Chap 147 + 148

"Hùng Huỳnh, không cần phải ép buộc chính mình, bất cứ ai cũng có nhược điểm và quyền lợi thỉnh thoảng tỏ ra yếu kém, đừng đem mình tưởng tượng quá mức kiên cường, trên thực tế cậu cũng không lợi hại như cậu nghĩ." Đăng Dương vươn tay ôm lấy Hùng Huỳnh, tiếng nói nhỏ nhẹ, "Cậu chỉ là một người bình thường, một người đàn ông bình thường mà thôi."

Không phải anh hùng trong điện ảnh, cũng không phải vai nam chính gánh vác sứ mệnh trong tiểu thuyết.

"Tôi chỉ là. . . Chỉ là có chút. . ." Lời nói nghẹn trong cổ họng dù thế nào cũng nói không ra, Hùng Huỳnh hít sâu một hơi lựa chọn tựa lên vai của Đăng Dương, chí ít từ rất nhiều năm trước cậu cũng đã từng tưởng tượng có một ngày cậu cũng có thể nằm ở trong lòng một người tùy ý nói ra lòng mình.

Đăng Dương ôm chặt thắt lưng cậu, lực lượng cường tráng khoẻ mạnh đến từ thắt lưng khiến cậu cảm thấy có chút đau đớn, nhưng song song lại có một loại xúc động cường liệt không thể nói rõ, một loại cường liệt kỳ vọng khiến cậu muốn buông lỏng chính mình, cho mình nghỉ ngơi, thỉnh thoảng để mình phóng túng mềm yếu.

Mà cậu cũng đã làm như vậy.

Không nói gì thêm, hai tay người kia nắm chặt cổ áo Âu phục có tính chất cực tốt của Đăng Dương, Âu phục được trợ lý là phẳng ở trong tay người này bị vê thành một nhúm, nhăn nhúm dúm dó.

Đăng Dương không quá lưu ý vẫn gắt gao ôm chặt người kia, lúc cảm giác được trên vai truyền đến tiếng khóc gián đoạn liền chậm rãi kéo người từ trên sô pha xuống, đưa vào lòng mình.

Một người sẽ không bởi vì thỉnh thoảng rơi lệ hoặc là tỏ ra yếu kém mà từ đây sẽ trở nên cực kỳ yếu đuối, thỉnh thoảng thả lỏng bản thân bộc lộ tình cảm cũng sẽ không sản sinh ảnh hưởng quá lớn cho cuộc đời một người, nhưng ít ra sau khi rơi lệ trong lòng sẽ thoải mái một chút. Quá mức chín chắn hoặc là quá mức hiểu chuyện, đối với người khác là tốt, nhưng đối với bản thân chẳng phải là một loại áp lực dằn vặt?

Sau khi khóc xong quả thực là tốt hơn không ít, cảm giác được người ỷ lại đích xác không tệ, thế nhưng cảm giác ỷ lại người khác hình như cũng rất tốt, thỉnh thoảng, chỉ là thỉnh thoảng như vậy mà thôi.

Lúc đầu Hùng Huỳnh chôn đầu vào trong cần cổ Đăng Dương khóc còn nghĩ có chút không được tự nhiên và xấu hổ, một người đàn ông trưởng thành gần bốn mươi tuổi còn khóc sướt mướt trước mặt thanh niên, thế nhưng một người rơi lệ đâu có liên quan gì đến tuổi tác và thân phận? Lướt qua mấy loại từ ngữ miêu tả con người tương tự như "Thành công" "Dịu dàng", xét đến cùng chẳng phải cũng là một chữ "Người."

Ngay cả siêu anh hùng trong phim hoạt hình còn có nhược điểm và khổ não không muốn người biết, huống chi là con người bình thường như họ.

Hùng Huỳnh lẳng lặng tựa trên vai Đăng Dương, trong đầu trống rỗng một mảnh, cậu cái gì cũng không nghĩ, không nhớ lại quá khứ cũng chẳng nghĩ đến tương lai, chỉ là để cho tư duy của mình dừng lại ở giờ khắc này, dùng hai chữ để hình dung thì chính là —— ngẩn người.

Trên gương mặt truyền đến xúc cảm mềm mại, vào lúc liên tục có những nụ hôn tỉ mỉ chạm lên gương mặt và cần cổ của cậu, Hùng Huỳnh lúc này mới nhận thấy Đăng Dương đang hôn cậu, không mang theo bất cứ vị đạo tình dục hoặc là dơ bẩn nào, vẻn vẹn chỉ là hôn môi đơn thuần.

Dịu dàng mang theo yêu thương, mỗi một nụ hôn rơi lên gương mặt đều có thể khiến cậu cảm giác được phần cẩn thận tràn đầy trân ái.

Hóa ra đây là cảm giác được người yêu thương, nâng niu trong lòng bàn tay.

Hùng Huỳnh nhắm hai mắt lại, cậu nghĩ vào lúc cậu còn rất nhỏ, lúc cha mẹ ném cậu ở trên đường phố nhất định cũng sẽ lưu lại nụ hôn ở trên trán hoặc trên gương mặt cậu.

Sự yên lặng bình thản của người kia dường như cho Đăng Dương một loại ám chỉ có thể tiếp tục hôn, hai tay nâng lên người kia đặt ở trên đùi mình khiến hai người bọn họ mặt đối mặt, Hùng Huỳnh vẫn như cũ không hề mở mắt, mà Đăng Dương cũng không vội vã muốn làm gì đó, anh chỉ là bình tĩnh nhìn chăm chú vào người đàn ông yên lặng ở trước mặt, ánh mắt chuyên chú đến mức dường như ngay cả nếp gấp tinh tế nơi khóe mắt Hùng Huỳnh đều phải thấy rõ.

Cái trán trơn bóng, khóe mắt hơi cong lên cùng với mí mắt khá rộng, lông mi màu đen hơi mấp máy tựa như cánh bướm sau cơn mưa, chóp mũi phun ra hơi thở nhè nhẹ, đôi môi màu nhạt hơi thả lỏng nhìn qua có vẻ cực kỳ mềm mại.

Khuôn mặt đóng băng của Đăng Dương đột nhiên hòa tan, ở nơi Hùng Huỳnh nhìn không thấy anh lộ ra dáng cười nhàn nhạt, từng chút từng chút tới gần đối phương, cho đến khi chóp mũi hai người gần như đụng vào nhau mới nhắm mắt lại, đôi môi chạm lên nhau.

Lần đầu tiên, khúc nhạc thân thiết chân chính, thuộc về riêng hai người bọn họ.

Cẩn thận mà lại dịu dàng, đơn thuần khiến cho người ta chua xót.

Bọn họ thậm chí còn chưa quá mức thâm nhập liền vội vã kết thúc nụ hôn không chứa bất cứ tình dục này.

"Nghỉ ngơi một hồi, dù chỉ là nhắm mắt một chút cũng tốt." Đăng Dương một lần nữa đem người kia đặt lại trên sô pha, song song lúc Hùng Huỳnh mở mắt thì nhanh chóng cúi xuống hôn lên trán cậu một cái, sau đó chăm chú dựa vào Hùng Huỳnh ngồi xuống, cũng không quan tâm đối phương nhìn anh thế nào, anh kéo cậu xuống nằm ở trên đùi mình.

Trên gương mặt có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Đăng Dương, tuy rằng người này luôn luôn lạnh như băng bày ra bộ mặt thối "Cậu nợ tôi ba triệu" , thế nhưng cơ thể lại ấm áp ngoài ý muốn.

Nếu đã để mình thả lỏng đến cùng, Hùng Huỳnh liền không có bất cứ miễn cưỡng hay xấu hổ nào, không thèm khách khí đi theo nguyện vọng của mình, nằm trên đùi Đăng Dương điều chỉnh thân mình một chút liền nhắm hai mắt lại, thế nhưng lễ phép cơ bản đã khắc sâu vào trong xương cốt, thế nào cũng quên không được.

"Cảm ơn."

"Cậu là nhân viên của tôi."

Nghe lý do có vẻ không giống lý do này, Hùng Huỳnh nhắm mắt lại ngầm hiểu ý cười cười.

Đăng Dương nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc đen ngắn của Hùng Huỳnh, khoảng chừng hơn mười phút sau bản thân anh cũng ngã xuống sô pha, từ tư thế ngồi thẳng đổi thành tư thế nằm nghiêng, từ phía sau Hùng Huỳnh đem toàn bộ người kia ôm vào lòng mình, ngón tay quấn lấy ngón tay.

Buổi chiều 1h30' điện ảnh tiếp tục quay chụp, lúc Hùng Huỳnh lần thứ hai xuất hiện tại phim trường đều khiến cho mọi người cảm thấy kinh ngạc, đôi mắt cậu bởi vì từng khóc mà thoáng có chút sưng đỏ, cho dù được nhân viên hoá trang dùng phấn che đi vết tích từng khóc, đôi mắt sáng sủa kia vẫn như cũ lộ ra cảm giác yếu đuối, giống như là một tầng băng cực mỏng, mọi người không rõ ở sau tầng băng kia có ẩn dấu một người hay không, mà người kia phải chăng đang bi thương tràn đầy cõi lòng.

Có người bắt đầu lo sợ, lo sợ tầng băng kia đột nhiên vỡ vụn cắt lên con mắt của Hùng Huỳnh, hoặc là từ trong khóe mắt của người đàn ông này đột nhiên rơi xuống một giọt nước mắt.

"Cảnh một, lần quay thứ mười!" Thư ký trường quay theo thường lệ đánh phách, sau một tiếng 'cạch' Hùng Huỳnh vào chỗ bắt đầu biểu diễn.

Có một chút không giống với chín lần trước, người này ngay từ đầu cũng không di chuyển bước về phía ống kính, trong tay Hùng Huỳnh ôm bình tro cốt, đứng ở tại chỗ một giây, cậu ngẩng đầu chớp chớp mắt, lúc cậu hơi hơi ngẩng đầu thân ảnh nhỏ bé của cậu trở nên hoàn toàn đối lập với toàn bộ bối cảnh.

Dày đặc yếu đuối và mê man giống như gió to cấp tốc cuộn sạch tất cả mà đến, cho dù bọn họ còn chưa kết hợp chỉnh sửa photoshop, cho dù bọn họ còn chưa lồng tiếng sâu lắng khiến cho người ta xúc động, chỉ vẻn vẹn là đưa ống kính kéo gần đến khuôn mặt Hùng Huỳnh, yếu đuối khó có thể nói rõ kia gần như là nặng nề giống như đêm tối đè nén xuống.

Không cần Hùng Huỳnh nói một chữ, người đàn ông này cho dù chỉ là nhẹ nhàng run lên một sợi tóc cũng đã khiến người khác nhịn không được mà cảm thấy lo lắng cho cậu, người ta sẽ nghĩ vì sao cậu lại mê man mà yếu đuối như vậy, vì sao lại cô đơn lẻ loi như vậy, cậu là từ đâu tới, cậu lại muốn đi đâu, ngay cả khi vẫn bước đi như vậy, cậu có chắc mình thực sự đi tới địa phương mình muốn đến?

Cũng có thể là một lần tuần hoàn, từ cuối đường đến đầu đường, lại từ đầu đường đến cuối đường, số mệnh và trầm trọng khiến cho người ta tan nát cõi lòng.

Một đoạn diễn này cũng tính là đã sơ lược lại bản sắc diễn xuất, Hùng Huỳnh dưới ống kính không suy nghĩ quá nhiều về vấn đề diễn phim hoặc là nhân vật, cậu tưởng tượng cậu chính là tu sĩ Hùng, tu sĩ Hùng chính là cậu, bọn họ có lẽ là song song tồn tại, chỉ là thân ở không gian song song khác nhau mà thôi. Khi bọn họ sinh ra đã giống nhau, giống nhau mẫn cảm mà nặng nề, đôi lúc còn có mê man và yếu đuối.

Bên dưới ống kính, tất cả được phóng đại.

Trên mặt cậu không có quá nhiều biểu tình, nhưng lại khiến cho người ta nhìn qua yêu thương hơn cả lúc khóc.

Đến đoạn cuối của phân cảnh cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào ống kính, đạo diễn và nhân viên công tác ngồi sau máy giám sát trực tiếp nhìn thấy quá trình Hùng Huỳnh ngẩng đầu, cùng với khuôn mặt khiến người ta khắc sâu ấn tượng.

Trong nháy mắt, có lẽ tất cả mọi người đều cảm thấy trái tim của mình lạc mất một nhịp, giống như bị người dùng một cái búa lớn hung hăng gõ lên một cái, trong óc ong ong một mảnh.

"Đạo diễn Lý, hiện tại tôi tin lời ông nói lúc buổi trưa, Hùng Huỳnh đích xác có tư cách trở thành người thay thế Gemini." Phó đạo diễn thở ra một hơi, bất động nhìn chằm chằm hồi lâu vào hình ảnh Hùng Huỳnh nhìn thẳng gần vào ống kính, chỉ cần tùy tiện lấy một bức ảnh liền có thể cầm đi ra ngoài tuyên truyền quảng cáo.

Lý Nguy không nói gì, ông chỉ là có chút quá mức kinh ngạc mà thôi.

Biểu hiện của Hùng Huỳnh quá mức xuất sắc, xuất sắc đến mức khiến ông nghĩ một người như vậy sao có thể là một tân binh? Trước đó sao có thể không có bất cứ một bộ tác phẩm thành danh hay là điện ảnh nào?

Ông vốn tưởng rằng Hùng Huỳnh chí ít phải tiêu tốn hai ba ngày công mới có thể làm ra một phân cảnh miễn cưỡng cho ông thoả mãn, thế nhưng hiện tại, cư nhiên chỉ là một buổi trưa, chỉ vẻn vẹn là một cái nhà thờ!

Mà hiệu quả cuối cùng tốt đến mức khiến ông kích động đến sắp không nói nên lời! Lý Nguy quá mức hưng phấn, ông cười một tiếng rồi dùng hai tay bưng kín mặt mình, không thể tin ông thực sự khai quật được một viên đá quý.

Ông hiện tại rốt cục hiểu lời Larry nói, ánh mắt của lão già nham hiểm kia ngay từ đầu đã nhìn thấy tính chất đặc biệt trên người Hùng Huỳnh khiến toàn bộ đạo diễn đều phải mê muội, đó chính là khả năng vô hạn.

--------------------

Ai không sợ chết?

Vào đêm thỉnh thoảng tâm tư bay tới hai chữ "tử vong" sẽ khiến người ta không nhịn được mà phải yên lặng đi đếm năm tháng mình đã trải qua, ngay sau đó là trở nên tức ngực, lưng lạnh đến mức khiến bản thân có chút tuyệt vọng.

Đây không phải là vấn đề có dũng cảm hay không, có đôi khi chỉ là bản năng chống cự đến từ bản thân nhân loại đối với hắc ám, đối với tử vong, nhưng phát sinh càng nhiều chính là lo lắng của mọi người đối với sinh hoạt hiện thực, đây có lẽ là nguyên nhân Hùng Huỳnh đời trước bình yên rời đi, bởi vì trong cuộc sống khuyết thiếu lo lắng, đã ở trong mộng hoặc ở trong vô số buổi tối tưởng tượng tình hình nhất khắc mình rời đi kia, khi tử thần cầm lưỡi hái dùng xiềng xích trói chặt kéo đi linh hồn cậu thì cậu cũng không có quá nhiều kinh khủng.

Chỉ là có một chút tiếc nuối.

Tiếc nuối cậu khuyết thiếu một ít cảm tình trong cuốc sống.

Lúc nửa đêm Hùng Huỳnh từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, đây là lần đầu tiên từ khi sau sống lại đến giờ, cậu ở trong mộng nhìn thấy lúc mình còn nhỏ, cậu sợ cả đời cậu đều bị khóa ở trong cô nhi viện không có cách nào thoát ra, cậu đứng ở trong căn phòng trống rỗng không có cửa, chỉ có những song sắt nho nhỏ cậu không thể mở ra.

Thế giới cách cậu càng ngày càng xa, cậu lớn tiếng hét lên cũng không có người đáp lại, sau đó cậu tỉnh.

Cả người mồ hôi lạnh, hơi thở không ổn định.

"Quay một bộ phim cũng có thể ép người trở thành thần kinh suy nhược." Bàn tay cố sức xoa xoa cái trán đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, Hùng Huỳnh ở trong bóng tối cấp tốc lần mò mở đèn bàn, ánh đèn ấm áp tuy rằng không phải ánh sáng mặt trời nhưng cũng có thể giống như ánh nắng an ủi thân thể cậu, cậu hít sâu mấy cái khiến cho mình tỉnh táo một chút.

Đồng hồ treo tường chỉ hướng 1h47′ sáng, bốn phía an tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của cậu cùng với tiếng tích tắc của đồng hồ, cảm giác vô cùng vắng vẻ này khiến cậu có một loại cảm giác mình đang trở lại trong mộng.

Tức ngực, một cỗ cảm giác mát lạnh trong nháy mắt chạy thẳng từ gót chân lên đến đỉnh đầu, Hùng Huỳnh xốc chăn lên từ trên giường đi xuống, cậu cấp bách muốn đẩy ra cửa sổ thở một hơi, may là ngoài cửa sổ cũng không phải đen kịt một mảnh, từ trên sân thượng nhìn xuống thành thị vẫn như trước ngợp trong vàng son, ánh đèn tinh tinh điểm điểm tựa như mảnh vỡ mặt trăng rơi đầy trên mặt đất.

Hai tay cố sức nắm chặt lan can, Hùng Huỳnh hít sâu một hơi.

"Cộc cộc cộc." Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa thanh thúy, lúc này là ai đứng trước cửa nhà mình?

Wean, hay là Đăng Dương?

Sau khi cậu đến Mỹ, Đăng Dương và Wean cũng cùng nhau đến theo, người trước nói là đang nói chuyện hợp tác với một công ty điện ảnh ở Mỹ, người sau nói là sinh ý của mình vốn đã ở Mỹ.

Hùng Huỳnh đi tới mở cửa, Wean hai mắt lờ mờ buồn ngủ mặc bộ áo ngủ rời, cùng với Lục Thiên Thần trong mắt thanh tỉnh một mảnh cũng mặc áo ngủ đều đứng ở cửa, phút chốc sau khi Hùng Huỳnh mở cửa, đường nhìn của hai người đàn ông nào đó rơi lên trên người Hùng Huỳnh.

Wean còn đang mộng du trong nháy mắt thanh tỉnh, đôi mắt Đăng Dương vốn đã thanh tỉnh càng trở nên sáng rực.

Sau đó Hùng Huỳnh cúi đầu nhìn mình, âm thầm mắng một câu chết tiệt, lúc cậu từ trên giường trực tiếp đi xuống cũng không mặc quần áo, kết quả lúc ra mở cửa cũng quên luôn, một người đàn ông có thói quen ngủ khỏa thân hiện tại đương nhiên chỉ có thể kêu trời! Cậu cư nhiên không mặc quần áo liền đi ra mở cửa cho Đăng Dương và Wean, mà hai tên khốn kia còn dùng mắt nhìn chằm chằm vào cậu!

"Rầm!" Mặc dù Hùng Huỳnh đã qua cái tuổi không mặc quần áo liền xấu hổ, nhưng cậu vẫn không khách khí sập cửa lại, cấp tốc cầm lấy áo khoác tơ tằm đen treo trên giá áo mặc vào, đến lúc đi tới cửa suy nghĩ một chút lại lộn trở về mặc thêm quần lót.

Năm phút đồng hồ sau trong phòng cậu không còn chỉ có một người.

Tình hình hiện tại có chút kỳ quái, Hùng Huỳnh kéo lại cổ áo tựa ở trên sô pha trong phòng, đối diện với cậu là Đăng Dương và Wean đang ngồi cạnh nhau, hai người này không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào cậu, cậu hiện tại tuy rằng không có cảm giác lạnh toát sống lưng, nhưng đột nhiên lại có phần sởn hết tóc gáy.

"Các anh sao còn chưa ngủ." Hùng Huỳnh biết vấn đề cậu hỏi có chút ngốc, từ hình dạng ngốc nghếch mộng du vừa rồi của Wean, cùng với Đăng Dương tuy rằng thần trí thanh tỉnh nhưng mái tóc tựa như tổ chim là cậu có thể đoán được, hai người này mới ngủ tỉnh dậy, thế nhưng có cần ăn ý song song chạy đến phòng của cậu như vậy không.

Lại nói tiếp vì sao bọn họ ba người đàn ông lại ở cùng trong một khu nhà trọ, nguyên nhân có liên quan đến hiệp nghị nào đó ba người bọn họ đạt thành trước đây không lâu, đối ngoại, chuẩn xác mà nói biểu diễn giả tạo cho Hải Đăng xem.

Hùng Huỳnh chìm đắm vào trong điện ảnh hầu như đã quên việc này, nhưng hiển nhiên Đăng Dương và Wean đều nhớ rất rõ, sau đó bọn họ liền có tình huống ba người ở chung như hiện tại.

Thời gian làm việc Hùng Huỳnh sẽ đến phim trường đóng phim, Đăng Dương và Wean cũng sẽ đi làm việc riêng, sau đó đến khi chạng vạng bọn họ đều sẽ về nhà ăn cơm, bởi vì không ai nguyện ý làm cơm, bữa cơm của họ đều là gọi ngoài giao hàng tận nơi. Kỳ thực Wean cũng có nhảy ra báo danh muốn làm cơm, nhưng bị Hùng Huỳnh nghiêm khắc cự tuyệt, cậu không muốn bị ngộ độc thức ăn.

"Ôi, tôi quả thực là rất mệt, tôi nghĩ chúng ta so với việc cứ như vậy ngồi không còn không bằng thẳng nằm lên giường tiếp tục ngủ." Wean ngáp một cái, ỉu xìu nói.

"Chúng ta" trong câu nói của người này khẳng định không bao gồm Đăng Dương ngồi bên cạnh.

"Anh muốn ngủ cùng tôi?" Hùng Huỳnh nhéo nhéo mi tâm, trên thực tế sau khi tỉnh lại cậu đúng là có ý nghĩ muốn cùng người khác nằm ở trên giường, không muốn một mình vượt qua nửa đêm về sau, sau khi trải qua giấc mộng không mấy tốt đẹp cậu càng nguyện ý bên thân có người dựa vào bên nhau, như vậy cậu có lẽ sẽ dễ ngủ hơn.

"Tôi biết cậu gặp ác mộng, bảo bối." Wean một bộ dáng dấp tôi là chuyên gia tâm lý, rõ ràng mạch lạc phân tích, "Trong một tháng cậu ở với tôi cho tới bây giờ đều là vừa dính cái gối liền trực tiếp ngủ thẳng đến mai, hiện tại cậu nửa đêm đột nhiên thức dậy còn bật đèn, cậu nhất định là gặp ác mộng, loại trải nghiệm này tôi cũng từng có, tôi biết làm thế nào để cậu thoải mái, đó chính là có người ở bên cùng ngủ với cậu."

Wean một ngụm "Trong một tháng cậu ở với tôi." Một bộ hình dạng "Tôi rất hiểu cậu" khiến Đăng Dương ở bên cạnh im lặng không lên tiếng hơi hơi nhíu mày, hiểu biết của anh về Hùng Huỳnh so với Wean quả thực là ít đến thương cảm.

"Tôi nghĩ Wean nói không sai, Hùng Huỳnh, cậu gặp ác mộng?" Lời nói của Đăng Dương biểu hiện anh không phải là người trong suốt, thuận tiện biểu lộ ý kiến của mình.

A. . . Phải thừa nhận mình gặp ác mộng ngủ không yên còn an bình ngủ được tiếp quả thực là có chút khó, Hùng Huỳnh thở dài: "Có thể nói vậy." Sao bọn họ lại không đoán cậu là nửa đêm đứng lên đi WC?

Tuy rằng cậu cũng không có thói quen nửa đêm đi WC.

"Vậy là được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta ngủ đi." Người đứng lên đầu tiên không phải Wean mà là Đăng Dương, người đàn ông này trong ánh mắt hồ nghi của Wean nắm tay Hùng Huỳnh đem người hướng đến giường.

Lúc này Wean mới phản ứng lại, nhanh chân đứng lên đi theo, vừa đi vừa lộ ra biểu tình khoa trương không thể tin nổi: "Hắc hắc hắc, hai người định làm gì vậy? Ông bạn thân của tôi, cậu có thể trở về đi ngủ, tôi sẽ chăm sóc Hùng Huỳnh thật tốt."

Tôi chỉ là gặp ác mộng cũng không phải sinh bệnh, không cần phải đến chăm sóc tôi. Hùng Huỳnh thở nhẹ một hơi, mấy ngày nay cậu đóng phim rất mệt, ngay cả sức lực đi đấu võ mồm với hai người này cũng không có.

"Hiệp ước ba người, Wean." Đi tới bên giường, Đăng Dương trực tiếp đem Hùng Huỳnh có chút mệt mỏi rã rời đặt lên trên giường, người kia ngã lên trên giường lớn, lập tức bắt đầu cởi mấy thứ vướng bận trên người.

Đừng nghĩ nhiều, Hùng Huỳnh chỉ là không thích mặc một thân quần áo lúc đi ngủ.

Cái miệng của Wean há to thành hình chữ O, anh thấy Đăng Dương đang giúp Hùng Huỳnh cởi áo ngủ, có một tay đã không có tiết tháo mò đến điểm nổi trên ngực người kia.

"Hùng thân ái của tôi, cậu cũng muốn ngủ với Đăng Dương? !"

"Tùy tiện." Cậu hiện tại chỉ muốn tranh thủ thời gian quý giá để ngủ, ai ngủ bên trái hay bên phải cậu đều không quan tâm, duy nhất có thể xác định chính là nếu có người dám quấy rối cậu vậy cậu sẽ không khách khí một cước đạp đối phương bay xuống, cho dù nửa đêm về sau tiếp tục gặp ác mộng không có ai ở cạnh cũng chẳng sao.

"Hùng thân ái của tôi, cậu đang làm tổn thương trái tim tôi." Vừa nói Wean vừa đi đến, đem áo ngủ quần ngủ đều cởi, trực tiếp nằm ở bên phải Hùng Huỳnh, hai tay hai chân bắt đầu quấn lên.

"Ờ. . . Có thể tổn thương trái tim anh vậy nửa đêm sau đó tôi nhất định sẽ gặp mộng đẹp." Nhắm mắt nở nụ cười một chút, Hùng Huỳnh tùy ý nghiêng người, vừa đúng chính diện đối mặt với Đăng Dương, người sau xê dịch về phía cậu để Hùng Huỳnh ngủ ở trong lòng anh.

"Mộng đẹp." Đăng Dương nhẹ giọng nở nụ cười một chút, dưới ánh mắt xem xét của Wean nhẹ hôn một chút lên trán Hùng Huỳnh, sau đó tiện tay tắt đèn đầu giường.

"Không cho phép quấy rối, ai vi phạm trở về phòng mình." Cho dù buồn ngủ kinh khủng, Hùng Huỳnh cũng phải bỏ lại một câu khiến cho hai người nào đó không dám lộn xộn.

Nếu như mình đi, Wean nhất định sẽ cởi chiếc quần lót cuối cùng trên người Hùng Huỳnh, Đăng Dương nhẹ nhàng liếc nhìn Wean.

Nếu như mình rời khỏi, cái tên muộn tao Đăng Dương này nhất định sẽ hóa sói đem Hùng Huỳnh chơi đến ngày mai không thể rời giường, Wean ở trong bóng tối hướng về phía Đăng Dương nở nụ cười một chút, người sau đồng dạng mỉm cười lại.

Hai người bạn từng học cùng trường mơ hồ hiểu ý đối phương, phải nhịn cùng nhau nhịn, phải đi cùng nhau đi, ai cũng đừng nghĩ kéo ai xuống.

Cùng lúc đó ở sâu trong đáy mắt bọn họ hiện lên một tầng nghi vấn khác: Vì sao cậu đột nhiên có hứng thú với Hùng Huỳnh? Vì sao cậu đột nhiên quấn lấy một người đàn ông cùng với người khác?

Ánh mắt phức tạp chạm nhau trong bóng tối, ánh sáng giống như sao băng chợt lóe mà qua, quá nhiều tư tự phức tạp cũng chỉ có đáy lòng bọn họ hiểu rõ.

Hùng Huỳnh bị kẹp ở giữa ngủ rất say, nửa đêm sau đó trái lại là hai người đàn ông khác ôm lấy tâm sự lâm vào mất ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top