Chương 135
Hai ngày sau, cuộc thi cuối cùng của ban huấn luyện được thu hình trước phần cuối tiết mục 《 tình nhân trong mộng 》, cũng chính là cuộc thi cuối cùng của ban huấn luyện siêu sao, biểu diễn.
Đề thi của Larry là mỗi một học viên đều quay chụp một MV trực tiếp, học viên có thể chọn một bài hát mình thích để diễn dịch, không có ngôn ngữ, chỉ có động tác, biểu tình, ánh mắt. . .
Những thứ này cũng không phải là chỗ khó nhất, khó nhất là ở chỗ mỗi người chỉ có một cơ hội, không có NG lặp lại, chỉ có ống kính quay từ lúc bắt đầu đến lúc cuối cùng không gián đoạn.
Không ít học viên đều vì biểu diễn lần này cảm thấy có chút khẩn trương, mặc dù Larry là huấn luyện viên khóa biểu diễn của bọn họ, nhưng Larry ngoại trừ lên khóa đầu tiên làm cho bọn họ một vài động tác làm mẫu, sau đó cũng không còn xuất hiện, thậm chí ngay cả cuộc thi hôm nay cũng vậy, chỉ nghe là băng ghi hình cuối cùng sẽ đưa cho Larry xem.
Trước khi quay, mỗi một học viên đều có thể trò chuyện giản đơn với người quay phim cùng với đạo diễn, cũng có thể nói là phỏng vấn giản đơn trước khi thi đấu.
"Ca khúc tôi chọn là I want love của Elton John." Hùng Huỳnh ngồi trên ghế đạo diễn, trên khuôn mặt cũng không có quá nhiều biểu tình khẩn trương, thủy chung mang theo dáng cười khiến người ta cảm thấy thân thiết và thoải mái.
"Vì sao cậu lại chọn bài hát này, có phải nó có ý nghĩa đặc biệt nào đó đối với cậu?" Ở ngoài màn ảnh, đạo diễn MV và Hùng Huỳnh dễ dàng nói chuyện với nhau, so với mấy người học viên khác HùngHuỳnh rõ ràng là có chỗ không tầm thường, điểm này ông có thể cảm thụ được khi còn chưa nói chuyện với Hùng Huỳnh
Người đàn ông này ung dung, tùy ý, đáng yêu, một khi ống kính nhắm vào Hùng Huỳnh, lập tức cậu sẽ trở nên nghiêm túc và chuyên chú.
Hùng Huỳnh nở nụ cười, hai tay cậu chọc chọc vào nhau như một đứa trẻ lộ ra vài phần ngượng ngùng, trầm mặc khoảng chừng một giây rồi mở miệng nói: "Nếu như tôi nói đây là tiếng lòng của tôi thì sao? Ha hả, cái này cũng không phải nói tôi khuyết thiếu tình thương, mà là mỗi người, đàn ông hay phụ nữ, đều đang trải qua con đường cảm tình nhấp nhô mà thả neo, thế cho nên rất ít người có thể đi tới cuối cùng."
"Cậu muốn biểu hiện hàm nghĩa trong ca khúc như thế nào, hay là nói cậu cho rằng ca khúc này mang ý nghĩ gì?"
Đường nhìn dời về phía ống kính, Hùng Huỳnh thẳng người lại, ánh mắt dịu dàng mà chuyên chú, ngôn ngữ trầm thấp mà nhẹ nhàng chậm chạp: "Người như tôi, ở trên con đường cảm tình lảo đảo không ngừng tiến về phía trước, có lẽ sẽ có vấp ngã và thương tổn, nhưng chúng nó cũng không thể ngăn cản tôi tiếp tục bước về phía trước."
Trầm mặc hai giây, người này buông xuống mi mắt, ôn nhu nói: "Ngoại trừ tình yêu, còn có tình thân, cùng với tình bạn, toàn bộ love. . ."
. . .
Áo T-shirt màu ghi đậm, quần đen, Hùng Huỳnh một người đưa lưng về phía ống kính đứng trong phòng lớn vắng vẻ, sắc trời ngoài cửa sổ một mảnh u ám, cành cây rậm rạp nhưng lộ ra màu mực xám.
Trong căn phòng lớn như vậy, xa hoa, vắng vẻ, cậu có vẻ cô độc mà nhỏ bé, bóng lưng dưới màn ảnh đã là một bức tranh tiết lộ khúc nhạc dạo của ca khúc, vẽ loạn một lần lại một lần đau xót và bi thương.
Tiếng ca vang lên:
【 I want love, but it 's impossible
Tôi muốn yêu, nhưng điều này là không thể 】
Ống kính từ xa đến gần dần dần tiếp cận, thẳng đi vòng đến trước mặt người kia, người đàn ông cúi đầu thả lỏng ngẩng đầu lên, giống như độc thoại, hướng về ống kính hát lên lời ca:
【 A man like me, can only avoid responsibility
Người đàn ông như tôi, chỉ biết trốn tránh trách nhiệm
Man like I already tired of the feelings of failure
Người đàn ông như tôi từ lâu đã chán ghét tình cảm thất bại
Other people think it is free
Những người khác nghĩ đó là giải thoát 】
Trên dưới nhẹ nhàng mấp máy đôi môi hơi lộ vẻ tái nhợt mà khô nứt, hai tròng mắt sáng sủa dưới đôi lông mày rậm ẩn dấu bao nhiêu bí mật và trải nghiệm người khác không biết, theo từng động tác rất nhỏ của cậu, người khác cũng dường như bị kéo vào bên trong thế giới của cậu.
Nơi đó có cành cây biến thành màu đen, bầu trời xám xịt nhìn không thấy ánh sáng mặt trời, khu nhà cấp cao phồn hoa nhưng trống rỗng, cùng với một người đàn ông hát lên tôi muốn yêu.
Biểu diễn không có dùng sức quá mức, cũng không có tận lực xây dựng biểu tình thương cảm, biểu tình trên mặt cậu là rất nhỏ như vậy, rồi bị phóng đại trong màn ảnh trở thành nốt nhạc đau đớn lòng người.
【 I can not love, I have covered all over with cuts and bruises
Tôi không thể yêu, toàn thân tôi đã tràn đầy thương tích
Apart from the cold and old wounds, I have no feeling
Ngoại trừ lạnh giá và vết sẹo cũ, tôi đã không còn cảm giác
I have been dead
Tâm của tôi đã như tro nguội 】
Một lần lại một lần, hát lên tôi muốn yêu, biểu tình rất nhỏ này, dường như đang kể ra cậu đang nỗ lực đối diện với đau thương muốn xóa sạch và quên nó đi.
Hùng Huỳnh dưới ống kính, Hùng Huỳnh ngoài ống kính.
Hai người.
Sức quyến rũ không giống nhau.
Nhưng lại giống ở chỗ khiến cho người ta tự giác tới gần.
. . .
Trong trường quay, mọi người chuyên chú quan sát người này biểu diễn cũng không chú ý tới một người đứng trong góc phòng, Đăng Dương từ xa nhìn lại, lẳng lặng nghe, đột nhiên nghĩ đến rất nhiều thứ.
Ví dụ như cái gọi là nhất kiến chung tình, ví dụ như cái gọi là tim đập thình thịch.
Ví dụ như ngày đầu tiên Hùng Huỳnh sau khi kết thúc giao dịch một tháng với Wean đi đến nhà anh, ví dụ như người đàn ông trong tưởng tượng của anh sẽ lộ ra biểu tình bi thương hoặc là đau khổ lại ở trước mặt anh cong lên nụ cười nhẹ nhàng không sao cả.
Ví dụ như vào một ngày nào đó anh đến trước nhà trọ của Hùng Huỳnh lại phát hiện người mở cửa là Wean, lại ví dụ như buổi tối ngày hôm trước anh đứng dưới lầu nhà trọ hút thuốc cũng không có suy nghĩ cẩn thận vì sao anh lại lái xe đến dưới lầu nhà người kia, nhìn ánh đèn thắp sáng trong phòng người nọ, giãy dụa đến cuối cùng mới gọi một cú điện thoại.
Cuối cùng, anh còn chưa lên lầu, còn chưa bước vào cửa, không nói được một lời liền rời đi.
Rốt cuộc là vì cái gì?
【 But I still eager for love, just hope not as ever
Nhưng tôi vẫn như cũ khát vọng tình yêu, chỉ là hy vọng đừng như dĩ vãng
I want to love, I will not let the sad love
Tôi muốn yêu, tôi sẽ không để nó trở thành một mối tình buồn 】
Lúc hát đến câu này, Hùng Huỳnh dựa vào trước song sắt, hơi cúi đầu, mi mắt buông xuống lộ ra vết nứt mơ hồ không rõ lại dè dặt.
Tình yêu buồn, sau đó sẽ không có.
Đi tới trường quay, không chỉ có Đăng Dương.
Ở một góc không người chú ý khác, Wean cong lên khóe miệng nở nụ cười.
Tình yêu, có ai là không muốn?
Người không muốn, chỉ là chưa từng thấy sự tốt đẹp của nó, chỉ là không biết tư vị đau khổ sau khi mất đi, chỉ là mấy tên ngu xuẩn và đần độn.
Wean nghĩ, anh hẳn là không phải cái gì ngu xuẩn và đần độn.
Chỉ là, tôi xin cậu. . .
Sao cậu có thể sử dụng ca khúc như vậy, sao có thể biểu hiện tự nhiên lại sâu sắc dưới ống kính như thế, như vậy sẽ khiến anh rất khó chống lại mê hoặc đến từ lời bài hát:
This love is best not to hurt my heart
Tình yêu này tốt nhất không nên tiếp tục tổn thương lòng tôi
Tình yêu này tốt nhất không nên tiếp tục trở thành gông cùm xiềng xích
I want love I don 't want it meaningless
Tôi muốn yêu tôi không hy vọng nó là vô nghĩa
I want true love
Tôi muốn tình yêu thực sự
"Hùng Huỳnh, cậu đây là phạm quy." Wean cười khổ, nụ cười khổ hiếm thấy, nghiêm chỉnh hiếm thấy, hiếm khi nào cho dù đang ở trường quay trực tiếp Wean cũng không có chủ động đến chỗ Hùng Huỳnh
Biểu diễn ca khúc như vậy, khiến anh đều nghĩ yêu thương khó chịu, phạm quy, thực sự phạm quy.
Sao có thể ưu tú như vậy, sao có thể biểu diễn tốt như vậy?
Tốt đến mức khiến anh cảm thấy, đây không phải là tận lực giả vờ thương cảm và vỡ vụn, mà là một người đàn ông chân chính đã từng trải qua vô số đau thương, từng vấp ngã một lần lại một lần, cuối cùng vẫn như cũ không ngừng tiến về phía trước, khát vọng tình yêu chân chính.
Người đàn ông dưới ống kính, trong mắt bắt đầu lộ ra ý cười nhàn nhạt, giống như cầu vồng hiện lên khi băng tan lúc đầu xuân, đến khi ngẩng đầu nhìn thì phát hiện, mây đen ngoài cửa sổ không biết từ lúc nào đã tan đi.
Khi tiếng ca nhỏ dần, khi âm nhạc biến mất, màn ảnh cuối cùng, Hùng Huỳnh trong màn ảnh lại trở lại vị trí lúc ban đầu cậu đứng, đối mặt ngoài cửa sổ, đưa lưng về phía ống kính.
Có ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu xuống, ở bên cạnh cậu tỏa ra một mảnh nhu hòa, cảnh tượng nhìn trong mắt cậu đã không còn là bầu trời xám xịt, đã không còn là cành cây màu mực.
Trong khe mây đen cũng có sáng sủa nhàn nhạt.
Trong kẽ hở của cành cây màu đen, cũng có sinh mạng mới không ngừng nỗ lực đâm chồi nảy lộc.
Âm nhạc kết thúc, biểu diễn cũng kết thúc, Hùng Huỳnh lại thật lâu không nghe thấy tiếng đạo diễn kêu cắt, chu vi cũng im ắng, chẳng lẽ là cậu diễn không tốt?
Lần đầu tiên sau khi sống lại nghiêm túc đối mặt với ống kính, nói không có một chút khẩn trương có lẽ là giả, cậu hơi hơi ngẩn người, có chút mơ hồ nguyên nhân mọi người trầm mặc.
"Ba ba ba!" Trong góc phòng truyền tới tiếng vỗ tay, sau đó tựa như một viên đá nhỏ ném vào trong nước, lục tục có người vỗ tay theo, thẳng đến khi bên tai Hùng Huỳnh tràn ngập tiếng vỗ tay nhiệt tình cùng với tiếng khen ngợi trầm trồ của người khác.
Người đàn ông này mỉm cười quay đầu, cậu nhìn về phía truyền đến tiếng vỗ tay đầu tiên, nơi đó đã không còn ai, cũng không biết là ai dành cho cậu tiếng vỗ tay và khẳng định đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top