảng cách quay phim mà lăn trên cùng một cái giường, loại chuyện này chỗ nào cũng có, ở Hollywood một chút cũng không phải chuyện lạ, chỉ là khi một người diễn viên đem quá nhiều tinh lực đặt ở sinh hoạt cá nhân cũng rất dễ ảnh hưởng cuộc đời diễn nghệ của người đó.
Hùng Huỳnh ngoan cố khiến Jsol cực kỳ vô lực, cuối cùng cũng chỉ có thể giơ tay đầu hàng.
"Đàn ông phương Tây các cậu thực sự là quá bảo thủ!" Jsol kết thúc trong thất bại tức giận bất bình, "Tôi còn tưởng rằng ngày hôm nay cố ý làm cơm là có thể thắng được một nụ hôn của cậu, Hùng Huỳnh, cậu thật sự là khiến tôi đau lòng."
"Đây không phải là bảo thủ, mà là nguyên tắc, được rồi, bàn luận hôm nay đến đây kết thúc, hiện tại anh chạy về tìm bạn gái của anh mà làm nũng."
"Cậu đang ghen sao?" Một câu của Jsol trực tiếp khiến Hùng Huỳnh câm nín.
Hùng Huỳnh trừng mắt Jsol: "Anh thực sự là quá mức coi trọng mình."
Lúc hai người đấu võ mồm chế nhạo nhau cửa nhà trọ bị người từ bên ngoài mở ra, một người đàn ông anh tuấn mà có chút lạnh lùng mặc Âu phục đứng thẳng ở cửa, vừa nhìn thấy hình ảnh thân mật của Hùng Huỳnh và Jsol ngồi trên sô pha phòng khách chỉ là nhẹ chớp chớp mắt, mở miệng nói: "Hùng Huỳnh, có khách?"
"Ngày hôm nay thảo luận kịch bản với Jsol một chút." Hùng Huỳnh cau mày nhìn nhìn Đăng Dương đóng cửa đi vào phòng, "Ngày hôm nay anh đi đâu vậy?"
"Sáng sớm có chút việc, tôi sợ làm ồn cậu nên không nói với cậu, cậu không thấy tờ giấy tôi đặt ở đầu giường sao?" Đăng Dương chưa từng để ý đến Jsol, chỉ lo nói chuyện với Hùng Huỳnh
"Ặc, có lẽ là tôi không thấy." Sáng sớm cậu bị Jsol đánh thức, sau đó ngủ một giấc liền thẳng đi ăn cơm, cũng không chú ý trên tủ đầu giường có đặt tờ giấy hay không.
"Xem ra lần sau tôi nên dán ở trên cái gương trong phòng tắm." Có chút ẩn ý dịu dàng cười cười, Đăng Dương đi tới bên người Hùng Huỳnh mở hai tay nhẹ nhàng ôm lấy người kia, hiếm khi nào mở miệng vui đùa, "Nhớ tôi sao?"
"Đúng vậy, muốn để anh mời khách ăn cơm." Người này cười cũng ôm lại Đăng Dương
Đăng Dương sảng khoái nói: "Không vấn đề." Sau đó mới chậm rãi chuyển hướng về phía Jsol vẻ mặt phức tạp ngồi trên sô pha, giọng điệu y hệt nam chủ nhà: "Ngài Jsol hẳn là cũng chưa ăn cơm trưa, có muốn ăn cùng chúng tôi không?"
Trong lời này tiết lộ hai hàm nghĩa:
Thứ nhất, "chúng tôi" chỉ chính là tôi và Hùng Huỳnh
Thứ hai, "có muốn ăn cùng chúng tôi không" rõ ràng có ẩn ý đuổi người, bằng không nên đổi thành cách nói "cùng ăn cơm với chúng tôi đi."
"Không, không cần, buổi tối tôi có hẹn đi ăn rồi." Jsol uyển chuyển cự tuyệt xong liền tạm biệt Hùng Huỳnh và Đăng Dương, sau đó rời đi, mà trong toàn bộ quá trình Hùng Huỳnh cũng không tận lực giữ lại đối phương.
Sau khi Jsol rời đi Đăng Dương liền lên lầu, vừa đi vừa nói: "Hình như cậu ta có chút hứng thú với cậu."
Hùng Huỳnh nhẹ giọng nở nụ cười một chút, chỉnh lý kịch bản ở trên bàn, cầm sách lên rồi cũng lên lầu: "Khi một diễn viên chìm đắm trong kịch bản phim rất dễ bị chính mình mê hoặc, đây là lý do vì sao người yêu của rất nhiều diễn viên bên ngoài đều là đối tượng hợp tác của họ."
Cái này gọi là nhập vai quá sâu, không chỉ đem nhân vật trong kịch bản đưa vào trong sinh hoạt của mình, thậm chí là yêu người tình trong phim của mình.
Một người muốn thay đổi tình cảm, nói giản đơn cũng giản đơn, có đôi khi chỉ là chuyện một giây đồng hồ mà thôi.
"Cậu bị cậu ta mê hoặc?" Thanh âm của Đăng Dương từ bên trong cánh cửa hơi khép của phòng ngủ truyền đến.
"Ưm, tạm thời còn chưa, chờ một chút. . ." Hùng Huỳnh ôm kịch bản đi vào gian phòng, cậu thấy Đăng Dương vừa cởi áo sơ mi lộ ra thân trên rắn chắc cường tráng, ngay sau đó người đàn ông kia bắt đầu cởi quần, cậu hơi hơi đề cao tiếng nói." Nơi này là phòng ngủ của tôi, phòng của anh là ở bên cạnh chủ tịch Trần."
Đăng Dương cởi quần xong liền mở tủ quần áo, từ bên trong cư nhiên lấy ra quần áo không thuộc về Hùng Huỳnh.
"Hiện tại chỗ này cũng là phòng tôi." Đưa lưng về phía người kia, Đăng Dương vừa thay quần áo sạch vừa nói.
"Quần áo của anh sao lại ở trong tủ của tôi?"
"Là tôi bỏ vào." Mặc quần, Đăng Dương đang cài cúc xoay người lại, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị hiện lên một chút ý cười nhàn nhạt, "Bởi vì trong một tháng có rất nhiều ngày tôi sẽ ngủ ở phòng cậu, đi đi lại lại quá phiền phức, thẳng thắn đem quần áo đem đến đây."
"Vì sao, anh sợ bóng tối à?" Hùng Huỳnh nhịn không được nói một câu, cậu buồn bực nhíu mày, kính nhờ, xin cho tôi một không gian riêng tư, cậu không quen chia xẻ chăn giường với người khác trong thời gian dài, hơn nữa đối tượng còn là Đăng Dương, như vậy quá quỷ dị, cậu nhất thời khó có thể tiếp thu.
"Đừng quên giao ước của chúng ta." Đăng Dương cuối cùng mặc xong quần áo, đeo dây lưng, tiện tay nhấc lên một chiếc áo khoác xám bạc hiệu Gucci, "Đi thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài ăn."
"Tôi không biết trong giao ước đã từng nói tôi và anh còn phải ở chung một phòng." Trời ạ, Hùng Huỳnh bắt đầu đau đầu, Đăng Dương đến tột cùng là ăn nhầm thuốc gì vậy.
Tuy rằng cậu không ngại thỉnh thoảng ngủ chung với người khác, thế nhưng ngủ chung giường với một người trong thời gian dài khác biệt rất lớn.
"Hay là cậu muốn đơn độc chung phòng với Wean?"
"Vì sao tôi muốn đơn độc chung phòng với Wean?"
"Cậu ta là một người đàn ông muốn làm cái gì thì làm cái đó, Hùng Huỳnh, nếu như cậu không có ý gì với cậu ta vậy đừng tiếp cận cậu ta quá gần, người như cậu ta nhìn thì có vẻ rất lăng nhăng, thế nhưng một ngày muốn có gì đó vậy nhất định phải nắm được trong lòng bàn tay mới bằng lòng bỏ qua." Đăng Dương nhìn qua có vẻ rất chân thành.
Hùng Huỳnh gật đầu, cái này cậu hiểu, chỉ là lần trước tâm tình không tốt nên ngủ với Wean một lần, được rồi, cậu sẽ tận lực tránh cho chuyện này phát sinh, ai bảo cậu "may mắn" gặp phải Wean và Đăng Dương chứ. Hừ, còn có một Hải Đăng thấy đầu không thấy đuôi.
"Thời gian hiện tại còn sớm, anh đưa tôi đến hiệu sách trước, tôi mua hai quyển sách rồi về đi ăn." Hùng Huỳnh quyết định đem vấn đề của Đăng Dương tạm thời ném ra sau đầu, hiện nay vẫn là lấy công tác làm trọng.
. . .
Hùng Huỳnh và Đăng Dương tùy tiện cùng ăn một bữa cơm ở một nhà hàng gần đó, cậu mua mấy bộ sách nói về tôn giáo, tuy rằng từ lúc lấy được kịch bản cậu cũng đã xem qua tư liệu liên quan, thế nhưng trong lúc quay phim xem một vài quyển sách có liên quan càng giúp cậu dễ dàng nhập vai.
Nhà trọ của bọn họ cách địa điểm quay chụp cũng không xa, bên cạnh có nhà hàng, hiệu sách, cũng có công viên, Hùng Huỳnh ở nhà một ngày đêm muốn đi công viên tản bộ, Đăng Dương vui vẻ đáp ứng.
Hùng Huỳnh một mình đi trên đường nhỏ, Đăng Dương đi đỗ xe trước, qua một lúc nữa mới đến được. Công viên vào lúc chập tối cũng không có nhiều người, đèn đường hai bên đường tỏa ra ánh sáng ấm áp, từng chút xuyên qua tán cây rậm rạp rơi lên mặt đất sạch sẽ, gió mát buổi tối nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng đàn ghi-ta không biết truyền đến từ đâu.
Chỉ là rất nhanh liền có một vài thanh âm khác hấp dẫn lực chú ý của Hùng Huỳnh.
"Ô ô. . ."
Tiếng khóc rất nhỏ nghe có vẻ cực kỳ giống mèo con, Hùng Huỳnh đang tản bộ thoáng dừng lại, đường nhìn xuôi theo thanh âm nhìn qua, tiếng nức nở của mèo con vọng lại từ trong rừng cây cách đó không xa, cách quãng nghe có vẻ cực kỳ đáng thương, tỉ mỉ nghe lại kỳ thực là tiếng khóc của một bé gái, con cái nhà ai lại khóc vào lúc này?
Cậu ba bước thành hai bước đi về phía rừng cây, lúc cậu bạt ra rừng cây thấy một cô bé khoảng chừng ba bốn tuổi đang ngồi xổm trên bãi cỏ lau nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn còn vương nước mắt, một đôi mắt to đen bóng lộ ra ướt át, đặc biệt chọc người thương yêu.
Đứa bé này hẳn là lạc mất người lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top