Chương 128

Hai người vệ sĩ ở ngoài cửa cũng không đi quá xa, dáng vẻ chán đến chết.

"Qua được một lúc rồi đúng không? Rốt cuộc là có quay không đây, tôi thấy minh tinh kia dáng dấp cũng không tệ lắm, bộ dạng nằm ở trên giường không có sức lực thật khiến cho người ta rung động." Một người trong đó mở miệng nói.

"Từ lúc nào cậu có hứng thú với đàn ông?"

"Nếm thử thôi mà, hơn nữa tên kia thoạt nhìn rất không tệ, ngay cả ông chủ cũng không nhịn được." Người áo đen thầm cười, lộ ra vị đạo dơ bẩn hạ lưu.

"Đừng nghĩ nữa, tôi thấy ông chủ sẽ không để chúng ta chạm vào minh tinh kia." Người còn lại đi tới dán tai lên cửa nghe một hồi, đột nhiên nhíu nhíu mày, thì thầm với đồng bọn của hắn, "Bên trong không có thanh âm, có thể có chuyện hay không?"

"Cậu muốn vọt vào? Cẩn thận bị mắng."

"Ông chủ?" Người áo đen nhẹ nhàng gõ cửa phòng, bên trong không có tiếng đáp lại, hai người liếc nhau nghĩ rất không thích hợp.

"Vào xem."

Hai người đầu tiên là nhẹ nhàng đẩy cửa ra một cái khe, phát hiện trên giường lộn xộn một mảnh nhưng không có thân ảnh người nào, ngay đến khi bọn họ dự định đẩy cửa đi vào thì trong phòng tắm truyền ra tiếng khóc của đàn ông.

"Đừng. . . Không muốn. . . Cầu xin anh, Quân a Quân a. . . A. . ."

Nuốt nước miếng một cái, hai người áo đen liếc nhau, đều ngầm hiểu ý, lặng lẽ đóng cửa lại, vụng trộm cười với nhau.

"Ông chủ thật đúng là mạnh mẽ, làm tiểu minh tinh khóc ra."

"Phỏng chừng bọn họ còn phải một hồi lâu mới có thể kết thúc." Vệ sĩ áo đen móc ra thuốc lá cùng đồng bọn hút.

Trong phòng tắm.

Người đàn ông mặt không biểu cảm đối mặt với gương một bên bình tĩnh rửa tay, một bên phát ra một ít thanh âm và ngôn ngữ khiến cho người ta miên man bất định, đến lúc nghe tiếng đóng cửa nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, Hùng Huỳnh mới dừng lại biểu diễn sinh động như thật của cậu.

Dáng vẻ này có chút quỷ dị cũng có chút buồn cười, rõ ràng là không có biểu cảm nhưng vẫn ở tại đây giả vờ rên rỉ, quan trọng nhất là ở chỗ nếu như không nhìn tới dáng dấp của Hùng Huỳnh mà chỉ nghe thanh âm của cậu, mọi người thật đúng sẽ bị cậu ta lừa, sẽ tưởng bọn họ thực sự ở trong phòng tắm làm loạn.

"Kỹ năng diễn của tôi thế nào, Anh Quân?" Cầm lấy khăn mặt xoa xoa tay, Hùng Huỳnh đóng chặt cửa phòng tắm, bản thân hạ nắp bồn cầu xuống ngồi lên.

Anh Quân đã tỉnh lại, thế nhưng bởi vì tay chân bị trói chặt cùng với cái miệng bị bịt lại, anh hiện tại chỉ có thể dùng ánh mắt giao lưu với Hùng Huỳnh, trong mắt anh lộ ra vài phần ý cười và trêu tức, như là đang nói diễn xuất của cậu thực sự là rất tốt, cũng không có quá nhiều tức giận hoặc là thù hận.

"Tôi nghĩ tôi đã đắc tội anh, đương nhiên, trước khi tôi đắc tội anh, anh cũng đã đắc tội tôi." Nói xong câu đó, Hùng Huỳnh một bên hét lên một tiếng "A" lanh lảnh một bên dùng khăn mặt đánh lên đầu Anh Quân, cậu đè thấp thanh âm mắng, "Anh thực sự là một tên đáng ghét."

Tiếng hít thở có chút ồ ồ, Anh Quân trừng mắt Hùng Huỳnh

"Anh thích đôi mắt của tôi? Thật đáng tiếc, tôi tuyệt không thích ánh mắt của anh." Ném khăn mặt sang một bên, Hùng Huỳnh vươn tay phất xuống mặt Anh Quân, một cái tát vang dội.

Tính tình của cậu tốt, nhưng không có nghĩa là cậu không có tính khí, bất kể là ai bị người bắt cóc bỏ thuốc thiếu chút nữa bị cường bạo, còn có thể có tính khí tốt vậy tuyệt đối là hiếm có, đáng tiếc cậu là một người bình thường, có tính tình của người bình thường.

Tiếc là bên người không có điện thoại di động, nếu không Hùng Huỳnh có thể lột sạch quần áo Anh Quân chụp vài tấm ảnh ướt át, Anh Quân là một người có uy tín danh dự, không giống minh tinh bọn họ, cho dù tiếp xúc với cảnh quay nóng bỏng ( không có X quan hệ ) cũng không sao.

Bị Hùng Huỳnh một trận cuồng đánh, trong mắt Anh Quân lúc này liền có tức giận, anh lớn như vậy vẫn là lần đầu bị người tát vào mặt, chật vật như thế.

"Anh đang tức giận?" Hùng Huỳnh dùng một ngón tay búng lên trán Anh Quân, mặt trên rất nhanh sưng đỏ lên, "Tôi còn tức giận hơn anh."

Đánh đủ rồi, Hùng Huỳnh cũng có chút thư thái, cậu có thể may mắn nhân lúc Anh Quân không phòng bị xử lý người này, cũng không có nghĩa cậu có thể một người tay không đối phó với hai người vệ sĩ cao to trải qua huấn luyện ở ngoài cửa, lại còn mang theo súng lục.

Ngồi chờ chết?

Hùng Huỳnh bình tĩnh lại bắt đầu tính toán kế tiếp cậu nên làm như thế nào, nếu như Đăng Dương và Wean thực sự không tìm được cậu, hai người áo đen ngoài cửa sớm muộn gì cũng sẽ đi vào, cậu phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài.

Trong phòng không có điện thoại không có bất luận phương tiện truyền thông nào, cậu không có cách nào liên hệ với bên ngoài.

Người này đứng lên đi tới bên cửa sổ phòng tắm, cậu chuyển ghế đến giẫm lên trên, ở đây có lẽ là một khu biệt thự khách sạn nào đó, ở bên cạnh có cánh rừng có hồ nước, phía dưới không có người, muốn chạy trốn cũng không phải không thể, nhưng vấn đề nơi này là lầu ba, cậu làm thế nào để nhảy xuống?

"Tuy rằng điện ảnh 《 điệp viên hai mang 》 xem rất thích, nhưng tôi tuyệt không muốn trở thành Tom Cruise trong đó." Thở sâu một hơi, người đàn ông vừa rồi nhân lúc Anh Quân hôn mê tự mình giải quyết một lần nữa ngồi xuống bồn cầu, dược tính cơ bản đã tan đi, thế nhưng thân thể vẫn như cũ có chút mệt mỏi.

Nếu như cậu dựa theo rèm cửa sổ trèo xuống có thể ngã xuống giữa chừng hay không?

Nếu như cậu nhoài người về trước cửa sổ kêu cứu liệu có người chú ý tới cậu hay không?

Mặc kệ thế nào cũng tốt hơn hiện tại ngồi đờ ra.

Hùng Huỳnh đột nhiên đầu óc khẽ động, có chút ý xấu nhìn về phía Anh Quân, người kia quần áo tán loạn tóc bị Hùng Huỳnh vò thành cái tổ chim, trên mặt còn có dấu tay hồng, bộ dạng thế này quả thực chính là một mặt khó xem nhất của Anh Quân trong vài chục năm, lúc này đột nhiên bị Hùng Huỳnh nhìn, Anh Quân mí mắt giật giật, Hùng Huỳnh tuyệt không ôn hòa giống như biểu hiện thoạt nhìn ở bên ngoài.

Mười phút sau, Hùng Huỳnh cuốn rèm cửa sổ thắt thành sợi dây, một đầu buộc vào thắt lưng mình, một đầu buộc lên người Anh Quân ngồi trong bồn tắm lớn, hiện tại cậu không lo không ai kéo cậu, cậu cũng chẳng quan tâm nếu Anh Quân bởi vậy mà vị lôi ra khỏi bồn tắm lớn đầu đánh lên bồn cầu.

Anh Quân trừng mắt gắt gao nhìn Hùng Huỳnh, quả thực là giống như muốn ăn sạch cậu, khiến Hùng Huỳnh nhịn không được lại thưởng cho đối phương một cái tát: "Tôi không thích người khác nhìn tôi như thế."

Chân giẫm lên ghế đẩy ra cửa sổ trong phòng tắm, Hùng Huỳnh thò đầu nhìn ra bên ngoài, ánh chiều tà mang theo gió mát êm dịu, chỉ là đến khi cậu cúi đầu nhìn xuống thì chỉ cảm thấy choáng váng cộng thêm sống lưng lạnh lẽo, bệnh tim biến mất đã lâu dường như lần thứ hai ập tới.

"Mình có thể, mình có thể trèo xuống." Hít sâu một hơi, Hùng Huỳnh kiễng lên đặt một chân bước ra cửa sổ, ngay lúc cậu chuẩn bị anh dũng học tập bộ đội đặc công cửa phòng tắm đột nhiên bị người phá tung, Hùng Huỳnh bị kinh ngạc suýt thì rơi xuống mặt đất, một bóng người vọt vào nắm chặt rèm cửa sổ kéo Hùng Huỳnh lên.

"Cậu điên rồi!" Đăng Dương bị một màn này dọa sợ đến cả người đổ mồ hôi lạnh, anh vừa mới chạy vào phòng tắm liền thấy một người đàn ông rất giống Hùng Huỳnh muốn nhảy lầu, không có bất cứ do dự, không có bất cứ ý nghĩ, dựa theo bản năng bằng tốc độ nhanh nhất xông lên kéo lại đối phương.

"Đăng Dương?" Hùng Huỳnh bị mắng một câu chớp chớp mắt, cậu cúi đầu nhìn độ cao khiến cho người ta chóng mặt, nhanh chóng quay đầu lại hai tay nắm chặt cửa sổ phòng tắm, chửi ầm lên, "Anh còn sững sờ cái gì, mau kéo tôi lên!"

Chân của cậu mềm nhũn hết rồi. . .

Đăng Dương là loại người bị người mắng còn không cãi lại? Thế nhưng hiện tại, người này không thể chú ý nhiều chuyện như vậy, cũng không nghĩ đến một phân một hào giọng điệu mắng người của Hùng Huỳnh, vội vàng tiến lên kéo tay đối phương từng chút từng chút lôi người từ phía bên ngoài cửa sổ đi vào.

Khi Wean chạy vào thấy một màn này, anh nhất thời nhịn không được than thở: "Hùng thân ái, cậu là vì tôi thề sống thề chết giữ gìn trinh tiết sao? Mẹ nó! Tôi là loại đàn ông truyền thống không khai hóa ngu ngốc này sao? Cho dù cậu bị con lợn Anh Quân kia xúc phạm, tôi vẫn sẽ yêu cậu yêu đến chết, nhiều nhất là hôn toàn thân cậu một lần!"

"Câm miệng, con gấu ngu ngốc!" Đừng đấu võ mồm với Hùng Huỳnh luc này, người này hiện đang rất bực tức, cũng không còn dáng dấp nho nhã lễ độ lúc bình thường.

"Ha ha ha, vậy là được rồi, tôi thích một mặt mạnh mẽ cậu, tràn ngập sức sống khiến người ta thích." Wean một bên cười một bên hỏi, "Thân ái, con lợn Anh Quân kia đâu?"

"Phía sau anh." Hùng Huỳnh dưới sự trợ giúp của Đăng Dương từ trên cửa sổ nhảy xuống, người đàn ông vẫn bị vây trong trạng thái tinh thần thắt chặt rất nhanh mềm yếu trong lòng Đăng Dương, cậu thực sự đã không còn sức, cho nên mặc kệ là Đăng Dương hay là Wean, chỉ cần không phải Anh Quân, kính nhờ, cho cậu dựa vào một chút.

Wean nghe vậy quay đầu, lúc thấy Anh Quân bị trói gô lại liền ngửa đầu ha ha phá lên cười: "Chủ tịch Phạm, anh lên sân khấu luôn luôn khiến người ta phải đập bàn tán dương, nhìn xem, người đàn ông tôi thích sao có thể là tên nhóc trói gà không chặt, Hùng Huỳnh của tôi thật xuất sắc!"

Xoay người, Wean mở hai tay ôm lấy Hùng Huỳnh: "Cậu thực sự là quá tuyệt vời thân ái, tôi càng ngày càng thích cậu làm sao đây?"

Cuộc trò chuyện không quá vui vẻ mấy ngày trước cứ như thế bị hòa tan, Hùng Huỳnh bị kẹp giữa Wean và Đăng Dương có chút bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại.

Mặc kệ thế nào, cậu hiện tại an toàn.

Mặc kệ cậu bình thường có bao nhiêu chán ghét Đăng Dương hoặc là Wean, chí ít lúc này cậu cảm giác được an toàn và ấm áp.

"Tôi đói bụng, còn muốn ngủ." Hùng Huỳnh nỉ non.

"Trước nhắm mắt một hồi, nghỉ ngơi xong rồi ăn." Đăng Dương che mắt Hùng Huỳnh, vào lúc mất đi ý chí mạnh mẽ chống đỡ, người này rất nhanh liền lâm vào trong giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top