Chap 13 + 14
Vòng tròn xã hội thượng lưu kỳ thực không lớn, nếu như tăng thêm một vòng tròn "Giải trí" hạn định nữa thì sẽ càng nhỏ, một vị chủ tịch công ty giải trí nhận thức người cao tầng khác của công ty đối đầu cũng không đáng ngạc nhiên, có đôi khi để có được cộng đồng lợi ích nhất định bọn họ cũng sẽ hợp tác, dù sao trên thế giới này không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng.
Chỉ là cao tầng của công ty đối đầu có thể xưng huynh gọi đệ như Đăng Dương và Anh Quân xem ra cũng không tệ, để cho Hùng Huỳnh khó có thể tin chính là ngoại giới không phải nghe đồn Đăng Dương ái mộ Pháp Kiều sao? Đăng Dương và Anh Quân dù coi như là bạn học cùng đại học nhưng cũng kín đáo thêm một loại nhân tố tên là "Tình địch" ở bên trong, hai người kia sao còn có thể cùng nhau chơi bóng nói chuyện phiếm.
Hùng Huỳnh dựa vào bàn bóng sau lưng, một tay ôm thắt lưng, một tay cầm cà phê, giống như một người ngoài nhìn bốn người trò chuyện với nhau thật vui, cậu sớm đã biết cuộc sống cẩu huyết xa xa hơn so với những bộ phim truyền hình, thế nhưng vừa sống lại liền gặp phải cẩu huyết kịch vui như vậy vẫn khiến cậu có chút cảm khái.
Wean đang cùng Anh Quân chơi bóng, còn hơn Đăng Dương trình độ xấp xỉ Wean, Anh Quân quả thực là bị Wean đánh cho tan tác, hai người đàn ông này hết sức chuyên chú quay chung quanh bàn bóng so đấu, mặt khác hai người một bên phân biệt đứng ở hai đầu thỉnh thoảng mắt đi mày lại, liếc mắt đưa tình.
Hùng Huỳnh bất đắc dĩ, đến tột cùng là cậu mù hay là Anh Quân mù?
"Ha, xem ra là tôi thắng." Wean lấy thành tích kiêu ngạo 137 điểm thành công hành hạ Anh Quân đến chết, anh giơ cao cây gậy nhảy hai bước tại chỗ, sau đó hoa lệ xoay người chỉ chỉ Đăng Dương và Anh Quân ở một bên, vung lên càng dưới kiên nghị, "Dựa theo quy tắc thi đấu lúc trước của chúng ta, hiện tại tôi có quyền yêu cầu hai người làm một việc cho tôi."
"Chỉ cần không bảo tôi và Đăng Dương hôn môi, cái gì cũng được." Anh Quân cười khổ.
Wean chơi bi da rất có phong cách của O'Sullivan (*), anh cười thần bí sau đó bước đến chỗ Hùng Huỳnh vẫn bị mọi người lạnh nhạt ở một bên, bàn tay kéo lấy thắt lưng người kia, bá đạo đem người ôm vào trong lòng mình.
(*) O'Sullivan: tên đầy đủ là Ronald Antonio Ronnie O'Sullivan, là một cầu thủ bi-a chuyên nghiệp người Anh có phong cách chơi nhanh chóng, biệt danh "The Rocket". Ông là đương kim vô địch bi-a thế giới và vô địch 4 lần ( 2001, 2004, 2008, 2012 ).
"Thân ái, tôi nhớ hương vị của cậu." Đầu ghé vào cần cổ Hùng Huỳnh hít một hơi thật sâu.
"Tối hôm qua tôi dùng sữa tắm trong phòng tắm của anh." Ý tứ là, mùi thơm trên người tôi và trên người anh giống nhau như đúc.
Bị một câu nói chặn lại Wean chỉ là ha ha nở nụ cười, Hùng Huỳnh sơ sơ đã nắm được tính cách của Wean, có chút kiêu ngạo, có chút cuồng vọng, thường ngày vẫn duy trì dáng dấp quý ông lãnh tĩnh vô cùng tốt, nhưng trong chớp mắt anh có thể trở thành một tên lưu manh hài hước, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của người đàn ông này, trên cơ bản Wean coi như là rộng lượng, sẽ không bởi vì một ít lời nói chống đối của người khác mà tức giận.
Tương phản, anh thậm chí lại nghĩ người thỉnh thoảng chống đối vài câu càng thêm thú vị.
Hùng Huỳnh cam tâm tình nguyện phản kích Wean, không rên một tiếng mặc người ức hiếp cũng không phải sở trường của cậu.
"Thế nào, Hùng thân ái của tôi có phải rất nóng bỏng không?" Wean vẫn như cũ ôm thắt lưng Hùng Huỳnh không tha, đường nhìn đảo qua Anh Quân nhàn nhạt mỉm cười, Đăng Dương nét mặt lãnh trầm, chậm rãi nói, "Ban huấn luyện siêu sao cuối tuần thêm một người, Hùng thân ái của tôi cũng muốn tham gia."
--------------------
Ban huấn luyện siêu sao, Hùng Huỳnh lần đầu tiên nghe thấy cái tên có chút ngớ ngẩn như vậy thiếu chút nữa là bật cười, vừa nghe đã biết là do hai công ty giải trí lớn đặt tên để chế tạo thanh thế, siêu sao nếu có thể huấn luyện ra, vậy thế giới này khắp nơi đều là siêu sao rồi.
Nhưng cũng giống như cậu nói, ban huấn luyện này là kết quả do hai công ty giải trí lớn của Việt Nam hiện nay lần đầu hợp tác, đủ trò cười, cũng đủ tài chính, tài nguyên, chỉ cần có đủ bản lĩnh thì ai cũng có thể thu được mức độ quan tâm đầy đủ, mặc kệ là một tiểu minh tinh không có tiếng tăm gì hay là một minh tinh sớm đã thành quá khứ như Hùng Huỳnh, đây đều là cơ hội cực tốt để có được thành công đầu tiên.
Hoàng hôn, Wean và Hùng Huỳnh đơn độc ở nhà hàng bên ngoài dùng cơm.
Đánh xong bi-a những người đó đều tự trở về, Hùng Huỳnh có hơi chút thất vọng, cậu vốn đang muốn ở trên bàn bi-a ngược đãi Đăng Dương một trận, nhưng sau đó hẳn là sẽ có cơ hội. Mặc kệ Đăng Dương là bởi vì nguyên chủ thân thể này hay vì nguyên nhân gì khác mà tỏ ra lạnh lùng và khắt khe với cậu, nhưng đây cũng không thể trở thành lý do Hùng Huỳnh bỏ qua cho Đăng Dương
Bị ức hiếp thì sẽ phản kích trở lại, đây là châm ngôn cuộc sống của Hùng Huỳnh.
Bằng không, một mặt cam chịu làm túi trút giận sẽ chỉ khiến người ta nghĩ cậu dễ bắt nạt, thậm chí là bị coi thường, có đôi khi tính cách quyết định số phận, người đáng thương tất có chỗ đáng trách của họ, hận cũng không cãi.
"Tôi nghe nói lúc trước cậu rơi xuống biển là bởi vì lúc đóng phim, cậu và Pháp Kiều sản sinh một ít mâu thuẫn, sau đó hai người cùng nhau rơi vào trong biển." Wean đột nhiên nhắc tới chuyện này, trong con ngươi lóe ra vài phần xảo quyệt.
"Anh cũng cảm thấy là tôi sai?" Hùng Huỳnh cười cười, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, chậm rãi nói: "Cho dù tất cả là vì tôi dựng lên, tôi nghĩ tôi cuối cùng đã nếm tới quả đắng rồi."
Wean mím môi cười, nhìn người ngồi đối diện anh ưu nhã cùng ăn: "Tôi chỉ là cảm thấy đáng tiếc, cậu yêu Đăng Dương như vậy, nhưng cuối cùng cậu ta lựa chọn cứu công nhân công ty khác, mà không phải cậu."
"Đăng Dương lúc ban đầu ở thị trường khai thác giải trí đã từng khá chiếu cố mẹ của cậu, tôi nghĩ trong đó hẳn là cũng có công lao của cậu." Wean giơ lên ly rượu, chất lỏng màu đỏ dưới ánh đèn lộ ra mùi vị máu huyết.
Nói như vậy, Đăng Dương chính là một con sói kiêu ngạo nhìn người bằng nửa con mắt?
Chỉ có điều, Wean nhắc tới chuyện này ở trước mặt cậu làm cái gì?
"Tôi cứ nghĩ hai người là bạn tốt của nhau."
"Cậu ta không đáng để cậu yêu sâu sắc đến vậy."
"Tôi hiện tại đã không còn yêu anh ta nữa." Hùng Huỳnh thản nhiên cười, cậu là nói thật, mặc dù Đăng Dương về khoản tướng mạo khí chất rất hợp với khẩu vị của cậu, nhưng trong từ điển Hùng Huỳnh cậu còn không có hai chữ "Quay lại".
Đàn ông phụ nữ trên thế giới còn nhiều như vậy, treo cổ trên một thân cây là chuyện lãng phí đến nhường nào.
Wean chớp chớp mắt nhìn: "Vậy cậu yêu tôi không?"
"Trước khi giao dịch kết thúc, tôi sẽ rất rất yêu anh." Coi như là sau khi sống lại tìm một người đàn ông anh tuấn vui vẻ một tháng, Hùng Huỳnh thích Wean thẳng thắn, còn có diện mạo và vóc người của anh.
Hùng Huỳnh trả lời khiến Wean hết sức hài lòng, loại người có tiền như bọn họ sợ nhất chính là sau khi chấm dứt giao dịch có mấy kẻ gắt gao quấn quít lấy bọn họ không tha, anh hiện tại tuy rằng rất thích Hùng Huỳnh, nhưng thời gian một tháng qua đi hẳn là cũng có thể chán chứ?
"Tôi sẽ là một gã tình — nhân ưu tú." Wean cũng không keo kiệt bủn xỉn, anh luôn luôn vô cùng hào phóng với bạn giường thức thời mà xinh đẹp, "Chuyện đổi người đại diện tôi đã nói cho Đăng Dương, sáng mai người đại diện mới của cậu sẽ đến, hai người có thể trò chuyện một chút."
"Tôi ngày mai không cần đi làm cùng anh?" Cuối cùng cũng nghe được một tin tức tốt, hiệu suất làm việc của Wean khiến Hùng Huỳnh rất hài lòng.
"Buổi tối ngày hôm nay cậu theo tôi là được."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top