Chương 132
【 Oa, sặc mùi cáu kỉnh, ai bắt nạt cậu? 】
Thanh âm cười ha hả của Jsol từ ống nghe truyền đến, tiếng cười quá mức dễ truyền nhiễm, Hùng Huỳnh cũng nở nụ cười theo, cậu chỉ là có một chút tâm phiền ý loạn, điều này làm cho tính tình của cậu có chút không tốt.
"Không, tôi rất tốt."
【 Không, cậu chẳng tốt chút nào, tôi có thể nghe ra đó, hắc, nghe kỹ này người anh em, mấy cái tin tức vớ vẩn kia không cần quan tâm, chúng nó giống như ruồi nhặng vĩnh viễn không có cách nào diệt sạch, cậu bây giờ còn ở trên đất bằng, có thể sẽ nghĩ chúng nó rất phiền, thế nhưng thực sự không cần để ý tới chúng nó 】 ngược lại là Jsol hứng lên làm bác sĩ tâm lý cho Hùng Huỳnh.
"Ừ, anh nói đúng." Còn hơn nội dung Jsol nói, Hùng Huỳnh càng cảm thấy hiếu kỳ đối với Jsol nói ra mấy câu này, cũng không biết trước kia là ai bình thường lên bìa mặt của tạp chí giải trí, tiêu đề ở bên cạnh còn viết rất lớn — Jsol bạo lực, một cước đá bay paparazzi!
【 sau đó. . . Ừ, cậu xem, so với chuyện cậu phí rất nhiều thời gian đi phẩy ruồi, còn không bằng bước lên vị trí càng cao, chờ đến khi đi đến cao độ nhất định, cậu sẽ đột nhiên phát hiện đám ruồi này đã không còn, bởi vì chúng nó bay không đến! 】
"Tôi nhớ nguyên tác của những lời này là Gemini Hoàng nói trong một tạp chí phỏng vấn vài năm trước." Hùng Huỳnh không chút do dự chọc đau cột sống của Jsol, cậu âm thầm nhẫn nhịn không cho mình cười ra, trời ạ, cậu vừa nghĩ lời nói của Jsol có chút quen tai, ví dụ về con ruồi và cao độ không phải là do cậu nói trước sao?
Kết quả hiện tại ngược lại là Jsol dùng ví dụ này khuyên bảo cậu.
【 người anh em, cậu chẳng đáng yêu chút nào! Tôi đây là đang tốt bụng an ủi cậu nha! 】
"Tôi lúc nào thành anh em của anh?" Jsol là từ chỗ nào biết được scandal của cậu ở quốc nội, cho dù bọn họ rất nhanh sẽ tiến vào tổ kịch đóng phim cần hiểu rõ đối phương, nhưng cũng không cần hiểu đến mức biết được scandal của đối phương chứ.
Huống chi tin tức liên quan đến cậu đều là tiếng Việt, truyền thông nước ngoài hiện tại lại không biết cậu. Hùng Huỳnh đột nhiên nghĩ tới tiếng Việt sứt sẹo của Jsol vừa rồi, người này bắt đầu học tiếng Việt?
【 A, cậu nói đúng, chúng ta không phải anh em, chúng ta rất nhanh sẽ trở thành bạn tình, người yêu, sẽ cùng đối phương hôn nhau, còn có thể cùng nhau lăn trên giường vận động làm tình 】
"Nghe có vẻ không tệ." Hùng Huỳnh nhìn đồng hồ đeo tay, "Mặc kệ thế nào, cảm ơn anh đã gọi điện thoại đến, tôi rất tốt, anh không cần lo lắng cho tôi, hiện tại tôi muốn đi ngủ, ngày mai còn có công việc."
【 được rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt, tôi chờ cậu ở Hollywood 】
Vừa vặn lúc này chuông cửa vang lên, Hùng Huỳnh xuống ghế chân trần chuẩn bị đi mở cửa, lúc chuẩn bị ngắt điện thoại trong ống nghe truyền đến tiếng la của Jsol.
【 chỗ các cậu hiện tại là mười một giờ đêm, mười một giờ đêm đó, là ai tới tìm cậu? 】
"Người đại diện, được rồi, không nói nữa, tạm biệt." Hùng Huỳnh ngắt điện thoại, cậu cũng không cho rằng tiểu Vũ sẽ tìm đến vào giờ này, đi tới cửa cậu cũng không lập tức mở cửa, từ mắt mèo trên cửa cậu nhìn ra ngoài, vừa vặn đối mắt với một người đàn ông ngoài cửa.
Con ngươi màu nâu, lông mi nồng đậm, ánh mắt mang theo giảo hoạt.
"Wean, tôi chuẩn bị đi ngủ." Hùng Huỳnh gần như là lập tức nhận ra chủ nhân con mắt kia là ai, mặc dù lúc ban đầu ở cùng Wean trong một tháng cậu cũng tận lực bảo trì cự ly với đối phương, nhưng cậu phát hiện không biết từ bao giờ cậu đã quen thuộc và hiểu rõ Wean như vậy.
Cảm giác này có đôi khi rất kỳ diệu.
"Thân ái, cho tôi vào đi, tôi xin cậu, tôi thề tuyệt đối không làm ồn, nếu cậu muốn ngủ vậy tôi đứng ở bên cạnh là được." Wean lại gõ gõ cửa, thanh âm mang theo vài phần tận lực giả vờ đáng thương cầu xin.
Hùng Huỳnh mở cửa, liếc nhìn tên đàn ông con lai nào đó cầm theo một chai champagne: "Lúc tôi ngủ anh còn nhìn ở bên cạnh, nghe có vẻ giống phim kinh dị."
Căn cứ vào ghi chép về uy tín và độ giữ lời của Wean, Hùng Huỳnh để người đàn ông kia đi vào phòng cậu.
"Tìm tôi có việc?" Hùng Huỳnh sau khi Wean tiến vào xong thì đóng cửa, người kia trực tiếp bỏ chạy đi lấy ly rượu, còn ở một bên ngâm nga một bài hát lạc điệu.
"Bảo bối, không có việc gì thì không thể tìm cậu sao? Chúng ta hiện tại là đang trong lúc hẹn hò, phần tiếp theo của tiết mục chính là sự lựa chọn cuối cùng, cũng là lúc tiết mục kết thúc, nói thật, tiết mục sắp kết thúc khiến tôi cảm thấy có chút tiếc nuối và thương tâm." Phịch một tiếng mở champagne, Wean rót hai ly rượu, xoay người đưa một ly cho người kia, "Nhưng còn hơn ở trong tiết mục, tôi càng thích hẹn hò trong hiện thực."
Hùng Huỳnh cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm nhỏ, hương vị rất tuyệt.
Mũi nhăn lại giống như cún con ngửi ngửi bốn phía, Weab hoài nghi nhìn người kia: "Cậu vừa hút thuốc?"
"Như anh thấy." Trở lại sô pha ngồi lên, Hùng Huỳnh mở TV.
"Cậu bình thường không hút thuốc lá, còn đang phiền lòng vì chuyện mấy hôm trước? Tôi không thể không nói, tuy rằng hình dạng hung mãnh kiên cường của cậu khiến tôi rất thích, thế nhưng thỉnh thoảng yếu đuối đáng thương, quả thực là muốn mạng của tôi, lòng của tôi đều mềm đi!" Wean đi tới ngồi xuống bên cạnh Hùng Huỳnh, "tôi có thể giúp cậu dạy dỗ Pháp Kiều một chút."
"Dừng dừng dừng!" Hùng Huỳnh vội vã nhấc tay, có chút bất đắc dĩ than thở, "Không cần xen vào Pháp Kiều, cũng không cần quan tâm Anh Quân, đừng tiếp tục kéo tôi vào nữa."
"Được rồi." Bĩu môi nhún nhún vai, Wean ngả về sau tựa trên sô pha, tay trái cầm ly rượu tay phải di theo tấm dựa sô pha bò lên vai Hùng Huỳnh, anh xem tin tức nửa đêm TV đang phát, thì thào nói, "Thân ái, sau khi đã trải qua một vài chuyện, mấy ngày nay tôi đã có một cái quyết định."
"Quyết định gì, anh muốn bỏ ác theo thiện?" Hùng Huỳnh không thèm để ý Wean động tay động chân.
Trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, Wean cố làm ra vẻ huyền bí cười ha ha: "Sau đó cậu sẽ biết."
Lời nói mơ hồ không rõ này khiến cho người ta cảm thấy không an toàn, Hùng Huỳnh híp mắt trừng cái tên rúc bên người cậu như một đống bùn: "Tôi nghe mà có loại dự cảm không tốt lắm."
"Ha ha ha, thân ái, tin tưởng tôi, tôi sẽ không thương tổn cậu, tôi làm tất cả đều là vì cậu! Thế nào, có phải rất cảm động hay không?"
"Nghe có vẻ rất đáng sợ." Cậu ăn ngay nói thật, nhẹ nhàng nhíu mày, "Anh rốt cuộc muốn gì?"
"Nói đùa với cậu, chỉ là một ít chuyển dời trọng tâm công tác mà thôi." Wean từ trên tấm tựa sô pha ngồi thẳng dậy, một tay ôm vai Hùng Huỳnh, "Uống xong rượu đi tắm rửa, tôi giúp cậu mát-xa một chút."
"Cái gì?" Cậu không nghe nhầm đó chứ, Wean muốn mát-xa cho cậu?
"Đến đây đến đây, cậu biết tôi có một chút hổ thẹn, đối với chuyện Anh Quân bắt cóc cậu, đây coi như là một chút bồi thường bé nhỏ không đáng kể." Wean đẩy Hùng Huỳnh từ trên sô pha đi đến phòng tắm.
"Chờ một chút, anh không cần làm vậy, tôi rất tốt, thực sự." Hùng Huỳnh ở cửa phòng tắm xoay người.
Wean cười cầm lấy ly rượu không còn nhiều champagne trong tay Hùng Huỳnh: "Tự cậu hay là tôi giúp cậu, tôi rất nhớ chúng ta nam nam cùng tắm." Nói xong còn nháy mắt với người kia một phen.
Nửa giờ sau, Hùng Huỳnh mặc áo ngủ từ trong phòng tắm đi ra, sau đó sửng sốt một chút: "Anh đang làm gì vậy?" Sau đó liền cười ra.
Đèn trong phòng đã tắt, đầu giường hai bên đặt hai bình thủy tinh trong suốt tràn đầy nước, bên trong trôi nổi nến thơm màu vàng ấm, ánh sáng ấm áp cùng với mùi thơm toả ra khiến gian phòng tràn ngập vị đạo lãng mạn nhàn nhạt, ấm áp lại thoải mái, lộ ra khí tức lười biếng.
"Làm hoặc không làm, nếu muốn làm vậy phải xuất ra thành ý không phải sao? Thế nào, hài lòng với bố trí của tôi chứ?" Wean cởi áo khoác, tay áo sơ mi cuốn lên đến khuỷu tay, cả người già giặn lại tinh thần.
Hài lòng, đương nhiên hài lòng, nhất là khi Hùng Huỳnh nằm ở trên giường, sau đó Wean dùng tinh dầu mát-xa đầu cậu, vai và thắt lưng lại càng thoả mãn, đôi tay kia dính lên một ít tinh dầu hương hoa hồng, xoa cho ấm lên trong lòng bàn tay rồi thoa lên gáy và vai Hùng Huỳnh , hai tay hữu lực mang theo lực đạo thích hợp thoa lên, thoa xong rồi mới ấn vuốt một lần.
Hùng Huỳnh thoải mái đều muốn kêu to một tiếng, cả người triệt để thả lỏng xuống.
Đã từng có ký giả viết một tin trên báo về cậu, bên trong có một đoạn viết thế này "Gemini nhìn qua luôn luôn rất hạnh phúc, cho dù anh ấy đã trải qua rất nhiều đau khổ mà người thường chưa từng trải qua, chúng ta có thể hẳn là vui vẻ lớn lên trong cô nhi viện khuyết thiếu tình thương, bởi vì khuyết thiếu hạnh phúc mà đứa trẻ bình thường đều có, cho nên cảm nhận của anh ấy về sự mất mát và đau khổ cũng sẽ giảm thiểu, thoạt nhìn hình như cũng không phải không thể tiếp nhận."
Không sai, chỉ sai khi nói tất cả đều có thể tiếp nhận.
Tựa như hiện tại, cậu một mình qua đêm cũng có thể an ổn ngủ đến ngày mai, nhưng nếu có người gọi điện thoại cho cậu, có người tỉ mỉ vì cậu bày ra một hồi mát-xa lãng mạn, hiển nhiên là cái thứ hai càng làm cho người ta thích.
Cậu ghét so sánh, quá mức dễ dàng khiến người ta sa vào.
Cậu không muốn thừa nhận, phần lớn thời gian cậu là cô độc, tuy rằng cậu không cảm thấy như vậy có cái gì không tốt, thế nhưng rất nhiều người luôn luôn lo lắng cậu sẽ không thoải mái và khó chịu, thật giống như bởi vậy mà cậu cũng không thoải mái và khó chịu theo.
Giống như là đứa trẻ té ngã, người lớn nếu không đi hô to gọi nhỏ thì phần lớn bọn nhỏ đều sẽ đứng lên tiếp tục chơi đùa, nếu như người lớn chạy tới nâng lên quan tâm, đứa trẻ kia lập tức sẽ khóc.
"Wean." Lúc tay đối phương nhẹ nhàng xoa nắn cần cổ của cậu,Hùng Huỳnh lật tay nắm lấy.
"Đừng gọi như thế, tôi đáp ứng cậu ngày hôm nay sẽ không làm bậy, cậu là muốn buộc tôi nửa đêm chạy như điên ở trên đường sao? Tôi nhất định sẽ trở thành đầu đề tin tức ngày mai." Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Wean đã cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên gáy của người kia.
"Tôi nghĩ. . . Tôi hôm nay cần một người làm ấm giường." Hùng Huỳnh xoay người kéo Wean xuống, môi hai người đàn ông rất nhanh đụng vào nhau.
Dưới tiền đề đã từng thân mật, lại một lần nữa lăn trên giường cũng không phải là chuyện quá khó làm, cậu hiện tại chỉ muốn ôn tồn một phen, vô cùng nhuần nhuyễn rơi mồ hôi một phen, sau đó ngủ thẳng đến trưa ngày mai.
Bảo trì cự ly với Wean? Lãnh đạm quan hệ?
Lúc này Hùng Huỳnh đều đã quên sạch việc này, hoa hoa công tử Wean không có khả năng sẽ đuổi theo cậu cả đời đúng không, nếu như người này thực sự muốn đuổi theo cậu cả đời, vậy cũng không phải là chuyện quá xấu.
A, đúng rồi, tay nghề mát-xa của Wean rất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top