Chap 121 + 122

"Tình huống của anh và Đăng Dương hiện tại thế nào, tốt chứ?" Phong Hào không quên phát huy bản sắc độc miệng của MC, "Tôi xem tin tức kia viết thật chấn động, năm xưa rõ ràng là anh chạy theo cái núi băng kia, thế nhưng anh coi như là thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh (*), Đăng Dương đồng ý làm cho anh nhiều chuyện như vậy cũng không dễ dàng, không uổng công năm xưa anh cố chấp, hiện tại rốt cục được xứng danh rồi."

(*) thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh: chờ đợi mây tan thấy trăng sáng.

Hùng Huỳnh lắc đầu: "Tôi là hạt giống tốt, anh ta thấy tôi có giá trị thương nghiệp đương nhiên sẽ nâng đỡ." Gián tiếp tránh được câu hỏi của Phong Hào, việc này nói ra có lẽ cũng không phải sai, quá mức phức tạp không dễ giải thích.

"Đừng nói vậy, Đăng Dương muốn nâng người còn cần tự mình động thủ? Tôi thấy tên kia không phải là người vì một câu nói tùy tiện của người khác mà đi làm, mặc kệ thế nào, anh tốt nhất là tiếp tục thông minh đi, nếu như. . . Nếu như làm không được nhớ kỹ trở về tiết mục của tôi." Phong Hào lầm bầm một câu, cầm lấy tách cà phê nhấp một ngụm dịch thể đắng chát, vị đắng khiến cậu có chút cau mày.

Hùng Huỳnh gắp một viên đường bỏ vào trong tách của cậu thanh niên: "Uống đắng không được vậy không cần miễn cưỡng, cậu không cần lo lắng cho tôi, tôi đã trải qua thời kì kém cỏi nhất, sau đó không có chuyện gì có thể làm khó tôi, một thân như tôi càng dễ tung hoành thiên hạ đúng không?"

"Cái dạng không mặt không da như anh, đi Mỹ cũng đừng làm mất mặt chúng tôi, nói trở lại, Pháp Kiều nếu như nhìn thấy tin tức của anh và Đăng Dương trên báo còn không tức chết?" Trong mắt toát ra vài phần vui vẻ, Phong Hào đắc ý nâng cằm, "Tôi sớm đã nhìn Pháp Kiều không vừa mắt, bản thân là loại người gì mà hết lần này tới lần khác thích giả yếu đuối giả thanh thuần, vừa xảy ra chuyện là đổ hết lên đầu người khác."

Bởi vì không nhớ rõ chuyện tình từ trước, Hùng Huỳnh cũng không biết hóa ra Phong Hào và Pháp Kiều cũng biết nhau, nhưng ngẫm lại cũng phải, phạm vi nhỏ như vậy, hai bên cũng có liên quan, cho dù chưa từng trực tiếp tiếp xúc nhưng khẳng định là biết.

"Điện ảnh bán không được là lỗi của đạo diễn, hiện trường biểu diễn xảy ra vấn đề thì trách danh tiếng của người tổ chức kém, xảy ra chút scandal thì nói là đối thủ cạnh tranh hãm hại, rời bỏ Anh Quân cậu ta chẳng là cái gì." Phong Hào len lén liếc nhìn Hùng Huỳnh, thấp giọng nói, "Gần đây tôi nghe được chút tin tức, Đăng Dương trước đó không có quan hệ với Pháp Kiều, tất cả đều là giả."

Đây rốt cuộc là. . . Thay Đăng Dương nói hay là an ủi cậu?

Hùng Huỳnh sửng sốt một chút, sau đó gật đầu cười nói: "Ừ, tôi hiểu."

Một người có yêu một người khác không, từ rất nhiều chi tiết nhỏ là có thể nhìn ra, chí ít ở trên người Đăng Dương, ngay từ đầu Hùng Huỳnh cũng không cảm thấy núi băng kia có yêu Pháp Kiều.

Chuyện tình trong giới giải trí quá phức tạp, nói không rõ những người đó rốt cuộc có quan hệ thế nào, Đă Dương và Pháp Kiều, Pháp Kiều và Anh Quân, Anh Quân và Đăng Dương

"Tôi đi toilet một chút." Phong Hào đứng lên.

"Đi đi."

Hùng Huỳnh một mình ngồi ở đó, mở điện thoại di động có chút buồn chán xem một vài tin tức, xem một hồi thấy không thú vị lại tắt đi, lấy ra tai nghe đeo vào, bật lên bản nhạc vài ngày sau cậu sẽ biểu diễn trên ban huấn luyện.

I want love, but it 's impossible

( tôi muốn yêu, nhưng điều này là không thể )

A man like me, so irresponsible

( người đàn ông như tôi, chỉ biết trốn tránh trách nhiệm )

A man like me is dead in places

( người đàn ông như tôi, từ lâu đã chán ghét cảm tình thất bại )

Other men feel liberated

( những người khác lại cảm thấy giải thoát )

Một bóng người đứng trước mặt cậu, Hùng Huỳnh gỡ tai nghe xuống ngẩng đầu nhìn lên.

Lúc Phong Hào từ toilet đi ra trở về chỗ ngồi Hùng Huỳnh không biết đã đi nơi nào, điện thoại di động của người kia vẫn còn đang phát nhạc, tai nghe rơi ở trên bàn.

"Hùng Huỳnh?" Kỳ quái cầm lấy điện thoại di động, Phong Hào nhìn quanh bốn phía, Hùng Huỳnh chẳng biết tung tích.

--------------------

Hùng Huỳnh mất tích, Phong Hào lúc đầu còn tưởng Hùng Huỳnh là có chuyện gì mới đi ra ngoài một hồi, dù sao ví tiền và điện thoại di động của người này vẫn ở trên bàn, thế nhưng đợi năm sáu phút sau Phong Hào có chút đứng ngồi không yên, vội vã hỏi người trong quán và nhân viên phục vụ, chỉ nói là vừa rồi có một người đàn ông mặc Âu phục đỡ Hùng Huỳnh đi ra ngoài.

Phong Hào nhất thời từ đỉnh đầu lạnh xuống lòng bàn chân, giống như là bị hắt một chậu nước đá.

Cậu dùng tốc độ nhanh nhất liên hệ Đăng Dương, người kia rất nhanh liền chạy tới, chỉ là đem đồ đạc của Hùng Huỳnh mang đi, an ủi Phong Hào không cần lo lắng, có thể là Hùng Huỳnh đi ra ngoài với ai đó, sau khi căn dặn Phong không nên nói ra chuyện này liền rời đi.

"Cậu nghĩ là ai mang đi Hùng Huỳnh?" Một bên lái xe, Đăng Dương một bên nói chuyện qua điện thoại với Wean, "Tôi không nghĩ là Hải Đăng, hiện trường rất sạch sẽ, trong gian cà phê cũng có những người khác, Hùng Huỳnh là người thông minh, cậu ấy nếu như gặp phải người lạ thoạt nhìn có vẻ nguy hiểm chí ít sẽ phản kháng, thế nhưng cậu ấy không có."

【 cho nên cậu cho rằng là người quen? 】

"Đúng vậy."

【 cậu không nghĩ là tôi đấy chứ? 】

"Cậu nhìn qua có vẻ chưa đói khát tới nông nỗi đi bắt cóc người, Wean, cậu là một quý ông không phải sao?" Đăng Dương nhàn nhạt nở nụ cười một tiếng.

【 lời khen của cậu chẳng có tác dụng gì với tôi, được rồi, tôi đã sai người đi thăm dò hành tung Hùng Huỳnh, nghe tới giọng điệu của cậu hình như không lo cho Hùng Huỳnh. 】 Wean nho nhỏ hừ một tiếng.

Hai tay nắm tay lái, Đăng Dương hơi híp lại mắt, trong lời nói mang theo vài phần cười nhạt: "Bên người Hùng Huỳnh không có ai muốn hạ độc thủ với cậu ấy, nếu như đối phương muốn tiền sẽ liên hệ với chúng ta."

【 Nếu như đối phương muốn chính là thân thể của cậu ấy thì sao? ! Thực sự là chết tiệt! 】 Wean hổn hển, anh đã lâu không chạm vào Hùng Huỳnh, đừng vào lúc anh nhẫn nhịn vất vả đột nhiên nhảy ra một người thứ ba hay thứ tư, anh sẽ nhịn không được muốn giết người.

Vấn đề này Đăng Dương chưa từng nghĩ tới, bị Wean nhắc đến như thế mới thoáng nhíu nhíu mày, có một số việc suy nghĩ một chút cũng khiến người ta thấy khó chịu, dám đụng vào người của anh, anh sẽ khiến cho tên kia phải trả cái giá cả đời cũng khó có thể chịu nổi.

"Trước khi trời tối phải tìm được cậu ấy." Đăng Dương tháo tai nghe.

. . .

Cái đầu choáng váng mơ hồ cực kỳ khó chịu, giống như là bị một con voi giẫm lên, cả người rơi vào ranh giới trung gian giữa hôn mê và thanh tỉnh.

Hùng Huỳnh có chút khó chịu nhẹ nhàng thở một hơi, cố gắng trước khi mở mắt để chính mình tỉnh táo một chút, cậu nhớ ngày hôm nay cậu ra ngoài uống cà phê với Phong Hào, hàn huyên một vài chuyện và tin tức gần đây, sau đó Phong Hào đi toilet, cậu đang nghe nhạc, ngẩng đầu lên lại thấy. . .

"Hình như cho nhiều thuốc rồi, uống chút nước đi, một lúc nữa sẽ tốt hơn."

Thanh âm quen thuộc từ bên cạnh truyền đến, ngay sau đó cảm giác có người đỡ cậu tựa ở đầu giường, chất lỏng lạnh lẽo hòa dịu đôi môi khô nứt, cậu theo bản năng hé miệng uống vào.

Sau khi uống nước thân thể đã thoải mái hơn, mặc dù vẫn chóng mặt khó chịu, nhưng ít ra Hùng Huỳnh biết cậu hiện tại là thanh tỉnh, mà không phải ngủ say ở trong mộng.

Lông mi dày đặc nhẹ nhàng run rẩy, mí mắt nâng lên hé ra một đôi mắt đen lớn, trong mắt lộ ra một chút mơ màng uể oải, trong con ngươi ấn sâu một người đàn ông mặc Âu phục kẻ ca rô đen trắng, người đàn ông này cầm trong tay một cốc nước, mặt mang mỉm cười ngồi ở một bên nhìn Đường Phong mở mắt.

Nhìn mắt Hùng Huỳnh mơ màng buồn ngủ, người này nhịn không được vươn tay chạm lên gương mặt đối phương: "Tỉnh?"

"Anh Quân."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top