Chương 134

Có một đoàn thể mạnh mẽ thông minh hiệu suất cao, so với hiệu quả một người tác chiến tốt hơn rất nhiều, một vài tin xấu của Hùng Huỳnh vừa xuất hiện được vài ngày, rất nhanh phần lớn trang web gia đình đã không có tin tức trừ bỏ tin tức về công tác của Hùng Huỳnh.

Dựa theo lời của Đăng Dương mà nói, độ chú ý của Hùng Huỳnh hiện tại cũng đủ cao, một minh tinh là cần được chú ý, nhưng có không phải càng được chú ý thì càng tốt, một minh tinh không có tác phẩm không ngừng nhảy ra các loại tin tức, cuối cùng thường thường sẽ làm cho dân chúng nghĩ có chút phiền, tâm lý trái ngược cũng bởi vậy mà đến.

Cậu hiện tại cần yên lặng một đoạn thời gian.

Không chỉ đoàn đội bên này của Đăng Dương bắt đầu khống chế độ chú ý trên internet, ngay cả Anh Quân mấy ngày trước đó dường như phát điên bôi nhọ cậu cũng yên lặng theo. Dựa theo lời của Wean mà nói, một vài tấm ảnh đặc biệt đã nổi lên tác dụng không nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn Anh Quân sẽ không làm phiền Hùng Huỳnh, đương nhiên cũng có thể là Anh Quân sau khi suy nghĩ cẩn thận thì tỉnh táo lại.

Vì một tiểu minh tinh mà chọc giận hai đại nhân vật, đây cũng không phải sự lựa chọn tốt.

Không có kẻ địch hay bạn vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, điểm này Hùng Huỳnh tin tưởng người như Anh Quân sẽ hiểu, mặc dù cậu và Anh Quân vĩnh viễn cũng sẽ không là bạn.

Cho dù lần sau bọn họ gặp nhau, Hùng Huỳnh cũng sẽ không cho đối phương cái nhìn hòa nhã, cậu ghét ngụy quân tử, còn hơn ngụy quân tử như Anh Quân cậu càng thích lưu manh như Wean, hoặc là loại thương nhân phân rõ nguyên tắc như Đăng Dương, chí ít không cần lo lắng tùy thời sẽ bị đối phương đâm một đao ở sau lưng.

Cuộc thi ban huấn luyện siêu sao cũng không phải có thể hoàn thành toàn bộ trong một ngày đêm, suy nghĩ đến nhân viên đạo cụ bố trí trường quay cùng với lượt xem thu, toàn bộ cuộc thi sẽ phân ra ba phần, kéo dài chiến tuyến đề tăng lượt xem thu.

Ngày thi hôm nay chính là phần một, là bộ phận cực kỳ quan trọng trong hoạt động xã giao, khiêu vũ và cưỡi ngựa.

Trước cuộc thi có ai là không nghiêm túc luyện tập, hầu như mỗi một người bước lên sân khấu đều phát huy rất không tệ, học viên trong cuộc thi vũ đạo có thể lựa chọn vũ đạo mình am hiểu, phần lớn thanh niên đều chọn hip-hop đường phố, một loại vũ đạo sức sống bắn ra bốn phía.

Mấy người nghệ sĩ tuổi trẻ theo âm nhạc ở trong sân vũ đạo làm ra động tác yêu cầu cao độ, "Ông già" Hùng Huỳnh cũng ở bên cạnh vỗ tay trầm trồ khen ngợi, có nhiều vũ đạo lực lượng đích xác phi thường đẹp, sức sống tuổi trẻ cùng sinh mệnh lực được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, thanh niên có vũ đạo của thanh niên, không cần phải vì thể hiện "Phẩm vị cao" của mình mà cố ý chọn một vài "Vũ điệu người già".

Dù sao, khi một người đã qua ba mươi lăm tuổi sẽ rất khó tiếp tục nhảy vũ đạo sức sống bắn ra bốn phía như thế.

Hùng Huỳnh rất muốn thử nghiệm một chút, thế nhưng kết cục là cậu bị tập thể mọi người chế giễu, chỗ nên có sức mạnh thì khiêu vũ không giống khiêu vũ mà giống như đang đánh quyền luận võ, chỗ nên mềm mại thì mềm quá mức như đang múa ba-lê, sự thực chứng minh cậu không phải toàn năng, nhảy vũ điệu đường phố thực sự là quá không xong.

Có một việc là bí mật Hùng Huỳnh vẫn luôn giữ gìn, cô nhi viện thỉnh thoảng cũng sẽ cử hành một vài hoạt động, thí dụ như một vị làm từ thiện nào đó tới, bọn họ phải đi ra hát một bài nhảy một điệu gì gì đó, sau đó có một lần khiêu vũ bởi vì số lượng bé gái ít hơn, kết quả cậu bị ép mặc thành con gái đi nhảy ba-lê.

Hơn ba tháng luyện tập ba-lê cổ điển của cậu!

"Hùng Huỳnh, đến phiên cậu!"

Sau khi mấy người thanh niên khiêu vũ xong rất nhanh liền đến phiên Hùng Huỳnh, mấy người trước nhảy đều là vũ đạo vui vẻ sức sống bắn ra bốn phía, còn có động tác yêu cầu cao độ, thế nhưng Hùng Huỳnh cũng sẽ không chịu thua, người già cũng có chỗ lợi hại của người già, khi các thanh niên chọn nhảy vũ điệu đường phố, cậu lại chọn điệu Tăng-gô Ác-hen-ti-na bình thường luyện tập cùng với Đường Điềm Điềm.

Tăng-gô Ác-hen-ti-na, vũ điệu khi thì buồn bã triền miên, khi thì ẩn chứa mạnh mẽ.

Pon Una Cabega ( tiếng Tây Ban Nha "hình như" có nghĩa là 'đặt bước đầu tiên')

Tiếng nhạc sôi động mạnh mẽ vang dội phát ra, nốt nhạc đàn vi-ô-lông trong nháy mắt nâng lên lòng người, xa xa quốc gia Ác-hen-ti-na, chủ âm đàn vi-ô-lông-xen, gợi ra miên man bất định trong mỗi người.

Song song hai người trong sân nhảy chuẩn bị theo nốt nhạc trùng điệp hạ xuống, trong nháy mắt, những bước nhảy mạnh mẽ của điệu Tăng-gô bởi một người mà kéo ra một hồi xa hoa, hào hiệp, phiêu dật dây dưa.

Cậu biểu diễn, cậu là diễn viên, cuộc đời của cậu cũng là một sân khấu trong mơ khiến người ta không thể tỉnh lại.

Nốt nhạc rung động lòng người, vũ đạo triền miên, thân thể nhìn như dán vào cùng nhau lại thủy chung cách xa nhau một khoảng ngắn, từng bước xa xa, là dây dưa tưởng như phản kháng lại tựa như nghênh đón, là lôi kéo lẫn nhau không muốn rời đi, cho đến khi nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, đi theo sự uyển chuyển của tiếng đàn vi-ô-lông tựa như đang khóc, tấm rèm sân khấu liệu có phủ xuống?

Khi cô bé bên trong khuỷu tay của cậu nhẹ nhàng nhảy lên, lượt kéo cuối cùng của đàn vi-ô-lông-xen, nốt cuối của đàn vi-ô-lông, ngón tay cùng ngón tay chạm vào nhau sau đó là chia lìa.

Đây là một câu chuyện, bọn họ oanh oanh liệt liệt nhất kiến chung tình, trong quá trình yêu thương hai bên triền miên mà tràn ngập giãy dụa mâu thuẫn, cho đến cuối cùng không tha không muốn rồi lại dứt khoát xoay người rời đi, lưu cho mọi người một ý nghĩ, sau khi chia tay, hai bên liệu có còn hoài niệm một đoạn cảm tình không thể xóa nhòa kia.

Diễn xuất hoàn mỹ, không chỉ phải có kỹ xảo.

Nếu như nói vũ đạo của minh tinh trẻ tuổi khiến cho người ta tim đập dồn dập, tràn đầy sức sống, sinh mệnh cùng nhiệt tình, vậy dưới sự dẫn dắt của Hùng Huỳnh, Đường Điềm Điềm bọn họ biểu hiện ra ngoài còn lại là lắng đọng nửa đêm xa hoa lãng phí uống rượu vang dưới ánh nến, càng nhiều bất đắc dĩ, càng nhiều tâm hồn chấn động, cũng có càng nhiều cộng hưởng.

Tình yêu cũng không phải hoàn mỹ, cho dù là cổ tích tình yêu như của các nàng công chúa hay cô bé lọ lem, ở trong hiện thực cũng không có một kết cục quá mức tốt đẹp.

Ngoại trừ tim đập thình thịch, cũng cần phải lo lắng một chút sau này có thể đi tới cuối cùng hay không?

Điệu Tăng-gô Ác-hen-ti-na của Hùng Huỳnh và Đường Điềm Điềm thắng được tiếng vỗ tay của mọi người, cuộc thi buổi sáng rốt cuộc phát huy trọn vẹn, toàn bộ mọi người trong ban huấn luyện bao quát cả nhân viên công tác cùng đi ăn cơm trưa, bọn họ còn có cuộc thi cưỡi ngựa.

Cuộc thi cưỡi ngựa phi thường giản đơn, chỉ cần cho ngựa đi ra, chạy, dừng, rẽ và làm mấy động tác sơ cấp, thế nhưng nội dung cuộc thi này thoạt nhìn thì giản đơn, nhưng chân chính đi làm lại không đơn giản như vậy, nhất là khi có người cho ngựa đi bộ, ngựa sẽ đứng lại, bảo nó dừng, nó lại rẽ vào bên cạnh ăn cỏ.

Cuộc thi cưỡi ngựa lần này thật sự là trò cười chồng chất.

Hùng Huỳnh nhận được "Học bù tư nhân" của Đăng Dương và Wean trái lại là thuận lợi đi qua cuộc thi, vì thế còn khiến cho không ít người cảm thán, rõ ràng ngay từ đầu mọi người cũng không biết, tại sao Hùng Huỳnh lại học nhanh như vậy, khiêu vũ cũng tốt như vậy, ở cùng một ban huấn luyện với Hùng Huỳnh thật sự là không công bằng, quá không công bằng!

Ngay từ đầu Hùng Huỳnh cũng không coi ban huấn luyện trở thành một trận thi đấu, cho nên người đàn ông này cũng không lo lắng những người khác có khả năng có điều kiện như cậu vụng trộm đi học cưỡi ngựa, hiện tại nghe mọi người nói, Hùng Huỳnh cũng chỉ có thể âm thầm che miệng nở nụ cười.

Ờ, cậu thực sự không phải cố ý.

Cuộc thi hôm nay xem như là kết thúc hoàn mỹ, nói là cuộc thi, nhưng kỳ thực không có giám khảo cũng không có chấm điểm.

Sau khi xong mọi người còn muốn đi ăn đi hát karaoke, Hùng Huỳnh lấy lý do thân thể chạy mất, đây cũng không phải là cậu kiếm cớ, mà là đích xác cậu có chút đau lưng, khiêu vũ là một nguyên nhân, cưỡi ngựa là một nguyên nhân khác, mấy ngày hôm trước bị Wean đè ép mới là nguyên nhân chân chính.

Rõ ràng thân thể còn trẻ, tại sao lại không chịu nổi làm lụng vất vả như thế?

Hùng Huỳnh một mình trở lại gian phòng đem rượu thuốc từ trong ngăn tủ lấy ra, cậu phải gia tăng luyện tập Vịnh Xuân quyền, không cần vóc người cơ thể phải đáng sợ, nhưng ít ra phải làm một người đàn ông có thể một quyền đánh cho đối thủ phun máu mũi, đây cũng là vì suy xét cho an toàn tự thân của cậu.

Nói không chừng lúc nào đó còn có thể đưa cho Anh Quân làm quà tặng.

Cởi áo trên, Hùng Huỳnh mở TV một bên xem tin tức một bên xoa nước thuốc cho nơi bị đau của mình, không qua bao lâu điện thoại di động vang lên, một tiếng lại một tiếng, giống như là sẽ không dừng lại.

"Ngày hôm nay không rảnh, cho dù anh đứng ở ngoài tôi cũng sẽ không mở cửa." Vừa cầm lấy điện thoại, Hùng Huỳnh liền nói.

Đối phương lập tức liền trầm mặc, ngay lúc Hùng Huỳnh muốn dập máy thì trong ống nghe truyền đến thanh âm của Đăng Dương 【 chưa thấy ai nói chuyện với ông chủ như cậu 】

"Đây không phải dãy số của anh, tôi cứ nghĩ anh là. . ." Hùng Huỳnh sửng sốt một chút, cậu còn tưởng là cái tên Wean kia lại gọi điện thoại đến, ngày hôm nay cậu chỉ muốn ở một mình.

【 là ai? 】

"Không có gì, chủ tịch Trần có việc sao?"

【 biểu hiện ngày hôm nay của cậu rất tốt 】

"Ừ, cảm ơn." Gọi điện thoại đến chỉ là vì nói cái này với cậu?

【 ngày mai còn có cuộc thi, cậu đi nghỉ đi 】

"Ừ, tôi biết."

【 tạm biệt, ngủ ngon 】

Ớ, hết rồi?

"Anh cũng ngủ ngon." Đăng Dương gọi điện thoại đến tìm cậu chỉ là vì nói tiếng ngủ ngon với cậu? Lúc Hùng Huỳnh còn đang suy nghĩ đối phương đã ngắt điện thoại.

"Thực sự là cái tên kỳ quái." Hùng Huỳnh cười khẽ một tiếng, bên cửa sổ dường như chợt hiện một chút, bên ngoài hình như có ánh đèn, cậu buông rượu thuốc chân trần đi tới bên cửa sổ, nhẹ nhàng kéo ra một cái khe rèm cửa sổ.

Dưới lầu nhà trọ, một người đàn ông mặc Âu phục đen tựa ở bên cửa xe hút một ngụm thuốc lá, một lát sau đem tàn thuốc giẫm tắt kéo mở cửa xe ngồi xuống, Hùng Huỳnh trốn ở phía sau rèm cửa sổ nhìn chiếc xe con màu đen dần dần rời đi.

Bởi vì cậu vừa mới nói "cho dù anh đứng ở ngoài tôi cũng sẽ không mở cửa", cho nên Đăng Dương đã lái xe đến ở dưới lầu cứ như thế mà đi?

Nhìn dưới lầu không một bóng người, Hùng Huỳnh kéo lại rèm cửa rời khỏi bên cửa sổ, bóng đêm ngoài cửa sổ vô biên.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top